[Dịch] Đại Đường Tửu Đồ
Chương 33 : Túy giải đàm tình - Cua rượu tâm tình (hạ)
.
Tiêu Duệ vội vàng đứng dậy đi vào trước cửa phòng bếp hô to:
- Trương mụ ơi, lấy cho ta mấy lát gừng và một ít dấm chua.
Không bao lâu, Trương mụ liền đưa tới hai đĩa nhỏ đựng gừng lát và hai chén dấm nhỏ. Lúc này Tiêu Duệ mới đưa gừng và dấm tới:
- Ngọc Hoàn, ăn một ít gừng chấm với dấm chua, ta sợ cua có tính âm hàn, thân thể nàng yếu ớt, ăn vào sẽ bị đau bụng.
Thiếu nữ nhu thuận gật đầu, cầm miếng cua chấm với giấm và gừng lát, sau đó thật cẩn thận bỏ vào trong miệng cắn một miếng nhỏ, vừa mới nuốt, miếng thịt cua thơm ngọt vào bụng, trong miệng vẫn lưu lại hương rượu thoang thoảng, hương vị thật sự là tuyệt không thể tả.
Thiếu nữ vừa nhai vừa ngẩng đầu nhìn vị lang quân chu đáo tỉ mỉ của mình, không biết là món cua rượu làm dâng lên cảm giác say lòng hay tình cảm yêu thương của lang quân khiến nàng say, gương mặt dần ửng đỏ. Đôi mắt nàng như mê ly, một tầng hơi nước lại nổi lên, nàng thì thào:
- Tiêu lang, chàng tốt với nô quá… trừ mẫu thân ở đất Thục, chàng là người tốt với nô nhất.
- Mẹ nàng?
Tiêu Duệ chợt giật mình kinh ngạc, lục lọi trong đầu vô số những sự tích về lịch sử của Dương Ngọc Hoàn.
- À, sau khi phụ thân nô qua đời, mẫu thân nô mang tam tỷ ở lại đất Thục …
Nghe thiếu nữ cúi đầu ai oán kể lại, lúc này Tiêu Duệ mới hiểu, hóa ra lịch sử ghi lại có chút lệch lạc.
Dương Huyền Diễm phụ thân của nàng từng nhậm chức Ti hộ ở đất Thục, nhưng mới nhậm chức vài năm đã ốm chết. Sau khi chồng ốm chết, mẹ Dương Ngọc Hoàn phải chăm nuôi bốn đứa con rất là kham khổ, liền gửi Dương Ngọc Hoàn ở nhà thúc phụ Dương Huyền, còn hai tỷ tỷ khác thì bị gửi về nhà họ hàng ở Bồ châu nhờ nuôi. Bên người Dương mẫu chỉ để lại tam tỷ của nàng là Dương Ngọc Thanh. Cái gọi là nhờ nuôi, kỳ thật chính là nhận nuôi hoặc là cho làm con thừa tự, hiện giờ Dương Ngọc Hoàn tương đương là cháu gái kiêm con gái nuôi của Dương Huyền. Chi tiết không cần đề cập tới.
Thân thế hơi thê lương và quá trình trưởng thành của thiếu nữ khiến trong lòng Tiêu Duệ, gã ăn chơi trước kia của thành Lạc Dương, nổi lên sự thương cảm sâu sắc, thậm chí còn có gì đó như là đồng cảm. Hắn chậm rãi vươn tay, do dự một chút rồi ôm lấy thân hình mềm mại của thiếu nữ, nhẹ nhàng an ủi, nói những lời ngon tiếng ngọt thường thấy của tình nhân.
Vô tình, thiếu nữ đã rời khỏi ghế của mình tiến sát vào trong ngực Tiêu Duệ. Khuôn mặt vô cùng mịn màng thoáng nổi lên hai áng mây hồng, ánh mắt dịu nhẹ phóng qua cửa sổ, dừng lại trên thân cây hòe già rậm rạp trong sân. Những luồng gió mát lành thỉnh thoảng lại thổi ào vào phòng, thiếu nữ cảm giác thân mình càng ngày càng nóng, bên tai truyền đến tiếng thở dốc nặng nề dục vọng của Tiêu lang, lúc này mới xấu hổ ấm ứng ưm một tiếng:
- Tiêu lang, đừng, nô…
Thời đại Thịnh Đường cởi mở này, mặc dù không có nhiều trường hợp ăn cơm trước kẻng nhưng không phải là không có. Đường nhân cởi mở, rất nhiều nữ tử chủ động lựa chọn hôn phu, nếu được người nhà của mình ngầm đồng ý và cổ vũ, vậy liền thuận lý thành chương, nhưng vẫn phải giữ lễ, không thể quá trớn.
Thiếu nữ tuy rằng đã vô cùng ưng ý, mặc dù yêu Tiêu lang tới tận xương tủy, hơn nữa đã sớm động tình, nhưng vẫn không muốn thất thân trước khi chính thức cưới. Nàng thở hổn hển tránh ra khỏi ngực Tiêu Duệ, cúi đầu nói
- Tiêu lang, nô không thể...
Tiêu Duệ cũng là nhất thời ý loạn tình mê, bàn tay đặt trên thân thể dù vẫn chưa dậy thì hoàn toàn nhưng đã khá đầy đặn của thiếu nữ vẫn hơn mơ mơ màng màng chiếm tiện nghi, đang định hành động tiến thêm một bước chợt thấy thiếu nữ “phản kháng”, không khỏi bừng tỉnh, sắc mặt đỏ bừng lên xấu hổ. Nhân lúc thiếu nữ đứng dậy ngượng ngùng chỉnh trang lại trang phục. hắn cũng hít một hơi thật sâu…
... ....
... ....
Không nói đến nhu tình mật ý của tửu đồ Tiêu Duệ cùng vị hôn thê Dương thị Ngọc Hoàn của hắn, lại nói tới đứa con trai của phú thương Sơn Nam Đạo. Ngụy Minh Luân mặt mũi đầy bụi đất, tức giận trở về khu nhà mình thuê, trở về tới giữa sân thì càng nổi trận lôi đình. Bình thường, loại công tử nhà giàu này nổi giận thường đánh chửi người hầu, từ xưa tới nay đều như vậy.
Bởi vì không chạy tới giúp chủ nhân đánh nhau, hạ nhân NgụyTam vừa đi vào cửa đã bị Ngụy Minh Luân đạp cho một cái. Tuy nhiên, dường như Ngụy Tam này sớm có tâm lý đề phòng cậu chủ nên tuy rằng ngã lăn xuống đất nhưng cũng không quá chật vật. Ít nhất, hắn vẫn cố tình dùng tay che mặt để tránh thương tổn tới mặt mũi.
Giờ phút này ở trong lòng Ngụy Minh Luân, bóng dáng thiếu nữ đã hoàn toàn tiêu tan. Công tử Ngụy gia vốn đã chơi đùa với không ít mỹ nữ. Thiếu nữ Ngọc Hoàn tuy rằng xinh tươi, duyên dáng nhưng đối với hắn, sức hấp dẫn vẫn không thể so nổi với phong thái quyến rũ, thành thục, đầy đặn của thiếu phụ Tiêu Nguyệt. Dù nổi giận đùng đùng trở về, dọc đường đi, trong đầu hắn vẫn tràn ngập hình ảnh bộ ngực trắng nõn nà run rẩy của Tiêu Nguyệt.
Nhất định phải đè lên nữ nhân này. Hắn hạ một quyết tâm cực kỳ dâm đãng. Sau này, chính “quyết tâm” hôm nay đã khiến hắn phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.
Đang ở trong viện phác thảo các phương án trả thù Tiêu Duệ và câu dẫn nữ nhân kia, hắn chợt thấy Ngụy Tam nịnh nọt tiến vào:
- Thiếu gia, tin tức tốt. Lão gia tới rồi, đang ở Phượng Minh lâu thiết yến chiêu đãi Tiết An Thịnh Tiết đại nhân. Mời thiếu gia tới tiếp khách.
- Cha ta đến đây?
Ngụy Minh Luân đầu tiên là mừng như điên, sau lại cảm giác buồn bực.
Cha hắn đến đây, nghĩa là hắn sẽ có hàng đống bạc vàng để hưởng lạc, nghĩa là hắn sẽ không phải lo lắng về danh ngạch hương cống. Nhưng lão già đó tới đương nhiên là sẽ quản chế mình – vậy là kế hoạch trả thù và câu dẫn của mình chẳng phải là nửa đường đứt gánh sao?
Ngụy Minh Luân chậm rãi thay đổi y phục, lúc này mới đi theo Ngụy Tam tới Phượng Minh lâu.
Phượng Minh lâu là một trong những đại tửu lâu nổi danh của thành Lạc Dương, nghe nói là của người trong hoàng tộc tiền triều xây dựng, có ba tầng, mái cong, tường vách trang hoàng rực rỡ. Bởi vì trong tửu lâu có một cây ngô đồng cổ thụ rất xum xuê, không biết đã bao nhiêu tuổi, từng có tin đồng rằng có phượng hoàng trên trời lưu luyến đậu trên đó chín ngày ca hót, sau vào năm Thần Long lại được Võ Tắc Thiên đổi tên thành Phượng Minh lâu, coi như ứng với việc nữ chủ lên ngai rồng, điềm lành của thiên hạ thái bình.
Khi Võ Tắc Thiên nắm quyền, Phượng Minh lâu này làm ăn cực kỳ phát đạt, đạt tới giai đoạn cường thịnh đỉnh cao. Nhưng từ sau khi Lý Long Cơ lên ngôi, bởi vì không thích điển tích Phượng Minh này nên mới cho tháo tấm biển ghi tên Phượng Minh lâu do đích thân Võ Tắc Thiên viết. Kể từ đó, Phượng Minh lâu làm ăn dần sút kém. Tuy nhiên, hai năm gần đây, Phượng Minh lâu đã ngóc đầu lên, vô tình trở thành một trong năm đại tửu lâu hàng đầu của thành Lạc Dương. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Phượng Minh lâu đã mời được một vị nữ đầu bếp hạng nhất, thần bí phi thường. Bất kể nguyên liệu gì, cứ rơi vào tay nàng, sau khi cho vào nồi đều biến thành mỹ vị nhân gian, được xưng tụng là nữ thần bếp Lạc Dương.
Tuy nhiên, nữ thần bếp này quá mức thần bí. Mỗi ngày nàng chỉ làm 10 món đồ ăn không hơn, bất kể ngươi ra giá thế nào. Thậm chí, khi làm bếp còn che kín mặt, cho dù là những trợ thủ của nàng trong phòng bếp tửu lâu cũng chưa bao giờ được thấy khuôn mặt thật của nàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện