[Dịch] Đại Tranh Chi Thế
Chương 64 : Dẫn tới 'họa thủy'
.
Phía sau lục nữ, Anh Đào và A Cừu mỗi người trạm ở một góc, tay nắm binh khí bên hông, thần tình tràn đầy sát khí.
Khánh Kỵ bùi ngùi thở dài nói:
- Có rất nhiều chuyện, chỉ có những đại nhân vật mới có thể chân chính quyết định nó, đối với những nhơ nhớp trong đó, đối với những chân tướng trong đó, kỳ thật trong lòng đôi bên đều biết rất rõ ràng. Nhưng mà, bọn họ sẽ không vạch trần, bởi vì một khi vạch trần, trò chơi sẽ không thể chơi thêm được nữa. Cho nên, điều đó không thể ồn ào cho cả phố chợ nghe thấy...
Tiểu Nhã tuyệt vọng hô nhỏ:
- Công tử...
Khánh Kỵ chua sót nói:
- ... Bọn họ luôn có một lý do đường hàng, hoặc là vì nước, hoặc là vì dân, hoặc là vì đại nghĩa thiên hạ, kì thật trong tâm đều là vì tập trung ích lợi về họ, thử hỏi, bọn họ làm sao có thể cởi cái áo khoác đường hoàng này ra, khiến cho chính mình bại lộ trước mặt tiểu dân? Lực lượng của tiểu dân tuy rằng không đủ để quyết định một đại sự, lại có thể phá hỏng một đại sự.
Sáu vũ kỹ mỗi người đều thông minh lanh lợi, Tiểu Nhã vừa quỳ, năm người kia đã nhanh chóng thông suốt mấu chốt trong đó, tất cả đều quỳ rạp xuống trước mặt Khánh Kỵ, cả người phát run bần bật.
Khi nam nhân biến các nàng trở thành một món đồ chơi để vui tai vui mắt, các nàng có thể được tâng bốc lên đến tận mây xanh, chẳng sợ mà vui cười hờn mắng những đại nhân vật nắm trong tay quyền sinh quyền sát, hắn cũng sẽ chẳng để ý, ai mà lại làm khó cho một món đồ chơi của mình cơ chứ? Nhưng khi các nàng chân chính mạo phạm vào ích lợi của một đại nhân vật, mệnh của các nàng cũng không khác gì một con kiến, người đó sẽ không nhăn mặt chút nào nhìn các nàng chết, lục nữ hiển nhiên là hiểu được điểm này rất rõ ràng.
Khánh Kỵ ngồi xuống lan can sơn son của đình, cười khổ nói:
- Ta nói có lẽ ngươi sẽ không tin, ta trước kia kỳ thật ngay cả giết một con gà cũng không dám, khi ta lần đầu tiên giết gà, một dao hạ xuống, con gà chạy đi, tay của ta mềm tới mức cầm dao cũng không nổi...
- Công tử tha mạng..., tha mạng..., - Sáu cô gái bò tới dưới gối hắn, sắc mặt trắng bệch.
Anh Đào cùng A Cừu lạnh lùng đi theo, chậm rãi rút binh khí ra ngoài, thanh âm lưỡi đao ma sát với vỏ bao nghe rõ tới nổi cả da gà.
“Nam nhi đương sát nhân, sát nhân bất lưu tình,
Thiên thu bất hủ nghiệp, tẫn tại sát nhân trung.
Tích hữu hào nam nhi, nghĩa khí trọng nhiên nặc.
Nhai tí tức sát nhân, thân bỉ hồng mao khinh.”
“Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng
Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công
Xưa có chàng tráng sỹ, nghĩa khí nặng như non
Giết người trong nháy mắt, chết nhẹ tựa lông hồng.”
Đây chính là những miêu tả sinh động về tráng sĩ thời kỳ Xuân Thu, bọn họ coi tính mạng chính mình tựa như lông hồng, sao có thể bỏ qua nghiệp lớn mà thương tiếc vài tiếng cười mua vui của nữ tử.
Khánh Kỵ giống như không nhìn thấy sáu người nước mắt tuôn rơi, hắn nhìn một đám mây bay xa xa, buồn bã nói:
- Khi ta vừa cảm giác tỉnh lại, liền phát giác ra chính mình vừa mới chết một lần. Ai..., vô tri vô giác dãy giụa trong tay Tử thần đã lâu, ta rốt cục còn sống đến bây giờ. Có điều, một mũi tên ngày hôm qua, khiến cho ta ý thức được kỳ thật tử vong luôn luôn tại bên người ta, luôn như hình với bóng bên ta. Vì thế, ta đã nghĩ rằng, ta nếu còn sống, sẽ quý trọng mỗi một ngày, hưởng thụ mỗi một ngày, khi nào ta cần phải đưa ra lựa chọn, cũng sẽ không chút do dự.
Hắn cúi đầu, nhìn sáu nữ tử quỳ gối trước người:
- Ta biết các ngươi vô tội, không biết vì sao lại trở thành những nữ tử đáng thương, ta cũng không đành lòng làm như vậy với các ngươi. Có điều, nếu tấm màn che này không bị vạch trần, ba nhà thế gia sẽ còn chơi với ta thêm nữa. Nếu vạch trần thì sẽ thế nào? Ta, còn có người của ta, mấy trăm hán tử trung thành và tận tâm với ta, ta không thể coi khinh tính mạng bọn họ.
Ngữ khí Khánh Kỵ ngưng lại, ánh mắt buông xuống nhìn chằm chằm vào cổ của nàng. Cổ của nàng tinh tế, trên da thịt trắng bóng nhẵn nhụi có vài sợi tóc đen rủ xuống hơi hơi phất phơ trong gió, nếu xuống tay vào chỗ này, tin rằng một đao có thể chặt đứt đầu nàng. Khánh Kỵ nói xa xăm:
- Tối hôm qua...
Tiểu Nhã đột nhiên lết gối về phía trước, ôm lấy hai chân hắn, vùi khuôn mặt loang lổ nước mắt vào hai chân của hắn, run giọng nói:
- Tối hôm qua, công tử cùng chúng hầu gái vui vẻ thân mật cá nước, cùng chăn cùng giường, trắng đêm không rời nửa bước.
Khánh Kỵ ngẩn ra:
- Ô? Chúng ta đêm qua vẫn luôn ở cùng một chỗ, chưa từng tách ra một lát?
- Đúng, công tử cùng chúng hầu gái khó có thể chia lìa, một đêm ân ái, chưa từng rời nhau một chút nào.
Khóe miệng Khánh Kỵ hơi động một chút, tỏ vẻ giật mình:
- Đêm qua ta cùng với Quý Tôn công tử uống rượu say khướt, mơ mơ hồ hồ, rất nhiều chuyện còn không nhớ rõ, bảy người chúng ta quả nhiên một đêm chưa từng tách rời sao?
- Đúng vậy, chúng ta tỷ muội sáu người một đêm chưa từng tách rời khỏi công tử. - Lần này không phải chỉ một người Tiểu Nhã, mà là lục nữ đồng thanh đáp.
- Công tử, đại sự quan trọng hơn, không thể động lòng dạ đàn bà!
Anh Đào bước tiến đến trước mặt, vội vàng nhắc nhở, hắn không hy vọng rằng nghiệp lớn của công tử lại bại bởi những chuyện vặt như dính vào nữ lưu, mắt thấy Khánh Kỵ mềm lòng, trong lòng không khỏi khẩn trương. Ở đằng trước đã an bài tốt, lục nữ vừa chết, lập tức sẽ kéo vào xe của Khánh Kỵ, lại cho một người đưa lục nữ ra khỏi phủ, đêm qua thích khách tới đây ám sát, chuyện ngộ sát lục nữ thật dễ như trở bàn tay, lúc này lại có Quý Tôn Tư làm nhân chứng, có thể nói không thể chê vào đâu được, tuyệt không có sơ hở, nếu mà công tử mềm lòng, lại để sót sáu mầm mống tai họa.
Dịch Niểu nước mắt đau thương nói:
- Công tử khai ân...
Khánh Kỵ nhìn sáu cô gái trước mắt, trong lòng đấu tranh một lúc lâu, mệnh lệnh nhẫn tâm tuyệt tình kia cuối cùng vẫn không nói nên lời. Các nàng chỉ là sáu nữ tử không hề có quan hệ với chuyện này, sát phạt quyết đoán, nói nghe có vẻ dễ dàng, lúc làm thật thì lại chẳng biết đụng phải biết bao nhiêu ý thức và đạo đức cố hữu, hắn đúng là vẫn chưa thể khởi tâm địa cứng rắn, làm cho các nàng hương tiêu ngọc vẫn ở đương trường, thây phơi đầy đất.
Khánh Kỵ thở dài một tiếng, do dự hỏi:
- Các ngươi... Hiện giờ có tính toán gì chưa, chỉ là muốn rời khỏi sao?
- Công tử!
Anh Đào mắt đã đỏ rực, gấp đến độ rút cả kiếm ra: Không thể được, nếu công tử không đành lòng hạ lệnh, đành phải giành lấy giết người trước, vô luận như thế nào, không thể bởi vì sáu nữ tử chẳng có gì quan trọng mà làm hỏng đại kế phục quốc của công tử.
- Không không không, công tử. - Vừa nghe thấy 'keng' một tiếng lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, lục nữ liền hoảng sợ thất sắc, Tiểu Nhã ôm chặt hai chân Khánh Kỵ, ngẩng mặt lên đau khổ cầu xin:
- Chúng nô tỳ không muốn rời đi, công tử tuấn tú lịch sự, oai phong bất phàm, chúng tỳ nữ đã sớm ái mộ công tử, nguyện ý lưu lại phụng dưỡng bên người công tử, chỉ cầu công tử khai ân thu nhận.
Tâm tư cứng rắn của Khánh Kỵ cuối cùng thả lỏng, một câu "Giết các nàng" vẫn không nói nên lời, hắn thở dài, áy náy liếc mắt nhìn Anh Đào một cái, đặt tay lên vai Tiểu Nhã, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thân mình Tiểu Nhã không khỏi phát run. Thanh âm Khánh Kỵ lạnh lùng nói:
- Tiểu Nhã, ngươi là nữ tử thông minh, sáu người các ngươi đều thực thông minh. Hôm nay, ta không phụ các ngươi, hy vọng ngày sau các ngươi cũng sẽ không phụ ta...
Tiểu Nhã mừng như điên, vội vàng buông hai chân hắn ra, dập đầu liên tục nói:
- Tỳ nữ không dám, tỳ nữ tạ ơn đại ân của công tử. - Năm nữ tử còn lại cũng dập đầu liên tục.
Khánh Kỵ thở dài, đứng thẳng người nói:
- Tốt lắm, cảm tạ ta cái gì, các ngươi đều đứng lên đi.
Hắn nhìn thấy sáu nữ tử lo sợ không yên không dám đứng dậy, thản nhiên nói: - Ta hiểu được tâm ý của các ngươi, các ngươi chính là nhân vật như nhàn vân dã tước (1), sống cuộc sống tiêu diêu tự tại, căn bản là không muốn bị trói buộc trong các nhà giàu nhà cao cửa rộng. Huống hồ là bản công tử hiện giờ cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, ngay cả nhà giàu cũng không được bằng, các ngươi cứ tạm lưu lại đây đã, chờ mọi chuyện qua rồi, nguyên do bên trong không còn sợ bị người khác biết được nữa, ta sẽ tha cho các ngươi đi. Hiện tại, phải làm phiền các ngươi trước tiên ở lại đây cho tốt, A Cừu, đưa các nàng trở về phòng, chăm sóc cẩn thận!
- Rõ! - A Cừu nâng kích đáp lời, hung hăng liếc mắt lườm sáu nữ tử một cái, dường như oán trách các nàng khiến cho công tử thay đổi tâm tính vậy.
Tiểu Nhã lại dẫn đầu quỳ gối nói:
- Công tử nhân đức, tạ ơn ân không giết của công tử. Chúng tỳ nữ nguyện làm nô tỳ cho công tử, không muốn rời đi.
Khánh Kỵ làm sao có thể tin tưởng cõi lòng bên dưới dao mổ, chỉ ảm đạm cười nói:
- Đây không phải chủ ý của cô nương, Khánh Kỵ sao biết được? Không cần phải cố ý lấy lòng ta, ta bảo không giết, chỉ cần ngươi không làm hỏng đại sự của ta, đó là không giết!
Tiểu Nhã hoảng sợ nói:
- Tỷ muội chúng ta chỉ biết đêm qua cùng công tử triền miên một đêm, trắng đêm không tách rời, chuyện gì khác cũng không biết, chuyện gì cũng không nhớ trong lòng.
Khánh Kỵ ngửa mặt lên trời cười ha hả, đi nhanh hướng ra phía ngoài, sáu mỹ nhân vừa mới thoát chết hai tay chồng lên nhau phục xuống đất, trán chạm vào tay, bái lạy thật lâu không dám đứng dậy, ở dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi thấm cả ra ngoài y phục...
(1) Nhàn vân dã tước: Như mây trôi nhàn hạ, chim tước tự do trong rừng.
Khánh Kỵ ngửa mặt lên trời cười ha hả, đi nhanh hướng ra phía ngoài, sáu mỹ nhân vừa mới thoát chết hai tay chồng lên nhau phục xuống đất, trán chạm vào tay, bái lạy thật lâu không dám đứng dậy, ở dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi thấm cả ra ngoài y phục...
Thấy Khánh Kỵ đi ra, Quý Tôn Tư cười to nói:
- Làm gì mà lâu vậy, khó tách rời khỏi sáu mỹ nhân đến như vậy sao?
Khánh Kỵ ngồi vào chỗ của mình, người đánh xe phía trước giật dây cương, đánh xe ngựa chạy ra bên ngoài. Người hầu mở rộng đại môn, xe ngựa lộc cộc rẽ vào phố dài. Thị vệ hôm nay rõ ràng tăng thêm nhiều, hơn mười đại hán cưỡi ngựa cảnh giác liếc nhìn chung quanh, trái phải xe ngựa có nối dài thêm bốn tấm ván để chân, đứng trên đó là thị vệ phòng thân của Khánh Kỵ và Quý Tôn Tư mỗi bên hai người.
Khánh Kỵ sóng vai ngồi bên Quý Tôn Tư , giả ra một bộ dáng dâm đãng, ha ha cười nói:
- Không phải vậy, không phải là khó có thể tách rời, mà là như keo như sơn. Sáu người các nàng không nỡ rời khỏi ta, khổ sở cầu xin được lưu lại hầu hạ, ài! Ta là người mềm lòng, mỹ nhân lại mềm giọng cầu xin, làm sao có thể từ chối được, đành phải đưa các nàng quay về phòng.
Quý Tôn Tư trừng to mắt, giật mình hỏi:
- Không phải chứ? Sáu người các nàng ở Khúc Phụ có tiếng xinh đẹp, cũng từng có không ít quan lại hào môn động tâm tư, muốn mang các nàng về để chính mình độc chiếm, chỉ có điều những tiểu mỹ nhân này lại không chịu, hôm nay sao có thể... sao có thể...
Khánh Kỵ giống như một con gà trống kiêu ngạo, ngỏng cao đầu lên, dương dương đắc ý nói:
- Ha ha, những công khanh đại phu đó há lại có thể so sánh với Khánh Kỵ ta?
Hắn liếc nhìn khắp nơi, ra vẻ thần bí ghé sát vào lỗ tai Quý Tôn Tư thì thầm một hồi, Quý Tôn Tư nghe xong thất thanh nói:
- Thực vậy sao? Một đêm chống lục nữ, lại còn có thể làm cho các nàng phục tùng như vậy, Khánh Kỵ công tử thật là có hảo bổn sự, ngươi...
- Suỵt, đừng nói, đừng nói, loại chuyện tình trên giường này có cái gì hay ho mà thổi phồng?
- Buồn cười, chuyện này mà không thổi, còn có chuyện gì đáng giá để thổi nữa? - Quý Tôn Tư bỗng nhiên chuyển sang một bộ mặt tươi cười lấy lòng, ghé sát vào, gian xảo hề hề cười nói:
- Chuyện đó..., không biết..., khụ khụ..., Khánh Kỵ công tử chính là có bí quyết bí phương nào sao? Chúng ta đều là huynh đệ một nhà, nếu có cái bí quyết gì, mong rằng công tử vui lòng chỉ giáo cho...
Khánh Kỵ bật cười nói:
- Quý Tôn công tử, không phải Khánh Kỵ giấu làm của riêng, mà... tại hạ thật sự không có bí quyết gì để giảng.
Hắn vỗ đùi, rất là phiền não nói:
- Ài! Khả năng thiên phú, có biện pháp gì đâu.
Quý Tôn Tư nghe thấy vậy cũng vỗ đùi đánh 'bộp' một cái, buồn rầu nói:
- Ài, có biện pháp nào, làm cho ta cũng có thể có khả năng thiên phú đi?
Khánh Kỵ nhìn thấy bộ dáng phiền muộn của hắn, không khỏi chợt động trong lòng, cậu ấm này rõ ràng thuộc loại thân thể tương đối gầy yếu, chẳng lẽ là có chút không đắc ý cho lắm với chuyện trên giường? Hắn chợt nhớ tới năm đó ở trường quay có gặp qua một lão đẹp trai, ông anh này mỗi đêm đều làm "Đâu nang" (1), vốn là làm rất bí ẩn, xui xẻo thay có một lần bị người ta bắt gặp tại trận, trở thành trò cười cho toàn bộ tổ kịch. Lão đẹp trai kia bị nhạo báng, bèn đỏ mặt tía tai giải thích "Đâu nang ngoại thận" là phương pháp dưỡng sinh mà các nhà qua các thời đại tôn sùng, chẳng qua là lại càng làm cho người ta cười to hơn.
Ngoài ra còn có một vài phương thuốc Đông y bổ thận tráng dương, ở niên đại này chỉ biết rằng ăn gì bổ nấy, phỏng chừng còn không có bao nhiêu y sư biết hiệu quả trị liệu thực sự của chúng, vài thứ thuốc đó dược tính dịu nhẹ, chỉ có ích không có hại, không sợ thử một lần, liền cố ý hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí nói:
- Quý Tôn công tử, bí quyết tuy rằng không có, nhưng lại có vài toa thuốc tẩm bổ, nguyên là chỉ có trong cung đình Ngô quốc ta, công tử nếu thích, ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Quý Tôn Tư vừa nghe thấy liền mừng rỡ, nói như vớ được vàng:
- Đa tạ công tử, mau mau nói đi, mau mau nói đi, tiểu đệ rửa tai lắng nghe.
Khánh Kỵ cười, nói phương pháp thực hiện "Đâu nang ngoại thận" cùng một vài bài thuốc có chứa rau hẹ, là loại thực vật đã xác nhận là có hiệu quả tráng dương cho hắn nghe. Quý Tôn Tư nhớ kĩ trong lòng, thở dài:
- Phương thuốc này thật là kỳ diệu, nguyên lai rau hẹ một vật tầm thường như vậy lại có thể làm bổ thận, tráng dương, (sinh tinh, bổ huyết ^^) ha ha ha, đêm nay ta sẽ mang mấy thứ này ra thử một lần. Đa tạ công tử, phương pháp thần kì này, công tử rộng rãi ban cho, trong lòng Tư vô cùng cảm kích, nguyện cùng công tử kết làm hảo uyên ương.
Khánh Kỵ nghe thấy hai chữ 'uyên ương', trong lòng đầu tiên là phát lạnh, lập tức cười ha ha nói:
- Ta đã có ý muốn, chỉ là chưa dám mời ngươi, Khánh Kỵ cùng công tử đúng là ý hợp tâm đầu, tiếc là gặp nhau quá muộn, chúng ta liền kết làm... kết làm hảo uyên ương! Ha ha ha...
Phía trước mắt đã thấy sắp ra khỏi cổng thành phía Tây, dòng người xa xa đã bắt đầu nhiều lên, người đánh xe liên tục thét mắng xua người nhường đường, mà người đi bộ trên đường vẫn như đang tản bộ trên sân vắng, ai cũng không để ý đến hắn. Khi đó người đi đường cũng không tập trung, công tử trong thành nhiều như vậy, ai biết hắn là người nào, người đánh xe bất đắc dĩ, đành phải giảm tốc độ xe. Hơn mười võ sĩ cưỡi ngựa chung quanh đều đi sát hơn vào, để phòng ngừa có người đi đường tiếp cận.
Khánh Kỵ liếc mắt nhìn chung quanh, thấy cổng thành phía trước ẩn hiện có treo một cái gì đó, dòng người chen chúc chính là bởi vì có nhiều người dồn vào đó quan sát, đến nỗi tắc cả đường. Tới lúc xe ngựa đến gần, mới nhìn rõ từ lầu cao bên trên cổng thành có hạ xuống một sợi dây thừng, trên dây thừng treo lơ lửng một khối tử khi, toòng teng cách mặt đất, hai tay để ở sau lưng, thi thể nhẹ nhàng lung lay đung đưa.
Bên cạnh đứng vài tên lính, cao giọng giảng giải:
- Mọi người nghe rõ, đây là một thích khách, nếu ai nhận biết được người này, chỉ cần nói ra thân phận, chỗ ở của hắn, chấp chính đại nhân sẽ thưởng người đó năm mươi lượng. Mọi người nghe rõ, đây là một thích khách...
Quý Tôn Tư chỉ một ngón tay vào tử thi, trên mặt cười lạnh nói:
- Khánh Kỵ công tử thỉnh xem, khối tử thi này, chính là thích khách tối hôm qua đã lẻn vào phủ của ta, khi đào tẩu thì bị bắn chết, hừ hừ, trên người kẻ này có hình săm, chính là người nước Ngô lẻn vào, gia phụ treo thi thể hắn ở cổng thành, bảo người dân trong thành xác nhận thân phận hắn, nếu có ai nhận biết được hắn, nói không chừng còn có thể bắt được những con cá chưa lọt lưới khác.
Khánh Kỵ vuốt cằm nói:
- Quý Tôn công tử nói rất phải, chỉ cần tìm ra thân phận kẻ này, những kẻ chứa chấp thích khách, đồng lõa với thích khách sẽ không còn chỗ nào che giấu. Có điều nếu đã xóa hết dấu vết, thì sẽ không để lại đầu mối nào, vậy thì...
- A, hóa ra là hắn, ta biết hắn, ta biết hắn!
Một thanh niên mặc áo sam rách tả tơi đeo quang gánh giỏ mây đột nhiên nhảy cẫng lên, hưng phấn kêu to, lập tức cắt đứt lời nói của Khánh Kỵ. Quý Tôn Tư đập vào thành xe ngựa hưng phấn mà kêu loạn:
- Dừng xe, dừng xe!
Binh lính bên cạnh cùng người đi đường liền xôn xao vây quanh, thanh niên kia dường như không thấy, buông thõng hai tay, cái cuốc cùng quang gánh song mây rơi xuống đất, hắn đã ngửa mặt lên trời cười điên dại:
- Năm mươi lượng a, năm mươi lượng, ta bán đồ ăn một năm cũng không được một lượng, tròn năm mươi lượng a, ha ha ha, ta có thể chữa bệnh cho mẹ ta! Ta có thể lấy Lê nữ về nhà rồi, ta có thể...
Một sai dịch cười dài mắng:
- Ngươi có thể cái rắm a, đi vào động phòng cũng không vội như lúc này, nói mau, thích khách này rốt cuộc là ai? Nói chậm thì để cho người khác nói, ngươi có thể nhặt quanh gánh mà về nhà.
Người nọ vừa nghe thấy quả nhiên lo lắng, chạy nhanh tới chỉ vào tử thi, nước miếng văng tứ tung nói:
- Ta nhận biết hắn, hắn là người đánh xe ở Ngô quốc dịch quán, buổi sáng hôm qua còn mua đồ ăn của ta đó, chính là hắn, tuyệt đối sẽ không sai.
Quý Tôn Tư vừa nghe thấy liền nhe răng cười nói:
- Quả nhiên là người nước Ngô, ha ha, hiện giờ bắt tại trận được người đánh xe của sứ giả Ngô quốc, để ta xem bọn hắn còn muốn giảo biện thế nào.
Khánh Kỵ trong lòng cười thầm, trên mặt lại cố tình biến sắc nói:
- Cái gì? Sứ giả Ngô quốc? Quý Tôn công tử, các ngươi... đang tới lui với sứ giả Ngô quốc ư?
Quý Tôn Tư vừa thấy vẻ mặt hắn trở nên phi thường khó coi, vội vàng giải thích:
- Công tử không nên hiểu lầm, sau khi Ngô quốc Hạp Lư đăng cơ, cử sứ giả đi chu du các nước, đội sứ giả này là vừa mới từ Trịnh quốc, Tào quốc trở về, mượn đường nước ta để về Ngô, chứ không phải vì chuyện của công tử mà tiếp xúc với Lỗ quốc ta. Gia phụ chưa từng tiếp kiến bọn họ, mà ngay cả Thúc Tôn Thị cũng chỉ phái vài tên lâu la ra khoản đãi, đối với bọn họ chỉ thể hiện sơ qua lòng hiếu khách thôi.
Khánh Kỵ lúc này mới làm ra bộ dáng thoải mái. Quý Tôn Tư biết được lai lịch của hung thủ, đã một khắc cũng không thể ngồi yên, mắt nhìn thấy binh lính nhà mình kéo thi thể của thích khách xuống, dẫn theo thanh niên kia quay về phủ đệ, nhịn không được nói với Khánh Kỵ:
- Công tử, thực sự là có lỗi, người đánh xe của ta biết chỗ rồi, trước cứ để hắn mang công tử tới đó, ta phải lập tức về phủ một chuyến, nếu gia phụ muốn giam giữ người của Ngô quốc dịch quán, không thể thiếu được ta thay gia phụ xuất chinh, tự mình đi bắt người.
Khánh Kỵ cười cười, chắp tay nói:
- Phải như vậy, phải như vậy, Quý Tôn công tử thiếu niên anh hùng, lại có thêm vài phần mạnh mẽ vang dội oai phong của chấp chính đại nhân, công tử có chuyện quan trọng trên người, xin mời quay về trước, Khánh Kỵ tự đi tới chỗ săn bắn chờ tin tức tốt lành của công tử, lúc này chỉ biết chúc công tử hành sự thuận lợi, giành lập công đầu. - Quý Tôn Tư cười ha ha, vội vàng quát gọi binh lính nhà mình, nhảy lên chiến xa của bọn họ, hấp tấp trở về nhà.
Khánh Kỵ cùng Anh Đào đứng ở càng xe hộ vệ chợt chạm ánh mắt, hai người nhìn nhau cùng cười.
(1) Đâu nang ngoại thận: Là một phương pháp cổ truyền để làm ‘chỗ ấy’ dài ra. Tại hạ đã tìm ra phương pháp cổ này trên baidu, có điều vì ngại đụng phải nhiều cái nhạy cảm nên không tiện đưa lên đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện