[Dịch]Đại Thiếu Gia Ế Vợ - Sưu tầm

Chương 42 : Ngày không anh

Người đăng: 

.
Điểm tâm bỏ qua, cơm trưa lại ăn ít, buổi tối đói bụng, ăn nhiều một chút nên ngủ không yên. Đã sắp canh ba, Hân Duyệt thở dài đi tới đi lui trong phòng, “Tiểu Nghiên à, không phải bảo ngươi ngủ trước rồi sao, nhanh đi ngủ đi.” Tiểu Nghiên ở một bên lập tức nói: “Thiếu nãi nãi chưa ngủ, làm sao tôi dám ngủ.” “Nhưng mà ta không muốn ngủ, một chút cũng không muốn ngủ.” Rõ ràng đầu đã nặng, mí mắt cũng lim dim, nhưng lại không muốn đến ngủ trên chiếc giường trống trải kia. Hân Duyệt ai oán nhìn trướng hồng trên giường mới, lại thương tiếc nhìn Tiểu Nghiên cố gắng chống đỡ một bên, cắn răng, dậm chân: “Ngươi đi lấy một bình rượu đến, đặt cạnh giường ta. Sau đó, chúng ta đều nằm xuống ngủ, nếu chút nữa ta ngủ không được sẽ tự chuốc say mình.” Hả? Cái gì? Tiểu Nghiên nhất thời tỉnh ngủ, “Thiếu nãi nãi, người nói cái gì, tới bây giờ người cũng chưa từng uống rượu mà.” “Trước kia không uống, không nhất định sau này không uống, ngươi nhanh đi lấy đi.” “Nhưng mà, nếu đại thiếu gia biết……” “Ngươi đừng có nhắc chàng với ta, ngươi có nghe không, cần ta nhắc lại à, ít vô nghĩa nhanh đi lấy.” Tiểu Nghiên bất đắc dĩ xoay người đi lấy rượu, nhỏ giọng than thở: “Không cho nhắc, không nhắc người sẽ không nhớ sao……” “Thiếu nãi nãi, người thật sự muốn uống sao?” Tiểu Nghiên gắt gao ôm chặt bình rượu. “Lấy đến đây, đi ngủ.” Hân Duyệt giật lấy bình rượu, đặt trên đầu giường, cởi áo ngoài nằm xuống. Tiểu Nghiên còn muốn nói cái gì, đã thấy thiếu nãi nãi phất tay cho cô lui ra, đành phải cầm nến đi đến chiếc tháp ở gian ngoài nằm xuống. Tiểu cô nương rất buồn ngủ, chỉ chốc lát đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, tiến vào mộng đẹp. Hân Duyệt nằm nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên lá, giống như tâm trạng của nàng, lạnh lẽo thê lương. Sau khi lăn qua lăn lại một lúc, bắt đầu đếm cừu, lúc sắp đếm được một nông trại cừu, nàng thầm nghĩ: Tuy nói sữa dê tốt hơn sữa bò, nhưng ta có đếm cừu nhiều nữa cũng vô dụng. Cứ để trái tim ngủ quên, uống. Ực ực ực tu hết nửa bình, mới phát hiện vô cùng cay, nàng là chuột bạch mà, đưa tay lau khóe miệng, cảm giác chóng mặt, ngã xuống giường…… Mở đôi mắt nặng trĩu, cảm nhận ánh mặt trời – sáng lạng chói mắt, Hân Duyệt dùng cánh tay tê tái chống người ngồi dậy, liếc mắt nhìn bên giường trống rỗng, lắc lắc đầu, cắn môi chậm rãi rời giường. Tiểu Nghiên bưng nước rửa mặt tới, má Ngô đến giúp chải đầu, chỗ tốt của làm thiếu nãi nãi chính là không cần làm việc, quần áo có người mặc, cơm đến chỉ việc há mồm. “Thiếu nãi nãi, hôm nay chải tóc kiểu gì?” “Tùy tiện.” “Thiếu nãi nãi, người muốn cầm cây quạt nào?” “Tùy tiện.” “Thiếu nãi nãi, điểm tâm ăn cái gì?” “Tùy tiện.” “Thiếu nãi nãi, người còn chưa đi thỉnh an lão phu nhân.” “Tùy tiện, à không, vậy bây giờ đi thôi.” Sải bước xuyên qua vườn hoa, trong lòng thầm mắng, không có việc gì xây cái vườn lớn vậy để làm chi, mệt chết người. “Mẹ, con dâu đến thỉnh an người.” Hân Duyệt nhu thuận cười. Tề phu nhân không kiên nhẫn liếc mắt một cái: “Cô đến thỉnh an, hay là đến chỗ ta ăn cơm trưa?” Gì? Chẳng lẽ nghĩ ta lừa ăn gạt uống sao? Hân Duyệt mang theo nụ cười cứng ngắc, nhìn nhìn mặt trời, hình như sắp giữa trưa, chỉ đành ha ha cười hai tiếng. Tề phu nhân tao nhã uống trà, đứng dậy đến bên cạnh Hân Duyệt: “Vân Đình ra ngoài, cô vậy mà ăn no, ngủ kỹ quá nha. Di?” Sắc mặt bà khẽ biến, “Trên người cô có mùi rượu?” Giọng điệu cũng sắc bén hơn. “Dạ, vừa rồi có uống mấy ngụm.” “Hừ! Đình nhi không ở nhà, cô tốt nhất nên an phận cho ta, gia quy Tề gia rất nghiêm minh. Sau này cũng không cần thỉnh an buổi sáng nữa, ta cũng yên tĩnh hơn.” Hả! Đây là có ý gì? Thành thật một chút, nếu không gia pháp hầu hạ. Đừng đến viện của ta nữa, ta thấy ngươi là phiền rồi. Hân Duyệt nhíu nhíu mày, bà nghĩ ra ta tình nguyện đến nhìn bộ mặt già nua của bà, nếu không phải con trai bà ngàn căn vạn dặn…… Hừ, không đến cũng tốt, yên tĩnh đỡ nhọc lòng cả hai. “Dạ, cẩn tuân mẹ dạy bảo. Con dâu cáo lui.” Mang theo má Ngô mẹ và Tiểu Nghiên trở lại Noãn Ngọc đinh, Hân Duyệt tức giận hừ hừ ngồi trên ghế, trong lòng thầm nghĩ, nếu mọi việc thuận lợi, Tề Vân Đình hai mươi chín ngày nữa sẽ về. Hai mươi chín ngày…… Sống thế nào đây? Trăm nhàm ngàn chán rốt cục cũng hết một ngày, buổi tối Tiểu Nghiên chết sống không chịu đi lấy rượu, Hân Duyệt đành phải yên lặng nằm đếm một trang trại cừu. Đến rạng sáng mới dần ngủ thiếp đi. “Thiếu nãi nãi thức dậy đi, Nhị di nương gọi người qua đó.” “Ừ, vậy rời giường thôi.” “Thiếu nãi nãi, người mặc áo màu gì?” “Tùy tiện, không phải ba bộ đó thôi sao?” Hân Duyệt mang theo đôi mắt gấu mèo, đi vào đông viện, vừa thấy, mấy quản sự và tiên sinh trướng phòng đều ở đây. “Nhị di nương tìm ta có chuyện gì?” “Ừ,” Nhị di nương cười đến vũ mị, “Thật sự là vợ chồng tình thâm, xem ra đại thiếu nãi nãi đêm dài khó ngủ phải không?” Hân Duyệt không tức giận liếc nhìn bà một cái, ý tứ là có chuyện nói mau, có rắm mau thả. Nhị di nương cười lạnh một tiếng: “Ăn mặc trong phủ đều có quy định cả, cho dù cô là dâu trưởng, cũng không ngoại lệ. Mỗi tháng chủ tử các phòng đều làm ba bộ quần áo mới, Tề gia chúng ta dùng tơ lụa thượng hạng, thợ may cũng lành nghề, phí tổn của mỗi bộ quần áo cũng hơn năm mươi lượng, nhưng mà thiếu nãi nãi tháng trước làm ước chừng mười bộ, đương nhiên cô là nàng dâu mới vào cửa, làm nhiều một chút cũng không có gì. Nhưng mà thu chi trong phủ đều do ta quản lí, ta không thể thiên vị ai, nên cứ ấn theo quy củ mà làm. Tháng này chỉ sợ phải ủy khuất đại thiếu nãi nãi, chỉ có thể làm ba bộ.” Hân Duyệt cười cười: “Kỳ thật chuyện thu chi này người nên tìm Tề Vân Đình đi tính.” Quần áo dù sao cũng bị hắn xé cả, không liên quan tới ta. “Sao hả, lấy đại thiếu gia trấn áp ta?” Khẽ nhướng mày, Nhị di nương liếc xéo. Mọi người bên cạnh âm thầm lau mồ hôi lạnh, nếu đại thiếu gia ở nhà, chỉ sợ Nhị di nương cũng không dám…… “Ha ha, không dám, Nhị di nương dù sao cũng trưởng bối. Ý của ta là…… Quên đi, không phải chỉ là chuyện vài bộ quần áo thôi sao, có gì to tát. Dù sao tháng này chàng cũng không về, ta có hai ba bộ quần áo cũng đủ mặc. Tháng này khỏi làm cho ta, bớt lại đi. Còn có chuyện gì nữa không, không có thì ta cáo từ.” Hân Duyệt trở lại Noãn ngọc đinh ngủ bù, nhưng làm sao cũng không ngủ được. Trăm trở ba ngày, nàng nhàm chán sắp chết. “Tiểu Nghiên, đi, chúng ta đi ra ngoài thay đổi không khí.” Ở phủ cửa bị quản gia ngăn lại, “Đại thiếu nãi nãi muốn ra ngoài, phải có lệnh của lão gia bọn tiểu nhân mới dám mở cửa.” “Hả? Đây là có ý gì? Ta còn không thể tùy tiện ra phủ, các ngươi cố ý nhằm vào ta có phải không?” “Không không, thiếu nãi nãi đừng hiểu lầm, chúng tôi nào dám nhằm vào người đâu. Quy củ trong phủ, nữ quyến ra ngoài đều phải được lão gia đồng ý.” “…… Không đúng, lần trước đến Giang ký là trực tiếp ra ngoài mà, căn bản chưa có hỏi lão gia.” “Có đại thiếu gia, tự nhiên không cần hỏi lão gia.” Quản gia chắn ở giữa đường, bộ dáng không có lệnh bài của lão gia tuyệt đối không được đi. “Được, được lắm……” Hân Duyệt bực dọc xoay người, Tề Vân Đình không ở đây, lời ta nói chẳng là cái chi cả. Đi tìm lão gia cũng không phải không được, nhưng sẽ bị hỏi đông hỏi tây, phiền chết. Còn không bằng khỏi ra ngoài cho rồi. Mưa liên tiếp vài ngày, Hân Duyệt ngồi trước cửa sổ, vỗ mạnh cái bàn: “Bà cô đây chịu đủ rồi.” Ta đường đường là một người của thời đại mới, cớ chi phải làm hoàng oanh trong lồng sắt, một gia đình cổ đại có là gì, ta cũng sẽ học kiếm tiền, ta phải du sơn ngoạn thủy, quậy đến tưng bừng hoa lá mới thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang