[Dịch] Đại Đế Tinh Hà
Chương 1 : Chương 1
Người đăng: Diệp Phàm
.
Loài người lúc này đang ở năm 2250, đã sớm bước vào Thời Đại Tinh Hà. Tu hành thời cổ chẳng những không xuống dốc mà ngược lại còn phát triển rất hưng thịnh.
"Ngủ sâu! Các cô cậu bắt buộc phải ngủ sâu thì sinh mệnh lực mới có thể tăng lên!"
Âm thanh chói tai văng vẳng khắp không gian ba nghìn mét vuông của nhà học thể thao.
Nguồn phát thanh chính là một giáo viên nữ.
Cô nàng mắt hạnh má đào, dáng người uyển chuyển mềm mại, đúng là một mỹ nữ. Đáng tiếc khí chất quá hung hăng hung dữ, tỏa ra khí thế, cả người bà cô có thể coi như một thanh loan đao, người nào tiếp xúc đến ánh mắt của cô ta đều có một loại cảm giác hô hấp khó chịu như bị đao xẹt qua cổ.
"Giang Ly, chị Đao nổi đóa rồi." Ở phía sau, anh bạn Quách Mãnh thì thầm nho nhỏ vào tai Giang Ly .
"Suỵt. . ." Ngón trỏ Giang Ly hươ hươ lên: "Nói nhỏ thôi. Ngủ sâu đâu có dễ dàng gì, nhìn khắp hơn tám mươi vạn học sinh trong trường, thử hỏi không biết có được năm mươi chú hay không?"
"Chị Đao" là ngoại hiệu của cô nàng giáo viên, nghe đồn nghề nghiệp của cô ta trước kia là nữ quân nhân, sau khi xuất ngũ thì đi dạy học.
Giang Ly là học sinh cấp ba, hiện đang trong tiết học Tâm linh.
Huấn luyện tâm linh là chương trình học quan trọng của học sinh hiện nay, vô cùng quan trọng , thậm chí hơn cả huấn luyện thể chất.
Dựa vào ngồi thiền, minh tưởng, tĩnh tư, dẫn đạo. . . Những phương pháp huấn luyện trên khiến cho nội tâm cường đại, tinh thần tập trung, khống chế các loại cơ năng của cơ thể tốt hơn như hô hấp, nhịp tim, nhịp mạch...
Khi huấn luyện tâm linh đã đạt đến một cảnh giới cao thâm, con người sẽ xuất hiện hiện tượng "Ngủ sâu".
Đã sớm có nghiên cứu cho thấy, con người ngủ sâu một giờ, hiệu quả làm việc tốt hơn rất nhiều so với người bình thường ngủ bảy tám giờ.
Mỗi ngày ngủ ít đi bảy giờ, con người có thể tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian để học tập, làm việc?
Hiệu quả của ngủ sâu một giờ có thể khiến cho con người cả ngày đều long tinh hổ mãnh, trí nhớ siêu quần. Dần dà trở đi, thân thể càng cường tráng, tuổi thọ được kéo dài.
"Các anh chị đừng tưởng rằng huấn luyện tâm linh không quan trọng. Tôi lấy một thí dụ, trước đây có hai người mắc bệnh hiểm nghèo, một người không biết mình mắc bệnh, cả ngày vui vẻ thoải mái, tâm tình khoan khoái dễ chịu, kết quả là tế bào miễn dịch trong cơ thể gia tăng, tiêu diệt tế bào gây bệnh, cuối cùng lại khỏe mạnh. Mà một người kia lại biết rõ bệnh tình, trở nên tuyệt vọng, không tới vài ngày đã đi đời nhà ma, thật sự ra thì người này còn có hy vọng được chữa khỏi." Chị Đao tiếp tục giảng giải, thanh âm sắc bén đến mức khiến ai cũng nghe thấy. "Đây chính là sức mạnh của tâm linh!"
"Trương Nhạc!"
Nữ giáo viên "chị Đao" chỉ về phía trước có một tên học sinh nam thân cao một mét chín, lớn lên coi như cũng đẹp trai: "Lớp này hơn mấy nghìn học sinh, duy nhất chỉ có cậu có thể tiến hành ngủ sâu, làm thử cho mọi người xem chút."
"Giáo viên, tôi thấy không cần phải biểu hiện ra làm gì." Trương Nhạc là lớp trưởng, thế nhưng hắn vốn xem thường tất cả mọi người trong lớp học, chỉ lạnh lùng cười cười: "Tu hành tâm linh cần có thiên phú, có thể lĩnh ngộ thì chính là thiên tài, không thể lĩnh ngộ thì cả đời chỉ là rẻ rách."
"Thằng chảnh chó!" Ông bạn Quách Mãnh tức giận mắng.
"Nó chỉ thuần túy dựa vào tài nguyên." Giang Ly khinh thường: "Nhà thằng này có tiền, cốt yếu là mỗi ngày buổi tối khi ngủ được hưởng thụ hương liệu an thần bổ não quý giá, còn phải mời Thôi Miên Sư tiến hành thôi miên, không có những thứ tài nguyên này phụ trợ, nó vào trạng thái ngủ say được cái cục cứt. Nếu để cho nó thể hiện ngay tại đây, thằng này chắc chắn lòi đuôi."
"Đúng đấy, không nhờ bất kỳ cái quái gì phụ trợ, bất cứ khi nào bất cứ chỗ nào cũng vào được trạng thái ngủ sâu mới là thiên tài!" Ông bạn Quách Mãnh gật gật đầu: "Thế nhưng thành tích về sinh mệnh lực của nó càng ngày càng cao, đã đến 0.9 rồi."
"Chảnh cái cờ hó gì chớ? Thành tích của nó trong trường học cao lắm cũng chỉ trong top 100." Lại có học sinh khinh bỉ: "Top 3 cả trường chưa chắc có thể thi đậu Đại Học Tinh Không."
"Đúng vậy, có thể thi đậu Đại Học Tinh Không mới coi như có bản lĩnh."
"Nhỏ giọng một chút, nếu để Trương Nhạc nghe thấy nó sẽ tìm tụi mình gây sự, 0.9 sinh mệnh lực có thể nhẹ nhàng giải quyết hơn mười đứa bọn mình."
"Trong nhà của mình nếu mời được Thôi Miên Sư thì tốt rồi. Như vậy mỗi ngày mình sẽ được thôi miên tiến vào ngủ sâu, thể năng cùng tâm linh cũng sẽ được tăng lên."
"Thôi đi, thôi miên người để tiến vào ngủ sâu đấy hả, đó là Thôi Miên Sư trung cấp, người ta mỗi một lần đi thôi miên thu phí hơn một nghìn Tinh Nguyên!" ... Một ít học sinh lại nhỏ giọng bàn luận.
Đại Học Tinh Không là học phủ tốt nhất của loài người, là ước mơ của vô số học sinh.
Sinh mệnh lực chính là thành tích của học sinh, bao gồm cả thể năng cùng văn hóa.
Trong đó thể năng chiếm chủ yếu, văn hóa chỉ là thứ yếu, có khác biệt rất lớn so với giáo dục hơn hai trăm năm trước đây.
Giáo dục của loài người trong Thời đại Tinh Hà, thi cử kiểu núi sách biển đề đã bị đào thải từ lâu.
Hai trăm năm trước, học sinh cấp 3 chỉ coi trọng thành tích văn hóa, kết quả chạy có 1000 mét thì kẻ này té xỉu, kẻ kia đột tử. Câu chuyện này trong thời nay đã trở thành một chuyện cười phổ biến.
Giang Ly có sinh mệnh lực là 0.7, chỉ bình bình trong dạng vừa đủ đạt tiêu chuẩn, nhưng hắn chạy nước rút trong 100m cũng có thể đạt 10 giây, tiếp cận thành tích vô địch thế giới thời xưa.
"Được, Trương Nhạc, cậu ngồi xuống đi." Chị Đao gật gật đầu, không trách cứ Trương Nhạc chút nào, dù sao hắn cũng học sinh ưu tú nhất lớp học: "Cậu cũng không nên kiêu ngạo, ngủ sâu có ba giai đoạn, bây giờ cậu mới chỉ trong giai đoạn thứ nhất, cho nên sinh mệnh lực chỉ có 0.9. Muốn thi đậu Đại Học Tinh Không thì còn kém xa lắm! Đến giai đoạn thứ ba, thần ngủ mà ý không ngủ, bộ ngủ mà tâm không ngủ, khi đang vận động mà tiến vào giấc ngủ, chính là Tuý Quyền thời cổ, tinh thần kích thích hoóc-môn tuyến thượng thận, giống như được cắn thuốc kích thích vậy, lực mỗi quyền lớn vô cùng, đến đây mới xem như có thể một bước lên trời."
"Giáo viên yên tâm, xong hết một học kỳ này, tôi nhất định sẽ đạt được 1 sinh mệnh lực!" Trương Nhạc tin tưởng mười phần: "Một học kỳ nữa tiếp tục, tôi sẽ càng lợi hại hơn!"
Học sinh có sinh mệnh lực đạt đến "1" là bọn biến thái, tốc độ bọn hắn chạy băng băng vượt qua cả báo săn mồi, sức mạnh xé rách cả hổ sói, học chương trình văn hóa siêu việt hơn người thường, là thể loại nhân tài toàn năng.
"Bây giờ tôi bắt đầu huấn luyện."
Chị Đao vỗ vỗ tay, khoanh chân ngồi ngay ngắn trên thảm: "Đầu tiên, các cô cậu phải bình tâm tĩnh khí, tôi sẽ nói về Minh Tưởng Thủy Tinh, hãy tưởng tượng thân thể của mình là một khối thủy tinh ngập tràn chất cặn bã! Thở ra hít vào... Hít vào, không khí như nước tẩy rửa toàn bộ cơ thể. Thở ra, dòng nước mang theo cặn bã đẩy ra ngoài cơ thể. Dần dà, thân thể càng ngày càng trong ngần!"
Minh Tưởng Thủy Tinh.
Đây là chương trình học chủ yếu của tu luyện tâm linh.
Phương pháp này thông qua minh tưởng thành thủy tinh mà giúp cho bản thân tâm vô tạp niệm.
Đây là một phương pháp minh tưởng sơ cấp, thế nhưng rất khó tu luyện tới tinh thâm. Cũng là phương pháp minh tưởng an toàn nhất được rất nhiều đại sư tâm linh nghiên cứu trong vô số phương pháp khác, lại cũng có hiệu quả nhất. Mà mấy loại khác đấy, như trong Phật môn có Bất Tịnh Quan, Bạch Cốt Quan, rất dễ khiến cho thần kinh thác loạn, sinh ra ảo giác làm người ta phát điên.
Có một màn hình lớn trong khu vực tu hành, bắt đầu xuất hiện một hình chiếu thủy tinh lập thể rất sống động, thủy tinh được tạo hình như con người.
Con thủy tinh hình người này đang hô hấp, trong cơ thể ban đầu toàn là tạp chất, nhưng dần dần lại trở nên trong suốt, cuối cùng không có một hạt bụi.
Tâm như minh kính đài. (Tâm là đài gương sáng)
Đây là đồ án để minh tưởng.
Giang Ly đã cố gắng minh tưởng theo như đó, rồi hô hấp, thế nhưng không sao có thể tiến vào được trạng thái kia, tinh thần không thể tập trung.
Đây cũng là bệnh chung của phần lớn người ở đây.
"Phải làm sao mới có thể tập trung tinh thần để tiến vào trạng thái Minh Tưởng Thủy Tinh?" Giang Ly càng ngày càng phiền não. Càng nóng nảy hơn, ngược lại càng không thể tập trung tinh thần.
Một vòng các động tác Minh Tưởng Thủy Tinh hoàn tất, nữ giáo viên "chị Đao" nhìn lướt qua mấy nghìn học sinh trong lớp, ánh mắt sắc bén, trông thấy hơn 90% học sinh đều là giả vờ giả vịt, hô hấp cụt ngủn, tim đập tán loạn, ngực phập phồng không ổn định, cô nàng hét lớn một tiếng thật to: "Ngừng!"
Các học sinh đồng loạt mở to mắt ra.
Chị Đao định chuẩn bị răn dạy, nhưng lại ngẫm nghĩ, sau rồi quyết định nói chầm chậm: "Nội công là cái gì? Hàng Phục Tâm Mình chính là nội công. Các cô cậu chắc là có đọc qua một truyện gọi là "Thiên Long Bát Bộ" do Kim Dung sáng tác khoảng hơn hai trăm năm trước, nội dung trong đó có một đoạn miêu tả bí quyết nội công Bàn Nhược Kim Cương Chưởng của Thiếu Lâm Tự: "Ban đêm tịch mịch nghĩ vẩn vơ thì làm cách nào để chế phục? (Dg: đoạn này hồi đó mình đọc là yếu quyết của Bàn Nhược Chưởng) Trên thực tế, lời này có nguồn gốc từ Ngũ Đăng Hội Nguyên - tác phẩm kinh điển của Thiền tông, thế nhưng tiểu thuyết gia lại viết nó thành yếu quyết nội công, cái này rất đúng. Nội công chính thức thời nay không phải cái gì mà một chưởng đánh tới; chân khí, nội lực bay đầy trời. Ha ha..! Tâm linh điều khiển vật chất đâu có dễ dàng như vậy."
"Được rồi, trở lại chuyện chính. Thời điểm các cô cậu ngồi xuống minh tưởng, tâm viên ý mã (tâm khỉ ý ngựa), trường dạ bất an (đêm dài không an tâm), tâm niệm phân phi (tâm niệm bay loạn), thiên hoa loạn trụy (hoa trời rớt loạn), đây là hiện tượng rất bình thường. Thiền sư tu hành nhiều năm mà cũng không vượt qua tật xấu này. Tâm Viên (khỉ "tâm"), Tâm Viên, tâm là Tôn Ngộ Không, đâu có dễ hàng phục như vậy."
"Tu hành tâm linh, trước tiên phải ngủ sâu! Sau đó nhập định (một trạng thái của thiền)! Tiến thêm một bước nữa chính là thai tức (kiểu thở của em bé trong bụng mẹ)! Cảnh giới này càng khó hơn cảnh giới khác" Đao tỷ phất phất tay: "Các cô cậu không hiểu thì tôi cũng không giải thích thêm, hôm nay tan học!"
Nghe thấy tuyên bố tan học, tất cả học sinh đều thoải mái hơn, chờ chị Đao đi khỏi nhà thể thao thì các học sinh cũng tốp năm tốp ba tản ra.
Giang Ly cũng chuẩn bị về nhà ăn cơm chiều.
"Giang Ly!"
Đột nhiên có người gọi hắn lại, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước mặt.
Là Trương Nhạc.
"Chuyện gì?" Giang Ly lui về phía sau một bước, hắn mới 1m75, đối mặt Trương Nhạc cao 1m9 thì cảm thấy hô hấp khó chịu một chút, đây do áp bách của sinh mệnh lực cấp cao hơn.
Trương Nhạc được 0.9 sinh mệnh lực, hết sức cường tráng, nếu như trong chiến đấu thì mười chú Giang Ly cũng không chơi lại.
Học sinh 0.8 sinh mệnh lực cũng có thể chiến thắng bốn năm chú Giang Ly.
Sinh mệnh lực dù chỉ chênh lệch 0.1, cũng ý chỉ sự chênh lệch rất lớn về thể chất.
"Nghe nói chú mày mỗi ngày đều đi công viên chăm sóc mèo hoang?" Vẻ mặt Trương Nhạc khinh khỉnh, hai tay chắp sau lưng, nhìn xuống từ trên cao: "Lạc Hàm đôi khi cũng đi chung với chú? Anh cảnh cáo chú mày, tốt nhất hãy dừng trò ngu này lại."
"Anh dựa vào cái gì mà xía chuyện của tôi" Trong lòng Giang Ly phẫn nộ.
"Rất đơn giản, bằng thực lực của tao, và còn thế lực của nhà tao." Tay Trương Nhạc cử động nhè nhẹ, tiếng gân cốt đùng! đùng! khiến cho người ta phát sợ: "Nhớ kỹ, từ nay về sau đừng lếu láo trước mặt tao, nếu không cái miệng mày sẽ bị xé nát. Thứ như mày đừng hòng đụng đến Lạc Hàm, con cóc vĩnh viễn không thể ăn thịt thiên nga."
"Ngài lớp trưởng, ngài lớp trưởng." Quách Mãnh mắt thấy Giang Ly sắp bị ăn đòn vội vàng chạy tới cười làm lành: "Lạc Hàm một trong tứ đại nữ thần của trường học, những học sinh bình thường như bọn tôi sao dám có suy nghĩ này. Đúng rồi, đệ đệ của Giang Ly là Giang Đào cũng sắp ra về, anh em bọn họ chắc lại cùng nhau về nhà ăn cơm đây này."
"Giang Đào!" Lớp trưởng Trương Nhạc nghe thấy cái tên này thì ánh mắt liền lóe một tia cố kỵ, thế nhưng vẫn cười lạnh như cũ: "Hôm nay tao chỉ cảnh cáo miệng, nếu như còn nghe thấy chú mày cùng Lạc Hàm đi chăm sóc mèo hoang cùng nhau, thì mày biết hậu quả rồi đó."
Vừa nói hắn vừa quay người đi khỏi.
"Nguy hiểm thật." Cả người anh bạn Quách Mãnh đổ mồ hôi lạnh: "Trương Nhạc đánh tụi mình một trận, bọn mình cơ bản không có cơ hội phản kháng."
"Đi thôi, trong trường học nó không dám đánh người đâu." Vẻ mặt Giang Ly tái nhợt, cũng không chửi bới gì thêm, hắn biết rõ hắn và Trương Nhạc có chênh lệch quá lớn, chửi bới thêm cũng vô nghĩa, nhưng không có nghĩa là hắn chịu thua.
"Cậu nên cẩn thận một chút, thực lực Trương Nhạc rất mạnh, nó lại là con đại gia, nếu như nhìn chằm chằm vào cậu, sợ rằng sẽ là chuyện không may." Quách Mãnh rất lo lắng: "Tôi thấy cậu tạm thời đừng đi gặp Lạc Hàm, Lạc Hàm là nhân vật phong vân (người nổi bật) của trường học, có sinh mệnh lực 1, nhà nàng lại là siêu đại gia, cậu tiếp xúc cùng cô ta sẽ gây rất nhiều phiền toái."
"Mình biết rõ, mình sẽ không lấy trứng chọi đá." Ánh mắt Giang Ly lóe lên một cái, nội tâm của hắn càng khát vọng sự cường đại.
....
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện