[Dịch]Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13 - Sưu tầm

Chương 30 : Khởi đầu

Người đăng: 

.
Trụ sở chính tổ chức S.F. Phòng cấp cứu. - Lôi, đừng chết, Nhược Y vẫn đang chờ ngươi đó! Âm thanh của Mỹ Lệ Á vang lên. - Bíp...bíp....bíp.... Nhịp tim đang ngừng đập hoàn toàn, con người này đã chết. - Đùng! Một tia sét kỳ lạ đánh vào phòng cấp cứu. ________________________________ Tà Thiên thế giới. Ám Mộng Tà thiên đại lục. Âm Thầm Tà Ác rừng. Đau quá! Đôi mắt nặng nề cố gắng mở ra, Hàn Tử Lôi nhìn nhóm người trước mặt, bọn họ đang đánh Hàn Tử Lôi. Theo bản năng, hàn Tử Lôi tức giận, dứng dậy, quên mất là mình đang bị thương rất nặng. Hàn Tử Lôi với ánh mắt câm thù nhìn đám người kia, những người đánh hắn, cười khinh bỉ cũng ngạc nhiên liên tục lên tiếng: - Ranh con còn có thể đứng dậy à, quả không hổ danh là con của Ma Vương. - Đúng là có năng luợgn tà ác, nhưng không biết sử dụng, ha ha. - Ranh con, nằm xuống để bọn ta đánh tiếp cho đến chết đi. Tên vừa lên tiếng đòi đánh Hàn Tử Lôi, đi lên phía trước, tay của hắn vung lên đánh xuống. Vừa đánh xuống một tia lôi điện xuất hiện, tên đánh Hàn Tử Lôi kia bị giật điện đến chết đi, trên người còn bốc ra mùi của thịt cháy. Những tên khác nhìn thằng nhóc trước mặt này, hoảng sợ lui về sau mấy bước. Hàn Tử Lôi đi về phía trước, con mắt đỏ thắm như phát ra ánh sáng huyết sắc, nhìn đám người trước mặt. Một ngón tay chỉ về phía bọn người đó, những người nhìn thấy vậy đột nhiên cảm thấy cơ thể cứng đờ ra, không thể duy chuyển dù chỉ là một cái nháy mắt. Ngón tay chỏ chỉ ra, những ngón tay khác từ từ buông lỏng, chỉ một hướng về phía trước. Đám người càng khó chịu hơn, bọn họ cảm thấy cơ thể của mình không nghe theo lệnh của mình, như đang chống đối lại chính mình, bọn họ muốn chạy, muốn xông lên đánh, nhưng không thể. Cử động bàn tay của Hàn Tử Lôi nhanh hơn, năm ngón tay dũi thẳng ra, nắm lại rồi mở ra, những người phía trước mặt la hét cũng không thể la, những hình trụ nhọn, màu đỏ máu, như hình dạng phóng to của đá thạch anh, từ trong người của đám người đâm ra, màu đỏ kia chính là máu, hình dạng cứng rắn như đá thạch anh kia, là do máu hình thành nên. Hàn Tử Lôi lấy tay che đi nửa khuôn mặt của mình, thì thầm lên tiếng: - Đây là đâu? Tại sao ta vẫn còn sống? Ký ức của ta, sao ta lại cảm thấy như mình đã quên đi thứ gì đó? Không được, phải tĩnh dưỡng lại mới được. Hàn Tử Lôi bắt đầu ngồi xuống, xem lại toàn bộ ký ức. Trong đầu Hàn Tử Lôi bây giờ là hai ký ức lẫn lộn với nhau. Hàn Tử Lôi mất cả nửa ngày để phân biết và sắp xếp lại toàn bộ hai ký ức này. Đầu tiên là về thế giới này và thần phận của cậu. Thế giới này được gọi là Tà Thiên thế giới, Hàn Tử Lôi đang ở trong khu rừng Âm Thầm Tà ác. Tà Thiên Thế giới được phân ra hai đại lục, một đại lục là Tà Ác đại lục, còn một là Thiên Âm đại lục, cả hai đjai lục đều là những đại lục ác ma. Tà thiên thế giới quả đúng như tên gọi của nó, nơi này không có cái gọi là "Thần Tiên" lại càng không có "Thánh nhân", Tà Thiên thế giới chính là một thế giới tà ác, chỉ có những kẻ ác mới có thể sống ở nơi này, không có cái gọi là thiện lương. Người sống ở đây đều là chủ loại lai, giữa nhân tộc và quỷ tộc, nhưng nhân lại là quá thiện lượng, nên những người ở đây đều tự xưng mình là quỷ tộc. Nhưng tự xưng ủy tộc của không phải muốn là có thể, quỷ tộc phải xứng với cái tên của nó, đúng như vậy, những người thuộc quỷ tộc đều có những khả năng đặc biệt mà từ khi sinh ra đã biết, đã nắm rõ, họ cũng phải có một nét gì đó giống quỷ như có sừng, có màu da khác người, có răng nanh,...và khi sinh ra họ đã hơn hẳn nhân tộc là từ cấp Linh Huyền trở lên. Nơi này cũng như Tam Thiên thế giới cung phân ra những cấp bậc là: Sơ cấp bậc 1 - Trung cấp bậc 1 - Cao cấp bậc 1 - Sơ cấp bậc 2 - Trung cấp bậc 2 - Cao cấp bậc 2 -Sơ cấp bậc 3 - Trung cấp bậc 3 - Cao cấp bậc 3 - Linh Huyền - Vũ Huyền - Thiên Không - Đại Địa - Hoàng Sư - Vương Sư - Tông Sư - Tôn Sư - Bán Thánh - Linh Thần. Nhưng ở đây khác với Tam thiên thế giới, đó là trên Linh thần còn có: Hạ Vị Thần - Trung Vị Thần - Thượng Thần - Đế Linh. Đế Linh là cấp bậc cao nhất ở nơi này, chỉ có trong truyền thuyết, chưa từng có người đột phá đến Đế Linh. Về cái thân phận của cơ thể. Chủ của thân thể này tên là Hàn A Huyết, nhưng Hàn Tử Lôi không thích cái tên này, liền ném nó qua một bên, vẫn muốn dùng cái tên là Hàn Tử Lôi hơn. Hàn A Huyết từ khi sinh ra đã là Tôn Sư, nhưng lại không thể tu luyện, không phải là không thể tu luyện mà là vì cái tên chủ nhân của cơ thể này không muốn tu luyện. Lên bốn liền bị phụ thân là một Đại Ma Vương đuổi đi, vì không có mẫu thân nên hắn cũng không có chỗ dựa vững chắc nào, liền lưu lạc khắp nơi, không hiểu vì lí do gì, mà hôm nay đang ở trong Âm Thầm Tà Ác thì thuộc hạ của Đại Ma Vương lại xuất hiện, dòi một hai là giết hắn, chủ nhân của cơ thể này vốn đã chết đi, sau đó, Hàn Tử Lôi mới nhập vào cơ thể này. Cơ thể này cũng khá mạnh như vẫn quá yếu so với sức mạnh của Hàn Tử Lôi, Hàn Tử Lôi quyết định đi tu luyện, thầm tính toán, khoảng chừng lên đến cấp Thần Linh mới có thể khôi phục hoàn toàn sức mạnh của bản thân. Hàn Tử Lôi đến một bờ sông, nhìn hình ảnh của mình ở dưới sông, thì thầm: - Khuôn mặt có chút thay đổi, hình dạng thì quá nhỏ, mà cũng phải, cơ thể này mới có năm tuổi thôi a. Đôi mắt, đôi mắt của ta, sao lại? Nhìn đôi mắt của mình ở dưới sông Hàn Tử Lôi thầm hoảng, đôi mắt này là một đôi dị đồng, một tím một đỏ, không ra gì hết cả. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Hàn Tử Lôi lại thì thầm: - Đúng rồi, khi xưa ta có đôi mắt màu đỏ, còn thể xác này thì có đôi mắt màu tím, hình như là bị trộn lẫn với nhau a. Hàn Tử Lôi nói nãy giờ, rồi tự nhiên lên tiếng: - Nếu có Y Y ở đây thì sẽ giết ta mất, cứ như đang bị tái phát bệnh tử kỷ ấy. Nói một lúc Hàn Tử Lôi chợt nhớ tới, tử hỏi bản thân: - Y Y là ai? Hàn Tử Lôi lại tiếp tục mò trong ký ức của mình, cậu nhìn thấy trong ký ức của mình, mình hay bị một người đánh đập, nhưng không hiểu vì lí do gì mà bản thân mình lại thích người đó, mình luôn gọi người đó là Y Y. Y Y có đánh Hàn Tử Lôi bao nhiêu thì Hàn Tử Lôi lại thích Y Y bấy nhiêu, trong ký ức, mọi việc Hàn tử Lôi làm đều là vì Y Y, muốn Y Y vui, Lúc nào cũng đi theo Y Y như một cái đuôi. Hàn Tử Lôi, gục mặt xuống đất, tuyệt vọng lên tiếng: - Chẳng lẽ... ta thích nam nhân? Hàn Tử Lôi nói như vậy cũng có lí, vì trong ký ức sự xuất hiện của Y Y là hình ảnh của nam nhân, ăn mặc của nam thì bị hiểu lầm là nam cũng không có gì lạ và hơn hết Hàn Tử Lôi khi xưa vì đỡ cho Y Y mà bị mất một phần trí nhớ. - Ta mất trí nhớ, nhưng lại là bị mất nhẹ, không quá nặng, nhưng cái ta mất đi lại chính là người ta yêu sao? Nhưng người ở trong tổ chức, hay sức mạnh hay về bản thân ta đều nhớ như in nhưng tại sao về Y Y ta lại quên, Y Y trong ký ức của ta tại sao lại là nửa nhớ nửa không? - Nếu như không lầm thì từng có một quyển sách về y khoa nói rằng người bị mấ đi ký ức mà quên đi một người nào đó, nhưng chỉ là nửa nhớ nữa quên thì người đó vô cùng quan trọng như người thân nhất của bản thân người bị mất ký ức. - Vậy Y Y đúng như trong ký ức của ta từng thấy chính là người yêu của ta? Ta muốn tìm lại ngươi, để lấy lại phần ký ức ấm áp kia Y Y. - Trước hết tu luyện cho đến cấp thần Linh cái đã vậy. Hàn Tử Lôi đứng dậy, từ trên người rơi xuống một cái đồng hồ dây chuyền (nhưng chỉ có đồng hồ, không có dây chuyền), cùng lúc đó, một sợi dây chuyền riêng lẽ rơi xuống. Hàn Tử Lôi liền chụp lấy sợi dây chuyền và chiếc đồng hồ lại, nhiều chiếc đồng hồ một lúc, rồi lại nhìn sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền gợi lên ký ức phần nào về Y Y. Trogn ký ức, Hàn Tử Lôi cùng Y Y đi làm nhiệm vụ, nhưng lúc đó y y trong rất buồn vì mất đi sợi dây chuyền thạch anh, lúc đó viên thạch anh thì trong tay của Hàn Tử Lôi, còn sợi dây thì đã bị hư mất. Hàn Tử Lôi khi hoàn thành nhiệm vụ đã chạy đi đến một cửa hành của tổ chức để mua sợi dây chuyền này thế cho sợi dây chuyền đã bị hư của Y Y. Nhận được phần nhỏ ký ức này, Hàn Tử Lôi không hiểu vì sao trong đầu lại nổi lên một ý nghĩ: Chỉ là nam nhân, ta và người đó đã như là hai thế giới, sao lại phải đi tìm cơ chứ? Suy nghĩ đó vừa hiện ra, Hàn tử Lôi lại cũng muốn vứt đi sợi dây để quên đi con người đó, như số phận không chó phé, một cặp nhẫn ở trên sợi dây chuyền đó, vừa định ném đi, cặp nhân đó như vừa hiện ra. Hàn Tử Lôi lại một lần nữa nhận được một đoạn ký ức, nhìn thấy mình và Y Y đã kết hôn với nhau, đây chính là nhân hôn nhân của hai người. Không chỉ vậy, trong lúc vô thức Hàn Tử Lôi còn nhận được một giọng nói khi mình đang hôn mê. - Lôi, chiếc nhẫn và sợi dây chuyền này là hai thứ qua trọng nhất, ta đưa cho chàng, không phải vì muốn vứt bỏ chúng đi, mà ta muốn khi chàng mở mắt ra nhìn thấy được chúng đầu tiên, cũng chính là nhìn thấy ta đầu tiên. Hai thứ này đều là vật may mắn của ta, không được làm mất, cung không được vứt nó đi, nếu không ta sẽ hận chàng suốt đời. Nhân được đoạn ký ức này, Hàn Tử Lôi liền hoảng loạn, tay đang vứt sợi dây chuyền cùng cặp nhẫn liền thu lại, nhưng dây chuyền và cặp nhẫn lại tụt khỏi tay, rơi xuống dòng sông. Hàn Tử Lôi vội nhảy xuống sông, lặn xuống, tìm lấy chiếc nhẫn, Hàn Tử Lôi cũng là vật thí nghiệm nên ở dưới nước vẫn có thở được như bình thường. Sợi dây chuyền và cặp nhẫn chưa rơi xuống quá sâu, Hàn Tử Lôi nhắm lấy sợi dây chuyền và cặp nhẫn này. Cả người vừa mới bị đánh thê thảm, máu vẫn còn chảy chưa cầm hẳng đã nhảy xuống nước, máu hòa tan một phần trong nước, chiếc đồng hồ trong tay Hàn Tử Lôi nhận được máu ở trong nước, nhận được khá nhiều máu, bao nhiêu máu của Hàn Tử Lôi hòa ở trong nước liền bị chiếc đồng hồ cổ xưa kỳ lạ này hút hết. Chiếc đồng hồ đột nhiên phát sáng, kéo Hàn Tử Lôi vào bên trong, Hàn Tử Lôi vừa vào bên trong liền nhìn thấy trước mặt mình là một cái thư viện đầy sách, quay lưng lại là một cánh của, trên cách cửa có một con số là "số 1". Một dòng chữ hiện ra trước mặt Hàn Tử Lôi: - Muốn ra khỏi căn phòng, đọc hết 13.000 cuốn sách ở đây. Hàn Tử Lôi mắt chữ O mồn chữ A nhìn cái dòng chữ này rồi lại nhìn chồng sách này đế chồng sách nọ, một cái thư viện rộng lớn, dùng cả đời để đọc sao? Hàn Tử Lôi vừa nảy ra một ý tưởng, chẳng phải nói là đọc sao? Chỉ cần đọc bằng mắt lướt sơ qua hết là được rồi. Dòng chữ trong không gian lại thay đổi: - Muốn ra khỏi căn phòng, học thuộc hết 13.000 cuốn sách ở đây. Hàn Tử Lôi tuyệt vọng rồi, bây giờ cậu không dám nghĩ cái gì nữa, đi đến cánh cửa, đập cửa "Rầm, rầm" nhưng cửa không thể mở ra được, bất đắc dĩ đành phải đi học hết 13.000 cuốn sách ở đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang