[Dịch] Đại Tranh Chi Thế

Chương 59 : Một đêm hoang đường (1)

Người đăng: 

.
Khánh Kỵ nghe thấy Quý Tôn Tư nói như vậy thì mỉm cười cảm thấy kinh ngạc, vội lệnh A Cừu đi ra ngoài đình dẫn người vào. Quý Tôn Tư nằm ở trên chiếu, lấy tay đỡ má, lười biếng nói: - Các nàng chính là các vũ kỹ trong ' Lỗ Quái cư', lúc ta tới đây liền cũng gọi các nàng theo, hôm nay gặp chuyện, cảnh tượng đồ sát khắp nơi, sáu tiểu mỹ nhân này là để an ủi cho công tử. Hắn chớp chớp mắt nhìn Khánh Kỵ, cười nói: - Ta nói công tử nghe này, những nữ tử này thích nhất là cuộc sống tự do thoải mái, thật sự là không muốn làm tỳ thiếp hay vũ nữ cho nhà giàu nào, Khúc Phụ có khá nhiều phú hộ hào môn đã từng đánh chủ ý với các nàng mà không được mỹ nhân nào gật đầu, nếu không ta đã sớm mua hết rồi. Công tử nghi biểu bất phàm, thiếu niên anh hùng, nữ tử mà không động tâm thực sự là không nhiều lắm. Ta chỉ nói muốn các nàng tới hầu hạ ngươi một đêm, không tốn bao nhiêu tài vật, các nàng đã vui vẻ đáp ứng rồi, xem ra cũng đều là hướng về ngươi đó, ngươi nếu đêm nay đại triển hùng uy, bắt hàng phục sáu nữ nhi này, nói không chừng các nàng sẽ hoan hỉ, từ nay về sau sẽ ở lại bên cạnh ngươi không rời, ha ha ha... Sáu mỹ nhân? Khánh Kỵ nghe thấy vậy, bỗng nhiên cũng cười, cười tới phi thường vui vẻ, từ trong con ngươi còn lộ ra một loại thần thái khó có thể diễn tả bằng lời, Quý Tôn Tư rốt cuộc vẫn còn trẻ, không hiểu được ý tứ hàm xúc bên trong mắt hắn, chỉ cảm thấy rằng hắn đối với lễ vật của mình vô cùng vừa lòng, nói tới đây, hắn ngồi dậy cười nói: - Đúng rồi, bên người ta còn có mấy thị nữ, diện mạo cũng rất là duyên dáng, thông thạo hầu hạ trong bữa tiệc, ngươi phải trụ lại ở Lỗ quốc thời gian dài, bên người lại không có một nữ hầu nào, không bằng ta đưa hai người cho ngươi, thế nào? Khánh Kỵ đối với sức hấp dẫn của nữ sắc thật đúng là không có sức chống cự, nhưng mà chuyện mang nữ nhân bên người mình ra để làm hàng hóa thực sự là làm cho người ta phản cảm, hơn nữa hắn lại quen biết với Quý Tôn Tư, thân mật với nữ nhân của hắn thì... Nghĩ đến đó liền cảm thấy không được tự nhiên, cho nên liên tục xua tay khước từ. Vài thị nữ bên người Quý Tôn Tư đều là trăm dặm mới thấy một, là những nữ tử nhu thuận đáng yêu, mỹ mạo lại càng không cần nói, phải dạy dỗ rất lâu mới có thể hầu hạ khiến cho chủ nhân vừa ý thỏa mãn, bảo hắn tặng cho đi thì thật là cũng có hơi luyến tiếc. Mới vừa rồi chỉ là khí phách công tử trong nhất thời mà thôi, nói ra xong còn có chút hối hận, thấy hắn cự tuyệt, liền cũng không kiên trì nữa. Khánh Kỵ nhẹ nhàng thở ra, chợt nhớ tới một chuyện, vội nhắc nhở: - Đúng rồi, ta thấy Mạnh Tôn Tử Dã đối với ta không được thân thiện cho lắm, trong bữa tiệc biểu hiện cũng không bình thường. Mạnh Tôn Thị cùng Thúc Tôn Thị luôn luôn đi lại tương đối gần gũi, chuyện nghị sự của chúng ta không nên cho hắn biết nhiều quá, vạn nhất mà hắn để cho tin tức lộ ra ngoài, có thể sẽ làm hỏng đại sự. Quý Tôn Tư giật mình nói: - Hắn dám? Nếu thực sự làm tới bực này, đừng mơ tưởng huynh đệ chúng ta về sau sẽ để ý tới hắn. Có điều suy nghĩ một chút, hắn lại gật đầu nói: - Cũng được, giờ cẩn thận một chút cũng là đúng, những chủ ý này khi ta đi phân phó, chỉ cần gạt Tử Dã ra là được. Khánh Kỵ khẽ cười nói: - Cũng không thể không nói cho hắn một chút tin tức gì được, nếu bảo mười ngày này chúng ta không thương lượng một đối sách gì, chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao? Nếu nói với hắn một vài tin tức tưởng thật mà lại là giả..., ha hả, thế thì thật sự không ngại. Quý Tôn Tư chỉ vào hắn cười to: - Mới vừa rồi còn bảo ta âm hiểm, nguyên lai là ngươi cũng âm hiểm như vậy. Hai người đang cười nói, sáu mỹ nhân đã lướt tới nhà chính, quả nhiên chính là sáu nữ tử đã ra mắt trong bữa tiệc, sáu người chia ra tả hữu, đều tự vây lấy một vị công tử, khom người nghênh đón. Bên người Khánh Kỵ là ba nữ tử, một là Tiểu Nhã nhu thuận nền nã có khả năng ăn nói rất tốt; một là Dịch Niểu đã từng bồi hắn ở Lỗ Quái lâu, lớn lên xinh xắn lanh lợi, khuôn mặt như họa; còn có một nữ tử eo nhỏ chân dài, bộ ngực sữa sung mãn, đó là Mặc Ly. Mặc Ly gắp một miếng thịt, đảo qua dập dờn trước mặt Khánh Kỵ, đem miếng thịt đó cho vào miệng mình rồi ngửa môi lên, Khánh Kỵ hiểu ý, cười ha ha cúi đầu hỗ trợ, khi đôi môi hai người tiếp xúc, môi anh đào của Mặc Ly đột nhiên mở ra, đầu lưỡi bên trong đẩy miếng thịt vào trong miệng của hắn, lưỡi linh hoạt như rắn lại khiêu khích tiến vào tựa như dò xét. Khánh Kỵ trong lòng rung động, sao có thể chịu để cho thiếu nữ này nắm thế chủ động, hắn nuốt chửng miếng thịt ướt át kia vào bụng, rồi liền đem cái lưỡi thơm tho của Mặc Ly trở thành miếng thịt, mút mát quấn quýt lấy, Mặc Ly tuy là cố ý trêu chọc hắn, chỉ chốc lát sau đã bị hắn biến thành thở gấp gáp, mặt đỏ như lửa, mềm mại ngồi phịch vào trong lòng ngực hắn, một bộ dáng để cho người ta tùy ý thưởng thức. Quý Tôn Tư hiển nhiên là đã nhìn quen loại tình cảnh phong lưu này rồi, cười mỉm không cảm thấy có chút kỳ lạ nào, hắn dựa nửa người vào lòng ngực Diệp Thanh, một tay vuốt hai chân thon dài của nàng, lười biếng há mồm, để cho Tiểu Trúc gắp thức ăn hầu rượu, hầu hạ cực kỳ ân cần. Dịch Niểu thấy Khánh Kỵ, Mặc Ly hôn nồng nhiệt không ngớt, kéo lấy cánh tay hắn không vừa ý nói: - Công tử nhất bên trọng nhất bên khinh rồi, chỉ thân mật với Mặc Ly tỷ tỷ, lại không thèm nhìn tới người ta. Khánh Kỵ 'ưm' một tiếng rời môi, Dịch Niểu đã ngậm một ngụm rượu, đẩy Mặc Ly ra, miệng đối miệng sáp lại gần. Một cái 'chén thịt' đưa tới tận miệng, tránh không được lại là một đợt thân thiết nữa, tới lúc đôi môi ẩm ướt đã tách ra, Tiểu Nhã ôn nhu cười, cánh tay ngọc nâng cốc, lưỡi như gió xuân, xấu hổ nâng chén nói: - Công tử, Tiểu Nhã cũng tới kính ngài một ly. Nàng ẩn ẩn đưa tình liếc nhìn Khánh Kỵ, môi nhỏ bé uống vào một ngụm, sau đó lại mang chén rượu còn một nửa nâng lên trước mặt hắn, cổ tay trắng nõn nà, toàn thân đoan trang mềm mại thật đáng yêu. Khánh Kỵ lúc này đã hoàn toàn buông lỏng cảm xúc, dung nhập ôn nhu như quê nhà. Hôm nay đã gần sát với tử vong, hắn chưa từng lĩnh hội qua sự sống và cái chết rõ ràng tới như vậy, chịu sự kích thích khi nguy hiểm tưởng rằng chết nhưng vẫn còn sống, hắn đã sáng tỏ thông suốt, hiểu được sự vô tình của thời gian và vận mệnh. Nhân sinh quá ngắn a..., sao không tận hưởng lạc thú trước mắt đi? Khánh Kỵ đã mở rộng ý chí mỉm cười nắm lấy eo nhỏ nhắn của Tiểu Nhã, kéo nàng vào trong lòng ngực, thân người nhẹ nhàng mềm mại, lại mang theo một chút hương vị ngọt ngào ấm áp, mị hoặc giống như một hồ ly tinh động lòng người. Khánh Kỵ cúi người tiến sát vào, 'Ê a' một tiếng, sóng mắt của Tiểu Nhã nhộn nhạo lưu động rồi nhẹ nhàng nhắm lại, bộ ngực sữa phập phồng, cái gáy thiên nga thon dài cũng nâng lên... Mang theo cảm giác say lâng lâng, Khánh Kỵ được đỡ vào phòng tắm, căn phòng này rất rộng lớn, toàn bộ được làm bằng gỗ, mùi gỗ thông mát lạnh lướt qua mặt. Ở giữa có bình phong ngăn cách, một bên là ao, một bên là một cái giường nhỏ cực kỳ rộng. Bốn vách tường có ánh nến, trong ao nước nóng bốc hơi mù mịt, ôm Khánh Kỵ tiến vào, bảy tay tám chân thoát hết quần áo khiến hắn trần truồng rồi đẩy hắn vào trong hồ, sáu mỹ nhân liền ở trước mặt hắn thoải mái cởi dây lưng y phục. Nhất thời cả sảnh đường tràn đầy xuân sắc, làm cho Khánh Kỵ lần đầu tiên nhìn thấy chuyện phong lưu bậc này xem tới hoa cả mắt, trong mông lung, hắn cảm giác dường như giống với năm đó lần đầu tiên ở sau bục nhìn trộm người mẫu thay quần áo, vụng trộm rụt rè, nhìn những đường cong cho đã đã mắt, xem một lúc vẫn còn có cảm giác lóa hết cả mắt. Khác biệt chính là, khi đó chỉ có thể vụng trộm mà nhìn, hiện tại lại có thể thưởng thức thoải mái, mà những người mẫu đó cũng không thuộc về chính mình, khi bọn họ lướt qua bên người mình, chỉ có thể dùng ánh mắt liếc trộm xem xét, mà hiện tại, các nàng đều thuộc về chính mình. Một thùng nước ấm không ngừng rót vào trong ao, các nàng cười duyên bước tới tiến vào trong ao xúm tới bên người hắn, sáu đôi cánh tay ngọc vờn ở quanh người, trơn nhẵn mềm mại ở trên người hắn dường như không có ma sát, cái loại tư vị thế này thì ai mà chịu nổi? Khánh Kỵ đã bắt đầu giở thủ đoạn phản công, sáu thiếu nữ vờ chống cự lại nghênh đón, cười duyên liên tục, ở trong ao khí nóng cuồn cuộn, xa xa thoạt nhìn, giống như là bóng trắng của sáu mỹ nữ uốn éo vờn quanh quấn lấy hắn. Lúc này cảnh này, Khánh Kỵ như tên đã trên dây, dục hỏa như núi lửa cuồn cuộn bốc lên. Cái gì? Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Đó có còn là người không, quả thực không bằng cả cầm thú! Vô luận là Khánh Kỵ hiện tại, hay là Khánh Kỵ ban đầu, cũng đều không phải là một tiên sinh cổ lỗ. Thân mình trần truồng nóng hôi hổi bước ra từ trong ao, được đỡ lên chiếc giường mềm mại bên cạnh ạo, sáu thiếu nữ vây tới, tóc và kiều đồn như rừng, vờn quanh thân thể giống như một đám tinh linh yêu mỵ. Mười hai bàn tay mềm mại cái thì nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai, cái thì niết bàn chân, cảm giác tê dại từ đầu chạy thẳng tới tận đầu ngón chân, thoải mái khiến cho hắn không mở nổi mắt nữa. Nhân sinh như vậy, còn cầu gì nữa? Đây là cuộc sống muôn màu muôn vẻ đến mức nào. Tuy rằng có những thời khắc lo lắng về tính mạng, nhưng mà sự huy hoàng sáng lạn của loại cuộc sống này, không biết rằng còn phấn khích hơn biết bao nhiêu lần so với cuộc sống bình thường quá khứ. Nếu hiện tại cho hắn cơ hội có thể trở lại trước kia, tiếp tục trở lại cuộc sống của một tiểu nhân vật giống như một con kiến, cho dù có thể kéo dài đến trăm tuổi, hắn cũng sẽ vứt bỏ không nhận, loại tranh đoạt sớm chiều hiện nay, lại tràn đầy mạo hiểm và kích thích, đồng thời cũng là cuộc sống tràn đầy kinh hỉ và mộng ảo, trên đời liệu có mấy người có thể ngăn được sự hấp dẫn này? - Công tử, người chỉ cần nằm thôi, ngay cả ngón tay cũng không cần phải động, tỷ muội chúng ta, đêm nay nhất định sẽ hầu hạ cho người thư giãn thoải mái, giống như thiên thượng nhân gian. Dịch Niểu êm dịu nép sát vào người Khánh Kỵ, bắt lấy tay hắn đang bừa bãi ở trước ngực mình, thở gấp ghé vào tai hắn thì thầm. Lập tức, những đôi môi thơm mùi đàn hương liên tiếp dán lên mặt hắn, lên cơ ngực rắn chắc, lên cơ bụng bằng phẳng hữu lực..., những đôi môi anh đào tràn ngập sức hút kỳ lạ, đem một loại cảm giác run rẩy và tê dại đưa đến chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn... - A! - Một tiếng rên rỉ của nam nhân truyền ra, ánh lửa bập bùng, ở giữa một cặp đùi xinh đẹp tròn trịa, đột nhiên xuất hiện một cặp đùi của nam nhân, mười ngón chân căng cứng thẳng ra, chân như cánh của chuồn chuồn, dùng một loại tần suất cực cao rung động... o0o Ánh sao mông lung, cảnh xuân vô hạn, không biết từ khi nào, trận chiến kịch liệt cũng đã chấm dứt, một đôi tay nhỏ bé đang nhẹ nhàng ấn xoa trên người Khánh Kỵ mới vừa trải qua cực lạc, khôi phục thể lực cho hắn, Khánh Kỵ quả nhiên thử động đậy cũng không động được, hiện tại thì cũng chẳng nghĩ tới động nữa. Bên tai Tiểu Nhã hương khí như lan, dùng âm điệu kiều diễm ôn nhu ca ngợi: - Công tử, ngươi là người lợi hại nhất trong mắt nhân gia, nếu là... nam nhân khác, ngay cả hai tỷ muội cũng không ứng phó nổi... Khánh Kỵ cười nói: - Được rồi, không phải khoa trương, bản công tử cũng không phải thân làm bằng sắt, nói một câu là đã lâng lâng muốn khoe mẽ anh hùng, chúng ta đắp chăn to cùng ngủ ở đây đi, sáng sớm ngày mai khi đã hồi phục sức lực, bản công tử sẽ lại cho các ngươi hiểu biết sự lợi hại của ta. Dịch Niểu đang quỳ xuống thưởng thức 'đồ vật' nọ của hắn, Khánh Kỵ ở trên kiều đồn trơn bóng của nàng vỗ 'bộp' một cái, khiến nàng 'ai da' kêu lên một tiếng đáng yêu, lười biếng cười nói: - Muốn ép khô ta sao? Ngủ, ngủ... Sáu thiếu nữ ha ha cười duyên ôm lấy người hắn, kéo lên một cái chăn mỏng thật lớn, nhẹ nhàng che khuất ngọc thể ngang dọc khắp giường, Khánh Kỵ thu hồi ý cười nhắm mắt lại, bình tĩnh hô hấp, trải qua một trận phóng túng này, cảm giác say của hắn cũng đã toàn bộ biến mất, những cảm xúc lung tung phiền não bởi chuyện gặp đêm nay cũng đã hoàn toàn bĩnh tĩnh lại. Gió nhẹ nhàng thổi, tấm màn lụa trên cửa sổ theo gió lay động, Khánh Kỵ lẳng lặng nằm ở đó, một hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên mở mắt, ánh nến chiếu lên mặt hắn, trong ánh mắt có một tia trấn tĩnh. Khánh Kỵ nhẹ nhàng đẩy hai cánh tay ngọc trên ngực ra, rời khỏi đầu vai của một nử tử rồi ngồi dậy, sau đó xê dịch rút hai chân ra, một ở dưới hai chân nữ tử, một ở dưới kiều đồn nữ tử, thân thể đi hướng tới cửa sổ. Dáng người hắn phi thường ưu mỹ, eo tinh tế, đùi thon dài rắn chắc, đường cong của đồn bộ to lớn khỏe mạnh hữu lực, ở dưới ánh nến thân hình của hắn lại phủ thêm một tầng màu vàng, lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp. Hắn vén màn ra, gió nhẹ lập tức nổi lên thổi vào mái tóc dài trên đầu hắn, Khánh Kỵ ngửng mặt nhìn lên, bầu trời không trăng, ánh sao sáng lạn. - Tới lúc rồi! Khánh Kỵ bắt lấy áo mỏng, quần ngắn bên cạnh, nhanh chóng mặc vào, sau đó nắm lấy bức màn kia giật xuống, một tiếng 'xoẹt' rất nhỏ của vải lụa bị xé phát ra, trong tay hắn đã có một vài mảnh vải Lỗ cảo rộng khoảng ba ngón tay. Khánh Kỵ dùng mảnh vải quấn cẩn thận mấy vòng vào cổ chân và cổ tay, trở thành hình thức giống như trang phục của võ sĩ hậu thế, sau đó thắt chặt đai lưng, nhặt lấy đoản kiếm xuyên qua đai lưng, lúc này mới mặc áo bào bên ngoài, quay đầu lại nhìn sáu nữ tử nguyện ý hầu hạ hắn mà mệt tới say sưa chìm vào giấc ngủ, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lướt ra ngoài. Ở một góc tiền viện, Anh Đào mang theo hai mươi bộ hạ thân thủ mạnh mẽ, đang lẳng lặng đứng chờ ở đó, một đám thân hình cao ngất tựa như những cây cột, chỉ có binh khí trên người bọn họ, ở dưới ánh sáng lập lòe của các vì sao mà lấp lóe hàn quang. Tỉnh nắm kiếm giết người, say gối đùi mỹ nhân... Lúc nhìn thấy bọn họ, trong lòng Khánh Kỵ bỗng nhiên hiện lên một tia hưng phấn khó hiểu, hắn bắt đầu thích cuộc sống phấn khích như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang