[Dịch] Đại Đường Tửu Đồ

Chương 48 : Truyền tin

Người đăng: 

.
Hàm Nghi công chúa Lý Nghi là con gái của Lý Long Cơ và Vũ Huệ Phi, cũng là con gái mà Lý Long Cơ sủng ái nhất. Lý Long Cơ có 29 cô con gái nhưng không phải đều yêu thương như nhau, ví dụ như Thọ An công chúa, bởi vì thời gian ở trong bụng mẹ không đúng nên Đường Huyền Tông cũng rất ghét, bắt nàng phải dời ra khỏi kinh thành. Mà Hàm Nghi công chúa thì được hoàng đế phá lệ cho nàng. Vốn theo quy định, công chúa được phong là ngũ bách hộ (nghĩa là dùng thuế má của 500 hộ để cung cấp nuôi dưỡng), Hàm Nghi công chúa được thêm tới nhất thiên hộ (1000 hộ). Lý Nghi năm nay mới vừa tròn16 tuổi, đã tới tuổi kết hôn. Phụ hoàng và mẫu phi của nàng cố ý hạ chỉ cho nàng cưới Dương Hồi là con trai của Phò mã Đô úy Dương Thận Giao. Dương Hồi này tuổi trẻ anh tuấn, cũng có vài phần tài học, có điều thuở nhỏ sinh trưởng ở gia đình quý tộc nên bản thân có lắm thói hư tật xấu, ăn chơi trác táng, hơn nữa lại quá mức tự đại, khiến Lý Nghi luôn luôn không thích. Lý Nghi lần này quay về Lạc Dương với chiêu bài giải sầu, kỳ thật hơn phân nửa là vì trốn đám cưới. Vũ Huệ Phi và Lý Long Cơ quả thực rất cưng chiều nàng, thấy nàng nhất thời khoog nguyện ý cưới, cũng không ép nàng quá mức, liền chấp thuận cho nàng quay về Đông Đô. Ai ngờ gã đáng ghét Dương Hồi cũng đi theo tới đây, Lý Nghi ngoài miệng không nói, trong lòng thật sự là chán ghét hắn vô cùng. Tuổi 15, 16 chính là lứa tuổi yêu đương của các thiếu nữ, Lý Nghi 16 tuổi, Dương Ngọc Hoàn 15 tuổi đều là như vậy. Ở tuổi này, gặp được một chàng trai trẻ phong lưu, tài hoa, phóng khoáng là Tửu đồ Tiêu Duệ, mối tình đầu trong trái tim thiếu nữ như diều gặp gió, lập tức bốc lên, dây diều dù có dùng dằng quấn lấy vẫn không thể tránh được. Nhưng Tiêu Duệ cũng đã đính hôn, có một hồng nhan xinh đẹp tao nhã tuyệt thế, không thua kém mình chút nào làm bạn. Đối với Lý Nghi, việc này quả thực là một mất mát thực sự to lớn. Trong hội thơ rượu đêm Trung Thu đó, Tiêu Duệ văn hương thức tửu một cách tự nhiên, tận tình cất cao giọng hát một cách phóng khoáng, uống rượu ngâm thơ với Lý Bạch một cách phong nhã, vừa thản nhiên và tao nhã, tất cả đều in dấu thật sâu trong lòng Lý Nghi, giống như dòng nước Hoàng Hà cuồn cuộn chảy về phía đông, tấn công không ngừng nghỉ vào trái tim đóng chặt của nàng. Cửa trái tim đã mở, nhưng tình ở nơi nào? Quân tử đã có người xứng đôi, giờ biết làm sao? Thiếu nữ hoa lệ cứ thế đi thẳng, hơi cúi đầu, che dấu sự thương cảm cô đơn vừa mới bị câu nói của Lý Kỳ gây nên. Ngay trước khi bước vào tẩm cung, thiếu nữ chợt dừng bước, ngơ ngẩn nhìn không trung đỏ thẫm bên ngoài tường cung. Một mảng rang chiều đỏ ửng, từng làn khói nhẹ nhàng bốc lên, lan tỏa khắp nơi. Thiếu nữ than nhẹ một tiếng, khuôn mặt lại khôi phục vẻ tôn quý thanh lịch và đoan trang mỹ lệ. Nàng khẽ vén váy, ngẩng đầu đi vào, không hề quay đầu lại. **************************** Chiều nay, Tiêu gia mở một buổi họp rất đặt biệt của các ông trùm tửu nghiệp Lạc Dương. Cuộc họp vừa mới bắt đầu được vài phút thì Thị vệ Vệ Giáo bên cạnh Thịnh Vương Lý Kỳ và sai dịch của Lạc Dương lệnh Lô Tuyền cùng nhau tới, mang theo công văn chứng nhận danh ngạch hương cống để mùa xuân sang năm đi thi. Các ông trùm tửu phường thấy không ngờ Tiêu Duệ được Hoàng tử coi trọng như vậy, không khỏi thầm rùng mình, ánh mắt nhìn Tiêu Duệ lại càng thêm vài phần hâm mộ và kính sợ. Nhưng ngược lại, Tiêu Duệ lại giật mình kinh hãi. Không ngờ danh ngạch hương cống này lại được bị Lạc Dương lệnh phái người đưa đến tận nhà… A, hắn gãi gãi đầu, không khỏi trở nên phiền não - chẳng lẽ, không tham gia khoa cử không được sao? Trong lòng đang buồn bực, cho đến khi tiếng chúc mừng của mọi người liên tiếp vang lên, hắn mới đột nhiên tỉnh lại. Bất đắc dĩ, hắn lại phải đứng dậy nói vài câu khiêm nhường, hàn huyên nửa ngày. Hắn nắm tay lại, cất cao giọng nói: - Chư vị đông chủ, Tiêu Duệ cả gan mời chư vị đến, thật là có một chuyện muốn thương nghị với mọi người! Mạnh Sưởng buông chén trà trong tay, khẽ chép miệng, mỉm cười khoát tay áo - Tử Trường, có việc gì cứ nói. Với giao tình của ta và ngươi, bất kể ngươi làm gì, lão phu đều là người đầu tiên ủng hộ ngươi. Tôn Đức của Tửu phường Tang La cũng vỗ vỗ tay, đứng dậy lớn tiếng nói - Tôn mỗ cũng như vậy. Tiêu Duệ khẽ gật đầu ôn hòa với Mạnh Sưởng và Tôn Đức, chắp tay nói - Đa tạ Bác Dương tiên sinh và Tôn đông chủ. Không biết chư vị có biết, Tửu phường của Ngụy gia mới thành lập gần đây nghe nói đã làm ra được một loại rượu mạnh tên là “Thiên Thượng Hỏa”. Nghe nói phương pháp làm loại rượu mạnh này đã được bán với giá rất cao cho Chu đông chủ Chu Thiệu Hoa của tửu phường Trúc Diệp Thanh. Các ông chủ tửu giới Lạc Dương đều đã sớm nghe được việc này, đều không khỏi gật đầu, trong lòng cũng khó tránh khỏi buồn bực. Trước đó là Thanh Hương Ngọc Dịch của Tiêu Duệ, giờ lại thêm “Thiên Thượng Hỏa” của Chu Thiệu Hoa, từ nay về sau, các loại rượu bình thường do các tửu phường này làm ra sẽ càng ngày càng vắng khách. Thấy mọi người trở nên trầm mặc, Tiêu Duệ mỉm cười - Xin thứ cho ta nói thẳng, nếu chờ sau khi “Thiên Thượng Hỏa” của Chu đông chủ Chu Thiệu Hoa đưa ra thị trường, lại thêm Thanh Hương Ngọc Dịch của Tửu đồ tửu phường trước đó, việc làm ăn của các vị sẽ càng thêm tiêu điều và vắng vẻ. Mạnh Sưởng thản nhiên cười, không nói. Lão làm rượu chỉ là tiêu khiển tự vui, kinh doanh rượu chỉ để kiếm kế sinh nhai cho người nhà, kiếm được nhiều hay ít đều không để trong lòng. Tôn Đức thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy cười khổ - Tử Trường, ngươi định lửa cháy đổ thêm dầu vào sao? Chẳng lẽ không thấy bọn ta càng ngày càng khó khăn sao. Tiêu Duệ chậm rãi tiến lên một bước, mỉm cười nhìn Tú Nhi đang đứng chờ ở cửa: - Tú Nhi, cho người mang vào đây. Tú Nhi ngoan ngoãn dạ một tiếng, vội vàng chạy ra rồi mang theo vài hạ nhân mang một bộ đồ vật tiến vào trong sảnh, xếp đặt chỉnh tề. Tất cả mọi người đều là chuyên gia làm rượu, vừa nhìn thấy đều minh bạch vài phần: đây tất nhiên là khí cụ làm rượu độc nhất vô nhị của Tiêu Duệ. Kỳ thật, đây là một bộ đồ nghề “chưng cất”. Tiêu Duệ ngồi xổm xuống, chỉ tay vào từng bộ phận, giảng giải tỉ mỉ cho mọi người, tiếp theo là bí phương lên men lần thứ hai để làm ra rượu mạnh độc nhất vô nhị của hắn. Lúc đầu, mọi người còn ngoảnh mặt nhìn nhau kinh hãi không thôi, cứ nghĩ là Tiêu Duệ đùa, nhưng sau thấy Tiêu Duệ thần sắc trang nghiêm, giảng giải tỉ mỉ, chi tiết những điều chưa từng được nghe bao giờ, tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên, tập trung tinh thần lắng nghe, chỉ sợ bỏ lọt một chi tiết nào đó. Tiêu Duệ giảng xong, cao giọng cười - Chư vị, đây là biện pháp làm rượu mạnh độc đáo của Tiêu Duệ. Sau khi lên men lần thứ hai, chính là dùng lại khí cụ chuyên dụng này để tiến hành chưng cất, sẽ thu được rượu mạnh. Đạo làm rượu chính là của cải quý giá mà tổ tiên truyền cho chúng ta, Tiêu Duệ không thể độc chiếm một mình, hôm nay cống hiến mang ra chia sẻ cùng chư vị. Mọi người đều như trong mộng, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, tất cả đều khom người thật sâu bái tạ Tiêu Duệ. Tôn Đức hơi đỏ cả hai mắt, cứ nắm lấy vạt áo Tiêu Duệ, thanh âm cũng hơi nghẹn ngào. Cũng khó trách các ông trùm tửu nghiệp Lạc Dương lại kích động như vậy. Đây không chỉ là một phương pháp làm rượu, đây còn nghĩa là hàng đống tiền bạc. Tiêu Duệ có thể công khai loại phương pháp này, vậy thì đây là tấm lòng như thế nào? Mặc dù những người này bình thường đều là những kẻ kinh doanh vô sỉ, chuyên tính toán lợi ích, nhưng giờ phút này đều không tránh khỏi bị tấm lòng vô tư của Tiêu Duệ làm cho cảm động. Sau khi ổn định được tâm trạng kích động, mọi người được Tôn Đức điều khiển, đều khom người thật sâu thi lễ với Tiêu Duệ, đồng thanh nói: - Tử Trường, đại đức không lời nào cảm tạ hết được. Từ nay về sau, tửu giới Lạc Dương sẽ hoàn toàn làm việc theo Tử Trường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang