[Dịch]Đại Boss, Ăn Trước Yêu Sau - Sưu tầm
Chương 17 : Chương 17
                                            .
                                    
             Anh phóng xe như bay đến công ty
Kaiba Croup...
Phòng Kỹ Thuật
Anh bước vội vào phòng, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề đúng kiểu của Boss bự
-Kết quả?
Jibessca làm vẻ mặt nghiêm trọng nói
-Về ôm vợ anh một cái đi rồi hãy quay lại đây
Anh nhíu mày
-Tôi không giỡn
Jibessca thu mình trở lại, cung cách của dân văn phòng, nói đủ lớn
-Đây là đoạn chương trình bảo mật vô cùng tối tân, lỗ hỏng chương trình  không được vá lại như cách chúng ta vẫn thường làm mà nó dẫn đến đường  link khác. Đường link đó được bảo vệ bằng bảy bức tường lửa với 7 mật  khẩu khác nhau, nếu nhập mật khẩu đúng nó sẽ dẫn đến đường link bảo mật  của tập đoàn Kaiba, lúc đó tên hacker đó lại đau đầu với hệ thống của  chúng ta còn nếu mật khẩu sai, lập tức toàn bộ thông tin trong máy tính  đối phương sẽ được gửi đến máy chủ của KC và máy tính của hắn sẽ bị  virut làm cho màn hình đen không cách nào khắc phục được cả! Thật tuyệt  đúng không?
Jibessca dừng lại cười rồi kết luận
-Cô ấy không chỉ là 1 hacker đại tài mà còn là 1 lập trình viên xuất sắc, anh phải trọng dụng nha!
Kaiba không nói gì chỉ lo chăm chú chạy thử đoạn chương trình. Kết quả  thành công ngoài dự kiến khiến anh vui mừng ra mặt, có đoạn chương trình  này, anh không sợ một tên hacker nào cả kể cả cô. Nhưng cô lại chính là  chủ nhân của đoạn chương trình này. Anh phải làm thế nào mới đúng đây?
...
Vốn dĩ là định trở về nhà suy nghĩ cách giải quyết, không hiểu vô tình  hay cố ý lại đến bệnh viện thăm cô, đến khi nhận ra mình đang ở đâu thì  đã đứng bên cạnh giường bệnh của cô rồi. 
Dạo này, anh chẳng hiểu nổi bản thân muốn gì. Gặp cô, nhìn ngắm cô, nhìn  thấy nụ cười của cô lòng anh bình yên đến lạ. Cũng chẳng biết đó có  phải là yêu không nữa?! 
Vén tóc cô qua mang tai, anh lặng người ngắm cô ngủ. Lúc ngủ, cô cuộn  tròn như mèo con cứ đá chăn liên tục. Anh kéo chăn đắp lại cho cô, cô  hất tung! Đắp lại cho cô lần nữa, cô đá nó thêm lần nữa, mãi đến lần thứ  3 cô mới ngoan ngoãn cuộn mình trong tấm chăn ấm. Thấy cô trong giấc  ngủ mỉm cười, anh bất giác mỉm cười theo cô. Anh chỉ mong, giây phút này  có thể kéo dài mãi mãi, luôn bình yên như vậy. Nhưng đời người nếu có  thể trôi theo ước muốn của chúng ta thì thế gian sao lại luôn có tiếng  khóc than?
Nhớ lại năm ấy, mới 10 tuổi đầu, anh dắt Mokuba đến trước mặt  Gozamuro-chủ tịch tập đoàn Kaiba tiền nhiệm cũng là quán quân cờ vua cấp  thế giới thách đấu ông ta chơi cờ vua. Nếu anh thắng, ông ta phải nhận  anh làm con nuôi. Vừa mất đứa con trai duy nhất, mà thấy anh lại giống  con trai ông như đúc, Gozamuro nhận lời. Bấy giờ ai cũng nghĩ, một cậu  nhóc 10 tuổi đầu làm sao thắng nổi, thế nhưng anh bằng mưu trí thông  minh đã thắng ông một cách ngoạn mục. Đường đường chính chính từ một đứa  trẻ bị họ hàng bỏ rơi trở thành cậu chủ tập đoàn Kaiba! Sinh nhật anh,  ông ta cho anh 1 tỷ Yên bắt anh phải kiếm số tiền gấp 100 lần, những  tưởng anh sẽ không bao giờ đạt được, ai ngờ, không những gấp 100 lần, mà  còn hơn cả, cuối cùng anh nắm trọn tập đoàn Kaiba trong lòng bàn tay.  Phá bỏ toàn bộ nơi sản xuất vũ khí quân dụng, xây dựng hệ thống trò chơi  giải trí cho trẻ em trên toàn thế giới, Kaiba Land chẳng mấy chốc phủ  hầu hết 5 Châu Lục
Đối với anh, Kaiba Croup và Mokuba còn quan trọng hơn cả sinh mạng của  anh. Vì thế khi cô đánh cắp dữ liệu của tập đoàn dùng nó đánh đổi vị trí  vợ của anh, anh dù hận cô nhưng cũng chẳng ngần ngại gật đầu. Mà cũng  vì lẽ ấy, anh mang hận với cô, cũng có thành kiến sâu đậm nên mặc cho cô  có làm gì, trong mắt anh cô còn thua mấy hạng điếm đứng đường~
Anh vốn rất cô đơn. Nhưng ít nhất, sự xa hoa, tiền bạc bấy lâu kiếm được  cũng phần nào giúp anh khỏa lấp khoản trống của tâm hồn. Giờ anh nhận  ra đó không là tất cả. Anh khao khát một tình yêu thật sự. Anh muốn được  cưng chiều một ai đó, muốn cùng họ đi đến hết cuộc đờn, muốn mỗi sáng  đều cùng người đó thức dậy trên một chiếc giường, cho đến chết vẫn nắm  tay nhau. Anh bật cười chua xót. Thì ra, một chủ tịch trẻ tuổi tài ba  ước mơ lại tầm thường đến vậy
Anh hôn lên trán cô, luyến tiếc một lát, vẫn là quyết định rời khỏi
"Xin lỗi vì những hành động mà tôi đã làm để tổn thương em. Nếu có thể, tôi thật muốn ôm em vào lòng, sủng em đến tận trời!" 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện