[Dịch] Đại Đế Tinh Hà
Chương 3 : CHƯƠNG BA THAI TỨC KIỂU MÈO
Người đăng: kukhoai
.
Méo meo meo. . . .!
Màn đêm buông xuống, một khu vực vốn yên tĩnh trong công viên thế mà lại vô cùng náo nhiệt, một đám mèo nhỏ lông mềm như nhung, dễ thương mũm mĩm quây quanh một chỗ, giành nhau ăn thức ăn của mèo trong tay Giang Ly.
Trong đám mèo nhỏ, có một con mèo hoa rất lớn gọi là "Bá Vương Mặt Bông", hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cào cấu tàn nhẫn với mấy con mèo nhỏ bên cạnh, giành được không ít đồ ăn.
Bốp!
Giang Ly tát "Bá Vương Mặt Bông" một cái, nghiêm nghị hăm dọa nó: "Bá Vương Mặt Bông, mày mà còn ăn hiếp các bạn thì đừng hòng được ăn nữa."
Mèo bự "Bá Vương Mặt Bông" không dám gây sự nữa, mặt méo xệch trốn sang một bên.
Mấy chú mèo con bị ăn hiếp lập tức ào ào chạy tới, chúng nó làm nũng meo meo dưới chân Giang Ly liên hồi, liên tục lăn qua lăn lại mừng rỡ, thích chí tưng bừng.
Giang Ly ngồi xổm xuống vuốt ve cái đầu nhỏ xíu của chúng, kiểm tra xem trên thân bọn nó có dấu vết tổn thương do bị cào không. Mèo mẹ mấy tháng trước bị chó hoang cắn chết, mèo con bị mất mẹ rất khó sinh tồn, Giang Ly không thể không cẩn thận để ý chúng kĩ càng.
Giang Ly 17 tuổi, hắn nuôi nấng những con mèo hoang này đã được hai năm, lúc ban đầu chỉ có mấy con mèo nhỏ mà bây giờ đã hơn ba mươi con, đại quân mèo hoang càng ngày càng khổng lồ.
Chỉ có cùng một chỗ với những con mèo hoang này hắn mới tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, quên đi bầu không khí áp lực trong trường học, trường cấp 3 là thời điểm tuổi xuân phơi phới, tràn đầy nhiệt huyết phấn đấu, nhưng đối với người vô vọng thì tốt hơn là trốn tránh, để tránh cái cảm giác hụt hẫng.
"Lũ nhỏ này, ăn nhanh lên, bằng không thì con mèo tổ chảng kia tới đây đó." Giang Ly đốc thúc.
Gần đây hơi kỳ quái, trong lũ mèo hoang xuất hiện một con mèo đen to béo, động tác nhanh nhẹn như gió lốc. Nó đến cuối mới xuất hiện, như gió cuốn mây vần ăn sạch sành sanh thức ăn của mèo, đôi lúc thậm chí từ trên tay của hắn cướp lấy đồ ăn, căn bản không sợ người.
Giang Ly cũng theo dõi qua mấy lần, muốn nhìn một chút con mèo bự này đến cùng từ xó nào chui ra, thế nhưng lần nào Mèo Đen Bự cũng đều chui vào cống thoát nước, mất tăm mất tích.
Một mặt cho mèo ăn, Giang Ly một mặt dò xét những lùm cây khắp công viên, nhìn xem Mèo Đen Bự lúc nào xuất hiện.
"Giang Ly, lại đang cho mèo ăn nữa à."
Một thanh âm thanh thúy vang tới, từ đường chạy bộ thấp thoáng nơi bóng rừng xuất hiện một thiếu nữ, toàn thân áo trắng, dáng người thon dài cao gầy, gió đêm lung lay mái tóc dài của nàng, tuổi thanh xuân căng mọng.
"Lạc Hàm, học hành nặng như vậy sao cậu có thể rảnh rỗi đến công viên tản bộ?" Giang Ly gật gật đầu.
Thiếu nữ tên là Chu Lạc Hàm, mỗi đêm đều đến công viên tản bộ, nàng là Chủ tịch Hội sinh viên, là nhân vật phong vân, gia thế hiển hách, không biết bao nhiêu nam sinh muốn tiếp cận nàng, thế nhưng nàng đều lười để ý tới bọn họ.
Nàng và Giang Ly khác lớp, nhưng đều là học sinh lớp 12.
Lớp trưởng Trương Nhạc cố gắng trồng cây si Lạc Hàm rất nhiều lần, thế nhưng đều không có hiệu quả, cho nên hắn không cho phép Giang Ly tiếp cận Lạc Hàm, nếu không gặp một lần thì ăn đập một lần.
"Tản bộ là để tâm linh buông lỏng nha." Lạc Hàm thoải mái đi tới, cùng một chỗ giúp đỡ Giang Ly cho mèo ăn, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mấy chú mèo con.
Hai người đều yên lặng cho mèo ăn, không nói lời nào, như có một sự quen thuộc tự nhiên.
Giang Ly mỗi ngày đều trong công viên chăm sóc mèo hoang, nửa năm trước thì bị Lạc Hàm trông thấy, Lạc Hàm cũng yêu thích những chú nhóc này, thế nên cũng tham gia giúp đỡ.
Vì vậy trong thời gian nửa năm này, hằng đêm ở sâu trong công viên, thiếu nam thiếu nữ cho mèo ăn đã trở thành một bức tranh phong cảnh.
"Giang Ly, sau khi tốt nghiệp trung học, cậu có tính toán gì không?" Lạc Hàm đột nhiên hỏi.
"Không có tính toán gì, sinh mệnh lực của tôi chỉ có 0. 7, không có hy vọng thi vào Đại Học Tinh Không." Giang Ly vuốt ve một chú mèo con, cũng không ngẩng đầu lên.
"Cậu có khó khăn gì a? Có lẽ tôi có thể giúp." Lạc Hàm nhìn Giang Ly, trong ánh mắt có một luồng sức mạnh.
"Cậu giúp tôi?" Vẻ mặt Giang Ly có chút sượng, sau đó lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của cậu, tôi nghĩ sẽ tự lo cho cuộc sống của mình a."
Cự tuyệt trợ giúp của Lạc Hàm, hai người đều không nói lời nào, bầu không khí có chút ngượng ngập.
Lạc Hàm trầm mặc một hồi, đứng thẳng lên: "Bắt đầu từ ngày mai tôi phải đi đặc huấn, không có thời gian tới chăm sóc những chú mèo con này, hy vọng cậu có thể quan tâm tốt bọn nó."
"Không có vấn đề, những chú nhóc này đã gắn liền với sinh hoạt hằng ngày của tôi." Giang Ly thản nhiên nói vừa vuốt ve một chú mèo con.
Lạc Hàm thở dài một tiếng, quay người đi khỏi.
Bèo nước gặp nhau, nước chảy mây trôi, không chút một dấu tích.
"Tôi sao không biết cậu muốn trợ giúp tôi? Thế nhưng mối duyên chúng ta chỉ là cùng chăm sóc mèo hoang mà thôi. Cậu gia thế hiển hách, tôi sao dám trèo cao đây." Nhìn Lạc Hàm rời khỏi, sâu trong nội tâm Giang Ly đang than thở, con cóc cùng thiên nga đã được định trước sẽ không bao giờ đi với nhau. (Dg: sao mà thảm dữ vậy nè )
Gao ồ!!!
Một tiếng tựa như báo gầm gào thét náo động khiến dòng suy nghĩ của Giang Ly bị chặt đứt.
Một con Mèo Đen Bự từ trong bụi cỏ công viên nhảy ra, toàn thân nó lông đen bóng loáng sáng mướt, trông như một tiểu lão hổ màu đen, nó lao tới như cuốn theo một cơn lốc nhỏ.
Ngáo ao áo... !!! Trong đám mèo hoang, Bá Vương Mặt Bông cường tráng nhất đã nhanh chóng bị nốc ao.
Mèo Đen Bự vọt tới phía trước, bằng tốc độ nhanh nhất cuốn sạch thức ăn cho mèo, sau đó cắn một con mèo con rồi nó đào tẩu nhanh như lúc đến.
"Mèo Đen Bự đến rồi!"
Giang Ly trừng mắt chạy theo, Mèo Đen Bự ăn thức ăn của mèo không sao, nhưng không thể cắn mèo con tha đi: "Lần này tao muốn nhìn chú mày đến cùng từ xó nào chui ra."
Véo véo véo... Mèo Đen Bự tháo chạy rất nhanh, như cơn gió lốc thoát ra khỏi công viên.
Giang Ly chú ý chạy theo, hiện tại hắn có sinh mệnh lực mặc dù chỉ "0. 7", chạy liên tực cũng không chậm.
Trong trường học có một ít nhân vật có sinh mệnh lực cường đại, chạy nước rút 100m chỉ trong vòng 5s, tốc độ thế mới gọi là nhanh, nếu là hắn gặp được những người này, lập tức sẽ bị đánh bại trong một nốt nhạc.
Đệ đệ Giang Đào chạy 100m chỉ mất 6s.
Mèo Đen Bự có tốc độ rất nhanh, Giang Ly đuổi theo nó ra khỏi công viên rồi vào bờ sông nhỏ, quyết tâm dí theo không bỏ, thật là một con mèo thần kỳ, thể năng nó so với mèo bình thường mạnh hơn gấp 10 lần.
Dần dần, cái con Mèo Đen Bự kia đột nhiên thoắt giảm tốc, chui vào trong cống thoát nước thành phố.
Giang Ly lần này đã quyết không buông tha, cũng chui vào luôn.
Cống thoát nước cực kỳ rộng lớn, đây là một vương quốc và cung điện độc lập dưới lòng đất. Kiểu tình huống như mấy trăm năm trước chỉ cần một hồi mưa to thì mực nước thành thị có thể làm con người ta chết đuối đã là chuyện hồi xửa hồi xưa.
Hiện tại thành thị của loài người dù cho mưa to cỡ nào cũng đều không thể gây nên ngập úng.
Bên trong khá là ẩm ướt u ám, cao cao rộng rộng, bốn phía thông thoáng, nơi này như một mê cung, thế nhưng hay cái là không có mùi hôi cùng khí mê-tan, cái này là kết quả hiển nhiên của sự tiến bộ văn minh loài người.
Cống thoát nước thậm chí có thể tại thời điểm khẩn cấp dùng làm hầm trú ẩn, né bom trên trời oanh tạc xuống.
Mèo Đen Bự chạy nhanh tại men theo đường cống ngầm trong mê cung, nó ý đồ tránh né truy đuổi. Giang Ly như giòi bám không tha, nếu như lúc bình thường hắn sẽ không tiến vào cống thoát nước bẩn thỉu, thế nhưng hôm nay hắn quyết tâm nuốt một hơi phải nhìn con Mèo Đen Bự đến cùng thần kỳ ở chỗ nào, vả lại cũng không thể để nó tổn thương mèo con.
Một đuổi một trốn, dần dần chui sâu vào trong đường cống ngầm, nơi mà ít ai lui tới.
Rốt cục thì tại một góc đường con Mèo Đen Bự đã ngừng lại, trong bóng tối thì mắt mèo của nó chiếu lập lòe ánh xanh ma mị, mèo con bị buông xuống kêu to, cuối cùng thì Giang Ly cũng được thở dài một hơi .
Lộp cộp!!
Giang Ly móc ra móc điện thoại ra, bấm đèn, ánh sáng trắng như tuyết chiếu sáng rọi một đoạn cống thoát nước.
"Úi trời cái gì thế? Xác chết sao!"
Ánh sáng chiếu lên, nhìn rõ ràng hiện trạng trước mắt, hắn chấn động ngay lập tức.
Phía sau Mèo Đen Bự có một cái xác khô đang ngồi ngay ngắn.
Cái xác khô này có khung xương to lớn, dáng người hùng vĩ, nó không có khí tức kinh khủng gì, ngược lại là khiến cho người ta có một cảm giác nguy nga, khí phách cao cao, độc lập thế gian, xem thấu phong vân biến ảo, thế sự chỉ như một giấc chiêm bao.
Hai tay xác khô bưng một hòn đá màu trắng sửa, trên tảng đá có một chút hoa văn, cũng không có thêm vẻ huyền bí nào.
"Đây là ai?" Giang Ly cẩn thận từng li từng tí, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cống thoát nước!
Mèo đen!
Xác khô!
Hòn đá màu trắng sữa!
Bốn thứ này hợp thành một bức tranh quỷ dị, Giang Ly thật giống như đang nằm mơ.
Con mắt Mèo Đen Bự tỏa ánh xanh lóng lánh, nó và Giang Ly đối mặt trong chốc lát, cảm thấy hắn cũng không có gì nguy hiểm thì liền xoay người sang chỗ khác, đột nhiên luồn một cái chộp về phía hòn đá màu trắng sữa trên cái xác khô cao lớn.
Chuyện kỳ lạ liền xảy ra!
Banh!
Móng của nó còn chưa đụng hòn đá màu trắng sữa thì thân mèo tựa hồ như bị một luồng sức mạnh gây choáng làm ngã sấp xuống mặt đất.
Khò khò khò ò ò... Mèo Đen Bự cũng không có nguy hiểm gì mà đang nằm ngáy o..o....
Cái hòn đá màu trắng sữa tựa hồ như có một sức mạnh thần bí, còn chưa chộp tới đã bị thôi miên.
Giang Ly suy nghĩ: "Đến cùng là cái quái gì đây? Mèo Đen Bự vậy mà lại bị thôi miên, bất quá xem ra cũng không có gì nguy hiểm."
Hắn cẩn thận quan sát thêm, xem ra Mèo Đen Bự đang ngủ hình như sinh mạng lại đặc thù đang vô cùng thư thái, như có như không, cuối cùng mất đi hô hấp triệt để, bất quá lông đen cũng có chút nhúc nhích, tựa hồ như tế bào đang hô hấp, hình như đây là đã tiến nhập vào cảnh giới chết giả.
"Đây là.... Thai tức! Một con mèo sao lại có thể làm được?"
Hắn khiếp sợ tột cùng.
Không có sai, đây chính là cảnh giới "Thai tức", một trạng thái chết giả, chỉ tế bào hô hấp, như là là một loại Tiên thiên hô hấp. Nó thần diệu vô cùng, cường hóa tế bào, khai phá tiềm năng cơ thể.
Đây là cảnh giới trong truyền thuyết, thế mà một con mèo lại làm được?
Mèo Đen Bự rất cường tráng, tốc độ và động tác đều nhanh được không thể tưởng tượng nổi, thì ra là hiệu quả của việc tiến nhập vào cảnh giới "Thai tức", nội tiết bắt đầu biến chuyển, tế bào cơ thể được cường hóa, 100% sữa tuơi nguyên chất là nhờ công năng của cái "Hòn đá màu trắng sữa".
"Trời ạ, cái hòn đá màu trắng sữa này lại có thể giúp một con mèo tiến vào cảnh giới Thai tức!" Trái tim Giang Ly kích động nhảy bình bịch, cái này thật là không thể ngờ được.
Bộp bộp bộp... Hắn đi từng bước một về phía hòn đá màu trắng sữa trên tay cái xác, muốn nhìn xem mình có bị thôi miên hay không.
Quả nhiên còn chưa tới gần, hắn đã cảm thấy mí mắt nặng chịch, vô cùng mệt mỏi, ánh mắt mơ hồ.
Thật sự là quá mệt a.
Hắn cảm giác mình giống như là một người đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt mà giờ lại nhìn thấy giường, muốn nằm xuống ngay bây giờ, cho dù trời sập xuống cũng muốn trước tiên phải đánh một giấc cho phê đã.
"Không! Không thể ngủ, phải cầm được hòn đá màu trắng sữa." Giang Ly khẽ cắn đầu lưỡi của mình, nhờ cảm giác đau đớn để kích thích chính mình, thân hình lại bước tiếp về phía trước, ngón tay chạm nhẹ đến tảng đá màu trắng sữa.
Ầm ầm!
Rốt cục, trong nháy mắt khi bàn tay hắn tiếp xúc đến hòn đá màu trắng sữa, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập vào đầu của hắn, cả người rốt cuộc duy trì nổi, té xụi lơ xuống, giấc ngủ này hắn tiến nhập vào thật sâu vong ngã, vong hình, vong thế giới. (Vong: quên)
Chưa bao giờ hắn ngủ ngon như lúc này.
"Đại mộng mấy ngàn thu, hôm nay là năm nào?"
Trong giấc ngủ, hắn tựa hồ như đang nằm mơ, trong mộng nghe được một thanh âm đang thở dài than thở.
...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện