[Dịch]Đại Bát Hầu
Chương 1 :
Người đăng: vipnd2003
.
Ngày đó, trời trong nắng ấm, một tảng đá lớn trên Hoa Quả Sơn đột nhiên lăn xuống núi không hề có dấu hiệu báo trước, thiên địa cũng hơi chấn động .
Toàn bộ sinh linh trên núi tụ tập cùng nhau, sợ hãi quan sát cảnh tượng này.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tảng đá kia từ thời của ông nội ta vẫn luôn ở trên đỉnh núi đó ." Một con khỉ già lông màu nâu khuôn mặt đầy nếp nhăn run rẩy nói.
Nó ngồi xổm phía trên tàng cây, cúi đầu nhìn về phía cây đại thụ chọc trời cách đó không xa hi vọng tìm kiếm được đáp án. Đó là một gốc lão thụ đã sống hơn ngàn năm, tuổi tác cụ thể ngay đến bản thân nó cũng không nhớ được.
Giờ phút này lão thụ dao động cành lá quanh người vang lên xào xạc, nhưng không nói nửa câu.
Có lẽ nó lười nói chuyện, cũng có lẽ nó cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Hồi lâu sau, không hề có động tĩnh gì. Nai con, chuột con, khỉ con lại bắt đầu chơi đùa .
Ở một địa phương tựa như thế ngoại đào nguyên như này, rừng cây vốn dĩ đơn thuần, động vật cũng rất mau quên, mọi chuyện tựa như chưa từng diễn ra.
Một con chim hoàng yến chậm chạp đáp xuống trên tảng đá lúc này đã lăn xuống dưới chân núi, giống như khối cự thạch này vốn dĩ luôn ở nơi đây.
"Két —— "
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, chim hoàng yến đang đậu trên tảng đá khẽ run lên, mắt cũng hơi nhô ra, nó kinh hoảng quan sát khắp chung quanh, nhưng lại không phát hiện điểm gì kỳ lạ.
"Cạch đương ——!" Một đạo kim quang phóng lên cao, nhưng chỉ trong nháy mắt liền tiêu tán, cả người lẫn vật đều không hề thương tổn.
Chim hoàng yến giật mình sợ hãi bay đi, cự thạch vỡ thành hai nửa, trung tâm tảng đá , một con khỉ loạng chạng đứng lên nhìn quanh bốn phía.
Bốn phía tất cả đều hoảng sợ nhìn hắn.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy... Ta chỉ là đóng cửa cửa hàng... Làm sao lại..."
Hầu tử từ giữa viên đá đi ra nhìn hai tay của mình, lấy tay vuốt ve bộ lông trên người, một cái đuôi đầy lông ve vẩy phía sau lưng —— theo sát chính là một tiếng thét kinh hoàng chói tai chấn động núi rừng.
Rừng cây phảng phất run lên một cái, vô số chim sẻ sợ hãi bay lên thiên không.
Hầu tử nhanh chóng đứng lên, lảo đảo chạy trốn vào rừng cây, gào khóc thảm thiết vừa hét loạn vừa chạy tới. Toàn bộ động vật cũng nhanh chóng tránh đường, cho dù là con cọp có thể nuốt chửng hắn lúc này cũng núp sang bên.
Chỉ chốc lát, hầu tử tìm được một cái đầm sâu, thác nước khổng lồ từ đỉnh núi nghiêng nghiêng đổ xuống.
Hắn từ bên hồ thò đầu ra, hoảng sợ vuốt mặt của mình: "Hầu... Hầu tử?"
Hắn chợt nhớ tới điều gì, hô hấp dồn dập, rồi lại tự nhủ nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh, đây nhất định là một giấc mơ."
Là mơ sao? Vậy tại sao trên đầu gối không cẩn thận bị thương lại đau đến như thế?
Sau khi liên tục quan sát mình dưới hồ nước, hầu tử bắt đầu nổi điên rồi, hắn nhặt lên một tảng đá, hung hăng ném ra ngoài.
"Đông ~" rung động tản ra , nhanh chóng bị thác nước nhấn chìm không thấy gì nữa.
Nếu như là mơ, tại sao cảnh tượng, thanh âm lại chân thật như vậy?
Hầu tử đem tay để trên mặt đất, cầm lấy một tảng đá đập xuống bàn tay.
"Ngao ——!" Hắn ôm cánh tay chảy máu lăn lộn đầy đất.
"Hắn đang làm gì thế?" Một con chuột nhỏ quay sang hỏi chim hoàng yến lúc này còn chưa hết giật mình.
"Tâm trạng bất ổn thôi, một lát nữa sẽ không có việc gì." Chim hoàng yến tức giận căm tức nhìn thạch hầu đáp.
Thạch hầu tiếp tục tự hành hạ mình bên cạnh đầm sâu, ra sức mà hành hạ, từ buổi sáng đến xế chiều, tự hành hạ bản thân đến khi khí lực không còn chút nào nữa mới thôi .
Hắn mệt mỏi nằm trên mặt đất nhìn thiên không, bốn phía chung quanh có vô số động vật đang quan sát hắn.
Bỗng nhiên ôm bụng đứng lên, hầu tử cúi xuống đầm sâu hớp vài ngụm nước, sau đó liêu xiêu đi về phía rừng cây.
Dùng ánh mắt quan sát kỹ càng khắp nơi, hầu tử lại phát hiện không có gì để ăn .
Leo cây? Không biết.
Săn thú? Càng không biết.
Cuối cùng chỉ có thể ở trong bụi cỏ tìm một chút quả nhỏ vừa chua vừa chat, cũng không quan tâm có độc hay không, có thể ăn được hay không, sau đó nuốt vào, nhưng trái cây quá ít, ăn mãi cũng không no.
"Nột."
Hầu tử ngẩng đầu đi lên nhìn, cây cành cây cao cao, một con khỉ già màu nâu nửa ngồi , trong tay cầm một quả táo.
Thấy hầu tử ngẩng đầu lên, khỉ già khẽ buông tay, quả táo rơi xuống trước mặt của hầu tử.
"Ăn." Khỉ già nói.
Là một người bình thường, thạch hầu hiện tại nên cảm thấy bất ngờ vì tại sao con khỉ kia có thể nói chuyện.
Chẳng qua thạch hầu trước mắt hiển nhiên là không bình thường .
Hoặc là nói, nếu như chuyện xuyên việt có thể phát sinh, như vậy những chuyện khác còn có gì đáng để bất ngờ.
Hầu tử lệ rơi đầy mặt, hắn cầm lên quả táo gặm một cách ngon lành. Chỉ có chính hắn mới biết được rơi lệ là vì cái gì, bởi vì cảm động, hay bởi vì vô duyên vô cớ bị đưa đến một nơi không có cơm ăn, còn được một con khỉ bố thí mới qua cơn đói.
Rất nhanh chóng, hầu tử đói bụng ăn sạch cả hột táo, có chút đồ ăn trong bụng lúc này hắn mới có tâm trạng đi suy nghĩ.
Chậm rãi đứng lên ngẩng đầu quan sát, con khỉ già màu nâu vẫn ngồi trên tàng cây nhìn hắn, mắt nhìn có chút tò mò, cũng có chút sợ hãi.
Hầu tử men theo đường cũ trở về, rất nhanh đã trở lại chỗ mà hắn giáng sinh. Vuốt ve hai khối đá, ánh mắt của hắn híp lại thành một đường nhỏ: "Thạch hầu... Tôn Ngộ Không?"
Hắn chợt quay đầu lại, hướng nơi xa khỉ già còn đang trên cây quan sát hắn hỏi: "Nơi này là Hoa Quả Sơn sao?"
Khỉ già giật nhình hoảng sợ chạy như một làn khói!
"Cạn! Ta đây có phải còn muốn đi nhảy xuống Thủy Liêm động hay không a?" Bản sao thạch hầu nản chí ngồi xuống: "Mẹ nó Tây Du Ký!"
Thạch hầu là một người có chí tiến thủ, hắn rất nhanh thu thập tâm tình chuẩn bị nghênh đón cuộc sống sau này. Dĩ nhiên, vấn đề chủ yếu nhất là bụng của hắn không cho phép hắn tiếp tục chán nản —— buổi trưa ăn sao đây, buổi tối bữa ăn cũng không có tin tức. Làm sao cũng muốn no bụng rồi tính tiếp?
...
Mới tới bên đầm nước uống nước một phen, sau đó thạch hầu bắt đầu ở trong rừng cây nhổ cây, thật vất vả từ trên một gốc nhỏ kéo xuống một nhánh cây, lúc tuốt lá còn bị gai đâm vào tay.
Hắn chật vật bước đi, cẩn thận dùng mộc côn dò xét chung quanh. Địa phương xa lạ này làm cho hắn sinh lòng sợ hãi, đi một bước, hắn cũng vô cùng cẩn thận.
"Có sai lầm không vậy, Hoa Quả Sơn không phải khắp nơi là khỉ sao? Làm sao tìm kiếm bầy đàn lại khó như vậy chứ!" Tâm tình của hắn lúc này quả thực cực độ gay go.
Một người, hoặc là nói một con khỉ không thể nào sống đơn độc được. Quan trọng nhất là hắn không biết leo cây, lại càng không biết săn thú. Nếu muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là tìm được bầy khỉ.
Nghĩ tới chỗ này, ánh mắt của hắn lại dõi tới nơi xa, mấy con khỉ ở nơi đó hoảng sợ kêu lên, lúc này líu ríu leo lên cành cao hơn.
"Lão tử là quái vật hay sao? Lão tử là quái vật hay sao? Sợ hãi như vậy chứ!" Thạch hầu suy nghĩ đám khỉ này cũng là một thân một mình, hắn muốn tìm chính là bầy khỉ. Tìm được bầy khỉ coi như là trở về nhà, tốt nhất bên trong có một Hầu vương, đại gia ta đến sẽ tìm hắn quyết đấu, nói không chừng mình có thể thành Hầu vương .
Về phần Thủy Liêm động... Hay là thôi đi, hiện tại nghĩ tới bên dưới thác nước lúc trước chính là Thủy Liêm động rồi, nếu từ trên đỉnh thác nước nhảy xuống, không chết cũng sẽ thành tàn phế.
Bên trong sách viết Tôn Ngộ Không nhảy một lần là được, nhưng chẳng may Ngô Thừa Ân viết sai thì sao? Chẳng may chính mình không phải là Tôn Ngộ Không mà là ở một thế giới khác thì sao? Chẳng may, chẳng may...
Tóm lại, rất nhiều cái chẳng may, lại chợt nhớ tới câu nói không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chính mình mới vừa bên đầm nước dùng đá đập vào tay, nhưng thật sự vô cùng đau đớn, lúc này cũng không dám liều mình thử một lần? Có ai dám đánh cuộc lớn như vậy hay sao?
Ngẩng đầu, thạch hầu tưởng tượng chính mình biến thành tàn phế treo trên cây đáng thương cầu bố thí đã cảm giác vô cùng khó chịu. Xuyên việt thành hầu tử cũng không sao, nhưng là một con hầu tử tàn phế, quả thật cần hành hạ người ta đến mức đó sao?
"Không thể trở thành xuyên việt thành Tôn Ngộ Không đã học nghệ trở về hay sao? Nói như vậy..." Thạch hầu bắt đầu dùng tinh thần thắng lợi đại pháp ý dâm, sinh ra đủ các loại ý nghĩ kỳ quái, nước miếng chảy ròng ròng: "Ngươi tiểu yêu tinh, nếu muốn theo lão tử, phải hầu hạ lão tử thật tốt..."
Thạch hầu cười mờ ám dùng mộc côn gõ gõ đại thụ, thật giống như đang diễn trò vậy.
Không lâu sau, đang lúc thạch hầu trình diễn đến thời khắc cao hứng, nơi xa rốt cuộc truyền đến tiếng gào thét của bầy khỉ.
"Đến rồi." Thạch hầu thoáng cái thu lại vẻ mặt cực độ bỉ ổi, thay bằng thần thái chánh nhân quân tử.
Hắn từng bước đi về phía trước, ảo tưởng để cho trên người của hắn nhiều thêm một chút khí chất thần bí. Mặc dù bầy khỉ kia chưa chắc đã hiểu gì, nhưng Hầu vương hàng lâm, kiểu gì cũng phải có chút biểu hiện mới được? Sau này cũng có thể đem ra kể lại cho hầu tử hầu tôn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện