[Dịch]Đại Bát Hầu

Chương 9 :  Chương 9span

Người đăng: vipnd2003

"Hành trình ngàn dặm, bắt đầu từ dưới chân mình!" Thật vất vả mới tiêu hóa xong cảm xúc bi quan, hầu tử đứng trên đỉnh núi hô lớn. Sải rộng bước chân, hắn lên đường . Cơ hồ không có một chút chuẩn bị, cũng không để ý đến sự lo lắng của chim hoàng yến, hắn cất bước lên đường . Có lẽ sau lưng hành động quyết tâm này, bản thân cũng vẫn bị sự bi quan trong tâm chí quấy phá. Lại có một chút cảm giác bi tráng như "Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản" Không ngừng tự động viên mình nâng cao sĩ khí, ngoài mặt nói cho chim hoàng yến nghe, trên thực tế lại là nói với chính mình. Đoạn đường này đến cùng có thể thuận lợi tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động hay không? Thật ra trong lòng hắn cũng không biết rõ? Thế giới trước mắt rõ ràng có quá nhiều điều nằm ngoài dự liệu, tất cả mọi chuyện căn bản không phải dùng một quyển « Tây Du Ký » có thể nói rõ ràng. Chẳng qua nếu ở lại địa phương quỷ quái này, tiến không được lui không được, hắn có thể cam tâm hay sao? Giống như chim hoàng yến dự liệu, trên phiến hoang mạc này có bầy sói. Không bao lâu, hầu tử liền bị vây trên một gốc cây khô giữa hoang mạc. Hắn run sợ cuộn lại thân thể, phía dưới là một bầy sói đang đói bụng. Đám động vật hung mãnh này đảo quanh cây khô, dùng móng vuốt không ngừng mà cào vào thân cây, nước miếng trong miệng không ngừng nhỏ xuống. Tiếng gầm gào của chúng tựa như một cái trọng chùy đập vào bộ ngực của hầu tử. Kinh hồn táng đảm. Chỉ cần không cẩn thận té xuống, hắn sẽ bị bầy sói cắn xé đến xương cốt cũng không còn. Thời khắc này, hầu tử ngồi trên cây khô cảm giác giống như đang đi trên dây, mặc dù bản lĩnh leo cây đã luyện kỹ càng, nhưng vẫn cảm thấy có thể trượt chân bất cứ lúc nào. Có như vậy trong nháy mắt, hầu tử hối hận, tâm tình dao động. Có lẽ hắn không nên vội vã như thế ... Nhưng là hối hận lúc này còn tác dụng gì? Ước chừng ba ngày, trong ba ngày này, chim hoàng yến càng không ngừng bôn tẩu, mang tới cho hắn chút quả dại, mang tới cho hắn mấy giọt nước trong. Từ bên trong đôi mắt đen nhánh của nàng, hầu tử thấy được sự mỏi mệt , nhưng nàng vẫn cố gắng tươi cười. Trong lòng dâng lên chua xót, hầu tử nói: "Tước Nhi, thật sự xin lỗi." Hắn không gọi nàng là "sơn tước", cũng không gọi nàng là "ma tước ", không phải "Chim hoàng yến ", mà là Tước Nhi. Một cách tự nhiên nó trở thành tên của nàng. "Xin lỗi cái gì?" "Ta không nên kéo ngươi đi cùng." "Ngươi đang nói cái gì a? Ngươi không phải nói muốn tu tiên sao, tu thành rồi cưới ta sao? Muốn đổi ý rồi sao? Lão nương mổ chết ngươi!" Tước Nhi tức giận nhảy lên người hầu tử. Hầu tử vội vàng né tránh, nhưng cười rất vui vẻ, cười đến mức bầy sói bên dưới không thể hiểu nổi. Câu nói kia làm cho hắn cảm thấy ngọt tận đáy lòng. Ở nơi này, hắn cũng không cô độc. Ngày thứ ba, bầy sói đói không chịu đựng nổi đành phải rời đi, Tước Nhi mang theo hầu tử dùng tốc độ nhanh nhất tìm được ốc đảo, hắn lại một lần được cứu. Uống nước suối ngọt mát, hầu tử vừa mới từ quỷ môn quan đi dạo một vòng đứng ở trên tảng đá trịnh trọng thề: "Ta thề, chờ ta tu thành thất thập nhị biến, ta sẽ cưới Tước Nhi làm vợ!" "Nếu như ngươi tu thành nhưng ta không tu được thì phải làm sao đây?" Tước Nhi lo lắng hỏi. "Ngươi tu không được ?" Hầu tử nghĩ qua rồi nói: "Ngươi tu không được , ta sẽ đi trộm tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, đồ vật này ăn một viên có thể thành tiên, trước kia có một cô gái tên là Thường Nga từng ăn tiên đan mà thành tiên đấy!" Tước Nhi gần như kiệt sức vẫn cười khanh khách, nàng cũng không biết chuyện này có thành hiện thực hay không, nhưng nàng thích nghe những lời. Thật là khờ. Qua hơn một tháng, bọn họ thành công vượt qua phiến hoang mạc này. Tiếp theo lại đến, cũng không phải rừng cây xanh um tươi tốt, mà là cây khô bụi rậm không một chút sinh cơ, trừ một chút thực vật có thể chịu được hạn hán, mọi thực vật khác đều đã chết khô —— nơi này đã một năm không có giọt mưa nào. Không khí trầm lặng , tất cả cơ hồ đều là màu sắc khô vàng, đất đai màu vàng, thiên không màu vàng , ngay cả chút cỏ cây tình cờ nhìn thấy cũng mang sắc khô vàng. Trong không khí tràn ngập mùi vị làm cho người ta tuyệt vọng. "Không có mưa?" Hầu tử nghĩ: "Mưa trên thế giới này không phải do Long Vương cai quản ư? Chẳng lẽ người nơi đây làm chuyện gì đắc tội với Thiên Đình?" Dọc đường tình cờ có thể thấy được hài cốt của một số con vật to lớn —— ví dụ như ngựa, trâu, hươu nai các loại. Cảm giác này giống như phiến sa mạc tử vong còn chưa kết thúc, mà vẫn tiếp tục kéo dài. "Đều nói thủy hỏa vô tình, Thiên Đình thoạt nhìn cũng chẳng có tình hơn so với thiên nhiên." Bọn họ kinh hồn táng đảm chậm chậm bước đi trong rừng cây. Trên bầu trời kền kền quanh quẩn, cảnh này khiến hầu tử phải thủ sẵn một cây gậy gỗ. Kền kền có lẽ không hứng thú chủ động công kích hầu tử, nhưng bọn họ tuyệt đối hứng thú công kích chim hoàng yến. Điểm này cũng trực tiếp làm cho phạm vi quan sát của chim hoàng yến thu hẹp lại, vì tránh né đám động vật ăn thịt, nàng phải đem cự ly giữa mình và hầu tử khống chế trong phạm vi nhất định, mà không cách nào trinh sát thay cho hầu tử. "Đi qua nơi này cần bao lâu?" Hầu tử hỏi. "Ta cũng không biết." Tước Nhi nói: "Nhiều năm trước ta đi ngang qua nơi này, quanh cảnh nơi đây không phải như thế... Phía trước có thôn trang của nhân loại, bên trong có thợ săn. Chúng ta nên tránh né." "Ta rất nghi ngờ, ở chỗ như thế này bọn họ còn có thể săn được động vật sao? Có lẽ đã chạy hết rồi." Hầu tử nhếch môi cười. Sự thật luôn luôn nằm ngoài dự đoán của hầu tử. "Hưu —— phốc." Một tiếng rít chói tai vang lên , cảm giác đau nhức từ bụng truyền đến, hầu tử chậm rãi mất đi ý thức, trong thoáng chốc, hắn cảm giác Tước Nhi đang thét chói tai, liên tục đập cánh. Một bóng người đi về phía hắn. Khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, trước mắt đã là bầu trời đầy sao. Hắn lấy tư thế kỳ quái cuộn lại thân mình trên mặt đất. Bên cạnh có một đống lửa trại đang thiêu đốt hừng hực , thanh củi đen nhánh trong tiếng vang ba ba bắn ra tàn lửa, trên đống lửa đang đun một cái thiết oa hơi cũ nát, trong nồi nước đang sôi trào. Trong ánh lửa, một nam nhân gầy gò, quần áo lam lũ ở cách đó không xa đưa lưng về phía hắn mài đao, bên cạnh người đặt một chiếc cung. "Thật tốt quá... Thật tốt quá... Không ngờ trong rừng cây vẫn còn hầu tử... Thật tốt quá... Thật tốt quá..." Thanh âm kia khô quắt, khàn khàn, giống như phát ra từ một loài quỷ quái nào đó. Hầu tử cảm thấy sợ hãi vô cùng. Một trận đau nhói từ trong bụng truyền đến, đau đến mức hắn toát cả mồ hôi. Đó là vết thương máu chảy đầm đìa, mũi tên đã được nhổ đi, vết thương lưu lại nhìn thấy mà giật mình, cũng may máu đã ngừng chảy. Hầu tử quả thật đã biến thành con mồi, người kia trước mắt hiển nhiên chính là thợ săn. Hắn chợt giãy dụa, phát hiện tay chân của mình bị trói đến mức không thể động nổi. Hỏng bét! Lần này xong đời rồi! Tinh tế suy tư một hồi, hầu tử quyết định mở miệng nói chuyện. Một con hầu tử có thể nói, ít nhất có thể trở thành lý do giúp cho nó sống sót chứ. "Đại ca! Vị đại ca này!" Hầu tử cố nén đau đớn hô lớn. Người kia chậm rãi quay đầu, tựa như có chút bối rối tìm nơi thanh âm phát ra. "Là ta! Đại ca! Nhìn nơi này, hầu tử!" Hầu tử chỉ kém phất tay, nếu như tay của hắn không phải bị trói chặt. Nhưng trong thời khắc bốn mắt nhìn nhau, hắn liền phát hiện ý nghĩ của mình thật sự ngây thơ tới mức buồn cười. Người này trên mặt không một chút huyết sắc, trên người gầy trơ xương, giống như một bộ xương khô. Đôi mắt hõm sâu trống rỗng, trong đôi mắt trừ đói khát chỉ có đói khát. Đó là một đôi mắt ăn thịt người, chỉ sợ hiện tại bị trói ở nơi này là người, hầu tử cũng không hoài nghi chút nào chủ nhân của cặp mắt kia cũng sẽ ăn thịt hắn! Thợ săn thở dốc, quan sát hầu tử hồi lâu, sau đó mãnh liệt xoay người, tốc độ mài đao so với lúc trước còn nhanh hơn một chút! "Xong xong! Thật sự xong rồi!" Hầu tử ra sức giãy dụa. Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Đừng động..." "Tước Nhi? Tước Nhi? Là ngươi sao?" "Hư! Đừng lộn xộn!" "Ngươi có thể mở dây trói không?" Hầu tử vui mừng. "Ta thử một chút." Một chút một chút, Tước Nhi dùng miệng khéo léo mổ lên núi thắt sợi dây. Mỗi một lần, đều chỉ có thể mổ một chút, nhưng nàng không từ bỏ. Hồi lâu, hồi lâu, tiếng mài dao dần dần chậm lại. Thợ săn đứng lên, lấy tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi đao. Khi hắn quay đầu lại, hầu tử đã hiểu. Thời khắc tử vong cuối cùng đã đến, hắn bắt đầu dùng toàn lực giãy dụa. "Chạy mau... Chạy mau... Tước Nhi chạy mau!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang