[Dịch]Đại La Thiên Tôn- Sưu tầm

Chương 27 : Đêm khuya​

Người đăng: 

.
Bầu trời đen kịt kia, phong vân cuồn cuộn, thoát ẩn thoát hiện thần lực của Thiên địa đại đạo. Hiển nhiên đó chính là lôi kiếp của Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân. Bởi Trịnh Thần Không bây giờ đã là cường giả Vương Thần, thế nên không tiện để giúp được cho hai người đó. Nhưng chỉ là không thể trực tiếp, còn gián tiếp thì hoàn toàn có thể. Để thuận lợi vượt qua được lôi kiếp của Thiên địa đại đạo, tu chân giả có thể sử dụng những pháp bảo phòng thủ để bảo vệ nguyên thần. Nhờ đó tỉ lệ vượt qua lôi kiếp sẽ cao hơn rất nhiều. Bản thân Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đều là tuyệt đỉnh thiên tài, còn được Trịnh Thần Không ban cho hai cái khải giáp thuộc cấp Thánh phẩm sơ giai. Phải biết, giá trị của pháp khí Thánh phẩm cao gấp mấy vạn lần so với pháp khí Thiên phẩm. Công dụng thì miễn phải bàn cãi, vô cùng bá đạo. Biết bao nhiêu kẻ mơ ước được sở hữu một pháp khí tuyệt hảo như thế. Tuy là những vật phẩm đó, đối với Hoàng gia Thiên Phong thì cũng khá bình thường, nhưng đâu phải ai cũng được ban tặng. Thế mới biết, Trịnh Thần Không đối với hai người huynh đệ này coi trọng biết nhường nào. Với lại chuyến đi lịch lãm tại Di vong chi địa sắp tới đều phụ thuộc vào hai người này. Nơi đó tuy nguy hiểm, nhưng với công trình bao năm nghiên cứu, tìm tòi trong các cuốn cổ thư, Thiên Phong quốc đã tạo ra được một vật phẩm cực kỳ tuyệt diệu. Đảm bảo an toàn cho tính mạng của hai người này. Và nhờ đó có thể âm thầm điều tra tình hình ở Viêm Dương quốc một cách kỹ lưỡng, chính xác nhất. Còn vật phẩm đó là thế nào, thì có lẽ trong tương lai sẽ chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng. Trở lại với lôi kiếp của Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân. Chỉ thấy trong chớp mắt, trên thân thể hai người họ vốn y phục rách rưới. Đột nhiên hai luồng quang mang rực sáng lên, bao trùm lấy thân thể hai người. Nhìn kỹ lại mới thấy, đó thực ra chính là hai cái khải giáp Thánh phẩm mà Thái tử Trịnh Thần Không đã ban cho họ. Khải giáp trên người của Sở Hóa Long thuộc hệ lôi, chính là rất hợp với thiên phú của y. Kết hợp lại đúng thật là quá hoàn hảo. Khí thế theo đó mà tăng lên rất nhiều. Lý Tinh Vân cũng không khác gì Sở Hóa Long, mang trên người khải giáp màu lam, sáng lấp lánh, như có những dòng lưu thủy chảy bên trong. Thật đúng là làm người ta kinh hãi không thôi. Xung quanh, các cường giả ẩn thân trong bóng tối đã rời khỏi chỗ này thật xa. Một phần không dám quấy rầy quá trình đột phá, còn lớn nhất chính là không muốn chết. Thế nên chỉ trong tức khắc, xunh quanh cách hai người năm mươi thước, hoàn toàn không còn một người nào cả. Hắc vân khẽ động, lôi kiếp ắt tới, Nguyên thần chi cảnh. Khoảng khắc ấy đã đến rồi. Chỉ thấy từ giữa hai cái xoáy đen kịt kia phát ra tiếng sấm *ầm ầm*, thanh âm vang đến tận cửu thiên. Trịnh Thần Không cùng với các hoàng huynh, hoàng đệ của y đã từng trải nghiệm qua quá trình này, nên sắc mặt không chút thay đổi. Bằng là người thường, có lẽ sợ hãi mà chết ngất đi. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân từ lúc nào đã ngồi xếp bằng lại, song thủ kết ấn, tăng cường lực lượng bảo vệ thân thể cùng với nguyên thần. Hai cái khải giáp theo sự khu dụng của chủ nhân, liền đó rực sáng lên, công năng từ đó mà lộ ra. Một cái lôi thuẫn cùng với băng thuẫn bao bọc toàn thân hai người, sẵn sàng nghênh tiếp lôi kiếp sắp đánh xuống kia. Nhìn sắc mặt hai người bọn họ trông rất bình thản, giống như là chắc chắn rằng mình sẽ vượt qua được Thiên địa đại đạo, tiến vào Nguyên thần chi cảnh. Đợt lôi kiếp đã đánh xuống. Lôi là nguyên tố hủy diệt mạnh nhất, kinh khủng nhất. Cũng chính là đại diện cho sức mạnh vô thượng của Thiên địa đại đạo. Chỉ có những kẻ xuất sắc, mới chân chính bước vào con đường tu chân, truy cầu trường sinh bất tử. Đã vạn năm qua, không biết đã bao nhiêu kẻ bị lôi kiếp hủy diệt nguyên thần, thân thể hóa thành hư vô, vĩnh viễn không đi vào Lục đạo luân hồi. Vậy mới biết quá trình này gian nan đến chừng nào. Chín tia tử lôi, kết thúc đợt này lại tiếp đến đợt khác, làm cho mặt đất vốn bình an đột nhiên chuyển động nhẹ. Những binh lính đứng gác từ xa khẽ biến sắc, có điều không hề hoảng loạn chút nào cả. Có lẽ từ lâu đã được chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ này, nhưng trong thâm tâm vẫn còn lưu lại chút úy kị đối với Thiên địa tạo hóa. Nơi đó, trước cổng tiến vào Tinh hà cổ lộ. Sương khói mờ mịt, cuồng phong tán loạn. Sau một giờ đồng hồ hứng chịu lôi kiếp, cuối cùng cũng đã kết thúc. Mặt đất vốn bình thường, bây giờ khẽ phát ra tiếng kêu *lách tách* kinh dị, do lôi lực vẫn còn lưu lại. Chỉ là chẳng ai quan tâm đến điều này, quan trọng nhất chính là hai người kia như thế nào. Rồi ngay lúc đó, một thanh âm vang lên chấn động cả một vùng. Phía bên phải, một sức nóng hủy diệt, đất đá phát ra tiếng nổ. Lôi chi lực không biết xuất phát từ chỗ nào, như bị một lực lượng thần bí nào đó thôn phệ, bay vào trong cái màng sương kia. Còn phía bên trái, băng phong đã làm đông cứng một vùng. Trái ngược hoàn toàn với nửa bên kia, không khí cực kỳ lạnh lẽo. Băng chi lực cũng tập trung chạy vào trong màng sương đó. Trịnh Thần Không tọa ở trên cao quan sát, gương mặt chợt nở một nụ cười thần bí. Bảy người đó lắc người một cái, đã thấy toàn bộ đứng đối diện với tấm phong sương dày đặt. Một chốc sau, làn sương ấy tan mất. Lúc này mới hiện ra hai nam tử phong thần tuấn lãng. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân từ từ mở mắt ra. Dương như hoàn toàn bất ngờ với thân thể của mình lúc này. Biểu cảm vừa ngạc nhiên, vừa kích động. Chỉ cảm thấy trong cơ thể, như đã thay da đổi thịt, thoát hóa thai cốt, trở thành một người hoàn toàn khác. Sức mạnh tràn trề, chạy trong huyết quản, kinh mạch và đan điền. Đây chính là Nguyên thần chi cảnh mà vạn người cầu mong đây sao? Chính là như vậy, hai người đã thành công đột phát rồi. Mà đáng ngạc nhiên nhất chính là, thân thể không có một chút vết xước nào. Vượt qua lôi kiếp một cách quá hoàn hảo. Chẳng những thế, mà còn được Thiên địa đại đạo ban tặng cho sức mạnh, chính là lôi chi lực và băng chi lực khi nãy hai người đã hấp thụ. Nhờ đó, cả Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân củng cố, ổn định tu vi, căn cơ bây giờ rất vững chắc, lập tức chạm đến bình cảnh. Trịnh Thần Không nhìn đó mới khẽ ngạc nhiên. Có điều trên gương mặt kiêu hãnh ấy, tuyệt nhiên chẳng hề động dung. Như là điều đó hoàn toàn bình thường. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đứng dậy. Bấy giờ mới nhận thức được quang cảnh xung quanh mình. Một nhân ảnh tỏa ra một khí chất bất phàm, vô cùng thân thiết. Đó chính là người mà chúng kính trọng nhất, ngưỡng mộ nhất, và hoàn toàn tin tưởng con người đó. Thái tử Trịnh Thần Không. Tâm tư lúc này đang rất kích động, không cầm được mà bước tới trước mặt y, quỳ xuống thốt: - Tham kiến Thái tử điện hạ. Hai người bọn đệ đã thành công rồi. Từ nay về sau, nguyện trung thành tuyệt đối với điện hạ. Chỉ thấy gương mặt băng lãnh của Trịnh Thần Không nhếch lên một nụ cười, bước tới đỡ hai người huynh đệ mà y coi trọng dậy. Mục quang quan sát rõ từng người một. Quả thật đã mạnh hơn trước bội phần. Quả thật đã không chọn nhầm người. Tương lai sau này, tiền đồ chẳng thể lường trước. Trịnh Thần Không trong đầu cực kỳ tâm đắc, cứ như hai người này là do chính tay mình tạo ra vậy. Nét mặt giãn ra, vỗ vai, giọng nói ôn hòa bảo: - Đã là huynh đệ, bất tất phải như vậy. Sau này còn nhiều việc phải phụ thuộc vào hai đệ. Trước hãy nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nữa ta có chuyện muốn giao cho hai đệ. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân hai người nhìn nhau. Rồi sau đó mới đáp: - Tuân lệnh điện hạ! ********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Thiên Lam thần điện. Linh trúc phong. Đêm đã về khuya. Ánh nguyệt quang lu mờ, khẽ bao trùm lấy ngọn núi này. Đây là ngọn núi đặc biệt nhất trong bảy ngọn núi trong dãy Tề thiên sơn mạch. Cả Linh trúc phong được bao phủ bởi rừng trúc bạt ngạn. Gió đêm thổi qua từng khóm trúc. Thật tĩnh lặng và tịch mịch. Yến Ngọc Lan bạch y khẽ lay động, lặng lẽ đứng một mình sau hậu sơn. Ánh trăng nhè nhẹ soi rọi trên thân thể nàng, làm nổi bật lên vẻ đẹp mỹ lệ khiến hoa thẹn trăng nhường. Hòa nhập cùng với quang cảnh huyền ảo, thơ mộng ấy tựa như đứng lạc trong tiên cảnh. Vốn giờ này, các đệ tử khác đã yên giấc nồng từ lâu. Chỉ là Yến Ngọc Lan, không hiểu vì sao lại đi đến cái nơi cô tịch này. Mái tóc mềm tựa như mây thổi bay xào xạc trên người nàng. Bạch y như sương, bay bổng trong gió đêm. Ngước nhìn vầng trăng sáng kia, từng chút từng chút một, trong thâm tâm nàng từ từ dâng lên những hoài niệm cũ. Và… nàng nhớ về hắn, mối hoài niệm nhu tình từ lâu đã hóa thành nỗi thương tâm vô hạn. Kể từ cái đêm phong vũ hôm đó, tất cả đã kết thúc rồi. Tuy buổi hôn lễ hôm đó đã bị bãi bỏ, thế nhưng sớm thôi, hôn lễ sẽ tổ chức lại. Và nàng đã là con dâu Lý gia, thê tử của Lý Tinh Vân. Đây là con đường mặc dù là do chính nàng chọn, chẳng thể trách ai được. Mà cho dù nàng không muốn, thì các tộc trưởng Yến gia trang cùng với các bậc trưởng lão khác vẫn sẽ ép nàng. Phụ thân nàng là Yến Tàng Phong lại thân cô thế cô, trong tộc vốn chẳng có một chút địa vị nào. Cho dù ông ấy có lên tiếng bảo vệ nàng, thì cũng không thay đổi được cục diện đã được định trước. Nữ nhân thời đại này, bất quá chỉ là một thứ công cụ đem ra trao đổi để đem lại tiền tài, địa vị và sự an toàn của gia tộc. Trước đây, Yến Ngọc Lan đã từng mơ ước rằng có một cuộc sống bình an và hạnh phúc với hắn. Nhưng giờ đây đều đã hóa thành bọt biển. Mỗi lần nhắm mặt lại, cái quang cảnh kinh hoàng đêm hôm ấy lại hiện rõ ra trước mắt. Cứ như từng mũi dao vô hình cứ khắc sâu, sâu dần vào tâm trí. Tinh Hồn trở nên điên cuồng. Một thân một mình chống lại hàng trăm cường giả, đối đầu với hai nam tử nổi danh khắp Thiên Lam đại lục: một là hôn phu hiện tại của nàng Lý Tinh Vân, người còn lại chính là đại công tử Sở gia Sở Hóa Long. Và còn đối diện với chân mệnh thiên tử, người kế thừa ngôi vị hoàng đế, đương kim Thái tử Thiên Phong quốc Trịnh Thần Không. Ấy thế mà hắn một chút sợ hãi, như muốn liều chết để cùng nàng cao bay xa chạy. Cho dù bị thương, máu chảy thấm ướt cả y phục nhưng hắn vẫn vương tới đến cùng. Và mọi chuyện ra sao? Nói đến đây, từ sâu trong lòng nàng lại vô cùng đau nhói. Chính nàng đã gạt tay hắn ra. Chính nàng đã từ bỏ hắn, đuổi hắn đi. Giờ phút đó, trong lòng nàng tuy rất yêu thương hắn, nhưng mà lại đặt sự an toàn của Lý gia trang lên hàng đầu. Là nàng đã đẩy hắn vào sâu trong tuyệt vọng không lối thoát. Khi tận mắt chứng kiến Tinh Hồn chuẩn bị chết dưới tay của Trịnh Thần Không, tay chân nàng thậm chí còn không cử động nổi. Và trong cái cảnh thập tử vô sinh ấy, người không tiếc thân mình, hy sinh tính mạng đổi lấy an toàn cho Tinh Hồn, lại là Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi. Hai nữ tử ấy chết ngay trước mắt hắn, đều là những người mà trong lòng hắn hết mực yêu thương. Chấp nhận sa nhập vào ma đạo, hóa thành quỷ thần để hủy diệt tất cả. Thậm chí còn muốn giết luôn nàng. Lúc ấy, Yến Ngọc Lan nhìn rõ được ánh mắt của hắn. Tràn đầy sự giận dữ, bi thương và tuyệt vọng. Nhưng hắn đã không giết nàng. Là do Tinh Hồn muốn dồn hết sức chống cự Trịnh Thần Không, Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân cùng mấy trăm cường giả khác, hay là trong lòng vẫn còn chưa dứt tình với nàng đi nữa, đều đã không còn quan trọng nữa. Bất chợt một nụ cười thê lương xuất hiện trên đôi môi. Đứng trong bóng tối cô tịch ấy, từ từ đưa tay về phía hư không. Phảng phất như vô cùng vô tận. Gió thổi càng lúc càng rền rĩ, xâm nhập vào nỗi thương tâm của người con gái ấy. Thân thể bất động si dại, rất yếu mềm, nhu nhược trước gió đêm. Lúc trước vui vẻ biết bao nhiêu, mà bây giờ lại đau thương thế này? Tất cả đã thay đổi. Chỉ đành hướng về tương lai. Trong đầu nàng thoạt hiện lên một ý nghĩ, nếu sau này gặp lại Tinh Hồn, nàng sẽ phải đối diện với hắn như thế nào? Là vui mừng, là bi ai, hay sẽ là phẫn hận? Chẳng biết được. Bây giờ hắn sống chết thế nào, không ai rõ được. Nàng chỉ hy vọng hắn sống sót. Nếu như sau này hắn có muốn trách than gì, nàng tự nghĩ rằng bản thân sẽ đón nhận hết tất cả. Cho dù là chết đi nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang