[Dịch] Đại Thời Đại 1958 - Tàng Thư Viện
Chương 41 : Coi tiền tài như bụi đất
Người đăng: ngo_ngo
Ngày đăng: 23:18 17-08-2020
.
Mâu thuẫn giữa hai nước một lần nữa truy ngược về thời Đế quốc Anh, Serov không khỏi thầm than, không hổ là chủ nghĩa đế quốc lâu năm, bản tính gậy ngoáy phân đã ăn sâu vào cốt tủy, không đơn thuần đào bẫy ở châu Âu mà toàn thế giới đâu đâu cũng có bẫy do nước Anh đào.
Tranh chấp lãnh thổ giữa Afghanistan và Pakistan bắt nguồn từ đường Durand, đường Durand xuất hiện vào năm 1839. Dưới áp lực của nước Anh, Afghanistan tiếp đón đoàn đại biểu Ấn Độ thuộc Anh do thư ký ngoại vụ Mortimer Durand dẫn đầu, Afghanistan bị buộc phải tiếp nhận điệp định Durand, đồng ý sự sắp xếp của Ạnh – Nga về biên giới phía đông Afghanistan cũng như đường biên giới phía nam Afghanitstan do phía Anh xác định.
Khi ấy nước Anh chuyển tới quốc vương Afghanistan Rahman Khan hiệp định Durand viết bằng tiếng Anh, nội dung chủ yếu là xác định biên giới giữa Afghanistan và Ấn Độ thuộc Anh. Rahman bị ép buộc từ bỏ yêu câu chủ quyền với Swat, Dir, Chitral, chỉ vẻn vẹn giữ lại được Asmar. Từ đó, mấy triệu người Pashtun bị chia về phía Ấn Độ thuộc Anh,, Ấn Độ thuộc Anh theo sự độc lập của Ấn Độ và Pakistan mà không còn tồn tại, Afghanistan và Pakistan một lần nữa rơi vào thù địch vì đường Durand
Abdul Ghaffar Khan sau thời gian dài sinh sống tại Afghanistan trở lại Pashtūnistān lãnh đạo đảng Áo Đỏ (Surkh Pōsh) ở vùng núi này, triển khai cuộc vận động đòi độc lập, chính phủ Afghanistan ủng hộ cuộc vận động đó. Chính phủ Pakistan hợp nhất khu vực bao gồm Pashtūnistān thành một tỉnh, Daoud phát biểu thông cáo bày tỏ kiên quyết phản đối. Người Pakistan coi đây là sự can thiệp vào công việc nội bộ của quốc gia mình, hai bên chỉ trích lẫn nhau, dần phát triển đến xung đột vũ trang.
Là người hậu thế, Serov vốn phải có hảo cảm với Pakistan, nhưng mà thời thế mỗi lúc một khác, Pakistan hiện tại không nghi ngờ gì đang đứng ở phía đối lập với phe xã hội chủ nghĩa, người bảo hộ phía sau chính là nước Mỹ. Theo thế giới quan phân chia hai cực thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Serov có thể lập tức đưa ra kết luận, tất cả các quốc gia không phải bạn thì là địch, còn về một số quốc gia độc lập trên danh nghĩa thì ngoại lệ, ví dụ như cái chỗ Nhật Bản thuộc Mỹ đó.
Nếu Serov đã đưa ra nhiều kiến nghị giết người hại mạng như vậy, đương nhiên cũng sẽ không ngại cho thêm một hai điều, “Nghe nói phía bắc Afghanistan có rất nhiều người Uzbek! Kiến nghị của tôi là, ưu tiên lợi ích quốc gia!”
Serov mặt đầy chân thành, hoàn toàn nhập vai vào người Afghanistan, quyết tâm giúp Doau thanh trừ các nhân tố bất ổn, căn bản không hề quan tâm đa số người Uzbek kỳ thực đang sinh sống trong lãnh thổ Liên Xô. Trong mắt Serov, loại dân tộc xuyên biên giới này tính chất nguy hiểm không hề kém hơn người Chechnya.
Sở dĩ Serov hỗ trợ thủ tướng Daoud, đứng ở góc độ bàng quan thay ông ta giải quyết vấn đề, hoàn toàn là vì muốn giúp đỡ Daoud một chuyến, một quốc gia xuất hiện một người dám thay đổi hiện trạng kỳ thực là rất hiếm có. Rất nhiều người có lý tưởng nhưng trong quá trình tấn thăng lại dần dần tan vào đám đông, giống như trong “Xuất sư biểu” (1) nói, tiên đế sáng nghiệp chưa thành mà nửa đường băng hà.
Tìm thấy trong ký ức kết cục của vị thân vương màu đỏ này, Serov một lần nữa bội phục sát đất với độ vụng về của thủ đoạn Liên Xô, thời kỳ Chiến tranh Lạnh không cần nói, ngay cả sau khi Chiến tranh Lạnh kết thúc, chuyện một nước lớn can thiệp vào nước nhỏ cũng thường xuyên xảy ra, nhưng cái tướng ăn khó coi như của Liên Xô thật sự là không tìm được người thứ hai.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Mỹ và Liên Xô là ở chỗ, làm cùng một chuyện giống nhau, nước Mỹ có thể đầy đủ lý lẽ quang minh chính đại, ít nhất ở trên bề ngoài, người Mỹ biết trang điểm cho mình thành phe chính nghĩa. Liên Xô thẳng tới thẳng lui, thậm chí không cần kiếm lý do, chẳng trách bị Trung Quốc gọi là chủ nghĩa giáo điều cứng nhắc, thật sự không oan chút nào.
Cuối cùng hình tượng quốc tế của Liên Xô và Mỹ chênh lệch nhau càng lúc càng lớn, bản chất Nhạc Bất Quần của nước Mỹ phải chờ đến khi Tả Lãnh Thiền Liên Xô chết mới bại lộ ra.
“Một số kiến nghị của anh rất đúng trọng tâm!” Cuối cùng thủ tướng Daoud nói như vậy, “Nếu sau này có cơ hội mời anh tới Afghanistan làm khách, tôi có một chút đặc sản địa phương, mong anh có thể chấp nhận!”
Thủ tướng Daoud đưa tới một chiếc túi nhỏ, Serov cũng không mở ra, có lẽ là một số thứ lặt vặt, cũng không để ý lắm.
Lại qua một ngày nữa, đây là ngày cuối cùng của thủ tướng Daoud ở Azerbaijan, chỉ cần qua hôm nay, nhiệm vụ của Serov sẽ hoàn thành, cho dù Daoud bị giết ở nơi khác thì cũng không liên quan gì đến hắn nữa. Một ngày trôi qua trong bình yên, Serov cùng Daoud đàm đạo suốt một ngày, tuy kỹ năng tán chuyện của Serov chẳng ra sao cả nhưng rất nhiều quan điểm của hắn đều là những vấn đề được giải quyết ở mấy chục năm sau, giúp Daoud có rất nhiều gợi mở.
Ông ta không ngờ được, lần này tới Liên Xô, thu hoạch lớn nhất không phải ở Moscow, Kiev, Minsk, cũng không phải trong tay các vị ủy viên trung ương, bộ trưởng ở Moscow mà là từ một bộ trưởng Bộ Nội vụ một nước cộng hòa thuộc Liên bang.
“Có lẽ tương lai anh ta sẽ không chỉ dừng ở chức vụ này!” Daou thầm nghĩ, cán bộ trẻ tuổi lần này Daou đã gặp ít, có người che chở cũng không ít, có năng lực cũng vẫn không ít, nhưng tập hợp đủ cả ba thì không được mấy. Hơn nữa trông thấy không ít cán bộ trẻ tuổi có vể đều ở trong một mạng quan hệ, điều này khiến Daoud chuẩn bị đánh giá lại một chút sự phân chia thế lực trong nội bộ Liên Xô.
Khi Daoud rời đi, Serov là lãnh đạo phương diện an ninh an toàn cũng tham dự vào đoàn đưa tiễn, đưa mắt nhìn tàu hỏa dần dần đi xa, Serov thở phào một tiếng, công việc phiên gác cuối cùng đã xong xuôi, ăn không ngồi rồi hơn một tháng nữa là sẽ phải cút sang Italia làm đại sứ rồi.
Đến lúc này Serov mới nhớ đến cái túi vải bằng lòng bàn tay Daoud tặng cho mình, xem thử bên trong có cái gì, “Hử? Tổ sư, đúng là giai cấp địa chủ thối nát! Phần tử phong kiến lạc hậu!”
Serov lập tức nhét cái túi vào trong người, bên trong là mười mấy khối đá quý xanh xanh đỏ đỏ lớn nhỏ không đều, thiếu chút nữa thì lóe mù mắt hắn. Hiện tại, cá nhân Serov cảm thấy, cuối cùng cũng có một lý do để tấn công Afghanistan rồi.
Không biết Daoud có tặng cho Semichastny không, tặng bao nhiêu? Semichastny có nhận hay không? Quà tặng của bạn bè nước ngoài, không tính là ăn hối lộ nhỉ? Serov liên tục kiếm cớ, từ khi tới Liên Xô đến giờ, Serov làm gì được thấy qua thứ này, đồ ăn chẳng qua là vodka, bánh mỳ đen, kvas, trứng cá muối, kiến trúc trông thấy nhất loạt đều là bê tông cốt thép xi măng, còn về rúp, hắn luôn cảm thấy rúp tức là giấy, hơn nữa về cơ bản là vô dụng, bởi vì đồ Serov sử dụng đều là hàng phân phối.
Giá trị lớn nhất của hồng ngọc vẫn là dùng tiền để tính, đáng tiếc Serov không dùng đến tiền, ít nhất tại Azerbaijan là không dùng đến, cho nên đối với hắn mà nói, số đá quý đẹp đẽ này chỉ có một tác dụng, nộp về cho Valia, “Cái suy nghĩ này thật không có tiền đồ, mình không phải là nhân vật chính, thằng nhỏ của mình mới con mẹ nó là nhân vật chính!” Serov cúi cầu tự giễu.
Năm ngày bôn ba làm Serov muốn nghỉ ngơi cho thật thoải mái, giữ đúng lời hứa tới Đoàn Thanh niên cộng sản đón Valia về nhà, tránh qua bố mẹ cô, đưa hết số đặc sản địa phương mà Daoud tặng ra.
“Ôi trời ơi, anh kiếm đâu ra vậy!” Valia đầy vẻ kinh ngạc, đôi mắt to mỹ lệ tình ý nồng nàn, đáng tiếc đối tượng không phải là Serov, tất cả sự chú ý đều đặt vào đống đá quý.
Chú thích:
(1) tác phẩm do Gia Cát Lượng viết, dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi đem quân Bắc phạt
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện