[Dịch] Đại Ma Vương
Chương 10 : Ma giả tuỳ tâm sở dục
.
Các đệ tử đều đã đi học, nhiệm vụ hôm nay của Hàn Thạc và Kiệt Khắc tới giờ vẫn chưa bắt đầu. Sau khi mọi người lần lượt rời đi, Hàn Thạc và Kiệt Khắc cũng vội vàng chia ra làm việc của mình.
Hàn Thạc hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp tượng đá, cảm giác nặng nề ở ngực cũng từ từ biến mất. Đi vào một nơi vắng vẻ không có người, Hàn Thạc đem vải thô trước ngực cởi ra, thấy trên ngực có một điểm sáng màu xanh nhạt yếu ớt lộ ra bên ngoài, tựa hồ như đấu khí màu xanh nhạt của Khắc Lao Đức được ma nguyên bao bọc đang từ từ bị đẩy ra.
Thở nhẹ một hơi, Hàn Thạc tâm tư dần dần thả lỏng, thầm nghĩ “Ma nguyên do tu luyện ma công quả nhiên thần kỳ”. Từ mấy ngày gần đây, Hàn Thạc đã hiểu được kỵ sĩ cũng có phân chia cấp bậc vô cùng chặt chẽ, kỵ sĩ cấp bậc khác nhau có màu sắc đấu khí khác nhau phân biệt là thực tập kỵ sĩ (màu lam nhạt), sơ cấp kỵ (màu lam thẫm), trung cấp kỵ sĩ (màu xanh nhạt), cao cấp kỵ sĩ (màu xanh thẫm), đại địa kỵ sĩ (màu trắng ngà), thiên không kỵ sĩ (màu bạc), thánh kỵ sĩ (màu hoàng kim).
Đấu khí của Khắc Lao Đức có màu xanh nhạt, điều này đã nói rõ thực lực chính thức của hắn là trung cấp kỵ sĩ. Với đấu khí của trung cấp kỵ sĩ đánh một kích vào một người bình thường, tất nhiên là nhất kích tất tử (1), tuyệt đối không có may mắn, sở dĩ hắn có thể sống sót còn không bị trọng thương, nguyên nhân rõ ràng là do tu luyện ma công.
Cảm giác được ma nguyên gắt gao bao bọc lấy đầu khí màu xanh nhạt, Hàn Thạc thở phào một hơi nhưng không dám tu luyện ma công. Sợ khi đó hắn sẽ vô tình đưa ma nguyên đến vị trí khác, vậy đấu khí màu xanh kia mất đi trói buộc, sẽ đột nhiên bạo phát phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn.
May mà theo thời gian trôi qua, ma nguyên với phương thức đó đã làm quang điểm dần dần phiêu tán đi ra ngoài, như vậy giúp cho tâm lý Hàn Thạc không còn lo lắng nữa.
Bởi vì đã tới giờ học, Tiểu Khô Lâu mới hình thành đang ẩn thân bên trong đống rác cũng không sợ có người nhìn thấy. Lần phong ba này thật không ngờ lại có thể kết thúc một cách dễ dàng như vậy. Giờ là giữa ban ngày ban mặt, Hàn Thạc không dám ra lệnh Tiểu Khô Lâu quay về kho tạp phẩm, tránh cho giữa đường bị người ta phát hiện.
Đến buổi chiều, bên trong khu thí luyện của Hắc Ám hệ.
Ba Bỉ Luân ma vũ học viện có thiết bị vô cùng đầy đủ, từng hệ đều có khu thí luyện độc lập, bên trong khu thí luyện là nơi để đám đệ tử thí nghiệm sử dụng ma pháp, có đầy đủ các loại thiết bị thí nghiệm, trắc thần thạch dùng để kiểm tra tinh thần lực, các loại dụng cụ ma pháp để thí nghiệm uy lực ma thuật.
Vong Linh hệ có mấy gian phòng rất rộng để đám đệ tử kiểm tra ma pháp. Hàn Thạc đang lau chùi ở mấy gian khu thí luyện thuộc Vong Linh hệ thì đột nhiên thấy một ít đệ tử Vong Linh hệ đi tới. Trong đó có Ba Khắc đã từ lâu chưa gây phiền toái. Chỉ thấy Ba Khắc gương mặt một mảng tím bầm, vẻ mặt nhếch nhác thảm hại, xem chừng đã bị Ngải Lâm cùng Lỵ Toa “trang điểm” qua. Ba Khắc liếc mắt một cái đã thấy Hàn Thạc đứng ở đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Vốn dĩ sắc mặt cực kỳ khó coi, bây giờ càng vặn vẹo biến dạng, cơ hồ đã hoàn toàn không nhìn ra diện mạo vốn có của hắn.
Hàn Thạc trong lòng thầm cảm thấy dễ chịu, trên mặt nở một nụ cười chất phác, trong miệng rõ ràng lẩm bẩm điều gì không rõ, cây lau nhà trong tay hắn, còn giở đủ trò kéo đông một chút kéo tây một chút.
- Quỷ tha ma bắt Bố Lai Ân, ngươi nhìn thấy Tiểu Khô Lâu từ hướng phòng ta chạy đến lúc nào? - Ba Khắc sắc mặt vốn đã biến dạng càng trở nên có chút dữ tợn, nhìn chằm chằm Hàn Thạc rống lên giận dữ.
Vẻ mặt ngây ngô, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn Ba Khắc, hướng về phía hắn cười lớn, căn bản là không chịu trả lời, lôi cây lau nhà tiêu sái chạy đi.
- Đừng nghĩ chạy, hôm nay ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
- Ba Khắc, ta phải nói bao nhiêu lần, không cho phép ngươi khi dễ Bố Lai Ân, chẳng lẽ ngay cả lời nói của ta ngươi cũng không thèm nghe? - Phạm Ny từ cửa đi vào, vừa thấy Ba Khắc muốn đuổi đánh Hàn Thạc thì lập tức hai tay chống nạnh, nghiêm mặt quát.
- Sư phụ Phạm Ny, người nhìn xem, khuôn mặt ta bị thế này là do Bố Lai Ân bịa chuyện khiến cho ta bị Ly Toa và Ngải Lâm đánh, là Bố Lai Ân khi dễ ta mới đúng!
- Nga, chuyện hồi sáng ta cũng có nghe nói, có thể là Bố Lai Ân buổi sáng mơ màng nhìn hoa mắt đi, hắn cũng đã thành cái dạng này, ngươi còn cùng hắn so đo làm gì. Hừ, bằng trình độ của ngươi đúng là gọi không nổi Tiểu Khô Lâu cổ quái đó. - Nói đến đây, Phạm Ny tự nhủ: “Rốt cuộc là ai triệu hồi ra đây chứ, thật là kỳ lạ! Bây giờ bên ngoài đều đồn đại, nói Vong Linh hệ chúng ta đã có đột phá trọng đại, nghiên cứu ra được hắc ám sinh vật không sợ ma pháp công kích của Quang hệ.”
Hàn Thạc đi vào góc phòng, từ xa nhìn Phạm Ny xinh đẹp động lòng người. Hôm nay Phạm Ny đã quấn bộ tóc dài tím nhạt lên thành một búi tóc màu tím, chỉ để lại trên trán vài sợi tóc lất phất, càng tăng thêm vài phần quyến rũ xinh đẹp, chỉ nhìn thôi cũng khiến Hàn Thạc trong lòng cuống quít than thở.
- Bố Lai Ân, Linh Hồn Chi Thống của ngươi hẳn cũng đã kết thúc, hôm nay vừa khéo theo ta luyện chút cương thi. Đi, đến khu thí luyện số ba. - Bên kia tiểu ma nữ Lỵ Toa liếc mắt nhìn Hàn Thạc ở góc phòng, vênh váo hống hách nói.
- Ly Toa, luyện tập thì phải luyện tập, có điều không thể giống như lần trước, dùng Oán Linh trực tiếp công kích đâu nhé. - Phạm Ny nghe Ly Toa vừa nói như vậy, lo lắng Hàn Thạc sẽ có chuyện, mở lời dặn dò.
- Biết mà, sư phụ Phạm Ny! - Lỵ Toa sau khi tùy ý đáp một câu, liền tiến về khu thí luyện số ba.
Trợ giúp đệ tử luyện tập ma pháp, vốn đúng là một trong những bổn phận của tạp dịch, mặt khác đúng lúc Hàn Thạc cũng muốn nhân cơ hội trả thù, nên buông cây lau nhà, đi về phía khu thí luyện số ba.
Đợi Hàn Thạc vừa vào khu thí nghiệm, chỉ nghe “xịch” một tiếng, Lỵ Toa đã đem cửa lớn khu thí luyện số ba đóng lại. Giải thích rằng cô ta muốn một mình sử dụng, chỉ thấy Lỵ Toa dương dương tự đắc đứng sau cửa lớn, nhìn chằm chằm Hàn Thạc nói:
- Hôm nay ta xem ngươi chạy đi đâu.
Sau khi Lỵ Toa nói những lời này, lập tức giơ hai tay lên cao, trong miệng bắt đầu niệm chú ngữ ma pháp:
- Hỡi đọa lạc Cương Thi chiến sĩ, theo triệu hoán của sứ giả hắc ám, triển hiện ra sự tồn tại của ngươi đi!
Một Cương Thi chiến sĩ thân hình màu xanh thẫm, cơ thể cứng rắn, trong tay cầm một thanh mộc côn thô to, theo chú ngữ triệu hoán mạnh mẽ xuất hiện.
Cương Thi chiến sĩ so với Khô Lâu chiến sĩ thì cao hơn một bậc, Cương Thi chiến sĩ không phải hủ thi, thân thể cùng cơ nhục rất rắn chắc, hành động so với Khô Lâu chiến sĩ lại nhanh hơn, khí lực so với Khô Lâu chiến sĩ càng lớn hơn nữa, chỉ có sơ cấp ma pháp sư mới có thể gọi về, như Ba Khắc mới là ma pháp học đồ thì căn bản không có năng lực để triệu hoán.
Loại hắc ám sinh vật được triệu hoán này, căn cứ tinh thần mệnh lệnh của người gọi về để lựa chọn địch nhân phát động công kích. Chỉ có điều loại hắc ám sinh vật đẳng cấp thấp này thường thường trí lực rất thấp, chỉ biết tiến hành những công kích đơn giản nhất, người gọi về muốn phát huy lực công kích lớn nhất của đê cấp hắc ám sinh vật thì nhất định phải liên tục sử dụng tinh thần lực khống chế nó, để cho nó dựa theo tâm ý người gọi về, tiến hành các loại công kích phức tạp. Có điều nếu muốn thông qua tinh thần lực, khống chế tốt hắc ám sinh vật công kích địch nhân thì phải trải qua nhiều lần luyện tập mới có thể tìm được bí quyết. Bởi vậy các tạp dịch Vong Linh hệ liền trở thành đối tượng thí luyện. Từ xưa tới nay, bọn Lỵ Toa đều chỉ lấy một ít tạp dịch luyện tập khống chế Khô Lâu chiến sĩ để luyện tập kỹ xảo công kích, nhưng lúc này Lỵ Toa gọi ra một tên Cương Thi chiến sĩ, rõ ràng là có ý định không tốt với Hàn Thạc.
Hàn Thạc vừa thấy Lỵ Toa triệu hồi ra không phải Khô Lâu chiến sĩ mà lại là Cương Thi chiến sĩ thì không khỏi tức trợn tròn mắt, trong lòng đem Lỵ Toa đã nguyền rủa hơn mười lần, lập tức hết sức chăm chú lui lại phía sau mấy bước.
- Hì hì, Bố Lai Ân, ta thấy gần đây ngươi chạy nhanh, khí lực cũng lớn hơn rất nhiều, nếu vẫn lấy Khô Lâu chiến sĩ cùng ngươi luyện tập tức là quá xem thường ngươi, hôm nay ngươi sẽ cùng Vong Linh Đại Ma Đạo Sư tương lai luyện tập một chút làm thế nào khống chế tốt được Cương Thi chiến sĩ đi.
Lỵ Toa xinh đẹp mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng mang theo nụ cười ác ma, trong khi nói chuyện đã chỉ huy Cương Thi chiến sĩ lao về phía Hàn Thạc.
Cương Thi chiến sĩ này cầm một thanh mộc côn thô to dưới sự khống chế của tiểu ma nữ Lỵ Toa chạy về phía Hàn Thạc, vừa chạy vừa “thở hổn hển” nhưng tốc độ lại rất nhanh, thoáng cái liền vọt tới trước mặt Hàn Thạc, thanh côn trong tay hướng đầu Hàn Thạc đập tới.
Thanh côn so với cánh tay Hàn Thạc còn to hơn, khí lực Cương Thi chiến sĩ lại càng lớn, lần này nếu bị đập trúng, Hàn Thạc cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Mắt thấy thanh côn hướng đầu mình đập xuống, không biết vì sao, trong lòng Hàn Thạc chẳng những không có bất cứ e ngại gì, mà còn có một cảm giác máu huyết hưng phấn, loại cảm giác này làm cho Hàn Thạc thấy rất kì quái, dường như thể xác và tinh thần của mình khao khát chiến đấu là điều hiển nhiên vậy.
Bỗng chốc, hai con mắt Hàn Thạc híp lại, tất cả vẻ si ngốc thường thấy lập tức biến mất, không những thế đôi mắt còn lộ ra một tia sắc bén, chân trái bất ngờ dậm mạnh xuống đất, thân thể lập tức di động về phía bên trái một bước.
“Bang”, thô côn của Cương Thi chiến sĩ nện mạnh vào mặt đất cứng rắn nơi Hàn Thạc vừa đứng, phát ra âm thanh trầm vang.
“Di!”, bên kia Lỵ Toa khống chế Cương Thi chiến sĩ, đột nhiên kinh hô một tiếng, thời khắc vừa rồi dường như khí chất Hàn Thạc đại biến, khiến cho Lỵ Toa trong lòng run lên, sắc mặt cùng ánh mắt vừa rồi của hắn, Lỵ Toa chưa bao giờ nhìn thấy qua. Sau một khắc kinh ngạc, Lỵ Toa lúc này khẽ “di” lên tiếng.
Sau đó Lỵ Toa quên tiếp tục ra lệnh cho Cương Thi chiến sĩ, ngược lại còn có chút hoảng sợ dụi hai mắt của mình, chăm chú nhìn về phía Hàn Thạc. Chỉ thấy phía sau, Hàn Thạc vẻ mặt si ngốc, dường như đối với Cương Thi chiến sĩ vẫn có bản năng sợ hãi, rụt rè tránh né liên tục, nhìn giống như một kẻ ngu ngốc.
“Vừa rồi ta dám chắc là bị mờ mắt, quỷ tha ma bắt, Bố Lai Ân làm sao lại có thể có cái loại khí chất và ánh mắt như vậy?” Lỵ Toa trong lòng thầm nói, sau đó hừ lạnh một tiếng, lại bắt đầu tập trung tinh thần lực, để cho Cương Thi chiến sĩ truy đuổi Hàn Thạc.
Sau đó Hàn Thạc vẫn như cũ bị Cương Thi chiến sĩ truy đuổi qua lại, nhưng mặc dù hắn không lộ ra cái loại khí chất cùng ánh mắt làm cho Lỵ Toa kinh ngạc, nhưng luôn luôn có thể tại thời điểm mấu chốt tránh khỏi thanh côn trong tay Cương Thi chiến sĩ, làm khơi dậy tâm lý hiếu thắng và hưng phấn của Lỵ Toa. Toàn lực khống chế Cương Thi chiến sĩ truy đuổi Hàn Thạc, Lỵ Toa trong lòng mừng thầm nói:
- Sau khi Bố Lai Ân bị điên, không nghĩ tới là hắn lại chạy nhanh hơn, mà tựa hồ thân thể cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Hàn Thạc thân là kẻ bị truy đuổi nhưng trong lòng chẳng biết từ lúc nào lại bắt đầu nổi lên ham muốn trả thù mạnh mẽ đối với Lỵ Toa, cùng với loại ham muốn trả thù này, lý trí Hàn Thạc cũng nói cho hắn không nên làm như vậy, mạnh mẽ ngăn chặn ý muốn trả thù của hắn, nhưng chẳng biết vì sao, hết lần này đến lần khác không thể đem ý niệm trả thù trong đầu đè xuống.
Theo sự linh hoạt của Cương Thi chiến sĩ, tốc độ truy đuổi hắn cũng càng lúc càng nhanh thì ham muốn trả thù trong lòng Hàn Thạc càng lúc càng mạnh. “Ma giả tùy tâm sở dục…..Ma giả tùy tâm sở dục (2)…..”. Một đoạn ký ức đột nhiên dũng mãnh nhập vào trong óc Hàn Thạc, bỗng chốc Hàn Thạc dường như hiểu được ma công đích thực, sau đó “Ma giả tùy tâm sở dục” giống như một thanh âm, không ngừng tại trong đầu Hàn Thạc vang lên.
Cuối cùng, Hàn Thạc gầm lên một tiếng, cả người cúi xuống, phương hướng tránh né chợt biến đổi, mạnh mẽ lao về phía Lỵ Toa.
Chú thích:
(1) nhất kích tất tử: một đòn phải chết.
(2) Ma giả tùy tâm sở dục: người tu ma hành xử theo ý thích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện