[Dịch] Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 3 : Sơ Vi Hôn Quân

Người đăng: chengsad

.
Trong lúc cảm khái không khỏi chú ý nhìn Lý Tư, hy vọng nhìn xem phong thái của thiên cổ danh thần này rốt cục như thế nào. Chỉ thấy một lão giả khoảng bảy mươi tuổi, vóc người trung bình, đầu đội cao quan, mặc thâm y màu đen, trường bào màu tím. Dưới đôi mi trắng rậm là một đôi mắt hổ lấp lánh có thần, bên dưới là năm chòm râu phất phơ như tuyết. Bây giờ hai bên mai hắn đều bạc như sương, nhưng bước đi vẫn trầm ổn, chỉ là giữa đôi mi nhíu lại lo lắng nặng nề. Sau khi trang trọng hành đại lễ, Lý Tư liếc nhìn Triệu Cao dương dương tự đắc, xoay người hướng Trương Khải khom người nói : - Bệ hạ, lăng tẩm thủy hoàng sắp phong thổ, chỉ còn đời bệ hạ qua tế thiên địa. Không để Trương Khải mở miệng, Triệu Cao cười lạnh một tiếng, âm trầm nói : - Khỏi cần thừa tướng lo nhiều, tất cả những việc này đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đêm qua thân thể bệ hạ không được khỏe, hôm nay có thể vào triều được là đã khó lắm rồi. Thừa tướng cứ hạ lệnh phong thổ là được. Lý Tư nghe vậy sắc mặt biến đổi, có chút cả giận nói : - Trong lăng tẩm còn rất nhiều công tương, an bài như thế nào xin bệ hạ minh xét! Triệu Cao cười lạnh một tiếng ngắt lời nói : - Lăng tẩm của thủy hoàng là tuyệt đối bí mật, quyết không thể có điểm lộ ra ngoài. Cho nên, thủy hoàng di mệnh đem toàn bộ công tượng xậy dừng lăng tẩm chôn luôn trong lăng tẩm, có thể cùng thủy hoàng rong ruổi khắp dưới đất, thật sự là phúc đức ba đời cho bọn họ! Trương Khải ngồi trên ngự tọa ngơ ngác nhìn hai vị danh nhân nổi tiếng trong lịch sử đấu đá, đang thấy thú vị, đột nhiên nghe thấy Triệu Cao muốn đem toàn bộ công tượng xây dừng lăng mộ chôn sống ở bên trong, bất giác thấy kinh hãi. Mặc dù bản thân mình sớm đã biếtchuyện, nhưng không khỏi giật mình gấp hỏi Lý Tư : - Theo thừa tướng biết, công tượng ở bên trong lăng tổng cộng có bao nhiêu ? Lý Tư nghe vậy thần sắc trầm trọng khom người nói : - Bệ hạ,đám công tượng này tổng cộng là ba vạn bốn ngàn một trăm hai mươi lăm người, đều là các công tượng ưu tú của quốc giá, nếu như thế này…thật sự là quá mức… Chỉ nghe TriệuCao lạnh lùng cắt đứt lời Lý Tư nói : - Mệnh của công tượng cùng tần phi không sinh nở đều tuẫn táng đây chính là thiên đại ân tứ của thủy hoàng đối với bọn họ, cho dù các đại thần lập vô số công lao cho đại tần cũng không thể theo bệ hạ khắp cửu tuyền, chẳng lẽ những người này còn muốn kháng mệnh ? Lý Tư nghe vậy đưa mắt nhìn Trương Khải ngồi trên ngự tọa, nhưng lại thất vọng thấy Trương Khải ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn long kim trụ, như có điều riêng, không khỏi ngầm thở dài một hơi yên lặng lui trở về. Lúc này, một đám đại thần thấy Lý Tư góp lời cuối cungd kết quả như thế, tất cả đều không hẹn mà cũng trầm mặc. Trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại một vẻ tĩnh mịch chết chóc. Lúc này, những tiếng huyên náo mơ hồ đột nhiên từ ngoài điện truyền đến : - Bệ hạ…tha mạng…tha mạng… Quần thần trong điện bị tiếng huyên náo này làm cho nao nao sợ hãi, đều xoay người nhìn ra ngoài điện, chỉ thấy một đám cung phi thần sắc buồn rầu bị một đám cấm quân áo giáp sáng ngời áp giả ra xe tù bên ngoài cung. Đại khái là biết Trương Khải đang ở đây gặp triều thần, vài cung phi trong lòng cầu mong sự sống, thừa lúc thị vệ nới lỏng liền liều mạng xông vào, bên ngoài điện chủ thủ vệ sâm nghiêm, liền lớn tiếng kêu hô hy vọng Trương Khải nghe thấy, tránh được cái chết. Cấm vệ trấn giữ bên ngoài thấy một cảnh ngoài ý muốn, không đợi ra lệnh, như hổ xông vào bầy dê, trong nháy mắt, đem trói các nàng thành một hàng đem vào điện đợi mệnh lệnh Trương Khải. Nhìn mấy tiểu nữ tử này quỳ ở ngoài điện vẻ mặt thê lương đầy khổ sở, quần thân trong điện càng thêm trầm mặc. Lúc này, Triệu Cao ngồi bên cạnh Trương Khải chậm rãi liếc mắt qua đám quần thần trong điện, hừ lạnh nói : - Đem năm tiện nhân không biết tốt xấu này giải xuống cho loạn kiếm phân thây Lúc này, trong năm cung phi kia, một người ước chừng khoảng hai mươi tuổi gương mặt tái nhợt dính đầy máu đen, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp lay động lòng người, cao giọng nói : - Bệ hạ, Yến Cơ đã có mang, sắp đến kỳ sinh nở, xin bệ hạ nhìn lại cốt nhục của tiên hoàng, khâi ân tha chết cho nàng!. Thân thể mềm mại suy nhược của cung phi kia, dung mạo tuyệt mỹ trắng bệch không có huyết sắc, mái tóc đen dài xõa sau lưng, mặc dù toàn thân khẩn trương phát run, nhưng vẫn trấn tĩnh đưa mắt nhìn Trương Khải ngồi trên ngự tọa. Trương Khải chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng nổ, lửa giận từ trong ngực trào ra, đang muốn nghĩ biện pháp thả cung phi kia. Chỉ nghe Triệu Cao nhàn nhạt nói : - Yến Cơ có mang bầu, Vĩnh Hạng thừa lệnh cũng không có ghi lại, huống hồ di mệnh của tiên đế đã có Yến Cơ trong đó. Hoàng thượng, lão nô không dám không tuân theo di mệnh của thủy hoàng. Nói xong, thần sắc lạnh lẽo, quát đám cấm vệ quân hầu bên ngoài điện : - Đưa các nàng đi, y lệnh hành hình.!. Trương Khải lúc này cung không khống chế được lửa giận trong lồng ngực, trầm giọng quát : - Chậm đã! Lý Tư lúc này cũng không nhịn được lớn tiếng quát : - Dừng tay! Triệu Cao không để ý tới sắc mặt giận dữ của Lý Tư, lại âm trầm nhìn thoáng qua Trương Khải, lúc này mới quỳ trước mặt trương Khải, rưng rưng thở dài nói : - Lão nô một lòng tận trung vì hoàng thượng, chỉ là, nếu hoàng thượng dễ dàng bỏ qua di mệnh của thủy hoàng, chỉ sợ khắp thiên hạ cũng đều xem thường bệ hạ! hôm nay, để lão nô thay bệ hạ gánh vác tiếng xấu này đi. Nói xong, không để ý tới Trương Khải, lớn tiếng quát : - Người đâu, hành hình! Nghe tiếng gào thét thê lương ngoài điện mơ hồ truyền đến, Trương Khải hít một hơi thật sâu, nếu không biết trong lịch sử Triệu Cao đã chết ở thời khắc Tần triều diệt vong, thì căn bản không có khả năng đối phó Triệu Cao. Lúc này mới miên cương khống chế được lửa giận trong lồng ngực, lạnh lùng đảo mắt liếc qua đám quần thần câm như hến trong điện, giận dữ cười gắn nói : - Thật ra trẫm phải cảm tạ phủ lệnh đại nhân một lòng trung thành mới đúng! Nói xong, lạnh lùng đứng dậy nói : - Trẫm không thoải mái, hôm nay cứ theo như lời phủ lệnh như vậy mà làm đi! nói xong, cũng không nhìn sắc mặt của Triêu Cao, trực tiếp đi thẳng vào bên trong điện. Mới rời khỏi đại điện, trước mặt thấy một hàng cấm quân giáp trụ sáng ngời chỉnh tề đứng ở trước điện, thấy Trương Khải đi ra cùng đồng thanh hô lớn : - Hoàng đế vạn tuế, hoàng đế vạn tuế!”. Thanh âm cuồn cuộn hùng tráng vang âm cả bầu trời cung A phòng, chim chóc trên mái hiên hoảng sợ dáo dác bay quanh không ngừng, thật lâu không chịu đậu xuống. Nhìn quân dung đám câm quan chỉnh tề, Trương Khải không nhịn được ngầm than thở : - Quả nhiên đúng là quân đội cường tần, đúng là danh bất hư truyền!. Gió mát ngoài điển phất qua gương mặt, không khí lướt vào trong điện liền trầm xuống, nghĩ đến mấy người cung phi chết thảm kia và ngoài ra còn mấy vạn công tượng chôn sống trong hoàng lăng, rốt cuộc Trương Khải lần đầu lĩnh giáo máu tanh của tần mạt bạo chính và tàn nhẫn. Chỉ là, lúc này bản thân còn đang tá thi hoàn hồn trên thân thể của Tần Nhị Thế, để tránh cho bi kịch kịch tính kia, vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp thay đổi cục diện, như vậy điều đầu tiên cần làm là diệt trừ đại gian thần Triệu Cao. Nghĩ tới đây, Trương Khải nhịn không được ngầm cười khổ : - Diệt trừ Triệu Cao, nói dễ vậy sao? Bất quá, lúc này kế hoạch soán vị của Triệu Cao còn chưa hình thành, bản thân mình còn có một thời gian chuẩn bị lực lượng. Xoay chuyển nghĩ đến chuyện xưa Khang Hy giam cầm Ngao Bái, trước mặt nhất thời đột nhiên sáng sủa. Lúc này, tiểu thải giám hầu hạ Trương Khải thấy Trương Khải hưng phấn cơ hồ không cách nào đè nén vẻ mặt, nhịn không được cẩn thận nói : - Bệ hạ, nơi này gió lạnh, bệ hạ chú ý long thể! Trương Khải lúc này nào đâu có để ý tới lời này, vội vàng đi nhanh tới cấm quân đứng hai bên đan trì, nhưng lại không ngờ dưới chân vấp ngã đảo về phía trước. Nếu đặt ở kiếp trước, Trương Khải chỉ cần trầm hông xuống tấn liền có thể ổn định hạ bàn, chỉ là thân thể Tần Nhị Thế bị tửu sắc làm cho không thể có chút phản ứng. Không thể làm gì hơn khác là thống khổ thấy bản thân cùng mặt đất càng ngày càng gần Lúc này, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, một thân ảnh như tia chớp nhào tới đỡ thân mình, đồng thời một giọng nói trầm ổn chui lọt vào trong tai : - Bệ hạ cẩn thận! Thân thể đứng vững, lúc này Trương Khải mới nhing rõ đại ân nhân cứu mình là một gõ khoảng ba mươi tuổi, thân hình khôi ngô, mặc ngưu bì nhuyễn giáp, đầu tóc buộc gọn gàng sau gáy, từng sợi từng sợi như cây kim chĩa lên, một đôi hổ mục có thần bừng bừng uy thế Thấy Trương Khải nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, đại hán kia cảm thấy có chút bất ngờ, vội vàng co gối quỳ xuống ôm quyền nói : - Phó thống lĩnh cấm vệ - Thành Thái khấu kiến bệ hạ! Trương Khải tiến lên mấy bước, một bên nâng đỡ hắn dậy, một bên cẩn thận bắt chước khẩu vẫn của hoàng đế nhẹ thở dài nói : - Tướng quan xin mau đứng lên, trâm còn chưa tạ ơn cứu mạng của tướng quân. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang