[Dịch] Đại Hào Môn
Chương 337 : Duyên phận
.
Tiêu Phàm thuận lợi quay trở về thủ đô, nhưng không vội vàng về Chỉ Thủy Quan mà đến một tòa tứ hợp viện lớn nơi Văn nhị thái gia ở.
Vừ a nhìn thấy Uyển Thiên Thiên, Văn nhị thái gia liền mỉm cười, đôi lông mày trắng như tuyết dính vào nhau.
Uyển Thiên Thiên không sợ trời không sợ đất cũng bị nụ cười cổ quái của Văn nhị thái gia làm cho lúng túng, nhịn không được kêu lên: - Này, lão gia tử, ông cười cái gì? Trên mặt tôi mọc hoa hay sao?
Lại nói tiếp, Uyển Thiên Thiên và Văn nhị thái gia cũng xem như là "Bạn cũ", đã từng gặp mặt hai lần, Văn nhị thái gia còn từng nhận hai món quà nhỏ của cô.
Văn nhị thái gia cười nói: - Không có gì, tôi lần đầu tiên nhìn thấy Uyển Đại đương gia đã cảm thấy chúng ta rất có duyên, bây giờ xem ra quả đúng như vậy.
Uyển Thiên Thiên kinh ngạc nói: - Lão gia tử, ngài cũng một bó to tuổi rôi, đừng có nói lung tung nha, giữa chúng ta có duyên phận gì chứ?
- Thiên cơ bất khả lộ.
Văn nhị thái gia cười ha hả, thần thần bí bí nói, ánh mắt không ngừng ở trên mặt Uyển Thiên Thiên và Tiêu Phàm nhìn qua nhìn lại.
Uyển Thiên Thiên đột nhiên có chút chột dạ, bĩu môi, không đấu võ mồm với Văn nhị thái gia nữa, chỉ là hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đối với cái nhà này hết sức tò mò. Dựa vào kinh nghiệm giang hồ của Uyển Thiên Thiên, cô còn chưa tiến vào trong nhà đã cảm nhận được nơi này cất dấu sát khí nồng đậm. Tòa tứ hợp viện cổ xưa này trong mắt người ngoài có vẻ bình thường, kỳ thật đã bị cải tạo thành một pháo đài chiến đấu siêu cấp.
Tuy nhiên khi Tiêu Phàm nói qua với cô đến nơi này là muốn gặp Văn nhị thái gia uy chấn Hoàng Hải, thì Uyển Thiên Thiên cũng đã bình thường trở lại.
Yên Chi Hồng tung hoành giang hồ, không có mấy người trong giang hồ làm cô thật sự nể phục.
Hoàng Hải Văn nhị thái gia là một trong những người đó.
Trong mưa gió mấy chục năm, từ tiền triều đến giờ những lão giang hồ luôn luôn uy phong thật sự không nhiều, đếm trên đầu ngón tay cũng không được mấy người, cho dù là tính trong những vị lão gianh hồ này thì Văn nhị thái gia cũng được xem là một người có uy phong nhất.
- Sư đệ, nhìn thần sắc của đệ chuyến đi Tần Quan lần này phải chăng có thu hoạch lớn?
Văn Thiên cũng không nói đùa với Uyển Thiên Thiên nữa mà lập tức nói chuyện với Tiêu Phàm.
- Sư đệ? Các người là đồng môn? Còn là sư huynh đệ?
Ai ngờ lời này vừa nói ra Tiêu Phàm chưa kịp trả lời thì Uyển Thiên Thiên lại kêu lớn, mắt hạnh long lanh ánh nước trợn tròn, mặt đầy vẻ không dám tin.
Tuổi tác của Tiêu Phàm và Văn nhị thái gia thực sự chênh lệch quá lớn, nói là ông cháu cũng không quá. Kết quả bọn họ lại là huynh đệ, làm sao không khiến Uyên Thiên Thiên kinh ngạc vạn phần đây?
Văn nhị thái gia liếc cô một cái, cười nói: - Có phải hay không thấy tôi quá già, Tiêu đại ca nhà cô lại quá trẻ?
Có thể thấy được Văn nhị thái gia tâm tình rất tốt, cư nhiên lại nói đùa cùng Uyển Thiên Thiên.
- Này, lão gia tử, ngài Ngài đây là già mà không đứng đắn
Uyển Thiên Thiên không kịp chuẩn bị lập tức đỏ mặt, giậm chân hét lên.
Văn nhị thái gia cười ha hả nói: - Tôi đã sớm nói chúng ta có duyên phận mà. Sẽ có một ngày cô cũng trở thành người của Vô Cực Môn thôi. Các người đã gieo xuống dấu ấn quan trọng của nhau, hắc hắc
Nói xong Văn nhị thái gia lắc đầu, dường như cảm thấy vô cùng thú vị.
Cho dù năng lực che đậy thiên cơ trên người Tiêu Phàm rất mạnh, nhưng thuật pháp của Văn Thiên ở đẳng cấp nào chứ? Uyển Thiên Thiên và Tiêu Phàm đứng cạnh nhau, quan hệ dây dưa giữa bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Tân Lâm hơi nhíu lại, nhưng lập tức lại giãn ra.
Khuôn mặt của Tiêu Phàm cũng phiếm đỏ, sợ hai người một già một trẻ này tiếp tục "Nói xằng nói bậy" như vậy, vội vã nói: - Không giấu sư huynh, lần đi Tần Quan này thật sự có thu hoạch
Nói xong liền đưa tay sang phía Tân Lâm.
Tân Lâm cẩn thận lấy mấy tấm giấy nhám màu vàng được dán cẩn thận ở trong túi ra đưa vào tay Tiêu Phàm.
- Đây là
Văn nhị thái gia có chút nghi ngờ tiếp lấy ba tờ giấy nhám, hai mắt đột nhiên trợn tròn, vẻ mặt khó có thể tin được.
- Đây là khẩu quyết và pháp tướng đạo thứ sáu của "Luân Hồi Tương".
Văn Thiên mặc dù chủ yếu tu luyện "Hồng Trần Tương", nhưng là đệ tử đích truyền của Vô Cực Môn nên trong lúc tu luyện "Hồng Trần Tương" cũng đồng thời tu luyện cả "Luân Hồi Tương". Nếu có thể hoàn thành tu luyện "Hồng Trần Tương", lại nghiên cứu "Luân Hồi Tương" thì trong thời điểm điều kiện thích hợp có khả năng đẩy ngược "Thiên Nhân Tương", thậm chí còn có hi vọng bước vào "Thiên Nhân Cảnh".
Đó là mục đích mà nhiều thế hệ truyền nhân Vô Cực Môn theo đuổi từ hơn ngàn năm đến nay.
- Đúng vậy.
Tiêu Phàm cũng vô cùng vui vẻ, gật đầu.
- Trên đường trở về đệ đã tu luyện thử một chút, khẩu quyết và pháp tướng này chắc là bản gốc.
Văn Thiên không ngừng lật những tờ giấy nhám vàng trong tay, liên tục gật đầu nói: - Nếu sư đệ đã nói là bản gốc thì khẳng định không sai.
Tiêu Phàm chủ yếu tu luyện "Luân Hồi Tương", cũng tu luyện thêm các tướng thuật khác. Nói về thành tựu trên "Luân Hồi Tương", thì đương nhiên là Tiêu Phàm càng tinh thông hơn.
Văn Thiên xem đi xem lại khẩu quyết pháp tương, càng xem càng hưng phấn:
- Sư đệ, thu hoạch lần này thật đúng là đã vượt xa dự liệu, làm thế nào lấy được bảo bối này vậy?
- Cái này nói đến rất dài
Văn Thiên hơi sững sờ, lập tức cười nói: - Đến đây, sư đệ, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện. Tư Viễn, con đưa mấy tiểu cô nương này đi thăm quan xung quanh, để bọn họ chỉ điểm cho một chút.
Đường Huyên không khỏi cười một tiếng, đã rất nhiều năm không có ai gọi cô là tiểu cô nương rồi, nghe rất mãn nguyện. Tuy nhiên lấy tuổi thọ của Văn nhị thái gia không cần nói đến Đường Huyên mà ngay cả mẹ cô ấy ở trước mặt Văn nhị thái gia cũng chỉ là một "Tiểu cô nương" mà thôi.
- Vâng, sư phụ. Tân tiểu thư, Đại đương gia, Nhị đương gia, mời đi bên này!
Văn Tư Viễn đáp ứng một tiếng, cúi người mời.
Hiển nhiên nhìn thấy hai huynh đệ người ta có điều bí mật cần thương lượng, tinh quái xảo trá như Uyển Thiên Thiên cũng không biết nói gì nữa. Lại nói danh tiếng của "Vạn nhân địch" Văn Tư Viễn trong phương Bắc giang hồ cũng thật sự hiển hách. Trong những năm gần đây, Văn nhị thái gia đã lui về phía sau màn, mọi sự vụ hàng ngày của Hoàng Hải Văn gia đều là do Văn Tư Viễn xử lý. Ai cũng hiểu được "Vạn nhân địch" Văn Tư Viễn chính là người thừa kế của Văn nhị thái gia.
Không cần nói đến Uyển Thiên Thiên mà ngay cả sư phụ của cô, truyền nhân đời trước "Yên Chi Kiếm" ở trước mặt Văn Tư Viễn cũng phải khách khí. Luận về địa vị giang hồ thì "Vạn nhân địch" cũng không ở dưới "Yên Chi Kiếm".
- Văn đại ca, nếu không ngại thì đưa chúng tôi đi quanh viện tử tham quan một chút, tôi cũng muốn học hỏi Văn đại ca.
Uyển Thiên Thiên cười nói.
Văn Tư Viễn cười ha hả nói: - Đại đương gia thân chinh đến đây, cơ hội khó gặp, tôi cũng đang muốn thỉnh giáo Đại đương gia. Đến, các tiểu thư, mời đi bên này.
Tân Lâm cũng không dị nghị gì, đi theo phía sau Văn Tư Viễn, cùng đi thăm bố trí phòng ngự của tứ hợp viện. Trước đây cô cùng Tiêu Phàm đến đây Văn nhị thái gia chưa từng bắt cô phải tránh đi, chuyện gì cũng có thể bàn luận trước mặt cô. Lần này ngoại lệ, nguyên nhân chắc bởi vì Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên. Ngoài mặt thì ba cô gái này đều đến cùng Tiêu Phàm, nhưng thực tế khác biệt lại rất lớn.
Trong mắt của Văn nhị thái gia chỉ có Tân Lâm mới được xem là người nhà. Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên dù sao cũng là người ngoài. Giữa hai huynh đệ có một số chuyện tự nhiên là không muốn để các cô nghe được.
Đợi đến lúc Uyển Thiên Thiên thật sự trở thành người của Vô Cực Môn như Văn nhị thái gia đã nói thì đó lại là chuyện khác.
Hai huynh đệ ngồi đối diện nhau, Tiêu Phàm nâng chén trà lên uống một ngụm, kể sơ lược mọi sự tình cho Nhị sư huynh nghe.
- Mấy trang khẩu quyết pháp tướng hóa ra là lọt vào tay Thủy Kính môn, hắc hắc, uổng cho năm đó sư phụ cùng Thập Tam chân nhân còn có vài phần giao tình, người này lại đem truyền thừa chính tông của Vô Cực Môn chúng ta dấu bao nhiêu năm như vậy!
Văn nhị thái gia vừa nghe, đôi lông mày rậm bạc trắng nhướng lên, cười lạnh nói, tựa hồ hết sức bất mãn với cha con Diêm gia. Biết Chỉ Thủy tổ sư cũng nghiên cứu sâu về "Luân Hồi Tương", những trang khẩu quyết pháp tương này nếu sớm trở về trong tay của Chỉ Thủy tổ sư thì chỉ sợ mấy chục năm nay Chỉ Thủy tổ sư đã sớm tu luyện thành "Luân Hồi Tương", thậm chí có thể nhìn trộm một góc "Thiên Nhân Cảnh" rồi.
Cha con Diêm gia làm như vậy chẳng khác nào đã kéo chân Vô Cực Môn cả chục năm.
Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, nói: - Chiến tranh chống Nhật còn chưa kết thúc, Thập Tam chân nhân đã thăng tiên. Thời cuộc loạn lạc như vậy, tính tình sư phụ lại thích nhàn vân dã hạc, vân du tứ xứ, không có chỗ ở cố định, muốn tìm được lão nhân gia ngài cũng không phải dễ dàng.
Văn Tiên vừa nghĩ, quả thực đúng là như vậy, không khỏi bật cười nói: - Sư đệ nói cũng đúng, cho dù hiện tại những đệ tử như chúng ta muốn tìm sư phụ cũng không dễ dàng.
Tiêu Phàm nói: - Đúng vậy, khẩu quyết và pháp tướng này có thể quay lại sư môn cũng đã là niềm vui lớn rồi.
- Chính là đạo lý này. Sư đệ, cái người hiến vật quý họ Mã kia sao đệ không đi tìm y một chuyến? Loại kỳ dược 'Thiên vương đan' này thật sự không thể coi thường.
Văn nhị thái gia có chút ngạc nhiên nói.
- Việc này xảy là một chút chuyện ngoài ý muốn
Tiêu Phàm lập tức kể lại một lần chuyện Diệp Cô Vũ "Tập kích đêm" ở thôn lão Hà.
Văn nhị thái gia kinh ngạc, hai mày nhướng lên nói: - Họ Diệp? Người này bao nhiêu tuổi, hình dáng thế nào?
Giọng điệu thế nhưng có chút dồn dập.
- Đệ chưa chạm mặt y, nghe Diêm Thái Hoa nói người này khoảng bốn mười mấy không đến năm mươi tuổi, diện mạo cực kỳ uy nghiêm
- Bốn mươi năm mươi tuổi, diện mạo cực kỳ uy nghiêm, còn lấy đi bản chép lại khẩu quyết và pháp tương từ trong tay Diêm gia
- Đúng thế, sư huynh có ấn tượng với người này sao?
Văn nhị thái gia không đáp, chìm trong suy nghĩ, thật lâu sau mới nhẹ lắc đầu, khẽ thở dài nói: - Chưa từng gặp mặt nên khó mà nói. Nhưng người này chắc cũng là người đồng đạo.
- Chắc là vậy.
Tiêu Phàm gật đầu.
Văn nhị thái gia trầm ngâm nói: - Sư đệ, nếu đã có cường địch như thế rình rập bên cạnh, đệ sớm trở về cũng là hợp lý, an toàn là số một. Như thế này, đệ lập tức trở về Chỉ Thủy Quán tu luyện, nhanh chóng luyện thành đạo thứ sáu của Luân Hồi Cảnh, nhất định có lợi cho sư đệ hồi phục cảnh giới. Còn với Cổ Đô, nếu đệ đã có số điện thoại của người họ Mã kia, huynh sẽ sai người đi một chuyến. Huynh đoán là không thể ôm hy vọng quá lớn. Dù sao thì 'Thiên vương đan' này cũng là cổ nhân lưu lại, truyền tới hôm nay cũng đã một hai nghìn năm rồi.
- Đệ cũng nghĩ như vậy, tất cả mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của sư huynh.
Tiêu Phàm gật đầu không có dị nghị gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện