[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Chương 73 : Múa Kiếm
.
Lưu Nga nhìn thấy thiếu niên kia bình thường vô cùng trầm ổn, không ngờ bị một câu của Triệu Cận dọa thành như vậy, nàng mỉm cười. Nàng cũng quên rằng những lời này thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Kỳ thật nàng đối xử với hai đứa con cũng rất tốt, chỉ là những lời nói như vậy hiện tại nàng cũng không để ý, dù sao, Triệu Cận cũng chỉ mới chin tuổi. Triệu Trinh che miệng cười, Thực Tông ngẩn người ngạc nhiên, các cung nga, thái giám sớm đã không nhịn được, chạy tuốt ra ngoài vuốt ngực cười tới đỏ mặt.
Thạch Kiên cả nửa ngày mới đứng dậy, hắn nói:
- Điện hạ, tiểu thần là thần tử của người, không phải Vương Tử. Hiện tại người còn nhỏ, chờ người trưởng thành, Thánh Thượng tự nhiên sẽ tìm một Vương Tử cho người.
Tống Chân Tông tuy rằng không thích những lời nói của nữ nhân vừa rồi, nhưng sau khi nghe Thạch Kiên nói, hắn cũng gật đầu đồng tình. Khó trách hắn có thể viết ra cuốn Tự Trị, quả thực, hắn rất hiểu đạo quân thần.
Triệu Cận mở to mắt nói:
- Vương Tử kia có biết kể truyện không ? Có anh tuấn như ngươi không ? Ngươi vừa kể rằng Bạch Mã Hoàng Tử vô cùng anh tuấn mà ?
Mắt nàng to, tròn, rất đáng yêu, nhưng lúc này Thạch Kiên cảm thấy như ác ma đang nhìn mình vậy. Hắn không biết trả lời thế nào cho tốt.
May mắn cho hắn, Tống Chân Tông chợt lên tiếng giải vây:
- Cận nhi, ngươi còn nhỏ, mấy thứ này đợi ngươi trưởng thành hãy nói.
Triệu Cận suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phụ hoàng, ta đồng ý không nói nữa. Nhưng Thạch học sĩ mỗi ngày phải kể cho ta một câu truyện.
Mỗi ngày một ? Thạch Kiên cảm thấy đầu óc choáng váng, có điều khi thấy vẻ mặt của Tống Chân Tông, hắn cũng hết cách. Tống Chân Tông đối với hắn đánh giá rất tốt, hắn nghĩ rằng kể truyện đối với Thạch Kiên cũng như viết thơ từ vậy, thực dễ như trở bàn tay. Chỉ là hắn không biết, Thạch Kiên vốn chỉ biết vài cuốn truyện Andecxen, hay những câu truyện nổi tiếng như Guillian du ký, ngoài ra hắn cũng không nhớ nhiều.
Ác ma Triệu Cận vẫn chưa dừng lại, nàng lại nói:
- Sau này ta sẽ không nói, nhưng vẫn nhớ trong lòng, phụ hoàng, Thạch học sĩ, vậy được không ?
Thạch Kiên đổ mồ hôi đầy đầu, hắn mặc dù không cố kỵ nhưng lại e ngại những lời này truyền ra ngoài sẽ gây rắc rối, khẳng định sẽ có đại thần buộc tội hắn vào hậu cung không lo giảng bài cho Thái Tử, chỉ lo câu dẫn tiểu cô nương thuần khiết, thiện lương kia.
Mấy tên thái giám và cung nga lại chịu không nổi, che miệng cười. Lưu Nga trừng mắt lườm bọn chúng rồi nói:
- Cận công chúa còn nhỏ, không hiểu chuyện. Câu chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, ai gia sẽ xử lý đến nơi đến chốn, các ngươi cứ cẩn thận cái đầu.
Tống Chân Tông lúc này thầm nghĩ, hắn năm xưa vì bất đắc dĩ mà uyên ương phải chia cách. Con nhỏ lại chết non, bản thân hắn bệnh tật liên miên, bao nhiêu hùng tâm, tráng chí của hắn cũng theo đó mà tiêu thất. Đối với đứa con gái này, hắn thực vô cùng coi trọng. Hắn thầm nghĩ:
“Thiếu niên này diện mạo anh tuấn, tài hoa xuất chúng. Hơn nữa còn khiến cho con hắn vui vẻ, nếu gả nữ nhân cho hắn cũng là phúc khí của nàng vậy. Về phần hôn ước của hắn và Lý gia ở Hòa Châu cũng có chút rắc rối, nếu hắn hạ một đạo thánh chỉ, tất nhiên Lý Hằng sẽ không dám cãi lời. Chỉ là hắn sợ điều tiếng cho hoàng tộc, vì thiếu niên kia mà hạ chỉ cưỡng hôn, hơn nữa truyền thống của hoàng tộc, để phòng ngừa chuyên chính không cho phép thái tử giữ những chức quan quan trọng. Nhưng thiếu niên kia thực thông minh, tài hoa hơn người, qua lần nói chuyện ở buổi triều và vừa rồi với Thái tử, hắn càng khẳng định chắc chắn điều này. Mà lúc này, hắn mới chỉ mười hai tuổi, tới lúc hắn hai mươi tuổi, hơn nữa, thì còn tới mức thế nào ? Thêm vào đó, thiếu niên này tính tình rất tốt, khẳng định sau này sẽ là một lương thần của Đại Tống. Vì hạnh phúc của con gái mà đánh mất đi một lương thần như vậy, không chỉ các đại thần mà bản thân hắn cũng băn khoăn. Chẳng lẽ hắn thực phải làm một hôn quân sao ?
Hiện tại, Triệu Cận còn nhỏ, bàn việc cũng quá sớm, có lẽ nên để sau này tới đâu hay tới đó”
Mặc kệ việc này có ảnh hưởng hay không, tóm lại hắn hôm nay vô cùng cao hứng, tới giờ ăn trưa, Tống Chân Tông ra lệnh mở tiệc tại Nhĩ Anh Các. Thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho Thạch Kiên, đám thái giám, cung nga thấy vậy thầm liếc mắt bấm nhau, trong lòng tự nhủ. Sau này dù chết cũng không thể đắc tội thiếu niên kia, nhìn hoàng đế và hoàng hậu đối với hắn ân sủng như vậy, đụng vào hắn sợ rằng cả nhà phải bồi tội.
Thạch Kiên cũng rất cảm động, thời cổ đại mọi người rất chú ý những việc vặt, câu nệ hình thức, nhưng hoàng đế đối với hắn như vậy, thực tâm hắn vô cùng cảm động.
Cơm nước xong, hắn nói:
- Bệ hạ, người vì quốc gia mà lao lực, vất vả, khiến thân thể suy yếu. Công chúa sức khỏe cũng không được tốt.
Nếu người khác dám nói sức khỏe Tống Chân Tông không tốt, hắn khẳng định sẽ nổi giận. Nhưng Thạch Kiên vì quốc gia mà nói, hắn lại rất cao hứng, hắn âu yếm nắm tay Thạch Kiên:
- Đúng vậy, thân thể trẫm ngày càng yếu, sức khỏe của Cận công chúa cũng khiến ta vô cùng lo ngại.
Thạch Kiên nói:
- Bệ hạ, tiểu thần trước đây sức khỏe cũng không được tốt, thường xuyên bệnh tật, có lần bị bệnh suýt chết. Tiểu thần không sợ chết nhưng lại sợ chết rồi không ai chăm sóc tổ mẫu. Vì thế dựa vào sách cổ của thần y Hoa Đà, thần sáng chế ra một bộ quyền pháp. Mặc dù không nắm chắc có thể kéo dài tuổi thọ hay không, nhưng khẳng định có thể giúp người cải thiện sức khỏe.
Thạch Kiên nghĩ thầm, dù sao hắn cũng thực vô liêm sỉ, nhận Thái Cực Quyền do tổ sư võ đang sáng chế mấy trăm năm sau là của mình, chỉ là so với đám đại thần thì đó chưa tính là gì. Hắn lại nói:
- Tiểu thần vì kiên trì luyện tập nên sức khỏe được cải thiện rất nhiều.
Tống Chân Tông bản thân cũng sợ chết, cũng biết thiếu niên này trước kia bệnh nặng suýt chết, nhưng mỗi ngày hắn tập luyện bộ quyền pháp kia nên thân thể được cải thiện rất nhiều, ít nhất cho tới hiện tại hắn cũng rất khỏe mạnh, vì thế Tống Chân Tông thích thú hỏi:
- Ái khanh, ngươi luyện thử cho trẫm xem.
Đương nhiên Thạch Kiên không thể hướng dẫn toàn bộ bài thể dục của hắn, với thân thể và tuổi tác của Tống Chân Tông mà tập theo sợ rằng hại hơn lợi. Hắn chỉ đi một bộ Thái Cực Quyền, bộ quyền này hắn luyện suốt bốn năm, vô cùng thuần thục, hơn nữa hắn lại vô cùng anh tuấn, vì thế bộ quyền pháp của hắn khi thi triển vô cùng mỹ diệu, khiến tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi. Triệu Cận cũng chăm chú xem, đôi mắt mở lớn, tựa hồ có muôn vàng ánh sáng đang lóe ra.
Tống Chân Tông nhìn xong, cảm thấy hứng thú liền cùng Triệu Trinh và Lưu Nga đứng dậy bắt chước. Đương nhiên, Tống Chân Tông tuổi già, thể chất lại kém nên học rất chậm, chỉ có Lưu Nga thiên phú hơn người, hơn nữa vô cùng thông minh nên học rất nhanh, Triệu Trinh cũng vậy. Thạch Kiên vì muốn lão hoàng đế có sức khỏe tốt nên hắn chỉ điểm rất cẩn thận, hơn một canh giờ sau Tống Chân Tông cũng đã hoàn thành được tới bảy, tám phần. Tống Chân Tông chỉ mới tập, nhưng thấy thân thể thư thái, hắn nói:
- Thạch ái khanh, loại quyền thuật này thực tốt, trẫm giờ cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, muốn ăn chút gì đó.
- Bệ hạ hồng phúc tề thiên
Thạch Kiên cao hứng thi lễ.
Mấy người hầu bên cạnh nghe thấy Hoàng Đế muốn ăn ngay lập tức dâng lên một bát chè hạt sen. Tống Chân Tông lúc này thực đói bụng, chỉ chốc lát đã ăn sạch bát chè, ngay cả Triệu Cận cũng không ngoại lệ.
Là vợ chồng đã vài thập niên, nhìn thấy hoàng đế ăn ngon như vậy, Lưu Nga cũng mừng tới chảy nước mắt, bà nói với Thạch Kiên:
- Thạch học sĩ, ngươi thực là phúc tinh của quan gia. Nghe tin ngươi tới quan gia lập tức vui vẻ, giờ lại ăn ngon như vậy, thực tốt mà.
Thạch Kiên nói:
- Tiểu thần không dám nhận, tiểu thần tung hô vạn tuế, thực ra chỉ là giả, nhưng tiểu thần thực hy vọng thánh thượng có thể sống tới trăm tuổi, khi đó tiểu thần cũng đã sáu mươi, tiểu thần muốn lúc đó được cùng Thánh Thượng ngày ngày đánh quyền nói chuyện.
Lưu Nga nghe vậy liên tục gật đầu:
- Tốt, một đứa nhỏ thật tốt, ta thực không hiểu bà nội ngươi làm thế nào dạy được ngươi như vậy. Thạch học sĩ, tối nay ngươi đưa tổ mẫu của ngươi vào cung. Đúng rồi, đừng quên mang theo tiểu nha đầu Lục Ngạc, ta cũng muốn xem nó hiện tại thế nào rồi, à còn có tiểu nha đầu Hồng Diên gì đó nữa.
- Còn có Uyển Dung gì đó nữa, tất cả vào cung.
- Tuân chỉ …
Thạch Kiên lúc này mới rời khỏi cung. Tống Chân Tông và Lưu Nga cùng nhau đưa hắn ra ngoài, Triệu Cận vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé nói:
- Thạch học sĩ, tối nay nhớ kể truyện cho ta nghe.
Thạch Kiên nghe vậy thiếu chút té ngửa, hắn nghĩ thầm, kể truyện thì không sao, nhưng cầu mong ác ma kia không nhắc lại cái câu Bạch Mã Hoàng Tử trước mặt bà nội, nếu không sợ rằng bà hắn….tăng xông mất.
Hắn rời khỏi cung, vừa bước ra ngoài đã thấy một cỗ kiệu chờ sẵn, Tống Chân Tông còn phái bốn binh lính đi theo bảo hộ hắn.
Trở về nhà, hắn kể lại mọi chuyện cho cả nhà nghe, chỉ bỏ đi cái đoạn Bạch Mã Hoàng Tử mà thôi. Bà nội nghe xong vô cùng cao hứng, lại kéo Thạch Kiên đi vào dập đầu lễ tạ tổ tiên. Sau đó Thạch Kiên trở lại thư phòng, thấy thư phòng đã được mấy tiểu nha đầu sửa sang, bố trí xong xuôi, sách vở được phân loại tỉ mỉ, xếp ngay ngắn trên giá, ở trên bàn là một số sách hắn đang xem hoặc thường xuyên xem.
Hắn biết Hồng Diên và Lục Ngạc không thể có bản lĩnh này, nhất định chính là Uyển Dung chỉ huy. Trước đây, hắn vẫn luôn cảm thấy không đúng, vẫn duy trì một chút khoảng cách với Uyển Dung, tận tới lúc này, từ đáy lòng hắn đã phát sinh một tia hảo cảm với nàng. Thấy nàng mặt mũi lấm lem chạy ngang dọc, hắn mỉm cười gật đầu cảm ơn.
Uyển Dung cung kính đáp lễ:
- Đây là điều nô tì nên làm..
Thạch Kiên lại hỏi:
- Tiểu Như đâu ?
- Nàng đang múa kiếm …
- Múa kiếm ? Võ thuật ? Nàng biết võ thuật, võ thuật truyền thuyết ?
Uyển Dung cười rộ lên rồi nói:
- Thiếu gia, người viết nhiều tiểu thuyết quá nên không phân biệt được mọi thứ rồi. Làm gì có cái võ thuật ngày đi ngàn dặm như người nghĩ. Nhưng thân thủ của Tiểu Như rất khá, bình thường nàng một mình có thể địch được năm sáu người, nếu thư sinh như thiếu gia thì mười tám hai mươi người cũng đánh không lại nàng.
- Ồ, có việc này sao ?
Thạch Kiên lập tức cảm thấy hứng thú, hắn nói:
- Mau đưa ta đi xem.
Thạch Kiên đi theo Uyển Dung vào hoa viên, quả nhiên thấy Tiểu Như đang múa một bộ kiếm pháp vô cùng đẹp mắt, kiếm pháp uyển chuyển, thân hình linh hoạt, mặc dù không như võ công mà Thạch Kiên tưởng tượng nhưng cũng không khác gì võ thuật trong TV hắn xem ở mỗi kỳ thi đấu.
Chợt Tiểu Như quát lên một tiếng:
- Xem kiếm !
Kiếm quang chợt lóe, đâm thẳng về phía Thạch Kiên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện