[Dịch] Đặc Công Xuất Ngũ (Thối Dịch Đặc Công)
Chương 69 : Cháu vẫn còn con át chủ bài!
.
Thấy ánh mắt của Tiêu Hiểu có vẻ bí hiểm, Diệp Phong bất giác lạnh sống lưng, với cô bé này thì người bị thiệt luôn là hắn, trong đầu Tiêu Hiểu luôn có những ý nghĩ vô cùng quái đản, Diệp Phong cứ ngỡ mình đã là một tên cáo già rồi thế mà vẫn bị cô nhóc này làm cho mấy trận dở khóc dở cười.
“Cháu muốn trao đổi cái gì với chú?” Diệp Phong vừa thu dọn đồ ăn trên bàn vừa nghiêm nét mặt hỏi.
“Xí! Chú làm gì mà nghiêm túc vậy?” Ánh mắt của Tiêu Hiểu tỏ ra vô cùng hờ hững, nhưng rất nhanh, ngay sau đó cô bé lại cười hi hi kéo ra chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong nói: “Chú biết vừa rồi cháu nghe điện thoại của ai không?”
Ánh mắt của Tiêu Hiểu lúc này trông lén lút y hệt mấy tên giám điệp ngầm vậy, vừa gian trá vừa bí hiểm.
Diệp Phong cũng không biết rốt cuộc là ai gọi đến nên hắn cũng chỉ biết lắc lắc đầu, sau đó Diệp Phong suy tính trong đầu xem những số điện thoại hắn biết có ai có quan hệ gì với Tiêu Hiểu không. Nhưng hắn không thấy có ai có liên quan gì đến Tiêu Hiểu cả, nghe giọng nói của cô nhóc thì dường như hai người rất thân quen với nhau, hắn đúng là không thể đoán ra được là ai vừa gọi đến cả.
Tiêu Hiểu lúc này rất đắc chí gật gật đầu, cô biết ông chú của mình có nghĩ đến nát óc cũng chẳng biết ai đã gọi đến!
Xem nét mặt ông chú của mình lần đầu tiên đăm chiêu như vậy quả là không dễ chút nào, mấy ngày gần đây cô cảm thấy ông chú này cái gì cũng biết, cô vắt óc mà cũng không nghĩ ra cách gì để trọc ghẹo được chú mình một lần, lần này thấy Diệp Phong như vậy nên Tiêu Hiểu cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tiêu Hiểu biết việc nàng bắt người khác làm chuột bạch để thử nghiệm những món ăn mình nấu là không tốt, nhưng giờ đây trong nhà chỉ có hai người, không ông chú của mình thử nghiệm thì còn ai vào đây nữa, do vậy mới bày ra cái trò đoán xem ai gọi đến này để bắt hắn thua sẽ phải ăn nốt chỗ thức ăn mà cô nấu.
Sau một hồi do dự, Tiêu Hiểu mới lộ ra một nụ cười ranh mãnh, xích lại gần hỏi: “Chú ơi! Cháu hỏi chú việc này, chú phải trả lời thật lòng đấy nhé!”
Ô…Diệp Phong hít một hơi ngửi mùi thơm thoảng thoảng tỏa ra từ Tiêu Hiểu, nhưng trong lòng lại không có chút tà ý nào cả, mỗi lần như vậy hắn đều cho là mình đã bị chịu thiệt rất nhiều.
Sau khi tránh khỏi ánh mắt quyến rũ của Tiêu Hiểu, Diệp Phong liền nói: “Vậy thì phải xem đó là chuyện gì đã, có những chuyện chú có quyền giữ im lặng!” Ai mà biết được con nhóc này sắp tung ra cạm bẫy gì, tuy mới ở với nhau chưa lâu, nhưng hắn cũng đã bị cô nhóc này thất điên bát đảo bao lần, cứ thận trọng một chút thì hơn.
“Không có gì đâu! Chú đừng lo lắng thái quá như vậy!” Tiêu Hiểu nhìn vào gương mặt đầy vẻ nghi hoặc của ông chú mình, rồi lại ngọt ngào nói: “Cháu chỉ hỏi mấy câu đơn giản thôi, chú chỉ cần trả lời đúng hay không đúng là được!”
“Được! Cháu hỏi đi!” Diệp Phong nở một nụ cười bất đắc dĩ, hắn đưa tay ra moi một điếu thuốc ra hút, khi hắn đang định bật lửa lên châm thì nhận ra hai tia sáng đầy sát khí từ đôi mắt Tiêu Hiểu bắn ra, Diệp Phong như một quả bóng xì hơi, thở dài quẳng luôn điếu thuốc đi: “Đừng nhìn chú với ánh mắt như vậy, chú hứa lần sau sẽ không hút thuốc trong phòng nữa!”
Con nhóc Tiêu Hiểu này rượu bia thì không sao, nhưng đặc biệt ghét mùi thuốc lá, khi biết mình có thói quen xấu thì cũng đã đặt ra các điều khoản bắt mình tuân theo, trong đó cấm hút thuốc trong phòng là điều khoản đầu tiên.
Nhưng mình cũng chẳng phải dạng nghiện ngập hay suốt ngày phì phèo gì nên cũng tạm chấp nhận được, hành động vừa rồi chẳng qua là thói quen của mình mà thôi, chứ không phải cố ý muốn hút thuốc trong phòng như vậy.
Tiêu Hiểu dường như rất nghi ngờ lời hứa đó của Diệp Phong, nàng tiến hành triệt để nghị quyết trừ cỏ phải trừ tận gốc, đưa tay ra giật luôn lấy bao thuốc hiệu Gấu Mèo đắt tiền trên tay của hắn, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh dốc luôn bao thuốc xuống bệ toilet rồi tháo nước, xong đâu đấy mới chịu quay lại.
“Chú này! Cháu trịnh trọng cảnh cáo cho chú biết, chú đừng khiêu khích cháu, lần sau chú còn đưa thuốc về nhà cháu sẽ cho chú ra ngoài đường đó biết chưa!” Tiêu Hiểu nói với giọng điệu vô cùng tức giận, sau đó lại ngồi xuống ghế.
Diệp Phong nghe xong mà cười khổ trong bụng, con nhóc này không biết là nó đang ở nhờ nhà người khác hay sao mà lại coi hắn như là người đang đến nhà nó ở nhờ vậy, đúng là…
Diệp Phong nghe xong cũng thấy gường gượng, nhưng hắn cũng chẳng biết nên nói sao cho phải, nói lý lẽ chắc không được rồi, thôi thì cứ im lặng là vàng, tốt nhất là không nói gì cả.
Đúng như Diệp Phong dự đoán, Tiêu Hiểu sau khi phát tiết xong, thì tâm trạng mới hòa hoãn lại đôi chút, cô nàng sực nhớ ra chuyện lúc nãy.
Tiêu Hiểu liền tự lấy tay bẹo lên đùi mình một cái gọi là tự phạt mình quên mất việc quan trọng cần giải quyết, rồi nghiêm túc nói: “Chú nghe cháu hỏi câu hỏi đầu tiên nhé: Người mà chú sợ nhất có phải là mẹ của chú không?”
Ừm? Diệp Phong giật mình sửng sốt, con nhóc này sao lại đem người nhà của mình vào đây làm gì, không biết nó lại có âm mưu gì đây, nhưng đúng là hắn sợ mẹ nhất, nên cũng đành gật đầu đồng ý.
Sau khi nhận được câu trả lời, Tiêu Hiểu lại tiếp tục nói: “Nếu mẹ của chú đến thành phố T này, chú có đi thăm không?”
Diệp Phong lại gật gật đầu, hắn cố gắng tìm hiểu xem cô nhóc này hỏi như vậy là có ý gì, dường như có quan hệ với chuyện nó đòi trao đổi với mình khi nãy thì phải.
“Được rồi, bây giờ chú nếm hết tất cả các món ăn của cháu đi!” Tiêu Hiểu thở hắt ra nhẹ nhõm, trong khẩu khí của nàng còn pha chút ra lệnh.
Cho dù tư duy của Diệp Phong vô cùng phong phú, nhưng cũng vẫn không thể theo kịp nhịp điệu của Tiêu Hiểu, đang hỏi chuyện như vậy đột nhiên bắt người ta ăn hết các món ăn trên bàn.
Tiêu Hiểu thấy Diệp Phong chưa có ý động đũa, bèn mỉm cười giải thích: “Cháu báo cho chú biết một tin nhé! Bác của cháu, tức mẹ của chú đã đến đây rồi, lúc nãy là cha của chú gọi đến!”
Tiêu Hiểu lắc lắc cái di động của hắn trong tay, rồi nhanh tay bấm bấm lên màn hình điện thoại: “Cháu đã xóa số bác trai đi rồi, thế nên bây giờ cháu là người duy nhất biết nơi ở của bác gái ở đâu, đúng rồi, cháu cảnh cáo chú nhé, ngày mai tám giờ chú mà không ra đón bác gái thì hậu quả thế nào thì chú tự gánh đấy nhé!”
Xảo trá, một sự xảo trá trần trụi! Diệp Phong ức đến độ muốn xông đến đá vào mông của Tiêu Hiểu mấy cái, nhưng hắn không thể làm thế được tám giờ ngày mai phải có mặt, cho dù hắn có thần thông quảng đại đến mấy thì trong vòng một đêm cũng không thể tìm được một người trong hàng vạn người ở cái thành phố T này, gọi điện về cho cha thì cũng không được, hắn đâu có biết số điện thoại đâu, nhưng hắn cũng không thể hiểu được tại sao cha hắn lại có số di động của hắn nữa.
Nhưng mà theo tính cách của cha của hắn thì ông ta có thể chạy đến uy hiếp mấy nhân viên của công ty di động để lấy số của mình thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Thực ra hắn cũng chẳng cần thiết phải đi đón mẹ của mình, nhưng chỉ vì mấy năm nay hắn chưa được gặp bà, không muốn bà có ấn tượng không tốt về hắn, cứ như hắn đủ lông đủ cánh tự bay được rồi thì không cần đến bà nữa vậy, hơn nữa bây giờ hắn còn sống chung với Tiêu Hiểu, một cô gái trẻ đẹp nữa, cho dù mẹ của hắn có thấu tình đạt lý đến mấy cũng sẽ hiểu nhầm hắn, và còn nghiêm trọng hơn nữa là cha của hắn đã coi Tiêu Hiểu là con dâu của mình nữa mới chết người.
Rơi vào thế đường cùng, Diệp Phong cũng chỉ biết khổ sở nuốt trọn đống thức ăn trên bàn dưới sự giám sát của Tiêu Hiểu, tuy đau khổ là vậy nhưng hắn vẫn phải cố gắng làm ra vẻ như đang thưởng thức sơn hào hải vị.
Sau khi ăn xong Diệp Phong vẫn cố gắng uống nước với một tốc độ chậm rãi, phong độ, nhưng thực ra trong miệng hắn lúc này thì không biết mình đang nhai thứ gì lạo xạo hỗn tạp đủ thứ vị nữa: “Nhóc con! Việc cháu muốn chú làm chú đã làm xong rồi, mau mau nói cho chú biết địa chỉ không thì mai sẽ lỡ việc của chú mất!”
Thấy yêu sách của mình được thực hiện một cách dễ dàng như vậy, thì Tiêu Hiểu lại nở một nụ cười ranh ma: “Địa chỉ cháu có thể đưa cho chú, nhưng cháu vẫn còn một con át chủ bài nữa, cái này dùng để đổi lấy việc chú phải ăn hết những món ăn mà cháu nấu!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện