[Dịch]Đại Bát Hầu

Chương 5 :  Chương 5span

Người đăng: vipnd2003

Có lẽ hắn nên vùng dậy chạy trốn, nhưng hầu tử có thể chạy thoát khỏi hổ hay sao? Trừ khi —— "Ba !" Bỗng nhiên, một quả táo to đập vào mặt của con hổ. Kèm theo đó là một tiếng hổ gầm, con hổ giận dữ nhìn về phía quả táo bay đến thị uy. Trên cây cao một con khỉ sợ hãi nhanh chóng núp vào sau tán lá. "Đại vương... Chạy mau đi." Một con khỉ khác thét to. Thạch hầu vùng dậy chạy đi nhanh chóng, mà con hổ kia cũng không đứng im, nó hiểu hầu tử muốn làm gì nên lập tức nhào người đuổi theo. Nhưng tình cảnh trước mắt cũng không đơn giản như thế. Lại một quả lê ném vào mặt nó, sau đó là chuối, nho... Trong không trung như nổi lên một cơn mưa hoa quả, cả bầy khỉ đem hoa quả quanh mình ném về phía con hổ. Mặc dù con hổ hùng tráng không sợ mấy loại trái cây vớ vẩn này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải không đập trúng mắt. Được bầy khỉ trợ giúp, trong thời gian ngắn ngủi thạch hầu đã liều mạng chạy được hơn mười trượng, mà con hổ cũng lao đến vượt qua phạm vi công kích của bầy khỉ. Rất hiển nhiên, đây là một con hổ thông minh, nó hiểu rất rõ chuyện gì quan trọng, chỉ cần cắn chết con hầu tử không biết leo cây này thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Thạch hầu lúc này không quan tâm tới vết thương trên người, hắn liều mình chạy trốn vào trong rừng, tránh né qua các chướng ngại, lắt léo khắp nơi. Nhưng hai chân sao có thể bằng được bốn chân . Bầy khỉ lúc này đã bị bỏ xa, không còn sự trợ giúp của bọn hắn, con hổ đã dần dần rút ngắn được cự ly. Nếu như lần này bị nó bắt được, sợ rằng không phải cắn vào bả vai, mà sẽ là cổ họng. Trong lúc thạch hầu gần như tuyệt vọng, chim hoàng yến bay trên đỉnh đầu của hắn: "Bên này, kẻ ngốc." "A?" Không kịp suy nghĩ nhiều, thạch hầu vội vàng chạy theo chim hoàng yến. "Hang động! ?" Con hổ phía sau nhảy tới sắp vồ được nó, nào ngờ thạch hầu thu mình lăn ngay vào trong động! Không đợi thạch hầu định thần, hổ trảo bén nhọn đã quét qua mặt hắn! Hổ trảo lướt ngay trước mặt, cuồng phong táp tới, ở cự ly như vậy thạch hầu còn có thể nhìn thấy lông tơ trên hổ trảo. Nhưng, nó với không tới được thạch hầu. Thạch hầu sau khi chuyển sinh tựa như vẫn đang trong giai đoạn sơ sinh, cái đầu rõ ràng so sánh với hầu tử khác bé hơn không ít, hắn có thể đi vào nhưng chưa chắc con hổ này đã có thể vào. Con hổ ra sức quơ cào nửa ngày nhưng chỉ nhận được một nắm lá khô, lặng lẽ thu hồi móng vuốt, ngay sau đó nó cúi đầu từ nhìn vào cửa động. Đây là một huyệt động do bộ rễ của một cây cổ thụ hình thành, vừa nhỏ vừa hẹp, bên trong đầy lá rụng, cự ly con hổ có thể với tới còn cách hắn hơn một thước. Giờ phút này thạch hầu đã dán chặt người vào vách động . "Đi ra ngoài!" Đây là thanh âm của con hổ! Nó cũng có thể nói ! Động vật nơi đây đều có thể nói chuyện! Lúc này trời đã tối đen, quan sát đôi mắt tản ra tia sáng kinh khủng, thạch hầu kinh hoảng chưa bình tĩnh được từ trong kẽ răng run rẩy nặn ra hai chữ: "Đừng mơ!" "Đừng vọng tưởng nữa, ta sẽ không đi đâu, ngươi chạy không thoát được." "Nghe đây." Cả người còn đang run rẩy thạch hầu há miệng nhe răng đầy hung ác, nói: "Nếu như ngươi không rời khỏi đây, ta sẽ giết ngươi!" "Thật sao? Đây là chuyện đáng cười nhất mà ta từng nghe thấy. Một con khỉ tuyên bố muốn giết một con hổ?" Ánh trăng soi rõ nụ cười quỷ dị trên mặt nó. "Sơn tước ——!" Thạch hầu không đáp mà hô to: "Sơn tước —— ngươi đang ở đâu?" "Ta nói ta là chim hoàng yến! Chim hoàng yến! Hầu tử nhà ngươi có óc không vậy?" "Chim gì cũng được! Giúp ta một chút được không?" "Giúp cái gì?" "Ngươi giúp ta gọi đám hầu tử hầu tôn kia tới." "Đưa tới..." Nhất thời, ngoài hang động truyền tới tiếng chửi rủa của chim hoàng yến: "Ta thật sự không tưởng tượng được a! Ngươi lại muốn dùng hầu tử khác để dâng cho con hổ kia! Ngươi còn thất đức hơn cả loài người..." "Không phải vậy! Mẹ kiếp , ngươi đừng suy diễn linh tinh! Ngươi bảo chúng nó mang sầu riêng qua đây! Ngươi biết sầu riêng là gì chứ?" Lúc này, phía ngoài vang lên tiếng cười trộm của chim hoàng yến. Nếu nhớ không lầm, ban ngày thạch hầu thấy một con hầu tử ôm một quả sầu riêng, Hoa Quả Sơn nơi này tựa như hoa quả gì cũng có. Nghe thanh âm chim hoàng yến vỗ cánh dần dần đi xa, thạch hầu nhìn con hổ chậm rãi nói: "Ta sẽ làm cho ngươi hối hận vì lúc trước không cắn chết ta!" "Ta cũng muốn xem xem ngươi có thể làm được gì!" Con hổ kia đáp lời tàn bạo. Thời gian dần dần trôi qua, con hổ vẫn như cũ nhìn chằm chằm thạch hầu, mà thạch hầu cũng không cam lòng yếu thế. Nhưng trạng thái của hắn hiển nhiên không tốt như con hổ, vết thương trên bả vai đã không chảy máu nữa, nhưng vết thương sâu hoắm vô cùng đau đớn. Trên mặt hung ác phần lớn là vì vết thương này. Thậm chí hắn phát hiện tay trái đã hoàn toàn vô lực. "Không phải gãy xương chứ?" Hắn nghĩ. Bị con hổ cắn một cái gãy xương cũng không phải việc kỳ quái, chẳng qua hiện tại hắn hơi động một chút đã làm vết thương đau đớn, cũng không thể nào nghiệm chứng. Không lâu, một quả sầu riêng nặng nề đập xuống! Mặc dù không đập trúng con hổ, nhưng ở trên rễ cây lưu lại dấu vết rõ ràng! Con hổ thấy cảnh này vô cùng kinh hãi, nó cuối cùng cũng biết thạch hầu đang chờ cái gì . Cũng không phải toàn bộ các loại trái cây đều không có lực sát thương! Con hổ chợt ngẩng đầu, lại chứng kiến ba quả sầu riêng nhằm thẳng tới phía mình. Một quả sầu riêng vô cùng chuẩn xác đập vào phần eo của nó, nhất thời nó rên lên đau đớn, kèm theo là tiếng hoan hô của bầy khỉ. "Không phải không đi sao? Ngươi đừng đi nhé." Thạch hầu cười dữ tợn, vươn tay đem một quả sầu riêng lôi vào muốn vừa ăn vừa xem trò hay, nhưng không có công cụ, tay không mà bóc sầu riêng không phải việc dễ dàng. "Cũng được, lưu lại làm vũ khí vậy." Đem sầu riêng đặt sang một bên, ngẩng đầu lên hắn hô to một tiếng: "Chúng tiểu nhân, ném chết nó cho ta!" Ngoài động tiếng hoan hô càng thêm vang dội. "Ngươi không phải muốn ăn thịt ta sao? Bản thân ta muốn xem ai ăn ai. Quên nói cho ngươi biết, hầu tử chưa chắc đã ăn chay!" Trả lời hắn chính là một tiếng hổ gầm cuồng bạo, thạch hầu cũng không chịu yếu thế, gào thét đáp lời. Trong nhất thời hổ gầm vượn gào vang lên khắp núi rừng. Đêm hôm đó, toàn bộ rừng cây vô cùng náo nhiệt, con hổ không ngừng né tránh sầu riêng từ trên trời rơi xuống, đến quá nửa đêm sầu riêng không còn nhiều thì thỉnh thoảng hỗn tạp cả quả dừa, con hổ bị ném trúng đều dẫn tới bầy khỉ hoan hô, tiếng hoan hô để cho bầy khỉ tràn đầy kích tình thậm chí quên cả ngủ. Còn đối với con hổ mà nói, tiếng hoan hô này quả thực là một cơn ác mộng, sau lưng mỗi một trận hoan hô cũng đồng nghĩa với vô số sầu riêng và dừa, càng nhiều hầu tử tham dự, nó thậm chí còn thấy một con sóc ném một quả đào! Danh dự của một vị chúa tể sơn lâm hoàn toàn mất sạch. Ghê tởm hơn chính là con thạch hầu đáng chết đang trong huyệt động cười trộm. Về phần thạch hầu, tình trạng của hắn cũng không khá hơn chút nào. Ban ngày thạch hầu đã mỏi mệt vô cùng, trải qua chạy trốn đã tiêu ha thể lực nghiêm trọng. Hơn nữa trên người còn có vết thương, suốt một đêm hắn cũng cảm thấy mí mắt như díp lại. Nhưng hắn không dám buông lỏng, nếu chẳng may ngủ thiếp đi không cẩn thận lăn ra ngoài bị con hổ kia vồ được sẽ xong đời. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể giữ vững tinh thần chiến đấu với con hổ kia, xem ai không nhịn được trước. Khi luồng ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua đám mây chiếu sáng rừng cây, con hổ toàn thân đã không còn một chỗ lành lặn lê bước rời đi. Mà thạch hầu chạy ra khỏi huyệt động lôi hai quả dừa cùng một tảng đá sau đó lập tức chạy về. Chim hoàng yến lặng lẽ bay đến cửa động thò đầu ra hỏi: "Ngươi làm gì thế? Còn không ra sao? Nó đã đi rồi." Dùng hết sức lực đập quả dừa ra, cau đó uống một hơi cạn sạch, lau miệng, thở phào một hơi sau đó thạch hầu hữu khí vô lực nói: "Ngươi nghĩ ta ngu sao? Còn có chỗ nào an toàn hơn chỗ này? Ta hiện tại bị thương lại không biết leo cây, nếu gặp lại nó mà không có huyệt động này chắc chắn sẽ chết. Nói mới nhớ, cám ơn ngươi a, sơn tước." "Sơn con mẹ ngươi! Nói bao nhiêu lần ta là chim hoàng yến rồi! Ngươi còn nói vậy ta sẽ không để ý đến ngươi!" "Còn nữa... Giúp ta quan sát con hổ kia một chút, ta thực sự muốn chợp mắt một cái..." "Ngươi..." Không đợi chim hoàng yến mở miệng, nàng đã nhìn thấy thạch hầu ngã lăn ra. Có lẽ bởi vì tinh thần căng thẳng quá độ sao, suốt một đêm đều bên bờ sinh tử, quả thật là đáng sợ. "Sau này nếu ngươi gọi ta là sơn tước, ta thề sẽ không để ý tới ngươi nữa." Oán hận mổ mổ cây khô bên cạnh, chim hoàng yến tung mình đuổi theo phương hướng con hổ rời đi. Cả ngày hôm đó, bầy khỉ cùng chim hoàng yến thay phiên nhau theo dõi con hổ. Nếu như chim hoàng yến theo dõi còn đỡ, nàng cùng lắm là đi theo con hổ báo cáo hành tung mà thôi, nếu như bầy khỉ thì... Bọn họ ra sức quấy rối con hổ này. Chúa tể sơn lâm khi xưa hiện tại như một con chuột chạy qua phố, bị người người đuổi đánh. Bất đắc dĩ, con hổ đành phải chạy đến trên bãi đất trống mới có được chốc lát an bình. Nhưng trận chiến tranh giữa bầy khỉ và con hổ này mới chỉ mở màn thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang