[Dịch] Đại Quốc Tặc

Chương 10 : Một xác hai mạng

Người đăng: 

.
- A? Nghe bà lão kể con gái chết ở trên tay Cảnh lão phu nhân làm Cảnh Trường Phát giật mình kinh hãi. Đồng thời hiểu rõ tại sao bà lão này lại hận chủ nhân Cảnh phủ. Không cần Cảnh Trường Phát hỏi, bà lão tự kể: - Khi còn sống, con ta là tiểu thiếp trong phủ. Từ bức họa ngươi có thể thấy khi còn sống nó xinh đẹp như thế nào. Vì nó xinh đẹp, ngoan ngoãn tính cách hiền thục cho nên được Cảnh lão Hầu gia sủng ái. Qua ba năm ở Cảnh phủ, con ta mang cốt nhục Hầu gia. Cảnh Trường Phát nhìn bức họa, trong lòng thầm nghĩ: “Thiếu nữ này xinh đẹp thì đúng, nhưng tuyệt đối không phải ngoan ngoãn, hiền thục. Nhìn như yêu mị, giống như hồng nhan họa thủy”. - Vốn tưởng rằng mang cốt nhục của Cảnh gia, có thể không cần chịu khổ, ai ngờ vì đứa nhỏ mà mang đến họa sát thân. Bà lão không khống chế được cảm xúc, mặt buồn bã, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn hận. - Cảnh lão phu nhân âm thầm động tay chân? Cảnh Trường Phát hỏi. - Đúng vậy, chính là mụ già độc ác đó. Lão phụ nhân oán hận nói: - Nàng lo con ta được Hầu gia sủng ái, nếu sinh con trai Hầu gia sẽ bỏ nàng, để con ta lên làm chính. Cho nên ám hại con ta nông ta xuống hồ, là một xác hai mạng. Cảnh Trường Phát nghe mà sởn tóc gáy. Dòng chính Cảnh gia những năm gần đây mới qua lại với Cảnh phủ, lúc Cảnh lão Hầu gia còn khỏe mạnh, Cảnh Trường Phát ít khi tới Cảnh phủ. Vì thế cũng không rõ Cảnh lão phu nhân lòng lang dạ sói. Mấy năm gần đây ông ta tiếp xúc, Cảnh lão phu nhân cho ông ta ấn tượng là ung dung quý phái, tri thư đạt lễ, ưu nhã doan trang, hòa thiện trên mặt mang theo một ít uy nghiêm. Không sống tại nhà giàu có, Cảnh Trường Phát cũng không hiểu câu: ” Nhà giàu sâu như biển” Cũng không hiểu nhà giàu từ xưa đấu đá. Ngoài mặt xa hoa rực rỡ, sau lưng là đấu đá âm ngoan, bẫy rập hại người. Trong nháy mắt, chưa gặp qua cảnh này, Cảnh Trường Phát cảm giác bị dọa sợ, dường như muốn bỏ chạy. Lúc trước ông ta nghĩ Cảnh lão phu nhân là con cừu non, nhưng hôm nay ông ta mới biết đó chính là hổ đội lốt cừu. - Sợ rồi? Bà lão xoay người nhìn Cảnh Trường Phát. Cảnh Trường Phát cúi đầu không nói. - Dù bây giờ ngươi muốn rời khỏi cũng đã muộn. Bà lão lắc đầu. Ngẩn ra, Cảnh Trường Phát hỏi: - Vì sao? - Ngươi cho là ngay cả ta cũng nhìn thấy ngươi muốn chiếm gia tài Cảnh phủ, Cảnh lão thái bà không nhìn thấy sao? Bà lão châm biếm. - Hiện tại, ngươi chỉ có thể hợp tác cùng ta. Thành công, ngươi có thể có đường sống, ngược lại ngươi rời đi Cảnh phủ cũng gặp phải thổ phỉ chém đầu, rơi vào kết cục đầu một nơi, thân một nơi. - Bà ta, bà ta độc ác như vậy? Cảnh Trường Phát sợ hãi muốn điên rồi. - Chủ nhân của Cảnh phủ, không người nào không độc. Bà lão căm hận nói: - Năm đó, Cảnh lão hầu gia thay triều đình đóng quân tại biên giới, động một chút là giết dị tộc, vì sát nghiệt quá nhiều, ác danh lan xa, bị dân bản xứ gọi là Sát đầu tướng quân. Đến lúc nghiệt tử của Cảnh lão thái bà lớn lên, Cảnh gia tại Bắc Cương giết hơn vạn dị tộc, sau đó được mệnh danh: Nhân đồ tướng quân, tên của y có thể dọa khóc trẻ nhỏ. - Ngươi nói, Cảnh lão thái bà không độc, làm sao sinh ra đứa con ác độc như vậy. Đối với quá khứ của Cảnh phủ, Cảnh Trường Phát biết một chút. Lần đầu đến Cảnh phủ ông ta cũng bị ác danh dọa sợ, may là ông ta đi lại không ít lần nên mới quen dần rồi càng ngày càng không khống chế nổi lòng tham đối với gia sản Cảnh phủ. Lúc này nghe xong, Cảnh Trường Phát bị dọa hai chân phát run, nói đến cùng ông ta chỉ là một lão nhân sơn dã mà thôi. Bình thường ông ta dựa vào địa vị ức hiếp tộc nhân, cướp tiền tài, ruộng vườn nhưng giết người ông ta cũng không dám. - Cho nên ngươi chỉ có thể hợp tác với ta mới có đường sống. Bà lão kia thấy Cảnh Trường Phát bị dọa sợ, khóe miệng nhếch lên. Tuy bà ta nói sự thật, nhưng cắt câu lấy nghĩa, làm sự việc mơ hồ, đúng là muốn dọa Cảnh Trường Phát. Bằng không lão già trước mắt sợ hãi Cảnh lão phu nhân lại lựa chọn thu tay lui bước, vậy thì bà đi tìm đâu ra người hợp tác đối phó người chủ nhân Cảnh phủ. Bà lão xem thường Cảnh Trường Phát, bà coi trọng chính là họ Cảnh. Thân phận này đối với Cảnh phủ không có nam đinh mà nói chính là tử huyệt. Chỉ cần hại chết Giang Long bị bệnh, sau đó lợi dụng thân phận Cảnh Trường Phát, uy hiếp Cảnh lão phu nhân chọn người nối dõi. Bà lão không dám xem thường Cảnh lão phu nhân, nghĩ ám hại Giang Long dễ dàng, nhưng giết Cảnh lão phu nhân trả thù cho con và đứa cháu chưa kịp chào đời là rất khó. Cho nên mới cùng Cảnh Trường Phát hợp tác. Đợi Giang Long qua đời, Cảnh lão phu nhân chọn cháu Cảnh Trường Phát đến Cảnh phủ. Đợi đứa bé lớn một chút, bà ta dựa thế đoạt quyền, đến lúc đó bà muốn khiến cho Cảnh lão phu nhân muốn sống không được, muốn chết không xong. - Tuy có nguy hiểm, nhưng chỗ tốt rất nhiều. Nếu như chiếm đoạt toàn bộ gia sản, ngươi có tiền tiêu mười đời cũng không hết. Sau khi dọa ông ta, bà lão dùng tiền tài dụ dỗ. - Tục ngũ nói rất đúng: “ Người chết vì tài, chim chết vì ăn”, giàu có chỉ có thể tranh từ trong nguy hiểm. - Được, chúng ta cùng hợp tác. Cảnh Trường Phát bị dọa sợ, lại nghĩ không còn đường lui, lại bị tiền tài hấp dẫn đành cắn răng đồng ý. Nhưng sợ bị thiệt thòi lại hỏi: - Chuyện thành rồi, chia như thế nào? - Đời này ta chỉ có một đứa con gái, không có cháu chắt, hơn nữa tuổi cũng đã một chân vào trong quan tài, cần nhiều tiền làm gì. Bà lão lắc đầu: - Mục đích của ta là trả thù. Tương lai ngươi làm chủ Cảnh phủ, chỉ cần ngươi làm chủ cho ta, bức Cảnh lão thái bà sống không bằng chết, càng thê thảm càng tốt. Tiền tài trong tay ta còn có một chút, nếu được ngươi đưa ta một trang viên để đặt chân thì tốt. - Không thành vấn đề! Cảnh Trường Phát còn tưởng phải phân chia gia sản một nửa, còn muốn cứng rắn tranh đoạt thêm. Không nghĩ tới bà già này chỉ muốn trả thù, vì vậy mừng rỡ đáp ứng. Sau đó hai người bắt đầu thương lượng hợp tác. Cảnh Trường Phát chỉ cần tỏ ra từng bước bức Cảnh lão phu nhân sớm chọn đứa nhỏ thừa kế là được. Bà lão đã thu mua trong phủ không ít nhân thủ sẽ phụ trách đối phó Giang Long. Chỉ cần Giang Long chết, Cảnh phủ không có nam đinh. Như vậy Cảnh Trường Phát có thể lợi dụng thân phận của mình quang minh chính đại cưỡng bức. Đó là dương mưu, dù Cảnh lão phu nhân thông minh, thủ đoạn như thế nào, cuối cùng cũng phải lựa chọn thỏa hiệp. Trong phòng hai người mật đàm không chú ý tới phía sau có người nghe lén. Nghe đến đó, bóng người rón rén rời đi. Đến tường tiểu viện, người đó lấy khối bài bằng đồng ném ra. Ngoài tường có người chờ đợi, thấy tấm bài, lập tức xuất hiện đón lấy, sau đó ẩn thân vào trong bóng tối. Một lát sau, Cảnh Trường Phát mở cửa, vẻ mặt hưng phấn tiêu sái đi ra ngoài. Bà lão tiễn tới cửa rồi quay trở về phòng. Bà tử trông cửa thấy Cảnh Trường Phát rời đi, sau đó đóng lại cửa tiểu viện. Thiếu nữ cầm đèn lồng đi ra, nhìn thấy bà từ nháy mắt. - Tiểu Tiểu a, lần này mẫu thân nhất định giúp con báo thù, làm cho lão thái bà mất đi tất cả, muốn sống không được, muốn chết không xong. Trong phòng, bà lão ngửa mặt lên nhìn thiếu nữ trong bức họa. Qua một lúc mới thu hồi ánh mắt đến tượng phật. Vươn tay đưa tới tay phải tượng phật, từ đó lấy ra một búp bê cắm đầy châm thêu , trên đó còn có vết máu loang lổ. Nhìn búp bê vải, thần sắc bà lão kích động hẳn lên, sau đó rút ra châm hung hăng đâm xuống. Cây châm thật dài, nháy mắt đâm xuyên đầu búp bê. - Lý Hương Thấm ta muốn mạng của ngươi. Thanh âm của bà lão mang đầy thù hận khắc cốt ghi tâm. Còn Lý Hương Phấn là khuê danh của Cảnh lão phu nhân. Một bóng người bay nhanh trong bóng tối, chỉ chốc lát đi tới một khoảng sân, sau đó vươn tay đẩy nhẹ cánh của khép hờ lắc mình tiến vào. Chỗ tiểu viện này diện tích rất lớn, phòng rất nhiều, sân rộng, còn có mấy gốc cây đại thụ. Bóng người nhẹ nhàng đi tới của phòng lớn nhất, nhẹ nhàng gõ cửa. - Ông ta đã đồng ý? Bên trong truyền ra tiếng lão phu nhân. - Đúng! - Phú quý vốn trời sinh, không phải của ngươi, ngươi không nên gượng ép. Thế gia không biết bao nhiêu người vì tiền không phải của mình mà bỏ mạng. Lão phu nhân thở dài: - Tiếp tục giám thị. - Vâng ! Bóng người xoay người rời khỏi. - A di đà phật, năm đó ta làm sai chuyện, ngươi có thể tìm ta báo thù, sao lại tìm cháu nội ngoan của ta. Lão phu nhân ngồi trong phòng không đốt đèn thì thào tự nói. Sau một lúc lâu đột nhiên đứng dậy. Trong tiểu viện của Giang Long, Diêu mụ mụ xụ mặt tiễn Cảnh Trường Phát đi. Sau đó lập tức vào nhà. Bà lo lắng mấy ngày nay thúc ép tiểu thiếu gia cùng mấy người thiếu nữ viên phòng, còn hại thiếu gia nôn ra máu, làm Giang Long càng ghét bà. Muốn mở miệng xin lỗi. Vào trong phòng ngủ, Diêu mụ mụ bước nhanh tới bên giường, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống: - Thiếu gia, là nô tì không tốt. - Bà làm gì vậy? Không đợi Diêu mụ mụ nói xong, Giang Long ngồi dậy đỡ Diêu mụ mụ. Đem trí nhớ chỉnh lý lại, Giang Long biết trong phủ chỉ có hai người có thể tin được. Một là Cảnh lão phu nhân, đó là bà nội ruột của hắn, tất nhiên sẽ không hại hắn. Còn một người, đó chính là Diêu mụ mụ. Vị Diêu mụ mụ này nuôi hắn từ nhỏ, thật lòng yêu thương hắn, đối với Cảnh phủ trung tâm tuyệt đối. Giang Long muốn âm thầm điều tra manh mối, nhưng với thân thể bệnh yếu này không thể đi điều tra, nhất định phải nhờ người trợ giúp. Cảnh lão phu nhân quá để ý cháu mình, chính là hắn bây giờ, nếu biết mình bị hạ độc, có thể nổi giận lôi đình, sau đó điều động cả phủ điều tra, như vậy không đúng với ý đồ hắn muốn. Và rất có thể dọa chạy hung thủ, dù sao nếu thật có hung thủ, nhất định ông ta ẩn nấp rất sâu. Không dễ dàng bắt được người này. Trừ Cảnh lão phu nhân thì Giang Long chỉ có thể tin được đó là Diêu mụ mụ. Đương nhiên hắn tự nay đỡ Diêu mụ mụ, biểu hiện rất là cung kính, vì nguyên thân cũng rất kính trọng Diêu mụ mụ chứ không phải bởi vì bà có chỗ hữu dụng. Nhất là sau khi Cảnh mẫu qua đời, giữa hai người có tình càm rất là sâu đậm. - Là nô tì hại ngài nôn ra máu….! - Bà cũng là theo lệnh lão phu nhân làm việc. Giang Long khuyên. - Áp lực lão phu nhân rất lớn mới bị buộc làm như vậy - Ta biết, ta không giận bà, cũng không giận lão phu nhân. ---------oOo----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang