[Dịch] Đại Minh Vương Hầu
Chương 10 : Trần Phủ u ám.
.
Trong quán ăn nhỏ, một tên ham ăn tục uống, lấy việc lừa gạt mà sống, tự xưng là lão đạo hơn một trăm ba mươi tuổi, hỏi chí hướng của một gã cô gia ăn nhờ ở đậu, cảnh tượng này thật quỷ dị, hết sức kỳ lạ.
- Chí hướng thực sự của ta…
Tiêu Phàm ngẩng đầu, ánh mắt từ mê man chuyển sang kiên nghị:
- Trong vòng một tháng trở thành người giàu nhất huyện Giang Phổ!
Nhưng mà trước tiên là phải có vận khí tốt và không gặp phải bịp bợm giang hồ.
Thái Hư nghẹn họng, nhìn trân trối:
- Đây là chí hướng của ngươi?
Tiêu Phàm kiên định gật đầu, có vẻ thỏa thuê mãn nguyện:
- Không sai! Cho dù hiện tại nhà giàu nhất là nhạc phụ ta, thì ta cũng không chút lưu tình đạp hắn xuống mà bước lên!
Thái Hư trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, hồi lâu á khẩu không nói được.
Thật lâu sau, Thái Hư rốt cuộc thì thào than thở:
- Người khác đều nói cô gia của Trần gia bị bệnh nặng, sau đó hóa điên. Bần đạo gặp ngươi thấy cử chỉ cũng bình thường, vốn không tin lời đồn. Ai ngờ bây giờ xem ra lời đồn cũng có mấy phần đúng. Bần đạo lại hiểu trần thế thêm một chút.
Tiêu Phàm vui vẻ chắp tay nói:
- Đạo trưởng nhập thế tu đạo, hôm nay đạo hạnh lại sâu thêm một tầng, không chừng sẽ sớm mọc cánh thành tiên, thật sự đáng mừng.
Thái Hư muốn điên lên:
- Nghe nói ngươi vốn là con nhà nông?
- Ồ đúng!
- Mà giờ ngươi lại muốn đi bán hàng rong sao?
- Đúng vậy.
Thái Hư mang vẻ tiếc hận, (nguyên văn: sắt không đúc thành thép được):
- Con dân đã chia ra danh phân: sĩ nông công thương, ngươi đang đứng hàng thứ hai, làm nông không làm lại chạy đi làm thương, căn bản cái này không gọi là chí hướng mà là ngươi bị lạc lối!!!
Tiêu Phàm lập tức trợn tròn mắt, tên giang hồ bịp bợm rách mướp kia lại chê chức nghiệp thương nhân. Ở triều Minh, địa vị của thương nhân thấp đến thế sao? Xem ra câu có tiền là đại gia không đúng ở triều Minh này rồi. Tiền là thứ tốt, bất luận là ở thời đại nào, triều đại nào cũng là thứ tốt. Nhưng kẻ có nhiều thứ này nhất là thương nhân lại là người bị đặt ở tầng thấp nhất của xã hội, cái này cũng là một hiện tượng kỳ quái. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng cũng chỉ là một câu nói suôn. (DG: tham khảo thêm sách Kinh Tế Chính Trị :88:)
Cùng lão đạo sĩ hàn huyên nửa ngày, không hẳn là quá hợp ý, nhưng mà đây cũng là người mà Tiêu Phàm nói chuyện nhiều nhất từ trước đến giờ, tạm thời có thể coi là bằng hữu, cũng không quản vị bằng hữu này là kẻ lừa đảo. Cơm no rượu say, trên bàn còn một ít thức ăn đĩa đều bị lão đạo sĩ dùng đầu lưỡi liếm được sạch sẽ, sáng đến mức có thể soi bóng người trên đó. Tiêu Phàm cũng không để ý tới lão đạo sĩ ánh mắt khẩn khoản muốn kêu thêm vài đĩa nữa của lão đạo sĩ, ngoắc tay kêu tiểu nhị tính tiền. Bữa cơm này tốn năm mươi đồng, cũng không tính là nhiều. Tiêu Phàm cẩn thận móc ra một ít bạc vụn, chưởng quầy xinh xắn lả lướt đếm qua rồi trả lại mấy chục đồng tiền thừa cho Tiểu Phàm.
Ra cửa quán, Tiêu Phàm cùng lão đạo sĩ chia tay, lão đạo sĩ có vẻ không muốn rời, đi theo sau Tiêu Phàm thật lâu. Sau đó hắn lải nhải liên miên, nào là hắn sẽ ở luôn tại huyện Giang Phổ này, hi vọng mỗi ngày có thể gặp gỡ Tiêu Phàm nói chuyện, hai người hợp mưu, tiếp thu ý kiến quần chúng làm cho Tiêu Phàm bỏ được cái suy nghĩ lạc lối kia, vân vân…
Tiêu Phàm cũng không phản ứng gì, hắn liếc mắt đã xem thấu cái dụng tâm xấu xa của lão đạo, gặp gỡ nói chuyện ư, không phải là bảo ta mời ngươi ăn cơm mỗi ngày sao? Phung phí một lần như vậy là đủ rồi. Thái Hư lẽo đẽo theo hắn hơn nữa con phố mới hậm hực dừng bước, sau đó giơ cao phướn gọi hồn “Thiết khẩu trực đoạn” mà đi tìm con mồi lắm tiền khác để lừa.
Trên đường về Trần phủ, đầu óc Tiêu Phàm không ngừng suy nghĩ, qua chuyện gặp gỡ lão đạo sĩ trong lòng hắn ngập tràn sự thất bại. Hắn vẫn cho rằng mình thông minh, nhưng hiêkn tại cẩn thận suy xét lại một lần xuyên việt đã gặp đủ loại người. Đầu tiên là thiếu chút nữa bị người chôn, tiếp theo thiếu chút nữa bị người đuổi ra khỏi cửa, hiện tại lại bị bọn bịp bợm giang hồ lừa một bữa cơm. Những chuyện không vui đó làm cho hắn cảm thấy rất phiền lòng, số hắn là số con rệp, sự tin tưởng trước đây rằng trong một tháng sẽ trở thành kẻ giàu nhất huyện Giang Phổ đã bắt đầu dao động. Làm người đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn. Tiêu Phàm bắt đầu tự kiểm điểm, người xưa cũng không phải là những kẻ ngốc, dường như chính mình mới là kẻ ngốc, một tháng mà trở thành kẻ giàu số một huyện này xem ra không thực tế… Đổi thành hai tháng đi! Còn có một việc rất kỳ quái, lẽ ra là đối với người xa lạ thì hắn rất đề phòng, vì sao lão đạo lại dễ dàng lừa hắn một bữa cơm. Đối với chuyện này, Tiêu cũng không khó chịu lắm, ngược lại mơ hồ có một chút thân thiết với lão đạo? Hay là lão đạo này căn bản không phải là người?
Trở lại Trần phủ lúc chạng vạng, tung một cước đạp cửa, bước vào trong Tiêu Phàm liền cảm giác bầu không khí Trần phủ có chút kỳ lạ. Thường ngày mấy hạ nhân gác cổng luôn tụ tập, đôi khi uống rượu ba hoa, đôi khi tụm lại gieo xúc sắc đánh bạc, vì một hai đồng tiền mà đỏ mặt tía tai. Hôm nay chỗ gác cổng lại im lặng dị thường, gã thủ vệ cũng ngồi bên trong, im lặng, trên mặt có mấy phần sợ hãi, thỉnh thoảng cẩn thận ngắm ngắm vào tiền viện, lúc Tiêu Phàm bước vào hắn cũng không nhận ra.
Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, hôm nay làm sao vậy?
Đang cảm thấy kỳ quái thì hắn thấy Trần quản gia ngơ ngác đang đi tới, trong lòng Tiêu Phàm cả kinh, vội vàng nhường đường. Tiêu Phàm chợt nhớ tới buối sáng khi hắn ra cửa, hình như hắn đã lừa tên này một phen, kết quả bây giờ hình như đã lừa thành công. Trên hai má của Trần quản gia in hai dấu tay đỏ chót, tinh thần sa sút, ngay cả cỗ mắt chó khi nhìn hạ nhân cũng đã thu liễm đi rất nhiều. Lén nhìn trộm ngực của phu nhân gia chủ, tội này không phải là nhỏ. Tiêu Phàm thầm giật mình, không phải tên ngu này chủ động chạy tới tìm Trần Tứ Lục để giải thích đấy chứ? Nếu thực sự là như thế thì hai cái dấu tay kia cũng không phải là oan.
Trần quản gia như vậy, trong lòng Tiêu Phàm cũng có vài phần chột dạ, làm chuyện xấu thì phải khiêm tốn một chút, đặc biệt là đối mặt với khổ chủ thì càng nên như vậy. Vốn tưởng rằng Trần quản gia gặp mình sẽ nổi cơn thịnh nộ, lên án Tiêu Phàm ngậm máu phun người. Ai ngờ, Trần quản gia ngơ ngác đi tới, cũng không để ý đến Tiêu Phàm, chỉ nhìn thoáng qua hắn rồi vội vã ra ngoài đại môn, ánh mắt lo lắng không biết là đang tìm gì.
Tiêu Phàm càng kỳ quái , hôm nay phủ này làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại Tiêu Phàm mới mơ hồ có chút hối hận, đối nhân xử thế kém cỏi cũng lộ rõ, đáng lẽ mình nên kết giao với hạ nhân trong phủ, đặc biệt là từ đó biết được cái tin tức. Không nắm bắt tin tức thực là bị người ta nắm tay bắt chân trước mà. Núi không tìm ta thì ta tìm núi vậy. Tiêu Phàm quyết định chủ động đi hỏi một chút.
Cách Tiêu Phàm tìm người hỏi có chút thô lỗ, tùy tiện bắt người. Vẫn là phương pháp cũ, trong hoa viên phía tây của tiền viện, hắn tìm một chỗ trời không biết, đất chẳng hay ngồi một góc mà núp, sau đó ôm cây đợi thỏ, kiến nhẫn chặn đường một hạ nhân nào đó đi qua.
Người xui xẻo thứ nhất là hạ nhân phụ trách chăm sóc hoa viên, là một người câm. Tiêu Phàm đè hạ nhân đó ra đất, hỏi xem ở Trần phủ xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc là Tiêu Phàm bắt sai người rồi, người ta sở dĩ gọi là câm vì hắn không nói được, mà không nói được thì… :21:
Tiêu Phàm lộ vẻ xin lỗi, lão người câm lau nước mắt, chạy nhanh như chớp… Đời này may mắn làm người câm, thật là phúc đức tổ tiên. (DG: !!!!??????).
Vì thế Tiêu Phàm lại phải ngồi chồm hỗm xuống, ngồi như lính trinh sát muốn đột nhập gần đồn địch, đợi người kế tiếp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện