[Dịch] Đại Minh Quan Đồ

Chương 6 : Nhị thúc bà con xa

Người đăng: phanhitek

Ngày đăng: 18:06 21-06-2018

"Hiền đệ mặc bộ quần áo này, lại đeo thêm thanh đao này thật vô cùng uy vũ nha!" Lý Duy Chính đã thay cả bộ trang phục lại viên, nhưng lại đội đại hắc mạo của nha dịch, trên mũ cắm nghiêng một cái lông chim. Dáng người hắn vốn cao to cường tráng nên mặc chế phục, đeo trường đao càng lộ ra vẻ oai hùng bừng bừng. Trải qua một màn trên công đường, Lý Duy Chính đã sáng tỏ thông suốt. Thật ra triều Minh cũng không khác biệt gì so với hậu thế. Đấu tranh quyền lực hay đạo lý đối nhân xử thế chỉ cần chú ý một chút là được. Hắn thấy trong phòng trái phải không có ai, rút ra một tờ tiền giấy 10 quan từ trong tay áo, kín đáo đưa cho Tần điển sứ, "Nhị ca, vì tiểu đệ mà người bận bịu tứ phía, vô cùng vất vả. Đây là một chút tâm ý của tiểu đệ, nhất định xin nhị ca nhận cho." "Ngươi làm gì vậy, có lòng như vậy là được rồi, cần gì phải.... Haizzz!" Ngoài miệng chối từ, nhưng tiền giấy thì lại biến mất trong tay Tần điển sứ. Có lẽ nhờ tác dụng của tiền, tình cảm của Tần điển sứ sâu thêm một chút, hắn kéo Lý Duy Chính ngồi xuống, hổ thẹn nói ra: "Sự tình vừa rồi ca ca không có nói trước cho ngươi, thật ra là có nỗi khổ tâm, hiền đệ chớ trách ta." "Nhị ca nói gì vậy, sao ta lại trách nhị ca? Tiểu đệ mới tới, việc gì cũng không hiểu, sau này mong nhị ca dìu dắt nhiều hơn." Lý Duy Chính thành khẩn vô cùng, Tần điển sứ âm thầm gật đầu, "Lý ngũ đệ này quả nhiên rất tiến bộ, có thể dìu dắt một chút." Hắn trầm ngâm một hồi rồi mới lấy giọng sâu sa mà nói: "Vừa rồi ngươi cũng thấy mâu thuẫn giữa Lý huyện thừa cùng Dương chủ bộ. Thật ra đây là minh đấu, bọn hắn không đáng sợ. Người chân chính đáng sợ chính là Trương tri huyện." "Trương tri huyện?" Trong đầu Lý Duy Chính hiện ra một hình tượng bệnh hoạn, mũi chua mùi rượu, nhìn không ra hắn đáng sợ chỗ nào. Tần điển sứ thấy hắn không tin, liền cười khổ một tiếng: "Sau này tự ngươi sẽ minh bạch. Sở dĩ trước đó ta không dám nói những việc này nói cho ngươi thật ra là vì sợ Trương huyện lệnh nhìn ra quan hệ của ta và ngươi. Ngươi chớ thấy hắn lim dim 2 mắt, kỳ thật tâm hắn sáng như gương, ta phải cẩn thận vạn phần a!" Lời nói Tần điển sứ cực kỳ hàm súc. Thật ra hắn chỉ sợ Trương tri huyện nhìn ra hắn cũng nhận tiền của Lý viên ngoại, từ đó hoài nghi hắn có quan hệ với Lý Huyện thừa. Thực tế hắn có quen biết với Lý viên ngoại hoàn toàn là do thường xuyên liên hệ việc thu lương, không có nửa điểm quan hệ cùng Lý huyện thừa, nhưng hắn là người của Trương tri huyện nên không thể không tị húy điểm này. Lý Duy Chính không dò ra được các loại quan hệ bên trong huyện Lâm Hoài cũng như lập trường của vị Tần điển sứ trước mặt này. Hắn không dám hỏi nhiều, bèn đổi chủ đề cười nói: "Tần nhị ca, không biết tiểu đệ sẽ ở chỗ nào, ngày thường ăn cơm ở đâu, còn có ra ngoài làm nhiệm vụ này nọ, tất cả phải nhờ nhị ca chỉ giáo thêm." Tần điển sứ thấy hắn tâm tư tinh tế, trong lòng càng thêm thích, hắn cười ha hả nói: "Có một chuyện ta muốn nói trước với ngươi, ngươi mang danh là nha dịch nhưng thực chất là lại chức. Nha dịch làm thân chạy việc, hoặc thao nghiệp gia truyền, địa vị rất thấp kém. Nhưng ngươi không phải, ngươi là tiểu lại trong huyện, làm phó cho ta. Ta chủ quản truy bắt, hình ngục, ngươi chủ quản trị an huyện thành, phòng ngừa điêu dân gây chuyện. Mặc dù có nhà cho nha dịch, nhưng ngươi không thể ở, phải tự mình đi tìm nhà, chỉ cần mỗi ngày đến đúng giờ trực là được. Còn ăn cơm thì huyện nha quản một bữa giữa trưa, bữa tối tự lo. Cuối cùng chính là làm nhiệm vụ, 6 phòng của huyện nha chúng ta đều có các thư lại tạp dịch thuộc về huyện thừa cùng chủ bộ, còn ta với ngươi do tri huyện trực quản. Trương tri huyện đã giao ngươi cho ta, sau này hãy theo ca ca lăn lộn đi!" Lý Duy Chính bỗng minh bạch chức vụ của mình. Tần điển sứ này chính là cục trưởng cục công an huyện ở hậu thế, thuộc biên chế chính thức của triều đình, còn bản thân mình chính là đại đội trưởng thành quản. ...... Hôm nay là ngày đầu tiên Lý Duy Chính đi làm, thật ra là đi báo danh nhậm chức, cơ bản chỉ là đi gặp cấp trên, tìm hiểu một số tình hình, không có công tác cụ thể, giữa trưa ăn một bữa cơm. Một nha dịch gọi là Vương Tam Báo dẫn hắn đi tìm nhà ở. Trên đường đi, vì làm vui lòng hắn Vương Tam Báo mới cho hắn biết một ít chuyện bí mật mà Tần điển sứ chưa nói cho hắn biết. Chức vụ này của hắn vốn do em vợ của Dương chủ bộ làm, bởi hắn bắt chẹt cửa hàng quá ác bị Lý huyện thừa nắm được thóp bẩm báo lên chỗ tri huyện, em vợ Dương chủ bộ liền bị miễn chức. Lý huyện thừa muốn đề cử cháu mình tới thay thế nhưng cháu hắn mới có 19 tuổi, chưa đến tuổi nhược quán. Vì muốn giữ trước vị trí này, Lý huyện thừa bèn tạm thời lôi hắn đến thay thế, nhưng cũng đồng thời thu của Lý viên ngoại một khoản tiền. Nói cách khác, chức đại đội trưởng thành quản này hắn chỉ có thể làm nhiều nhất nửa năm, nửa năm sau hắn phải thu thập mền gối xéo đi, hoặc đi ra làm nha dịch trạm ban chính thức, cả ngày giơ bảng "Yên lặng", "Tránh đường", gõ chiêng dẹp đường. Mặc dù nhận thức sâu hơn xã hội hắc ám nhưng Lý Duy Chính cũng không thèm để ý. Hắn vốn muốn lợi dụng thời kỳ tập sự này để thích nghi với triều Minh, sau đó lại đi tìm cơ hội cho mình. Hắn có hơn 600 năm kiến thức so với người triều Minh, sao lại cam tâm làm một đội trưởng thành quản huyện nhỏ ngay cả chức danh cũng không có? Nhờ thân phận của hắn nên rất nhanh đã tìm được nhà ở, cách huyện nha không xa, là một tòa độc viện dọc theo bờ sông. Chủ nhà là đại thương nhân, mỗi tháng chỉ lấy hắn 300 văn tiền thuê nha, trong đó còn bao gồm một bữa cơm tối. Ngày đầu tiên nhậm chức, Lý Duy Chính đã liên tiếp cảm nhận ngọt bùi cay đắng trong nhân thế. Trời dần tối, một nam tử dáng vẻ quản gia tìm hắn. Nhị thúc bà con xa của hắn, cũng chính là Lý huyện thừa, mời hắn ăn cơm. ...... Tên đầy đủ của Lý huyện thừa là Lý Miểu, xuất thân cử nhân, đương nhiên là người bản huyện, gia cảnh giàu có, dường như có chút quan hệ thân thích quanh co vòng vèo với nhà Lý Duy Chính, ngay cả bản thân bọn hắn cũng không biết rõ quan hệ như thế nào. Bất quá giàu ở núi sâu vẫn có bà con xa, hắn đã làm huyện thừa tự nhiên Lý viên ngoại rất tình nguyện nhận vị tộc đệ bà con xa này. Có lẽ do chức vụ ảnh hưởng, Lý huyện thừa luôn xem trọng tiền bạc. Nói cách khác, hôm nay hắn dùng tiền mời khách dùng cơm chính là lần đầu suốt 3 năm qua. Theo lời của hắn là muốn nhắc chuyện gia đình, nói đạo làm quan với cháu họ xa. Do là người một nhà, bữa cơm Lý huyện thừa mời khách lộ vẻ tiết kiệm mười phần. Một đĩa giá xào, một đĩa rau xào, một tô củ cải hấp, còn có một bát đậu hũ nấu, đương nhiên trong bốn món đồ ăn không thể thiếu một chén canh, một tô lớn canh suông bỏ một cọng hành tây lấy tên mỹ miều là "thanh long quá giang". Đương nhiên cũng không thể thiếu rượu, chỉ có điều Lý huyện thưa nói thân thể mình không tốt, lang trung liên tục dặn dò hắn không được uống rượu, thế là thay bằng 2 chén trà xanh. Lấy trà thay rượu cũng xem như là phong nhã đi! "Haizzz! Bổng lộc của quan viên Đại Minh ta thấp, chiêu đãi không chu đáo xin hiền chất đừng trách." Lý huyện thừa thở dài, gắp một khối đậu hũ bỏ vào miệng, miệng hàm hồ lúng búng nói: "Nếu không tiết kiệm một chút thì phải uống gió tây bắc thật." Mặc dù Lý huyện thừa này quả thật keo kiệt một chút, nhưng Lý Duy Chính cũng không quá để ý. Hắn cũng không phải thật sự tới ăn cơm. Dù sao người ta mang công việc béo bở đến cho mình, dù rằng trong đó có chút ý tứ lợi dụng nhưng tốt xấu gì cũng coi như người ta giúp cho phụ thân một đại ân, thiếu nợ ân tình nên trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Mà nghĩ sâu xa, Lý huyện thừa lại là quan lớn trong huyện, bản thân mình sớm muộn gì cũng phải ra ngoài xông xáo nên cần phải lưu lại một cái nhân mạch cho phụ thân. Lý Duy Chính cười cười, bèn lặng lẽ đem phong bì chứa 100 xâu tiền nhét xuống chén đậu hũ. Hắn lại nâng chung trà lên, tỏ vẻ thành khẩn mà xu nịnh nói: "Nhị thúc danh dự thanh cao, chất nhi sớm đã nghe thấy. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Mời, ta kính nhị thúc một chén." Lý huyện thừa nhìn thoáng qua phong bì kia, không khỏi khen thầm Lý Duy Chính biết làm người. Trong lòng rất thoải mái, hắn híp mắt cười nói: "Hiền chất quá khen, hôm nay mời hiền chất đến dùng cơm, một là vì quan hệ thân tình, thứ hai là muốn nói cho hiền chất nghe một chút đạo làm quan." Sắc mặt Lý Duy Chính nghiêm nghị, hắn đứng dậy khom người thi lễ nói: "Chất nhi nhỏ tuổi, việc gì cũng không hiểu, mong được nhị thúc chỉ giáo nhiều hơn." Sắc mặt Lý huyện thừa cũng dần dần trở nên nghiêm túc, "Ngươi cũng đã nhìn thấy tình hình hiện tại, Dương chủ bộ kia rất chua ngoa, thù hận vi thúc, là bởi vì lúc em vợ của hắn đảm nhiệm chức vụ hiện tại của hiền chất lại hay dọa dẫm bắt chẹt, ức hiếp bách tính. Ta thực nhìn không được bèn báo cho huyện lệnh miễn đi chức vụ của em vợ hắn, lại kết thù cùng hắn. Cho nên đêm trước khi hiền chất nhậm chức, ta mời ngươi đến chính là muốn khuyên bảo ngươi nhất định phải làm quan thanh liêm, tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không nên làm hỏng thanh danh vi thúc." Lòng dạ Lý Duy Chính đương nhiên biết rõ, bản thân mình chỉ là người giành chỗ cho hắn, nếu làm hỏng thanh danh hắn, cháu ruột hắn sẽ hết trò vui. Nghĩ thì nghĩ, trên mặt lại không thể biểu lộ ra, hắn liền vội khom người nói: "Chất nhi nhất định noi gương nhị thúc, tuyệt đối không làm những việc tham nhũng." Lý huyện thừa cười ha hả, hắn nhìn phong thư trên bàn một cái, dù sao nằm ở đó cũng không ổn, vạn nhất bị người ta thấy... Lập tức hắn cười với Lý Duy Chính: "Đến đây! Hiền chất theo ta đến thư phòng, vi thúc tặng ngươi một bức họa." Bình thường mà nói thì cấp trên tặng tranh chữ cho cấp dưới có 2 lớp ý nghĩa, ngoài mặt là một loại hành vi thể hiện sở thích cao nhã, mà mặt khác lại là một kiểu ám chỉ, nói cách khác chính là coi hắn như tâm phúc. Đương nhiên đối với Lý huyện thừa còn có một ý nghĩa thứ ba chính là cơ hội để hắn thu lễ vật. Lý huyện thừa có xuất thân cử nhân, tranh chữ dĩ nhiên cực tốt. Hắn mang Lý Duy Chính vào thư phòng bố trí thanh nhã, chỉ chỉ tranh chữ dán trên tường cười ha hả: "Có người đã từng ra giá 200 quan tiền mua một bộ tranh chữ của ta, nhưng ta lại không bán." Lý Duy Chính bỗng hiểu được ý nghĩa thứ tư, "Một bức tranh chữ của hắn phải trị giá đến 200 quan tiền." Hắn ngẩn ra, vội vàng cười nói: "Tranh chữ nhị thúc đáng tiền như thế, sao ta có thể lấy không, nếu không thì lúc ăn tết ta lại đến nhị thúc chúc tết, có được chăng?" Nét cười của Lý huyện thừa càng thêm nồng đậm. Người chất tử bà con xa này thật là hiểu chuyện, hiểu được đạo lý múc nước nuôi cá, nói không chừng hắn có thể trở thành phụ tá đắc lực của chính mình. Cũng được, nửa năm sau lại tìm chuyện tốt cho hắn làm đi! Nếu muốn thu nhuận bút phí của người, dĩ nhiên cũng không thể giấu giếm. Lý huyện thừa bước nhanh đến góc phòng, mở ra một cái rương cười nói: "Đây đều là tác phẩm đắc ý gần 2 năm nay của ta, có thể gọi là cực phẩm, chưa từng tùy tiện cho người xem, hiền chất đừng ngại chọn lấy một bức." Lý Duy Chính mang theo ánh mắt sùng kính đi tới trước, từ trong rương lấy ra một bức theo tả ý phái "Minh nguyệt đông thăng đồ", chỉ thấy giang sơn ngàn dặm như tranh vẽ, một vầng trăng sáng mới mọc, bờ sông có ngư phủ ngồi thuyền chiều muộn, quả thật rất có tính nghệ thuật. Góc trái trên cùng bức vẽ có 8 chữ "Thiên lý giang sơn, minh nguyệt sơ thăng". Kiểu chữ mượt mà, có phong phạm đại gia. Góc dưới có một con dấu đỏ vuông vức, "Lý Miễu". "Hiền chất hảo nhãn lực, đã từng có người ra giá 300 xâu để mua bức tranh này, ta lại kiên quyết không bán." Lý huyện thừa liên tục than tiếc, giống như là Lý Duy Chính lấy đi của hắn một tác phẩm khai sơn đại biểu. Lý Duy Chính thu lấy bức tranh, cười nhạt một cái nói: "Nhị thúc yên tâm, bức họa này ta nhất định dán tường thật tốt, coi như bảo vật truyền thế nhà ta." "Vậy thì tốt, trời đã tối, nhị thúc cũng không giữ ngươi. Lúc hiền chất trở về dọc đường nhớ cẩn thận." Bụng Lý Duy Chính kêu ùng ục một trận, thật ra hắn đã sớm muốn cáo từ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang