[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 61 : Thoát khỏi Đồng Quan
.
Đồng Quan cũng không chỉ là một cái cửa thành, mà là một tòa thành trì, cấu tạo có hai phiến cửa thành, trung gian là chiếm diện tích khá lớn, trong thành có thể đóng quân được mấy ngàn quân đội, có doanh trại, kho vật tư, thuế má,… việc qua lại kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.
Ngoại trừ bình thường quân đội kiểm tra an toàn ở ngoài cửa thành, còn có quan phủ bộ lại kiểm tra đạo tặc, cùng với việc kiểm tra thuế má của hàng hóa, vì lẽ đó các đội buôn qua ải rất chậm, nếu như đám người Lý Chân không đi cửa nhỏ, ít nhất phải xếp hàng gần một ngày một đêm mới có thể thông hành
Đám người Lý Chân là người bị quan phủ truy nã, nếu muốn đi Lạc Dương, Đồng Quan chính là con đường tất yếu phải đi qua, nếu như không có mang mặt nạ hoá trang, rất dễ dàng sẽ bị ánh mắt của đám bộ lại phát hiện, chuyên môn dẫn người đi kiểm tra, bọn họ sẽ rất khó thoát được, nếu như bọn họ rút kiếm phản kháng, tội danh càng to lớn hơn, quân đội sẽ đem bọn họ tại chỗ đánh chết.
Vì lẽ đó rất nhiều người chỉ là nghi phạm đều biến thành đạo tặc, nguyên nhân ở ngay chỗ này, bọn họ rất khó thoát khỏi quan phủ truy bắt.
Vũ Thuận là con nuôi Ngụy Vương Vũ Thừa Tự, cũng là đại biểu một phần lợi ích của Vũ Thừa Tự ở Trường An, Vũ Thuận bị giết, đối với quan phủ Trường An mà nói, không thể nghi ngờ là một thiên đại huyết án, áp lực rất lớn.
Ngay ngày hôm sau Vũ Thuận bị giết, Kinh Triệu phủ liền hướng về Quan Trung và các nơi khác bố cáo treo giải thưởng, đặc biệt bốn cửa ải xuất quan lớn, phải chặt chẽ kiểm tra.
Bên trong một hành lang chật hẹp ở trong Ủng thành, một bên là thương nhân, một bên là dân chúng, hai bên đứng đầy các binh sĩ, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Những người chờ đợi để qua kiểm tra rất nhiều, xếp thành từng hàng dài, mấy ngày nay, bên trong Đồng Quan quan phủ và bộ lại nhiều hơn gấp đôi, mỗi một người qua ải đều phải kiểm tra tỉ mỉ.
Đường Triều không thực hành bảo giáp pháp, khi ra ngoài xã hội tương đối là tự do, không cần người chứng thực ở nơi sinh sống cũng như có người đảm bảo, bình thường qua ải chỉ cần báo họ tên quê quan là được, từ đâu tới đây, đi nơi nào, bộ lại đối chiếu dáng dấp một hồi, không có điều gì sơ hở là có thể qua ải.
Nhưng ngày hôm nay không chỉ cẩn thận hỏi han, còn nhất định phải soát người cùng kiểm tra hành lý, dù nữ nhân cũng không thể ngoại lệ.
Ba người Lý Chân mới vừa tiến vào Úng Thành để xếp hàng, liền nhìn thấy hơn mười gia đinh Vũ Thuận phủ, bọn họ cũng trên người mặc y phục của bộ lại, cảnh giác nhìn chằm chằm khuôn mặt mỗi người.
Lý Chân trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn nhận ra một nam tử trong đó, tay đè chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén, không phải người khác, chính là oan gia luôn đối đầu với hắn Lam Chấn Ngọc.
Lam Chấn Ngọc dĩ nhiên cũng ở Đồng Quan, Lý Chân trong lòng lo lắng, lấy sự quen thuộc của Lam Chấn Ngọc đối với hắn, bọn họ hôm nay sợ rằng sẽ rất khó qua cửa ải.
"Người kế tiếp!"
Bộ lại ở mặt trước hô to, đội ngũ chậm rãi di động, đã tới phiên ba người qua cửa ải, lúc này, Yến Tiểu thấp giọng nói: "Để ta tới trước!"
Lý Chân gật gật đầu, để Yến Tiểu đi qua trước mặt mình, đây là bọn hắn trước đó đã thương nghị trước về phương án, nếu như bọn họ bất hạnh bị nhận ra, vậy thì do Yến Tiểu ra tay gây ra hỗn loạn, bọn họ thì thừa dịp hỗn loạn lao ra khỏi Đồng Quan.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một trận rối loạn, có người hô to: "Bắt bọn hắn lại!"
Phía sau Tửu Chí giật nảy cả mình, hắn coi chính mình đã bị người nhận ra, xoay người đang muốn chạy, lại bị Lý Chân một cái tóm chặt lấy, "Không phải chúng ta!"
Tửu Chí lúc này mới phát hiện, ở trước mặt bọn họ, bảy, tám tên bộ lại đã đem một tên nam tử gắt gao đè xuống đất, dùng dây thừng buộc chặt hắn, chỉ nghe bộ đầu cười nói: "Ngày hôm nay vận khí không tệ, nắm lấy tên hoa tặc, ba mươi quan tiền thưởng đã tới tay a, buổi tối có thể uống một chén rượu rồi."
Tửu Chí thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa co quắp ngồi xuống đất, Lý Chân nhanh chóng liếc mắt Lam Chấn Ngọc một cái, Lam Chấn Ngọc hiển nhiên cũng bị tên hoa tặc này hấp dẫn lấy, đang thấp giọng hỏi một tên bộ lại bên cạnh.
Lý Chân lúc này đã dần dần tỉnh táo lại, hắn phát hiện con mắt Lam Chấn Ngọc mấy lần từ trên mặt hắn đảo qua, ánh mắt đều không ngừng dừng lại, nói rõ mặt nạ của hắn đã phi thường thành công, Lam Chấn Ngọc không có nhìn ra kẽ hở nào.
Vừa nãy lúc bọn họ vào thành giao ra hai trăm đồng tiền, vài tên quân sĩ cũng hoàn toàn không có nhìn ra bọn họ đang đeo mặt nạ.
Trên thực tế bọn họ trước đây đã nhiều lần phân biệt, thủ đoạn dịch dung của lão đạo cô phi thường cao minh, trừ phi đưa tay ra thử, bằng không căn bản không nhìn ra bọn họ đang đeo mặt nạ, chỉ cần nội tâm bình tĩnh lại, hẳn là không có vấn đề.
Khuyết điểm duy nhất chính là không thể chảy mồ hôi, nếu không sẽ biến dạng.
Trật tự rất nhanh liền khôi phục lại, sau khi tra nghiệm thêm mấy người, rốt cục đến phiên bọn họ.
"Người tiếp theo!" Theo tiếng hô to của tên bộ lại, Tửu Chí căng thẳng đến mức hai chân run rẩy, sắp ngã xuống đất, bị Lý Chân đỡ lấy, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Tửu Chí, nếu ngươi bị tóm, hai ngàn quan tiền của ngươi cứ cho ta là được!"
Tửu Chí bỗng cảm thấy phấn chấn, nghĩ đến hai ngàn quan tiền chính mình, nghĩ đến chính mình còn chưa từng đi thanh lâu giáo phường, bị tóm như vậy thực sự quá nhục, trong lòng hắn có một loại cảm giác không cam lòng, dũng khí đột nhiên sinh ra, hắn tránh thoát khỏi tay của Lý Chân, tiếng trầm nói: "Ta không có chuyện gì!"
Lúc này, bộ lại chỉ tay phía trước nhất Yến Tiểu, "Lại đây nghe hỏi!"
Yến Tiểu mặt không sốt sắng, dẫn ngựa đi lên phía trước, nàng dùng tiếng Quan thoại lưu loát mà nói: "Ta cũng không cần tra xét chứ!"
Phía trước mấy tên nữ tử qua ải thì đều bị bắt lại soát thân thể, Yến Tiểu làm sao có khả năng để những bộ lại này chạm vào thân thể của nàng.
Tên bộ đầu nhanh chóng suy nghĩ một hồi, bọn họ đều là người thành tinh, cũng không phải mỗi người đàn bà đều phải soát người, những thôn cô nông phụ kia bọn họ có thể nghiêm tra, nhưng cô gái này lại còn nói tiếng Quan thoại Lạc Dương, hơn nữa ngữ khí khá ương ngạnh, để hắn ngược lại không dám khinh thị.
Bộ đầu cười gượng một tiếng, "Bên trên có lệnh, bất luận nam nữ đều phải tra, trừ phi cô nương có thể chứng minh thân phận của mình, bằng không bên trên trách tội, chúng ta cũng không đảm đương nổi!"
Hắn là đang ám chỉ Yến Tiểu lấy ra bằng chứng chứng minh thân phận, nếu như không có quan quyền chứng minh thân phận, có tiền cũng được, nếu như không có địa vị và không có tiền. . .
Đi ở phía sau Lý Chân cũng hiểu rỏ tình cảnh của Yến Tiểu, lúc trước hắn đã cho Yến Tiểu hai mươi đồng tiền vàng, tương đương với hơn hai mươi quan tiền, đầy đủ để hối lộ những bộ lại này không nên làm khó Yến Tiểu.
Hắn cho rằng Yến Tiểu sẽ móc ra mấy đồng tiền vàng đưa cho bộ đầu, không ngờ Yến Tiểu từ trong túi lấy ra một cái ngư bài, đưa cho bộ đầu.
Lý Chân sửng sốt, hắn biết loại ngư bài này, đây là để biểu thị thân phận quan chức Đại Đường, bên trên có viết họ tên, chức quan,… Yến Tiểu tại sao có thể có ngư bài chứ, lẽ nào nàng là con gái của vị quan gia nào đó?
Bộ đầu cũng đồng dạng sợ hết hồn, hắn chậm rãi tiếp nhận ngư bài nhìn một chút, nhất thời nổi lòng tôn kính, liền vội vàng dùng hai tay đem ngư bài cho Yến Tiểu, cung kính nói: "Tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm cô nương, mong cô nương không phiền lòng!"
"Không sao, ta có thể đi rồi chưa?"
"Xin mời Cô nương!"
Yến Tiểu quay đầu hướng Lý Chân cùng Tửu Chí quát lên: "Hai người các ngươi, lúng ta lúng túng đứng đó làm gì, còn không mau tới đây!"
Lý Chân đã không để ý tới thân phận thực sự của Yến Tiểu, hắn biết Yến Tiểu xem mình và Tửu Chí là tùy tùng, như vậy cũng không cần hắn mở miệng.
Lý Chân vội vã kéo Tửu Chí, hai người dẫn ngựa đi về phía trước, bộ đầu ngẩn ra, liền vội vàng hỏi: "Cô nương, bọn họ là?"
"Bọn họ là người làm của ta, lẽ nào ngươi cho rằng ta sẽ chỉ một mình xuất hành chứ?"
"Không dám!"
Bộ đầu do dự một chút, liền phất tay lệnh nói: "Để bọn họ đi qua!"
Vài tên bộ lại nhường đường ra, Lý Chân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vã dẫn ngựa đi qua, hướng ra phía ngoài cửa thành mà đi, bọn họ cùng thuế má không có chút quan hệ, thông qua quân đội kiểm tra an toàn cùng bộ lại kiểm tra đạo tặc, kiểm tra coi như kết thúc, chỉ cần đi ra khỏi cửa thành, là bọn họ đã ra khỏi Đồng Quan.
Nhưng sự tình thường thường biến đổi bất ngờ, ngay lúc bọn hắn cách cửa thành còn có hai mươi mấy bước, chỉ nghe phía sau có người hô to: "Ngăn cản hai người phía trước kia!"
Đây là âm thanh của Lam Chấn Ngọc, Lý Chân chỉ cảm thấy trong đầu óc 'Vù!' một tiếng, bọn họ vẫn bị Lam Chấn Ngọc nhìn ra sơ hở.
Thời khắc này, Lý Chân hầu như muốn rút kiếm lao ra Đồng Quan, nhưng lý trí nói cho hắn, hắn không thể làm như vậy, ngoài thành tất nhiên còn có quân đội, bọn họ không thể nào xông ra được.
Lý Chân khắc chế kích động của mình, gắt gao đè lại tay của Tửu Chí, lớn tiếng khẽ quát: "Không nên hoảng loạn, bằng không chúng ta chết chắc rồi!"
Lý Chân kéo tay Tửu Chí khiến hắn gần như tuyệt vọng, chỉ biết xoay người đối mặt thử thách cuối cùng này, chỉ thấy Lam Chấn Ngọc mang theo hơn mười gia đinh Vũ Thuận phủ nhanh chóng chạy tới, Lý Chân chậm rãi xiết chặt chuôi kiếm.
Sơ hở không phải là khuôn mặt của Lý Chân, Lam Chấn Ngọc vẫn luôn theo dõi hắn, hắn phát hiện vóc người nam tử này cùng Lý Chân rất giống nhau, khiến cho hắn không khỏi chú ý Lý Chân vài lần.
Cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn cung trên của Lý Chân, tài bắn cung của Lý Chân để lại cho hắn sâu sắc ấn tượng vô cùng, mà đoạn cung lộ ra trong túi của nam tử này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, giống như đây là cung tên của Lý Chân.
Trong lòng hắn sinh nghi, lập tức hô to lên, lúc này, quân đội trấn thủ ngoại thành môn cũng bị kinh động, dồn dập xông lên phía trước, vây quanh ba người Lý Chân.
Yến Tiểu không chút do dự mà tiến lên, nàng cực kỳ bất mãn trừng mắt Lam Chấn Ngọc, "Ngươi còn có chuyện gì?"
Bộ đầu đã nói cho Lam Chấn Ngọc tên thân phận của cô gái, khiến Lam Chấn Ngọc không dám vô lễ, hắn đi lên trước chắp tay nói: "Cô nương không có vấn đề, nhưng tùy tùng của ngươi, ta muốn hỏi một câu."
"Ngươi khinh người quá đáng!" Yến Tiểu cắn răng nói.
Lam Chấn Ngọc nhắm mắt, chỉ tay về cung tên Lý Chân, "Ta có thể nhìn một chút cung của hắn không?"
Lúc này Lý Chân mới chợt hiểu ra, nguyên lai Lam Chấn Ngọc nhận ra cung tên của mình, trong lòng hắn âm thầm ảo não, chính mình càng sơ sẩy để quên chi tiết này.
Yến Tiểu nơi nào sẽ cho hắn cơ hội, xoay người vung tay lên, "Chúng ta đi!"
Ba người xoay người muốn đi, nhưng binh sĩ đã vây bọn họ lại, không có mệnh lệnh của chủ tướng, bọn họ không có thể tùy ý thả người.
Lam Chấn Ngọc dùng ánh mắt chết chóc nhìn chòng chọc vào cung của Lý Chân, bất luận màu sắc, ngoại hình đều cực như giống Ám Ảnh cung của Lý Chân, trong lòng hắn càng thêm sinh nghi, ngày hôm nay hắn nhất định phải tra ra người này.
Đúng lúc này, Trung Lang tướng thủ thành Đồng Quan thúc ngựa tiến lên, cao giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tướng lĩnh trấn thủ Đồng Quan cao nhất là Tả Vệ Tướng Quân Bùi Dũng, nhưng bình thường Bùi dũng cũng không hỏi mấy cái việc nhỏ như thế này, bình thường là do ba tên Trung Lang tướng thủ hạ phân nhau quản lý việc vặt vãnh hằng ngày.
Tên Trung Lang tướng này chính là một người trong đó, tên là Tương Chú, phụ trách giữ gìn hằng ngày trật tự thành Đồng Quan, một ngàn binh sĩ bên trong Úng Thành đều là thủ hạ của hắn.
Lam Chấn Ngọc chỉ về Lý Chân, "Ta cảm thấy vị tráng sĩ này thân phận có chút khả nghi, ta muốn điều tra một chút."
Tương Chú có chút do dự, vừa nãy bộ khoái đã lặng lẽ nói cho hắn, cô gái trước mắt là gia quyến của tướng quốc, hai người kia là tùy tùng của cô gái này, hắn cũng là sợ đắc tội quan lớn triều đình, cho nên mới tiến lên dò hỏi, nhưng tên Lam Chấn Ngọc này lại là người của Ngụy Vương, vạn nhất. . . . .
Vì lẽ đó Tương Chú có chút tình thế khó xử, hắn suy nghĩ một chút, liền hỏi Yến Tiểu: "Xin hỏi cô nương, tùy tùng ngươi có giấy chứng minh thân phận không?"
Chỉ trong thời gian nháy mắt, trong đầu Lý Chân không biết xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ, hắn còn có một cái bảo mệnh phù cuối cùng, bởi vì quá mạo hiểm, không tới vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không lấy ra, nhưng hiện tại, hắn đã không có lựa chọn nào khác.
Lý Chân từ trong lồng ngực lấy ra thư đề cử mà Vương Hiếu Kiệt viết cho hắn, đưa cho Yến Tiểu, Yến Tiểu trong lòng cũng hơi run rẩy, nhưng nàng không có suy nghĩ nhiều, lập tức đưa thư cho Trung Lang tướng, "Tướng quân mời xem!"
Tương Chú tiếp nhận thư rồi nhìn, nhất thời giật mình, dĩ nhiên là thư mà Tả Vệ đại tướng quân Vương Hiếu Kiệt gửi cho bộ binh, bởi vì đại bại liên quân Thổ Phiên Đột Quyết mà Vương Hiếu Kiệt mới vừa được phong Hạ Quan Thượng Thư, tổng quản Hãn Hải Đạo Hạnh Quân, trong quân đội danh vọng như ban trưa.
Mà tên nam tử trước mắt này dĩ nhiên có thư của Vương Hiếu Kiệt, hắn nào dám thất lễ, vội vã đem thư trả lại cho Yến Tiểu, ôm quyền nói: "Thất kính."
Tương Chú không do dự nữa, đối với Lam Chấn Ngọc nói: "Người này là người quân đội, không phải khả nghi đạo phỉ gì cả, xin hãy cho bọn họ đi!"
Trong thư tuy rằng viết tên Lý Chân, nhưng đã bị đóng dấu, Lý Chân đánh cược tên tướng lĩnh này không dám tự ý mở ra, đồng thời cũng đánh cược Lam Chấn Ngọc không biết Vương Hiếu Kiệt quan hệ với hắn.
Lam Chấn Ngọc xác thực không biết quan hệ Lý Chân cùng Vương Hiếu Kiệt, hắn ở Đôn Hoàng chỉ có ba ngày, khi đó từ lâu vũ cử thi hương đã kết thúc, mà Tác gia bởi vì không có được thư đề cử của Vương Hiếu Kiệt, cực kỳ kiêng kỵ việc này, trong phủ không ai dám hé răng, Lam Chấn Ngọc hoàn toàn không biết gì cả.
Lam Chấn Ngọc sửng sốt một hồi, đối phương dĩ nhiên là người của quân đội, Yến Tiểu mạnh mẽ trừng Lam Chấn Ngọc một chút, hướng về Tương Chú thi lễ, xoay người dẫn Lý Chân cùng Tửu Chí đi ra ngoài thành.
Mãi đến tận lúc bọn họ đã đi xa, Lam Chấn Ngọc mới hỏi: "Tương tướng quân, hắn là người phương nào?"
"Hắn là người của Vương đại tướng quân, ngươi quá lo xa rồi."
Tương Chú cực kỳ bất mãn mà hừ một tiếng, thúc ngựa rời đi, Lam Chấn Ngọc đứng thẳng như trời chồng ở nơi đó, nửa ngày cũng chưa tỉnh táo lại, hắn kỳ thực cũng sơ sẩy một điểm, từ đầu đến cuối, Lý Chân cũng chưa mở miệng nói câu nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện