[Dịch] Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 2 : Nịnh Thần Triệu Cao

Người đăng: chengsad

.
Ánh trăng nhợt nhạt rải đều lên cung A phòng và vô số cung điện hoa lệ ẩn sâu trong bóng đêm, bao quanh đại điện là một lan can hán bạch ngọc lạnh như băng, một gian cung điện hoa lệ ở giữa ánh đèn chập chờn mờ ảo. Bất ngờ những tiếng bước chân hỗn độn vội vã phá tan bóng đêm chết lặng, tiếng bước chân hỗn độn quanh quẩn trong đại điện yên tĩnh. Một hồi lâu, đám người dừng lại trước một tòa đại điện nguy nga, một thân ảnh cao gầy lạnh lùng nhanh chóng xông vào, không để ý tới vẻ mặt hoảng sợ của đám thái giám và cung nữ bên trong điện mặt cắt không còn chút máu. Trương Khải đang sắp đi vào mộng đẹp, bất ngờ một giọng nói cung kính có chút du mị đánh thức : - Bệ hạ, lão nô nghe nói bệ hạ thân thể không khỏe... Trương Khải không có nghĩ tới lại có người tự tiện xông vào đây, ấn tượng về tẩm cung của hoàng đế là không thể tùy ý xông loạn vào, không nghĩ tới lá gan của ngươi này lại lớn như vậy, dám xông vào cấm cung. Nhất thời không khỏi giật mình hỏi : - Ngươi là ai ? Giọng nói cổ quái kia có chút sững sờ, lạnh lùng thốt : - Sao vậy? Hoàng thượng sao lại nhanh quên lão nô vậy ? Một tiểu thái giám phục thị ở bên cạnh vội vàng thấp giọng nói : - Triệu công công, hoàng thương vừa mới hôn mê tỉnh dậy, cho nên có chút.... Người kia nghe vậy, ngoài trướng chậm rãi gật đầu nói : - Hoàng thượng, lão nô chính là Triệu Cao, nếu thân thể hoàng thương không được khỏe, xin hãy nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai chính là ngày tiên hoàng phong thổ vào địa cung(1), mời bệ hạ lên triều đúng giờ, nếu không đám triều thần ồn ào, chỉ sợ lão nô cũng không giúp được bệ hạ. Nói xong, cúi người hành lễ, không để ý tới Trương Khải đang ngẩn người, dẫn theo đám thái giám bên trong nghênh ngang đi ra. Lúc này Trương Khải nghe vậy ngấm ngầm kinh hãi, không nghĩ ra người dó chính là đại thái giám Triệu Cao danh tiếng lừng lẫy trong lịch sử. Mặc dù muốn nhìn kỹ xem vị danh nhân lịch sử này rốt cục như thế nào một phen, nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt của mình, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng khống chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt, lạnh nhạt nói qua trướng : - Ái khanh đi thong thả, ngày mai trẫm nhất định lên triều đúng giờ. Triệu Cao nghe vậy dừng cước bộ, quay đầu nhìn lại Trương Khải bên trong trướng, cười cười nói : - Bệ hạ hôm nay tựa hồ có chút không giống với ngày thường, không nghĩ tới mới nửa ngày không gặp mà bệ hạ đã thay đổi không ít. Trương Khải nghe vậy nhất thời kinh hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Triệu Cao này quả nhiên khó đối phó! Miễn cưỡng kiềm chế bất an trong lòng bình tĩnh trở lại, làm bộ vô lực nói : - Hôm nay trẫm thân thể không được khỏe, mơ mơ màng màng, trẫm...sẽ không chết chứ ? Nói xong, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm nghĩ, xem ra ngày mai nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, nếu không Triệu Cao cũng sẽ không cố ý dặn dò như vậy. Bất quá xem dáng vẻ hách dịch của Triệu Cao như thế cũng khó tưởng tương tình cảnh lên triều ngày mai. Triệu Cao nghe vậy tựa hồ buông lỏng không ít, gật đầu cười nói : - Bệ hạ yên tâm, có Lão nô ở bên cạnh, bệ hã cứ cao gối khỏi lo, thiên hạ đại tần chính là của bệ hạ! ha ha...ha ha....ha ha ha.! Thân ảnh cao gầy kia cười to đắc ý một tiếng dài, ngửa đầu bước ra khỏi điện nhanh chóng hòa tan vào bóng đêm trong cung. Nhìn bóng lưng gầy gò của Triệu Cao biến mất ở sâu trong bóng tối, Trương Khải thở ra một hơi dài, toàn thân bủn rủn không có một tia khí lực, vừa mới trải qua một màn ứng phó kinh người khiến cho người ta khó có thể tin, xem ra bản thân mình phải cẩn thận mới được. Lúc này, Lệ Cơ quỳ ở ngoài màn the cẩn thận đưa mắt nhìn vẻ mặt mơ hồ không rõ của Trương Khải, nhẹ giọng nói : - Bệ hạ hôm nay vất vả quá độ, nô tỳ... hy vọng có thể ở lại trong điện hầu hạ...bệ hạ. Trương Khải lúc này mới nhớ tới mười mỹ nữ lõa thể trong điện, không khỏi quay đầu nhìn lại chiếc giường rộng rãi vô cùng, lúc này mới phát hiện mười mỹ nữ tuyệt sắc lõa thể kia đã sớm lui xuống. Cung điện to như vầy càng phát ra vẻ lãnh thanh cô tịnh, thân thể trắng nõn mịn màng kia lặng lặng quỳ ở ngoài trướng, qua ngọn đèn mông lung bên ngoài càng tỏa ra vẻ kiều mị lả lướt, một loại ham muốn bỗng dưng phát sinh khiến cho Trương Khải thay đổi ý định của mình. Thấy Trương Khải không để ý đến mình, Lệ Cơ thở dài một hơi, đang muốn đứng dậy lui ra vào góc của đại điện, nhưng bất ngờ một giọng nói ấm áp nhưng uể oải cắt đứt : - Trong điện rét lạnh, đêm nay...trước hết cứ ở lại đây đi... Cơ hồ nàng không dám tin vào đôi tai của mình, sau một hồi lâu mới đưa mắt nhìn lên, lại vừa lúc thấy màn trướng vén lên, sắc mặt Trương Khải tái nhợt với ánh mắt quen thuộc ban đầu, chỉ là lúc này trong đôi mắt kia lại tràn ngập sự ấm áp xa lạ. Lệ cơ được chút ấm áp này vây quanh, chẳng biết làm sao lại lui lại nửa bước, đang muốn đưa mắt nhìn về hướng giọng nói kia, đột nhiên cảm thấy bên hông nóng lên, một đôi bàn tay to ôm chặt nàng vào trong lòng. Ôm thân thể mềm mại không xương trong lòng, Trương Khải vừa mới trải qua một trận đấu súng mới chết mà sống lại, còn chưa kịp vuốt ve da thịt trắng nõn mền mại kia, đã bị mệt mỏi tới cực điểm hôn mê chìm vào giấc ngủ, ánh đèn chập chờn, rốt cục cung điện đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Trời vừa mới tảng sáng, Trương Khải đã bị một giọng nói the thé đánh thức : - Bệ hạ, đã đến giờ, mời bệ hạ thay quần áo lên triều, chỉ sợ phủ lệnh đại nhân đang nóng nảy. Trương Khải mơ mơ màng màng ngồi dậy, theo thói quen đang muốn đưa tay sờ vào quân trang bên cạnh, nhưng lại sờ thấy một thân thể mềm mại thơm dịu mượt mà. Nhất thời cả kinh, lúc này mới nhớ tới bản thân mình sớm đã không phải là Trương Khải đội trưởng đặc cảnh trước kia, mà là Tần Nhị Thế hoang dâm!. Lúc nãy mỹ nhân bên người cũng đã sớm tỉnh dậy, nàng cẩn thận kéo chăn ngang người, thấp giọng nói : - Trần Dư, hầu bệ hạ thay quần áo. Nàng vừa dứt lời, bảy tên tiểu thái giám khoảng mười bảy mười tám tuổi rón rén bưng mười hai bộ áo phục mũ mão Nhật, Nguyệt, Tinh Thầnh, Quần Sơn, Long, Hoa Trùng, Tông Di, Tảo, Hỏa, Phấn Mễ, Phủ(*), Phất màu đen được thêu đủ màu tiến vào trong điện. tên thái giám đêm qua hầu hạ Trương Khải dẫn theo hai người cung nữ mặc xiêm y màu xanh tới quỳ bên cạnh quỳ xuống nói : - Nô tỳ hầu bệ hạ thay quần áo. Nói xong, hai cung nữ lúc này mới bước lên giúp Trương Khải mặc những bộ miện phục khiến y đầu váng mắt hoa kia. Cái gọi là miện phục là đồ đế vương, chư hầu mặc khi làm lễ tế. phân ra phục chế áo và quần riêng, trên áo và quần phân biệt dệt hoặc thêu hoa văn Thập Nhị Chương Văn, tượng trưng cho quyền lực của đấng Cửu Ngũ Chí Tôn. Đội xong cái mũ miện nặng nề có mười hai tua rủ trước trán, còn chưa kịp nhìn rõ mấy cái chuỗi ngọc trên đầu, Trương Khải đã bị đám thái giám bế lên trên một cái kiệu mềm, vội vàng đi về phía chủ điện của cung A Phòng Lúc này, sắc trời sớm đã sáng tỏ. Phía đông, vầng mặt trời đỏ đang nhô lên, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, Dưới đan trì hán bạch ngọc(2), một đám quan viên thần sắc lo lắng cẩn thận nhìn quanh về phía tẩm cung, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ bất an lo sợ. vừa với ngồi xuống tọa tháp, một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai Trương Khải : - Lão nô cung hỉ bệ hạ... Trương Khải đưa tay sửa lại quan miện trênn đầu, quay đầu nhìn Triệu Cao, tối hôm qua cách liêm trướng, lại là ngọn đèn dầu hôn ám bam đêm. Nên cũng không nhìn rõ dáng vẻ của Triệu Cao, lúc này không khỏi lưu ý nhiều hơn vài phần. Chỉ thấy người trước mặt này mặc y phục gọn gẽ màu đen bào phục bên ngoài màu xanh biếc trên áo bào có thêu những hoa văn sặc sỡ chói mắt, đếm cẩn thận có hơn bảy tám loại, so với mười hai hoa văn trên trang phục của bản thân chỉ thiếu có nhật, nguyệt, quần sơn và phi long Bởi vì Tần Thủy Hoàng thống lĩnh triều đại nhà Tần quá ngắn nên trang phục cũng thuộc loại đơn giản triều Tần, do thời gian trị vì của Tần Thủy Hoàng quá ngắn, chế độ về trang phục mới ở vào giai đoạn bước đầu đưa ra, mặc dù vẫn chưa kịp hoàn thiện và chi tiết, nhưng lễ chế của vương triều phong kiến thì đã bắt đầu xuất hiện, không ngờ Triệu Cao là một viên quan thái giám trong cung mà lại được mặc trang phục có thêu hoa văn mà chỉ có chư hầu quý tộc mới có thể được mặc, trong đó có thể thấy được vẻ kiêu ngạo hách dịch. Triệu Cao ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc được buộc gọn gàng trong chiếc phốc cân màu đen, mặt trắng không râu, trên mặt chỉ có một chút nếp nhăn, so với tuổi của hắn thì không tương xứng chút nào, đôi mắt xếch không lớn, ánh mắt chớp động giảo hoạt đắc ý, dưới cái mũi đoan chính là đôi môi mỏng lộ ra chút đắc ý ngạo mạn vô cùng. Trương Khải nhìn thoáng qua đại điện trống rỗng và đám quần thần lo lắng đang chờ ngoài điện, ngoài ý nói : - Phủ lệnh, trẫm có hỉ sự gi sao? tại sao không thấy những người khác đến? Triệu Cao quay đầu nhìn thoáng qua đám người ngoài điện, kêu một gã tiếu thái giám bên cạnh nhẹ gật đầu nói : - Truyền bọn họ vào đi! Nói xong, đi nhanh tới bên cạnh tọa tháp** của Trương Khải, hồn nhiên ngồi xuống, căn bản không có để ý tới Trương Khải làm vua của một nước. Trương Khải thấy vậy ngấm ngầm cười lạnh, bây giờ chỉ sợ Triệu Cao đối với ngai vàng này chẳng đã sớm thèm muốn từ lâu. Chỉ là bảo tọa của cửu ngũ chí tôn sao có thể đến phiên một gã thái giám ngồi chứ ? Trong lúc đó, một giọng nói ôn lãng cách không xa từ trước mặt truyền đến : - Bệ hạ, thần Lý Tư khấu kiến bệ hạ, van tuế! Vạn tuế, vạn vạn tuế! “Lý Tư? Người phò trợ Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ ư? Lý Tư ảnh hưởng đến mấy ngàn năm đời sau?” Trương Khải đột nhiên nhớ tới bản thân mình trước đây đã đọc qua cuốn << Tầm Tần Ký>> nhất thời cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng, không khỏi cảm khái vạn lời không nói được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang