[Dịch]Đặc Công Tà Phi - Sưu tầm
Chương 71 : Cung điện đoạt bảo 4
.
"Cào tường?" Ngân Lang nghi hoặc trừng mắt nhìn, xoay đầu sang, biểu tình mờ mịt nhìn về phía đồng bạn bên cạnh. Vương phi nói như thế. . . Là có ý gì a?
Toàn thể đám người Ảo Ảnh cung nhún nhún vai với Ngân Lang, ánh mắt không tiếng động trả lời: chúng ta cũng không biết.
Còn Hiên Viên Diễm nhìn bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng âm thầm nói: trời ạ, Nguyệt nhi nàng ngay cả ngũ hành bát quái cũng biết? Trên đời này, có cái gì nàng không biết sao?
Diễnđàn✪Lê✪QuýĐônHuyễn trận trước mắt căn cứ vào ngũ hành bát quái mà tạo ra, hiện tại mấy trăm cái đèn lồng đỏ trên đỉnh điện, vừa vặn xếp thành hình bát quái.
Ánh nến trong đèn lồng chính là hỏa, khung đèn lồng là mộc, con sông cuồn cuộn bên dưới là thủy. Vách tường trong điện làm từ nham thạch màu trắng, thổ vốn là từ nham thạch phong hoá mà thành, cho nên vách tường chính là thổ.
Ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, chúng vừa tương sinh lại tương khắc. Nay mộc thủy hỏa thổ đã tề tựu, chỉ thiếu kim. Cho nên chỉ cần tìm được kim, sau đó đem kim đặt ở vị trí tương ứng, có thể thành công phá giải huyễn trận.
Chính là vì phá giải huyễn trận cần dùng đến kim, cho nên cái điện trước đó làm từ kim, mà trong điện này lại cố tình không có chút dấu vết của kim nào.
Nhưng mà dù có thể tìm thấy kim trong tường, nếu muốn thuận lợi lấy kim gạch xuống, cũng là không có khả năng.
Bởi vì chúng nó cứng rắn vô cùng, ngay cả người nội lực hùng hậu vung kiếm bổ vào, cũng không làm kim gạch hao tổn chút nào, huống chi phải lấy chúng từ trên tường chứ?
Nhưng mà, người thiết kế cung điện này tuyệt không thể ngờ tới, Nguyệt nhi vừa vặn có huyền băng thiết không có gì không cắt được. Tất cả những thứ vô cùng cứng rắn trên đời, chỉ cần gặp phải huyền băng thiết, chúng cũng chỉ có thể là thùng rỗng kêu to.
"Ngân Lang, các ngươi ở chỗ này đợi một lát, ta đi chuyển gạch." Hiên Viên Diễm mị hoặc cười, bóng dáng phút chốc biến mất tại chỗ.
"Khụ. . ." Toàn thể người Ảo Ảnh cung ho khan, đồng thời nâng tay day day huyệt thái dương. Chủ tử ta tôn kính sùng bái a, hai người đừng khảo nghiệm chỉ số thông minh chúng ta, về sau nói chuyện có thể đừng bí hiểm như vậy không?
Cùng lúc đó, trong hỏa điện lúc trước –
Diễnđàn✪Lê✪QuýĐôn"Diễm, cần mấy khối kim gạch?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoa xoa kim gạch trên tường, nghiêng đầu hỏi Hiên Viên Diễm an tĩnh đứng bên cạnh nàng.
"Năm khối." Hiên Viên Diễm bạc môi khẽ mở, ôn nhu cười trả lời.
"Nga." Nhẫn huyền băng thiết nháy mắt nở rộ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lật cổ tay, đem nhẫn huyền băng thiết cắt tường.
Mà ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng nhẫn huyền băng thiết cắt tường, mặt đất oanh một tiếng vang lên, nứt ra thành vô số khe hở. Ngọn lửa hừng hực giống hệt lúc trước, lại rầm rĩ nhảy lên đỉnh điện, tinh tế nhảy múa.
Lười quan tâm nhiệt độ nóng bỏng sau lưng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng xem xét vách tường, nhẫn huyền băng thiết lấy tốc độ nhanh hơn cắt gạch.
"Diễm, này." Trong nháy mắt, một khối kim gạch đã bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắt xuống. Đem khối kim gạch đến trong tay Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại tiếp tục cắt gạch.
Vươn tay nhận lấy kim gạch Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa xong, Hiên Viên Diễm quay đầu xem xét ngọn lửa phía sau. Liền thấy hắn nhẹ nhàng dời bước, đứng thẳng sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dùng thân hình chính mình cản lại khí nóng giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù chuyên tâm cắt gạch, nhưng cước bộ nhẹ nhàng của Hiên Viên Diễm nàng sao có thể không phát hiện được chứ? Sau lưng đang nóng bỏng, nàng không cần đoán cũng không cần quay đầu nhìn, khẳng định là Diễm dùng thân hình giúp nàng cản nhiệt.
Diễnđàn✪Lê✪QuýĐônThượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng nhếch môi cười, hai tròng mắt tràn đầy nét cười hạnh phúc tiếp tục cắt gạch.
Nàng không có ngăn cản Hiên Viên Diễm giúp nàng cản nhiệt, là vì nàng biết ngăn cản cũng vô dụng. Diễm che chở chính mình là sự thâm tình của hắn, quật cường cùng cố chấp. Cho dù nàng ngăn trở, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Hiên Viên Diễm đã cầm được năm khối kim gạch. Hai người nhìn nhau cười, thân hình dán trên vách tường, một trước một sau về tới chỗ khối đá ngầm.
Nguyên lai, vương phi cùng vương gia rời khỏi, là trở lại trong hỏa điện lấy kim gạch a? Nhưng mà vì sao phải đi lấy kim gạch chứ, hay là. . . Muốn phá giải huyễn trận cần dùng đến kim gạch?
Nhóm người Ảo Ảnh cung tuy không biết gì về ngũ hành bát quái, nhưng hiện tại nhìn thấy trong tay Hiên Viên Diễm có năm khối kim gạch, lại hồi tưởng lời nói lúc trước của Hiên Viên Diễm: kim mộc thủy hỏa thổ, mộc thủy hỏa thổ đều đã tề tụ, chỉ thiếu kim. Dù bọn họ ngu dốt, cũng có thể đoán được một ít.
"Diễm, kế tiếp. . . Liền dựa vào chàng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi mở đôi môi đỏ mọng, hai tròng mắt mị hoặc cười nhìn Hiên Viên Diễm. Huyễn trận nàng chưa bao giờ gặp qua, cho nên dù nàng hiểu được đạo lý kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành tương sinh tương khắc, cũng không thể tự mình đi phá giải trận.
"Ân." Hiên Viên Diễm mỉm cười ứng tiếng xong, ngẩng đầu, lại ngưng mắt xem xét đèn lồng trên đỉnh điện.
Tiếp theo, liền thấy hắn bỗng dưng nâng cánh tay lên, vận mười phần nội lực đem một khối kim gạch ném tới đỉnh điện.
Diễnđàn✪Lê✪QuýĐônOanh một tiếng vang lên, chiếc đèn lồng ở chính giữa đại điện bị bung ra, rơi xuống dòng sông. Mà trên đỉnh điện, bởi vì đèn lồng đỏ bung ra mà lộ ra vách tường làm từ nham thạch, một khối kim gạch bị nội lực của Hiên Viên Diễm khảm vào đó.
Vù vù vù vù bốn tiếng vang lên, bốn khối kim gạch còn lại trong tay Hiên Viên Diễm lần lượt bị bắn lên đỉnh điện. Bốn khối kim gạch chuẩn xác đánh rơi bốn cái đèn lồng đỏ, lần lượt khảm vào vị trí trái phải trước sau xoay quanh khối kim gạch thứ nhất.
Trong nháy mắt toàn bộ năm khối được khảm trên đỉnh điện, những chiếc đèn lồng còn lại trong nháy mắt xoay tròn, tiếp chúng nó liền tự động thay đổi vị trí.
Nhìn thấy đèn lồng đỏ thay đổi vị trí, Hiên Viên Diễm phút chốc cúi đầu, hai tròng mắt thâm thúy nhìn khối đá ngầm phía trước con sông.
Lúc trước những chữ đen trên cánh cửa chữ Võng, đã nói rất rõ ràng. Tiến vào trong cánh cửa chữ Võng, chỉ cần có thể thành công xông qua cơ quan, thì có thể thuận lợi đi đến cấm địa cuối cùng.
Cho nên dưới con sông sâu không thấy đáy này, nhất định tiềm tàng một cây cầu có thể đặt chân. Hiện tại hắn đã thành công phá giải huyễn trận, cây cầu như thế nào vẫn không thăng từ đáy sông đi lên chứ?
Diễnđàn✪Lê✪QuýĐônNgay tại thời điểm đèn lồng thay đổi vị trí xong, lâm vào trạng thái im lặng, cây cầu hư ảo do sương mù tạo thành trên sông, lập tức bị tản ra bốn phía.
Khi cây cầu phá thành mảnh nhỏ, mọi người nhìn thấy nước sông quay cuồng càng thêm mãnh liệt. Oanh một tiếng vang, như Hiên Viên Diễm đã đoán, một cây cầu đá vô cùng cứng rắn từ đáy sông đi lên.
Một đầu cầu đá gần bên chân mọi người, một đầu là một cánh cửa màu sắc rực rỡ. Mọi người nhìn nhau cười, đều bước trên cầu đá, hướng tới cánh cửa mà đi.
Nháy mắt tiến vào cánh cửa màu sắc rực rỡ, một hình ảnh vô cùng tươi sáng xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người, đó là biển hoa do vô số đóa hoa tươi xinh đẹp tạo thành.
Chỉ thấy mỗi một bông hoa đều có năm cánh, năm cánh hoa có màu sắc lần lượt là: trắng noãn, tím đậm, đỏ tươi, vàng nhạt, lam nhạt. Chúng nó quấn quít, nhẹ nhàng bay múa. Giống như tinh linh, đem dáng vẻ thướt tha phơi bày trong hồng trần.
"Trời ạ, biển hoa này thật đúng là đẹp a." Nhóm người Ảo Ảnh cung nhìn nhau mấy cái, đều mở miệng tán thưởng nói.
Bất quá trong lòng bọn họ cũng âm thầm bổ sung: biển hoa này tuy rằng xinh đẹp hiếm thấy, nhưng là so sánh với ngọc nhan như tiên của tiểu vương phi nhà bọn họ, rõ ràng vẫn kém hơn không ít a.
"Hình ảnh trước mắt còn không tính đẹp, còn có cái đẹp hơn chưa phóng thích đâu, muốn thưởng thức sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, hai tròng mắt u lãnh mị hoặc cười quét về phía người Ảo Ảnh cung.
Đám người Ảo Ảnh cung dõi tầm mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tiểu vương phi nói chuyện luôn luôn bí hiểm, bất quá giờ phút này bọn họ đã thật sâu cảm nhận được một chuyện: đó chính là. . . Tiểu vương phi vừa nói ra lời bí hiểm, nguy hiểm sẽ lập tức đến.
Diễnđàn✪Lê✪QuýĐônChỉ thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt cổ tay vừa lật, mấy cái tú hoa châm bay vọt tới trong biển hoa. Trong nháy mắt tú hoa châm xuyên qua bông hoa, hoa trong biển di động tỏa ra sương mù màu sắc rực rỡ.
"Hí. . ." Đám người Ảo Ảnh cung lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, hoa không chỉ đẹp đến quỷ dị, mà còn có thể phóng ra sương mù màu sắc rực rỡ, này này này. . .
"Hoa này không thể bị đụng chạm, nếu không chúng nó sẽ lập tức phóng ra khí độc màu sắc rực rỡ. Mà một khi khí độc này tiến vào lục phủ ngũ tạng, lục phủ ngũ tạng sẽ từ từ hư thối, cuối cùng làm người ta mất mạng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay vén mấy sợi tóc bên má, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chậm chạp nói.
Độc khí không dễ dàng phiêu tán, chỉ tụ tập ở bốn phía hoa tươi. Nhưng là nếu bọn họ muốn tiếp tục tiến lên, nhất định phải bước vào biển hoa trước mắt. Mà chỉ cần bọn họ tiến vào trong biển hoa một bước, độc khí tự nhiên sẽ xâm nhập vào bọn họ.
"Vương phi, nếu toàn thể chúng ta ngừng thở đi xuyên qua biển hoa, có phải có thể tránh bị khí độc xâm nhập không?" Ngân Lang xem xét biển hoa trước mặt, nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Cho dù mím chặt, vẫn không thể tránh bị độc khí ăn mòn. Bởi vì chỉ cần chúng nó chạm tới da thịt, tự nhiên sẽ thẩm thấu vào da, chất độc sẽ ngấm vào lục phủ ngũ tạng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ lắc lắc đầu, mở miệng thản nhiên nói.
"Độc khí này cư nhiên lợi hại như thế?" Nhóm người Ảo Ảnh cung nhìn nhau mấy cái, khóe miệng co rút nói.
"Không sợ, tiểu vương phi của chúng ta trên phương diện độc thuật đã đạt tới đỉnh cao. Độc khí này dù khủng bố, chỉ cần có vương phi ở đây, nó cũng chỉ là thùng rỗng kêu to." Ngân Lang hai tay chống nạnh, ngẩng cao đầu nói. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện