[Dịch]Đại Vận Mệnh - Sưu tầm

Chương 27 : ÁN TỬ...

Người đăng: 

.
Lúc bấy giờ Cao Thảo đang nằm mê man không biết trời đất là gì. Không biết đã trải qua bao khắc thời gian bất chợt có một thanh âm vọng vào tai khiến chàng giật mình tỉnh giấc. Lúc này đầu óc Thảo vẫn u u mê mê, lại đưa mắt nhìn một vòng bất chợt chàng hốt hoảng vô cùng: “Chuyện này là như thế nào đây!” Tới đây hốt hoảng chàng tung người toan nhảy khỏi chăn, chẳng dè toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào, hai bàn tay lại bị Bội Ngọc giữ chặt. Thảo hốt hoảng cố gắng dứt ra: - Làm cái trò gì thế này. Thả ra, thả ra... Đáp lại lời chàng lại là một tiếng khóc nức nở thương tâm, một chuỗi âm thanh thê lương theo đó vang lên. Tạ Bội Ngọc vẫn túm chặt lấy hai tay chàng, một tấc không đi, một ly không rời. Trước tình cảnh ấy Thảo hoảng hốt vô cùng: “Khốn nạn rồi. Ả hồ ly này rắp tâm hại ta đây mà.” Càng nghĩ lại càng hoảng sợ, chàng cố gắng ra sức dãy dụa nhưng toàn thân vô lực, không làm sao có thể thoát khỏi tay Bội Ngọc được. Trước đó vì không dám vi phạm cấm lệnh nơi đây nên đám "thiếu hiệp, công tử" bên dưới không dám loạn động. Song ngặt vì chuỗi âm thanh kỳ quái kia, lúc bấy giờ có tiếng chân người dồn dập đang chạy lên trên lầu thượng. Mở đầu là một tiếng quát lớn: “Chuyện gì vậy?” Người đầu tiên xuất hiện là Ngô Chính Hà của Trường Bạch Sơn. Y trông thấy quang cảnh lộn xộn trước mặt thì lờ mờ hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Lại trông thấy sau bức rèm thưa thấp thoáng bóng hai người đang nằm trên giường thì tức giận tràn hông, toan nhảy lại gần thì nghe thanh âm tức tưởi của Tạ Bội Ngọc: - Ngô thiếu hiệp đừng có qua đây. Thiếu hiệp qua đây hắn sẽ giết Vân Linh mất. Ngô Chính Hà như hiểu ra được điều gì liền sững người lại, sau đó hai mắt gã long lên đoạn cao giọng thét: - Tên họ Cao khốn kiếp. Trờ hạ lưu vô sỉ này mà ngươi cũng sử ra được ư? Biết bản thân đã bị hàm oan, lúc ấy nghe thấy Thảo lắp bắp: - Họ Cao ngươi đừng nghe tiểu ma nữ kia ăn nói hàm hồ. Bấy giờ mấy gã thanh niên kia cũng đã chạy tới nơi. Đồng thời thấp thoáng có mấy bóng tỳ nữ chạy tới. Một người trông thấy khung cảnh trước mặt thì run giọng, nói như sắp phát khóc: - Tiểu thư. Hắn đã làm gì tiểu thư rồi! Lúc bấy giờ nghe thấy tiếng thút thít, Tạ Bội Ngọc nói qua làn nước mắt: - Cao công tử, rốt cục công tử cũng đã có được thứ công tử muốn. Như vậy, như vậy hãy tha cho Vân Linh được không? Trước tình cảnh ấy, Thảo chỉ hận không một chưởng giết chết ả hồ ly tinh kia. Tiếc thay toàn thân chàng vô lực, bản thân lại còn bị Tạ Bội Ngọc khống chế. Không biết làm thế nào cho phải, chàng lúc ấy chán nản đáp: - Mọi người đừng có nghe ả nha đầu ấy nói bậy. Sự thực là… Chẳng để chàng dứt câu, úc bấy giờ gã Tân khoa tiến sĩ Lâm Hùng lớn tiếng cướp lời: - Cao Thảo, ngươi đừng ỷ phụ thân mình là Lễ bộ thượng thư rồi làm càn. Ngươi có biết lần này hoàng đế Kim quốc yêu cầu đích danh Vân Linh cô nương không. Nếu ngươi kịp thời tỉnh ngộ, quay đầu hối cải may ra còn thoát được tội chết. Bằng không thì… Thảo nghe tới đây toàn thân run rẩy: “Hắn ta nói đúng rồi. Chẳng nhẽ cuộc đời của Thảo ta lại ngắn ngủi vậy ư?” Chàng càng nghĩ càng lo lắng, tới đây vội lớn tiếng, ngữ điệu vô cùng nóng nảy: - Ma nữ kia. Tại sao ngươi lại bày trò vô lại, dồn ta vào chỗ chết thế. Như không quan tâm những lời chàng nói vào đâu, lúc bấy giờ lại nghe thấy Tạ Bội Ngọc nức nở: - Công tử hãy tha cho ta. Nhất định mai này Vân Linh ta sẽ không làm gì khó dễ cho công tử nữa... Tạ Bội Ngọc vừa nói đến đây lập tức thả hai tay của Thảo ra. Lúc này khi đã có thể thoải mái cử động, Thảo không chút chậm trễ vội vàng với lấy y phục mặc vào. Chẳng hiểu sao lúc này toàn thân chàng yếu ớt vô lực, đến ngay cả vận lại y phục cũng hết sức nặng nề... Lúc ấy qua bức rèm thưa, bọn người Ngô Chính Hà loáng thoáng thấy hành động của Thảo thì khá hồi hộp, chăm chú quan sát hành động tiếp theo của chàng. Nói về phần Thảo, sau khi vận lại y phục thì chợt nghĩ về tình trạng hiện thời của mình: “Thật là khốn nạn hết sức. Hiện bây giờ ta toàn thân chẳng còn chút khí lực nào, làm thế nào có thể thoát thân ra khỏi đây được. Phen này chẳng những thân bại danh liệt mà ngay cả tính mạng cũng khó có thể bảo toàn. Ta còn mặt mũi nào gặp Luân Luân nữa đây.” Vòng vo rối rắm một hồi, sau cùng khi đã nhận ra được hoàn cảnh khốn khổ của bản thân. Lúc ấy chàng đã hoàn toàn bế tắc không tìm được lối thoát, chẳng biết xa xui quỷ khiến thế nào Thảo nghiến răng căm hận quát lớn: - Tất cả đều là âm mưu quỉ kế của ma nữ ngươi. Hừ, ta giết chết ả nha đầu ngươi. Vừa nói chàng vừa dồn hết sức bình sinh lao lại toan bóp chết ả nha đầu trước mặt. Ấy thế nhưng sau đó chàng thấy Vân Linh lăn một vòng, toàn thân đã được tấm chăn cuộn kín lại, đồng thời song thủ lúc này đã túm chặt lấy hai tay Thảo, miệng thì hét toáng lên: “Mau mau. Mau vào cứu mạng.” Bọn người Ngô Chính Hà chỉ chờ có thể lập tức lao vào. Lúc bấy giờ Thảo đang cố gắng dãy người để thoát khỏi bàn tay của Bội Ngọc thì bất chợt chàng thấy lồng ngực mình như vỡ toang ra, máu miệng phun thành vòi, toàn thân như con diều đứt dây văng mạnh vào tường. Chàng loáng thoáng nghe thấy tiếng quát của Ngô Chính Hà rồi sau đó ngất xỉu mê man, không còn biết gì nữa. Khi Thảo mở mắt dậy thì thấy mình lúc này đang nằm trong một căn phòng âm u và ẩm mốc, phía trước mặt chàng là một hàng song bằng gỗ lim to bản, nơi đang hắt ra thứ ánh sáng lờ mờ. Bản thân chàng lúc này mồm miệng dính đầy vết máu khô, cổ đeo gông, chân mang xiềng cột vào song lim. Lúc bấy giờ chàng như nhớ ra được điều gì, chán nản dựa vào bờ vách thở hắt ra một hơi: “Đây là Thiên lao. Thế là Cao Thảo này đã xong rồi ư!” Nghĩ tới đây, chàng chợt nhớ ra rằng ngày mai chính là ngày Tuyết Luân tròn mười bẩy tuổi, ấy thế càng lấy làm đau lòng. Lại nghĩ tới thủ đoạn mà Tạ Bội Ngọc sử ra đối phó với mình, Thảo lấy làm căm giận lắm, chỉ hận không thể bóp chết “ma nữ khốn kiếp đó” ngay lập tức. Chàng thở dài: “Người ta thường nói “Tối độc phụ nhân tâm” quả không sai. Chẳng ngờ chỉ vì Thảo ta có vài lời châm chọc, ấy vậy mà nha đầu đó lại đang tâm dồn ta vào chỗ chết. Ôi, đáng sợ thay cho cái gọi là lòng dạ đàn bà. Đáng hận thay cho cái gọi là thiên lý.” Đang vẩn vơ suy nghĩ thì lúc bấy giờ có tiếng lách cách, Thảo ngẩng đầu nhìn thì thấy có hai tên sai nha tiến phòng phòng giam. Một tên cất tiếng nói: - Mau đi theo hai người chúng ta. Thảo tức mình sẵng giọng quát to: - Hừ, có lý nào mà ngồi tù mà vẫn phải mang gông. Làm gì có thứ luật lệ... Chàng chưa dứt lời thì lập tức đã bị ăn một cái tát nảy đom đóm, lại nghe một tên sai nha cười gằn: - Ngươi tưởng chốn đây là chốn nào chứ. Hừ, đã vào đây rồi mà ngươi vẫn cứ ngỡ mình vẫn còn là công tử của Lễ bộ thượng thư ư. Nằm mơ đi. Vừa nói gã vừa đá mạnh vào sau khuỷu chân chàng đoạn quát: “Đi mau cho ta.” Thảo nghe thế chán nản: “Gã ta nói đúng. Mình còn thắc mắc chỉ tổ thiệt thân, vừa chịu nhục vừa ăn đòn.” Nghĩ được thế chàng cố gắng lê chân bước đi dưới sự thúc giục của mấy tên sai nha. Loanh quanh một hồi thì cũng đã tới nha môn Lâm An phủ. Lúc bấy giờ chàng thấy bên ngoài cổng nha môn dường như đang có rất đông người đang láo nháo hò hét. “Tới rồi. Tên dâm tặc kia tới rồi.” “Hừ, ông trời rốt cục cũng có mắt.” “Hắn cứ tưởng hắn cứ mãi ngông cuồng vô lối được sao chứ.” … Nghe tới đây chàng chán ngán: “Đúng là Thảo ta sai lầm quá nhiều. Ôi thôi, cứ ngỡ bản thân mình làm được bao nhiêu việc nghĩa, hóa ra…” Lúc bấy giờ chàng được dẫn vào bên trong công đường Lâm An phủ. Trước mặt chàng là hai hàng sai dịch tề chỉnh, bọn người này ai nấy mặt lạnh như tiền, tay mang côn trượng. Xa xa một chút là một chiếc bàn chạm trổ hoa văn quanh mạn, trên đó có đặt một nghiên chận giấy, một phán lệnh bằng gỗ đen. Trên cao là tấm biển lớn treo cao có chạm khắc hai chữ Thanh Thiên dát vàng bóng bẩy. Trông thấy vậy chàng lẩm bẩm: “Họa chăng Bao Thanh Thiên đại nhân tái sinh mới có thể giải được mối oan tày đình này cho ta.” Đang nghĩ vậy thì lúc bấy giờ sai dịch đồng thanh hô to: “Thăng đường.” Tiếp theo đó là mồm miệng bọn người này lảm nhảm mấy tiếng “Uy vũ” gì đó. Ngay lập tức có bóng một người mặc quan phục, đầu đội mũ ô sa đường bệ bước vào. Vừa thoáng thấy mặt người này, Thảo than thầm trong bụng: “Thôi xong, nhìn cái mặt này ắt là họ hàng hữu thuộc của tên cẩu quan Lâm Kiên kia. Thế là mạng ta đã hỏng thực rồi.” Quả thật người vừa tới chính là Lâm Bật, biểu đệ của Lâm Kiên - kẻ ác bá mấy hôm trước vừa xung đột cùng chàng. Lão họ Lâm vừa đặt mông ngồi xuống thì lập tức với lấy cái nghiên chặn giấy làm bằng gỗ đào đập mạnh xuống bàn, miệng quát: “Điêu dân to gan. Thấy bổn quan sao không quì xuống!” Thảo giật mình, chưa kịp định thần thì đã nghe thấy Lâm Bật nói tiếp: - Mau đánh nó cho ta. Đánh cho hắn mất đi thói ngông cuồng đi thì thôi. Lão ta vừa dứt lời thì một trận mưa gậy gộc nhắm chân chàng mà trút tới, lại có một bàn tay khác túm đầu chàng nhí xuống. Hai bàn chân Thảo như muốn gãy lìa vì đau đớn. Chàng nghĩ nhanh trong đầu: “Đến nước này thì chịu khó nhẫn nhục vậy.” Nghĩ thế chàng cũng chẳng hơi đâu đi làm điều dại dột, chẳng buồn phản kháng mà chán nản hỏi: Đại nhân. Xin đại nhân cho biết thảo dân mắc tội gì vậy? Lâm Bật quát lớn: - Điêu dân ngươi thật là cứng đầu cứng cổ. Đến giờ còn có thể buông ra những lời lẽ ấy được ư? Tói đây lão lại cao giọng hô: - Truyền Vân Linh, Vân cô nương vào. Lâm Kiên vừa nói xong lập tức có hai nữ tỳ dìu một vị cô nương xinh đẹp từ từ bước vào phía trong công đường. Nhìn lại lúc này thấy Tạ Bội Ngọc tuy trang phục tóc tai đã gọn gàng song gương mặt xanh xao, khóe mắt thâm tím, bờ mi ướt lệ, trên chiếc cổ cao trắng nõn kia lờ mờ mấy vết thâm, như là dấu tích của vết tay Thảo để lại thì phải. Thấy Tạ Bội Ngọc xuất hiện, lão già họ Lâm húng hắng, phẩy tay nói: - Không cần hành lễ. Truyền cho ngồi! Lập tức có một tên nha dịch mang ra một chiếc ghế dựa nhỏ. Lại nghe thấy tiếng một nữ tỳ vang lên: - Bẩm Lâm đại nhân, vì thể trạng của Vân cô nương yếu đuối, lại không chịu nổi biến cố thương tâm ấy nên đã bị á khẩu, không thể nói được nữa rồi. Lâm Bật nghe thế chỉ khẽ húng hắng gật đầu một tiếng, sau đó với tay lấy ra bản cáo trạng nhìn qua một lượt đoạn lớn tiếng: - Tối ngày mười ba tháng mười, chừng vào giữa giờ Tuất và Hợi, Cao Thảo ngươi uống rượu say, thấy Vân Linh xinh đẹp thì nổi lòng gian tà. Ngươi mượn tiếng là chỉ dạy về nhạc lý, lừa lúc Vân Linh cô nương không chú ý thì khống chế rồi giở thủ bỉ ổi. Trước là hãm hiếp Vân Linh cô nương, sau khi đạt được mục đích còn dùng sức xiết cổ cô ta, toan hại chết cô ấy. Cao Thảo, ngươi có nhận tội không? Thảo nghe lão thẩm chỉ vậy ngẫm một lúc, sau đó cất tiếng: - Lâm đại nhân, thật oan cho thảo dân quá. Vốn là hôm ấy ả nha đầu họ Vân kia dùng rượu có pha mê dược là cho thảo dân ngất xỉu, sau đó sử thủ đoạn để hãm hại tiểu nhân. Mong đại nhân minh xét cho. Cười nhạt một tiếng xem chừng mấy lời kia toàn bịa đặt, Lâm Bật quay sang phía Tạ Bội Ngọc, cất tiếng hỏi: - Vân Linh, có chuyện này không? Tạ Bội Ngọc nghe vậy không đáp, trừng đôi mắt hoen lệ chỉ về phía Thảo đoạn vung tay ú ớ như muốn nói điều gì. Như hiểu ra được, Lâm Kiên cất tiếng: - Bổn quan quên mất rằng Vân cô nương hiện giờ không thể phát thoại được. Hừm, cho truyền nhân chứng vào. Lập tức bọn mấy người Ngô Chính Hà cùng ba ả tỳ nữ của Vân Linh cũng theo đó đi vào. Sau khi nghe Lâm Kiên tra hỏi, đám người này nhất nhất mang tất cả những gì bọn họ được chứng kiến ra kể lại. Nghe xong chuyện, Lâm Bật với lấy cái nghiên chặn giấy đập sầm xuống bàn, đoạn quát: - Hừ, tất cả nhân chứng đồng loạt khẳng định tội trạng của ngươi. Họ Cao ngươi còn gì để nói nữa không? Thảo bực tức hét vang: - Lâm đại nhân. Lý nào ngài lại nghe lời nói một chiều từ phía bọn họ. Hà huống đám người này đã có ai tận mắt chứng kiến thấy thảo dân dở trò bỉ ổi với ma nữ kia đâu? Chàng vừa dứt, Lâm Bật một lần nữa đập bàn, quát lớn: - Điêu dân to gan. Ai là ma nữ để ngươi gọi. Ngươi còn dám ăn quàng nói xiên thì đừng trách bổn quan vô tình. Hừ, rốt cục là ngươi có chịu nhận tội hay không? Chàng nghe thế tức giận tràn hông, sẵng giọng nói: - Lâm đại nhân, ngài thân là người đứng ra cầm cân nẩy mực, thiết nghĩ nên công bằng một chút chứ. Ít nhất đại nhân cũng phải cho người điều tra nhân thân của hai người, lại cho ngỗ tác hay bà mụ giám định thương thế lẫn hiện trạng của ma nữ … hừm, là Vân Linh cô nương đây. Như thế mới có thể buông lời phán xét được chứ! Chàng nói tới đây lập tức Lâm Bật quăng một mảnh giấy xuống trước mặt chàng đoạn lớn tiếng: - Hừ, đây là kết quả giám định của Lộng phường, ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn đi. Vừa nhìn thấy tờ giấy đó, Thảo lập tức hét vang: - Làm gì có chuyện vô lý như vậy. Thật là hoang đường hết sức, hôm đó thảo dân bản thân vô lực, rõ ràng là bị cô ta khống chế. Như vậy làm sao có thể gây tổn thương đến cho cô ta được. Chàng vừa nói tới đây, Lâm Bật đã nói: - Thật là cứng đầu cứng cổ. Hừ, hiện giờ nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ. Ngươi có chịu nhận tội hay không? Nếu có mau lập tức điểm chỉ vào bản khẩu cung này. Lão ta vừa nói vừa phất tay, một tên lục sự đi ra đoạn xòe một tờ khẩu cung trước mặt chàng, cất tiếng nói: - Ngươi biết khôn thì mau đưa tay điểm chỉ vào đây, như vậy thì sẽ không phải chịu cảnh đau đớn. Vừa liếc qua nội dung ghi cáo trạng, Thảo giận sôi máu đứng phắt dậy quát lớn: - Con bà nó. Rốt cục thì đây là kiểu xử án chó má gì vậy? Lão già họ Lâm nghe thế đập bàn thét: - Chốn Công đường là nơi để ngươi có thể thốt những lời thô tục vậy được ư? Người đâu, mau vả vỡ miệng tên kia cho ta. Lão vừa dứt lời lập tức có ba tên sai dịch tiến ra, hai tên túm chặt lấy người chàng nhí xuống còn tên thứ ba giơ tay nhắm mặt chàng vả liên hồi. Phút chốc mồm miệng chàng trào máu, hai bên má sưng vù. Khi hai tên sai dịch dừng tay, bấy giờ nghe Lâm Bật quát: - Ngươi vẫn không chịu nhận tội. Thật ngoan cố vô cùng. Hừ, bản quan không tin ngươi còn có thể cứng đầu thêm được nữa. Người đâu, dụng hình. Lão vừa dứt lời thì có hai tên sai nha đè Thảo ra, sau đó có hai tên khác dùng mộc trượng luân phiên nhau nện xuống người chàng. Chỉ lát sau bộ trang phục trên người Thảo đã tơi tả, cả tấm lưng bê bết máu. Tuy vậy chàng vẫn không rên la một tiếng, liên mồm chửi bới Lâm Bật không ngớt. Một lát sau nữa chàng bị đánh đến mê man ngất xỉu. Tên sai dịch một tay cầm mộc côn, tay kia lau mồ hôi đang ròng ròng chảy trên mặt, cúi đầu thưa: - Bẩm đại nhân. Hắn đã bị đánh đến mê man ngất xỉu rồi. Vị "Thanh Thiên đại lão nhân" lúc này gương mặt hằm hằm. - Tạt nước vào mặt cho hắn tỉnh lại. Đánh đến khi nào hắn chịu nhận tội thì thôi. Một tên sư gia nghe vậy khẽ nói: - Đại nhân, hiện đang trên công đường. Tiểu nhân e làm vậy không được tiện lắm... Khẽ liêc một vòng dõi xem thái độ của những người dân hiếu kỳ đi xem xử án, kế đó Lâm Bật hừ lạnh một tiếng: - Có gì mà không tiện chứ. Hừ, bản quan cũng chỉ có mấy ngày để kết thúc vụ án. Nhất định phải bắt tên súc sinh kia nhận tội mới nghe! Nói tới đây thì đã có người mang nước tới hắt thẳng vào mặt Thảo. Thảo vừa mở mắt tỉnh dậy thì lập tức cất tiếng thóa mạ Lâm Bật: “Tên cẩu quan khốn kiếp. Ngươi dám mượn việc công trả thù riêng. Như vậy mà cũng đáng mặt làm người à.” “To gan. Người đâu, đánh nó cho ta!” Đúng lúc ấy thì có một nho sinh văn nhã bước ra, vòng tay chào Lâm Bật một cái đoạn cất tiếng: - Đại nhân, xin hãy để tiểu sinh nói với ngu đệ mấy câu. Trông thấy người vừa xuất hiện, Lâm Bật vẻ mặt hòa hoãn một chút rồi khẽ gật đầu: - Ta còn tưởng ai, hóa ra là Cao đại công tử. Xin mời hai người cứ tự nhiên. Nhưng xin nhanh nhanh một chút. Lại nói về phần Thảo, nhận ra được người vừa mới tới là ai, chàng cất giọng bi phẫn: - Đại ca, huynh phải hạ mình với tên cẩu quan kia làm gì. Thì ra người vừa mới tới là Cao Toại, người anh cùng cha khác mẹ với Thảo. Lúc ấy khi nghe Thảo dứt lời, Cao Toại khẽ lắc đầu rồi cất giọng buồn rầu: - Nhị đệ, đệ bình sinh phóng túng, ngang ngạnh, xưa nay không ai có thể quản thúc được. Song giờ chuyện đã đến nước này, đệ còn không chịu nhận tội hay sao? Ngay đến cả đại ca của mình cũng hiểu nhầm, Thảo uất ức: - Đại ca, chẳng nhẽ đến huynh cũng không tin đệ hay sao. Cao Toại nói: - Ta tin hay không cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng bây giờ đệ nghĩ mà xem, nếu đệ cứ một mực khăng khăng không nhận tội, chuyện đó liệu có ích gì chứ? Nói đến đây Cao Toại sa lệ, nghẹn ngào mà rằng: - Vụ án của đệ, người của Kim quốc đã đích thân ra mặt, yêu cầu truy xét tới cùng chuyện này. Nhị đệ, ta mong đệ có thể thức thời mà hành động hợp lý. Đừng có cố chấp nữa mà chịu khổ vào người. Thảo vẫn lắc đầu: - Đại ca, đệ có chết quyết cũng không chịu nhận tội đâu! Tới đây, Lâm Bật ở trên cao nghe thấy thế thì hừ lạnh: - Cao đại công tử xin hãy lui ra. Tiếp đó y đập bàn, quát lớn: - Tên kia thật là cứng đầu cứng cổ, ngươi cho rằng bổn quan không làm gì được ngươi sao. Người đâu, mau kẹp tay hắn cho ta. Kẹp cho đến khi nào hắn chịu cung khai thì thôi. Tới đây bất chợt phía bên ngoài có tiếng lao xao, Thảo nghe thấy một tiếng khóc xé lòng: - Thảo nhi, Thảo nhi. Ôi, Thảo nhi con ơi! Đồng thời theo đó có bóng một phụ nữ quí phái đang cố gắng đẩy mấy tên sai dịch cản đường để xông vào. Tuy nhiên mọi cố gắng kia đều vô ích, rốt cục bà vẫn bị hai tên cầm gậy chặn cửa đẩy ra ngoài. Nói về phần Thảo, nhận ra người đàn bà đó là Tiết Gia Yến, mẫu thân của mình, chàng nghe thấy thế ruột gan như đứt từng khúc, đau đớn nói: - Mẫu thân, hài nhi bất hiếu đã làm lụy đến người rồi. Tạ Bội Ngọc thấy cảnh tượng thương tâm đó, trái tim cũng như se lại. Song cô vẫn nghiến răng, nhủ thầm: “Hừ, có trách thì trách ngươi ăn ở thất đức, bày trò hại người. Có trách thì trách ngươi có một người cha là tên ác tặc họ Cao kia.” Tới đây thì lại thấy Tiết Gia Yến vẫn cố sức xông lên, miệng thì gào lên từng tràng: “Không, hãy để ta vào. Hãy để ta vào!” Lâm Kiên trông thấy vậy khoát tay: - Mau mau ngăn cản Tiết phu nhân lại, đừng để bà ấy gây náo loạn công đường. Mấy gã sai nha nghe vậy lập tức bước ra, tuy nhiên có lẽ vì danh khí của phu nhân này ở Lâm An cũng khá lớn nên bọn chúng có chút e ngại. Cung may, đúng lúc ấy thì thấy một người đàn ông trung niên vội vã chạy lại gần phía Tiết Gia Yến, sau đó khẽ túm lấy bờ vai bà đoạn lên tiếng: - Gia Yến, bà còn định làm cái gì nữa đây? Tạ Bội Ngọc vừa trông thấy người đàn ông này cả người run lên, hai mắt đỏ hoe tưởng như tóe lửa. Thì ra cô nhận ra người vừa xuất hiện chính là Lễ bộ thượng thư Cao Minh Vĩ, người đã hại gia đình cô tan cửa nát nhà mười năm trước. Lúc bấy giờ thấy Tiết Gia Yến gương mặt đầm đìa nước mắt, liên tục dùng đôi bàn tay nhỏ bé đấm thùm thụp vào ngực của Cao Minh Vĩ, cất giọng nức nở: - Ông còn nói vậy nữa ư. Ông mau, mau cứu lấy con chúng ta. Mau … Lại thấy Cao Minh Vĩ thở dài, hướng tay về phía Lâm Kiên xá một cái: - Lâm đại nhân, họ Cao ta không biết dạy dỗ khuyển tử, bản thân thật lấy làm vô cùng hổ thẹn. Song Cao Minh Vĩ ta đây cũng chỉ biết trách Cao gia hẩm hiu bạc phận. Ôi, chỉ trách Cao gia bạc phước, xin Lâm đại nhân cứ phép công mà thẳng tay hành sự. Nói xong Cao Minh Vĩ khoát ống tay áo, lớn tiếng: - Mau tìm cách đưa phu nhân về phủ. Ông ta vừa dứt lời thì có mấy ả nha hoàn bước ra giữ chặt lấy Tiết Gia Yến. Bà vẫn không ngừng giẫy dụa, kêu gào, rồi sau đó tiếng hét kia nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn. Dường như Tiết Gia Yến đã ngất xỉu vì thương tâm thì phải. Đúng lúc ấy người mang dụng cụ tra tấn đã tới nơi. Cao Toại thấy vậy ứa nước mắt: - Nhị đệ, đệ thật sự không nghĩ tới mẫu thân hay sao? Thảo nghe vậy ruột gan như đứt từng khúc, hận bản thân không lập tức chết ngay được. Lâm Bật vẫn cười nhạt, phẩy tay nói: - Dụng hình! Nghĩ tới đây chàng chán nản vô cùng, bấy giờ Thảo nghĩ thầm: “Tên bất lương này nào có thèm biết đến cái gì gọi là công đạo chứ. Chỉ sợ nếu ta không nhận tội, hắn tra tấn ta tới chết mới nghe. Hừm, đại ca nói cũng phải. Ta mà không nhận tội, sợ chỉ lát nữa là thân tàn ma dại, mẫu thân càng thêm đau lòng mà thôi”. Nghĩ vậy, lập tức bao nhiêu ý nghĩ kháng cự trong lòng phút chốc đã tàn tro, chàng chán nản xua tay mà rằng: - Khỏi đi. Để ta điểm chỉ nhận tội là được chứ gì. Tới đây chàng đưa ngón tay ra nhí vào nghiên mực, đoạn chán chường điểm nó lên bản khẩu cung. Tên lục sự thấy mọi việc đã hoàn thành, lật đật cầm tờ nhận tội của Thảo lên trình trước mặt Lâm Bật. Tới đây thấy lão già kia khẽ gật đầu hài lòng, gương mặt thoáng qua có chút đắc ý mở miệng nói to: - Chư vị hương thân, hôm nay bản quan phục mệnh xét xử vụ trọng án này. Hừ, tên họ Cao kia thật không bằng loài cầm thú. Đáng nhẽ với tội danh hãm hiếp kia, họ Cao hắn chỉ bị thích chữ vào mặt, bắt đi lưu đày biệt sứ. Thế nhưng hắn là người có chữ nghĩa, vốn là con quan mà chẳng biết giữ danh, lại đi làm điều ô nhục. Vẫn biết Vân Linh cô nương đây đã nhận thánh chỉ, phục quốc mệnh mà hành sự, ấy vậy hắn vẫn giở thủ đoạn vô sỉ. Thật là tội chết ngàn lần. Nói tới đây lão đứng lên, cầm lấy thanh mộc lệnh giơ lên đoạn nói: - Theo lẽ thường thì cáo trạng và hồ sơ của vụ án này sẽ được chuyển lên bộ hình chờ thẩm khảo. Ấy nhưng là vì sứ giả Kim triều yêu cầu mọi chuyện phải gấp rút được tường minh, chuyện này sớm đã kinh động tới Thánh Thượng, bởi thế hôm nay bản quan tuyên bố: Xử gã Cao Thảo kia tội chết. Chính ngọ bẩy ngày sau, mang ra cổng tây Lâm An trảm quyết. Bãi đường! Lão vừa dứt lời đập mạnh thanh mộc lệnh xuống, sau đó chắp tay sau lưng, thản nhiên bước đi. Nói về phần Thảo, nghe xong bản án dành cho mình chàng ngửa mặt cười to một tràng bi thương. Chàng quay sang phía Cao Toại nghẹn ngào: - Tiểu đệ bất hiếu, đáng chết ngàn lần. Mong đại ca có thể thay đệ cáng đáng việc nhà, phụng dưỡng mẫu thân. Thấy vẻ mặt bất nhẫn, chờ Cao Toại gật đầu chàng lại quay sang phía Tạ Bội Ngọc gằn từng tiếng một: - Vân Linh, ngươi được lắm. Hừ, ngươi chính là thứ đáng sợ và độc ác nhất mà Cao Thảo này từng được chứng kiến. Nói tới đây Thảo thở dài một tiếng, tập tễnh bước đi dưới sự áp giải của mấy tên sai dịch, bỏ lại phía sau ánh nhìn của Tạ Bội Ngọc. Lúc ấy chẳng biết Tạ Bội Ngọc trong lòng đang nghĩ gì! oOo “Đại thiếu gia, thiếu gia vẫn đang còn ở đây phải không? Một ông lão bán hoa ở Ba Lăng quay đầu nhìn về lùm cây phía sau đoạn cất tiếng hỏi. Theo đó một bóng thanh niên áo xám chậm rãi đi ra, gương mặt y dường như thoáng qua một nỗi thất vọng. “Tra bá bá, không hiểu vì sao hôm nay không thấy Âu Dương cô nương ra mua hoa nhỉ?” Ông lão được gọi là Tra bá bá kia lắc đầu, đáp khẽ: - Thiếu gia, theo lão đoán thì chắc Âu Dương cô nương có chuyện, bởi thế có lẽ hôm nay sẽ không hiện thân đâu. Thiếu gia còn chờ đợi nữa, sợ chỉ thêm hoài công thôi. Nói tới đây lão cất tiếng thở dài: - Thiếu gia, tại sao thiếu gia không trực tiếp tìm gặp cô ấy. Cớ gì mà phải khổ sở… Người thanh niên kia khẽ lắc đầu, cười buồn: - Tra bá bá, Triển Hưng cháu một đời lang thang, đến bản thân còn không chắc ngày mai sẽ như thế nào. Ài, như thế tìm gặp Âu Dương cô nương, chỉ sợ lại chuốc vạ cho cô ấy thôi. Thì ra người thanh niên kia chính là Đường Triển Hưng, trưởng tử của Đường Nhất Trần - chưởng môn Đường Gia. Không biết vì lí do gì chàng ta lại xuất hiện ở đây vậy. Tới đây nghe Tra bá bá kia lên tiếng: - Đây là lí do chính phải không. Lão thấy thiếu gia gần một năm nay, mỗi lần xuất môn là lại không quản khó nhọc tìm một loại phong lan lạ. Ấy vậy mà lại không có can đảm hiện thân, chỉ nhờ lão giả làm người bán hoa đến đây bầy hàng. Thật là… Đường Triển Hưng lăng im không trả lời, hai mắt mơ màng: “Chút công trèo đèo lội suối có sá gì, được thêm một lần được ngắm cô ấy cười, với Triển Hưng này cũng là một hạnh phúc rồi!” Hắn đang miên man suy nghĩ thì thấy Tra bá bá cất tiếng hỏi: - Thiếu gia. Lão thấy dường như Thiếu gia hơi thiếu chút tự tin thì phải. Nghe vậy, Đường Triển Hưng khẽ lắc đầu, cất giọng chua chát: - Không phải là cháu thiếu tự tin. Du lão bá, nếu không có khả năng mang lại hạnh phúc cho người mình yêu thương, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của người ấy. Đừng bao giờ… Hắn bỏ dở câu nói của mình ở đây, Tra lão bá thấy vậy thở dài: - Ài, Đại thiếu gia nghĩ tới chuyện của Lão gia phải không. Ài, hẳn lão gia cũng có nỗi khổ của mình. Đại thiếu gia… Ông ta vừa nói tới đây thì ngẩn người, lại đưa tay chỉ về phía trước rồi nói: - Đại thiếu gia, nhìn kìa! Lúc này phía xa có một thiếu nữ trẻ đang gò mình trên lưng ngựa, hướng cổng nhà Tuyết Luân phóng tới như bay. Đường Triển Hưng thấy thế khẽ nhíu mày, nhủ thầm: “Không biết là có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?” Trong lúc y đang ưu tư suy nghĩ thì lát sau thấy Tuyết Luân hớt hải chạy ra khỏi phòng, gương mặt cô lúc ấy trắng bệch đi như vì lo lắng. Đường Triển Hưng ngẩn người trông theo thì thấy cô lên ngựa ra roi phóng đi, lát sau đã mất dạng. Trông thấy bộ dạng lo lắng và vội vàng ấy của Tuyết Luân, Đường Triển Hưng suy nghĩ một chút rồi cất tiếng: “Tra bá bá. Cháu cũng phải đi theo xem có chuyện gì xảy ra với Âu Dương cô nương đây.” Vừa dứt lời, gã không chút chậm trễ tung người lướt đi như bay. Thì ra ngày hôm qua là ngày Âu Dương Tuyết Luân tròn mười bẩy tuổi. Chờ cả buổi mà vẫn không thấy Cao Thảo xuất hiện, Tuyết Luân chỉ ngồi tựa cửa trông về phương xa, trong lòng vô cùng buồn bã. Đến mờ tối ngày hôm ấy vẫn không thấy tung tích Thảo đâu, Tiểu Quần vô cùng bực mình nên đã phóng ngựa lên Lâm An để tìm gặp chàng. Chẳng dè vừa đến kinh thành thì nhận được hung tin, Tiểu Quần hoảng sợ lắm nên vội vã quay lại báo này cho Tuyết Luân biết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang