[Dịch] Đại Tranh Chi Thế
Chương 28 : Phản khách
.
Khi Khánh Kỵ đi đến tiền đình, trong Nhâm phủ đã khói lửa ngút trời, trận trận tiếng 'Sát'. Binh vệ hai bên cũng đồng loạt đi tới, Khánh Kỵ hỏi:
- Những kẻ ẩn vào trong phủ ta đã giải quyết hết chưa?
Lương Hổ Tử thân mặc giáp trụ, chắp tay chào theo nghi thức quân đội:
- Thưa, một vài tên cướp mọn, đã bị bọn kẻ hèn chém chết toàn bộ.
Khánh Kỵ 'Ừm' một tiếng, tiếp nhận trường mâu của mình từ tay Tái Cừu, quắc mắt lên, quát:
- Xuất phát!
Đại môn mở ra, chúng binh vệ lập tức theo hắn lao ra ngoài.
Từ lúc nghe Nhâm Nhược Tích nói, đã xác nhận nhóm người bên cạnh muốn gây bất lợi với nàng chính là Triển Chích, hắn liền không đem kế hoạch của mình kể lại cho Triển đại phu biết. Triển đại phu cùng Khổng Khâu đều không biết cho nên vội vã chạy đến, những thủ hạ gần đó cùng với môn đồ của Khổng Khâu đều quần áo không chỉnh tề mang theo binh khí chạy tới, lại bị Anh Đào cười hà hà ngăn lại.
Anh Đào ở cổ và ngực bị bỏng, lúc này không nên động võ, cho nên cho dù hắn luôn luôn đợi lệnh, Khánh Kỵ vẫn chỉ an bài hắn canh giữ ở ngoài cửa chỗ ở của Triển đại phu, bảo hộ người trong nhà. Anh Đào cười hà hà nói:
- Triển đại phu, Khổng tiên sinh, hai vị không phải kinh hoảng, cứ trở về phòng thư giãn mà ngồi, chủ nhân của ta ở nhà trên có một chút việc nhỏ, không dám làm phiền tới hai vị đại nhân.
Triển đại phu kiễng chân nhìn lửa cháy to ở phủ bên, lại thấy đao thương kiếm kích đầy sân, không khỏi kêu lên:
- Đã... Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh Đào cười nói:
- Hai vị đại nhân thấy đó, cảnh đêm mới đẹp làm sao, văn nhân nhìn thấy thì ý thơ tràn đầy, quân nhân nhìn thấy thì khí phách hào hùng, chủ thượng của ta thì, đúng là vì xem cảnh đẹp mà hưng phấn, cho nên... mới nổi hứng giết người phóng hỏa gì đó.
Triển đại phu nhất thời phát nổi nóng:
- Giết... giết kẻ nào? Khánh Kỵ công tử dẫn binh đi tấn công Nhâm gia sao?
Lúc này Thân Kiện đã dẫn theo người tới, vừa nghe Anh Đào đang tranh luận cùng hai vị đại nhân, vội vàng bước lên phía trước thi lễ, nói:
- Đại nhân hiểu lầm rồi, là có kẻ cướp nhòm ngó tiền tài của Thành phủ, định thừa dịp ban đêm tập kích, chủ thượng nhà ta khởi binh nghênh địch thôi.
Triển đại phu trố mắt nói:
- Thế này... tại sao trong Thành phủ lại im lìm, mà ở phủ bên thì lại đốt lửa?
Thân Kiện nghiêm trang trả lời:
- Kẻ cắp mò nhầm địa phương đó thôi.
Triển đại phu nghe xong thì chán chả buồn nói tiếp, Khổng Khâu hơi kéo tay áo hắn, nháy mắt với hắn, nói:
- Triển huynh, chúng ta trở về phòng đi thôi. Khánh Kỵ công tử tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng làm việc từ trước tới nay luôn có chừng mực, đợi hắn trở về, chúng ta sẽ biết rõ ràng thôi.
Trên đường cái, lúc này có mấy đội sĩ tốt đang hoành hành phố xá, đi khắp nơi kêu la:
- Ngô quốc Khánh Kỵ công tử đang lùng bắt đạo tặc, người lương thiện mau mau đóng cửa ở trong nhà không được ra ngoài, để tránh ngộ thương tính mạng. Ngô quốc Khánh Kỵ công tử...
Những người này kêu la lặp đi lặp lại, những người chung quanh nghe xong đều đóng chặt cửa nhà không dám ra ngoài, những nhà giàu đều tập kết gia nhân, tay cầm binh khí bảo vệ môn hộ, chỉ sợ loạn binh xông vào. Nhất thời ở hai trang viện Thành phủ, Nhâm phủ tiếng 'Sát' rung trời, ở ngoài đường cũng không có ai tới xem.
Những gia đinh và hộ viện (người bảo vệ cho viện) mà Nhâm gia dùng đều là những lão nhân trong nhà, tất cả bốn trăm gia tướng mang theo ở đây cũng đều là con em của Nhâm gia, toàn bộ Nhâm phủ có thể nói là 'tích nước không rỉ ra ngoài', ngoại nhân căn bản là không thể thâm nhập vào được. Bọn chúng hai đêm trước cũng đã dòm trộm vài lần, gia tướng trong phủ ngày đêm tuần tra, muốn đầu độc cũng không có khả năng, cho nên trận này chỉ có thể tấn công mạnh mẽ.
Mạc Phong dẫn theo một vài bộ hạ thông minh lợi dụng đêm tối xâm nhập vào Nhâm gia, vốn định đốt lửa khắp nơi, tiếp ứng cho các huynh đệ cường công, không ngờ vừa mới tiến vào Nhâm phủ, từ trong bóng tối một tiếng cồng vang lên, một vài chồng củi được xếp ở góc tường chỗ đất trống xa khu nhà ở, bỗng cháy 'Phừng' lên, nhất thời ánh lửa ngút trời, khiến cho bọn hắn không còn chỗ nào ẩn náu.
Ngay sau đó tiếng dây cung 'Phựt phựt phựt' vang lên, vô số cung tên không biết từ nơi nào bắn ra, rất nhiều tên đạo tặc ngã xuống đất, Mạc Phong ỷ vào thân thủ linh hoạt, vừa thấy không ổn lập tức dán xuống đất lăn vài vòng, khó khăn di chuyển, sau đó chạy trốn tới sau một gốc cây, chỉ một chút mà toàn thân đã đổ ra toàn mồ hôi lạnh.
Vùng Ngô Việt không giỏi dùng tên, nếu là hai quân giao chiến, rất nhiều binh lính Ngô Việt hai nước căn bản là không biết dùng cung tên, một tên bắn ra, liền giống như chim nhạn, không biết là bay đi đằng nào. Nhưng đó chỉ là những người dân bình thường tham chiến mà thôi, không phải ai cũng giỏi dùng cung tên. Chí ít là gia tướng của Nhâm phủ chẳng những mỗi người đều tinh thông võ nghệ, hơn nữa bắn tên cũng xuất chúng. Thời đại bấy giờ, một đại gia tộc sở hữu tài sản to lớn, cũng phải có được vũ lực cường đại, càng phải dựa vào thế lực chính trị cường đại mới có thể sinh tồn được, đây chính là tiền vốn để sinh tồn của bọn họ.
- Nguy rồi, Nhâm phủ sớm đã có chuẩn bị, phải làm sao bây giờ?
Mạc Phong âm thầm sốt ruột, tên ngầm của đối phương bắn ầm ầm, không nói tới đang là ban đêm, cho dù là trời sáng rõ đi chăng nữa, trong tay không có khiên chắn, hắn cũng không dám xông ra. Đúng lúc này, Cổ Quân Hải tấn công cửa chính vừa thấy trong trạch lửa đã nổi, lập tức dẫn ba trăm tên đạo tặc mạnh mẽ tấn công vào cửa chính.
Trong ba trăm đạo tặc của hắn ước chừng có trăm người cầm trong tay đao ngắn khiên mây, ở phía sau đều cầm trường mâu đại kích, chính là chuẩn bị đội hình để đánh giáp lá cà, hùng hổ vọt tới cửa chính, điều hai người lấy dây thừng buộc một cái trục lăn lúa, 'Bình bình bình' đập vào đại môn, chưa được bao nhiêu lâu, còn chưa chờ bọn chúng đập gãy cánh cửa, đại môn đã rầm rầm mở ra, khiến cho hai tên đạo tặc kinh hãi bỏ quên cả trục lăn lúa mà chạy trốn ra đằng sau.
Đại môn vừa mở ra, Cổ Quân Hải lập tức lệnh cho người chuẩn bị chiến trận, trong khoảnh khắc khiên chắn dựng thẳng tạo thành một bức tường, trong những khe hở của 'tường' mâu kích chọc ra như rừng, lạnh lẽo nhắm vào Nhâm phủ. Đại môn Nhâm phủ mở rộng, hai hàng người cầm đuốc như con sông chảy ra, phân chia đi ra hai bên trái phải, ở giữa bước ra một viên tiểu tướng, thân mặc giáp da cá sấu, đầu đội mũ đồng, trong tay là một cây trường mâu sắc bén, ở trên dải lụa đeo bên hông còn lộ ra một thanh đoản kiếm, chính là Nhâm Nhược Tích Nhâm đại cô nương.
Nhâm Nhược Tích cười lạnh đứng ở trên bậc thang, liếc mắt nhìn trận địa nghiêm chỉnh của Cổ Quân Hải, lặng lẽ nói:
- Bày ra một trận thế lớn như vậy, không biết đêm khuya tới chơi là khách quý phương nào?
Cổ Quân Hải vừa thấy chính là Nhâm gia Đại tiểu thư tự mình nghênh địch, trong lòng không khỏi mừng thầm. Mục tiêu chân chính của chủ công bọn họ chính là ở phía sau trạch, là trăm xe vũ khí kia của Nhâm gia. Nhâm đại tiểu thư ở đây, gia tướng Nhâm phủ tất nhiên đa số sẽ tập trung ở tiền đình để hộ vệ, nhân thủ sau trạch chẳng còn bao nhiêu, chủ thượng Triển Chích sẽ càng dễ đắc thủ.
Dụng ý của Cổ Quân Hải là dụ dỗ nhân thủ của đối phương, có thể kềm chân Nhâm Nhược Tích được phút nào hay phút ấy, nếu nàng đã đi ra, thật không vội gì mà tiến công, vì thế cười ha ha nói:
- Thỉnh Nhâm đại tiểu thư, mỗ phụng mệnh của chủ công Triển Chích, hướng tiểu thư xin chút vũ khí, mong rằng tiểu thư vui lòng biếu tặng, để tránh song phương tổn thương hòa khí.
Đôi mắt xinh đẹp của Nhâm Nhược Tích hơi hơi nghiêng sang bên trái, con mắt linh động đó, nhìn thấy rất rõ ràng dưới ngọn đuốc, Cổ Quân Hải theo bản năng cũng nhìn thoáng qua bên trái, bên đó là hướng của Thành phủ, cũng không có dị trạng gì.
Nhâm Nhược Tích ha ha cười, nói:
- Nguyên lai là Triển Chích môn hạ, khó trách dám có chủ ý với Nhâm Nhược Tích ta. Bổn cô nương ở ngay đây, ngươi đánh bại ta, vũ khí trong trạch ngươi cứ mang hết đi.
Cổ Quân Hải cười gằn một tiếng:
- Nếu như thế, chớ có trách ta không khách khí, lên cho ta!
Cổ Quân Hải ra lệnh một tiếng, gần ba trăm tên đạo tặc cường hãn lấy lưỡi kiếm đập vào mặt khiên, tiếng vang 'bình bình' giống như tiếng trống trận ngột ngạt, toàn bộ đội hình bắt đầu tiến về phía trước. Cùng lúc đó, từ trong Nhâm phủ có một tiếng hét lớn, đột nhiên vô số quả cầu lửa vượt tường bay ra, ném vào trận của Cổ Quân Hải, lập tức gây ra hàng loạt tiếng kêu kinh hãi.
Ở phía sau trận của Cổ Quân Hải đều là quân cầm trường mâu đại kích, trong tay cũng không có khiên. Một trận quả cầu lửa vẽ ra đường parabol ném vào trong đám người, bọn họ không có khiên chắn ngăn cản, lập tức rất nhiều người bị quả cầu lửa ném trúng, đầu tóc quần áo bị dính lửa, cả kinh nhảy loạn hết lên, có người lấy mâu kích đập vào quả cầu lửa, quả cầu lửa đó lập tức vỡ vụn, các mảnh nhỏ văng loạn khắp nơi, khiến cho càng nhiều người phải né tránh, toàn bộ trận hình nhất thời đại loạn.
Trận quả cầu lửa thứ hai ném gần hơn một chút, Cổ Quân Hải hét lớn:
- Nâng khiên!
Khiên chắn đều giơ hết lên, bảo vệ đầu của đạo tặc, nhưng chính vào lúc này, trên tường cao đột nhiên 'loạt xoạt' xuất hiện một loạt tiễn thủ, giương cung bắn vào ngực, bụng, chân của những kẻ cầm khiên, rất nhiều người trúng tên ngã xuống đất, vốn một trận hình kín kẽ nhất thời đã xuất hiện một vài lỗ hổng.
Nhâm Nhược Tích không hề chậm trễ, hô to một tiếng, nâng trường mâu nhằm vào trận địa của địch. Tất cả gia tướng nhất tề xông lên, song phương nhất thời chiến đấu giáp lá cà. Nhưng đúng vào lúc này, đại môn Thành phủ rộng mở, Khánh Kỵ dẫn theo binh lính thủ hạ vọt ra, hướng của quân tiên phong, chính là trước đại môn của Nhâm phủ nơi dũng sĩ hai bên đang hỗn chiến một vùng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện