[Dịch]Đặc Công Tà Phi - Sưu tầm
Chương 55 : Hủy phá hủy tự tin của hắn chính là lạc thú của ta
.
Hiên Viên Diễm từ trên ghế đứng lên, cất bước đi đến nhuyễn tháp ngồi xuống, hắn đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm ngồi trên đùi mình.
Đầu ngón tay trêu đùa tóc mai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, Hiên Viên Diễm cười nói: "Nguyệt nhi, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là như thế nào làm được?".
"Đừng xem chúng nó là xúc xắc, mà đem chúng trở thành tâm của ngươi. Tâm của ngươi, tùy ngươi tới khống chế." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khẽ, ngồi trong lòng Hiên Viên Diễm, nàng đưa tay ôm gáy Hiên Viên Diễm, ôn nhu nói.
"Khó trách ta luôn làm không được, bởi vì tâm của ta, giờ chính ta đã không thể khống chế. Nó. . . Bị ngươi nắm trong tay rồi." Lòng bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai tròng mắt Hiên Viên Diễm cười quyến rũ, giọng điệu ôn nhu như nước nói.
"Như vậy a, vậy ngươi chẳng phải là thực đáng thương?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt nhìn, thanh âm mười phần trêu tức.
"Kia không phải đáng thương, mà là hạnh phúc. Cho nên, ta rất vui lòng để tâm bị ngươi nắm trong tay." Cánh tay vòng qua ôm lấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm nỉ non nói.
"Ngu ngốc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi cười một tiếng, vươn tay điểm điểm chóp mũi Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm rũ mắt, dung nhan nhiễm ý cười yêu dã, hắn đưa tay nâng cằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, nhướng mày tà mị nói: "Ngu ngốc?".
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, hai mắt ẩn ẩn ý cười nói.
"Sai, ta mới không phải ngu ngốc đâu, những nhân tài không có mắt này mới là ngu ngốc." Hiên Viên Diễm lắc lắc đầu, tròng mắt tản ra ánh sáng mị hoặc.
Nguyệt nhi, nàng căn bản chính là mỹ ngọc thế gian khó tìm, người đời lại cứ cho rằng nàng là viên đá xấu xí ngu dốt, thật sự là mắt mù tâm càng mù quáng a. Nghĩ lại cũng thật sợ hãi, nếu lúc trước mình không đi vào rừng cây cứu Nguyệt nhi, chẳng phải là hạnh phúc cả đời của mình bị hủy sao?
"Ngươi a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đương nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hiên Viên Diễm, chỉ cười không nói gì, nàng lấy ra tờ giấy trong tay áo đưa cho Hiên Viên Diễm.
"Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm rốt cuộc có mưu đồ gì không thể cho ai biết, đều ở trên tờ giấy này. Có điều, tờ giấy này dính nước thuốc đặc chế, nên chữ bị ẩn đi. Chỉ sợ cần phải lãng phí chút thời gian nghiên cứu, mới có thể làm cho tất cả chữ trên tờ giấy hiện ra." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai nói.
"Đã thử nhúng nước hoặc là hơ lửa chưa?" Hiên Viên Diễm bóp nhẹ tờ giấy, nghiêng đầu hỏi.
"Đã thử qua , vô dụng, chữ không hiện ra. Bất quá, trên đời không có chuyện gì có thể làm khó ta, ta khẳng định có biện pháp làm cho chữ trên giấy hiện ra." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng cao đầu, ngạo khí mười phần nói.
"Vậy thì vất vả Nguyệt nhi a?" Hai tròng mắt Hiên Viên Diễm đầy ắp ý cười, đem tờ giấy trả lại cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Có thể phá hủy tự tin của Dạ Dật Phong, chính là lạc thú của ta. Cho nên, vất vả có gì đáng ngại a?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nhíu mi, ý cười trong mắt vô cùng yêu dã.
Nắm chặt tờ giấy Hiên Viên Diễm đưa trong tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dõi mắt về phía cửa, mở miệng nói: "Quản gia, đem đồ ăn đưa vào đi, Diễm đói bụng."
"Vâng, vương phi." Quản gia cung kính đáp, xoay người tiến vào, đem đồ ăn bày lên mặt bàn, tiếp thức thời lui ra ngoài.
"Diễm, ăn cơm đi. Nhớ kỹ, về sau không được lại để cho mình đói bụng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọc chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, biểu tình nghiêm túc nói. Người này, sáng sớm rời phủ không ăn điểm tâm, tối về phủ cơm chiều cũng không ăn, hắn cho rằng mình là người sắt à?
"Tuân mệnh." Hiên Viên Diễm lớn tiếng đáp.
Đem thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trên đùi dời đi, ôm ngồi ở trên nhuyễn tháp, hai mắt Hiên Viên Diễm cười đến thỏa mãn đi tới cạnh bàn. Cảm giác được Nguyệt nhi quan tâm thật rất hạnh phúc a, hắn quyết định, về sau thường thường đói bụng, làm Nguyệt nhi đau lòng vì mình nhiều hơn.
Hiên Viên Diễm ngồi xuống bên bàn, vùi đầu ngoan ngoãn ăn xong bữa tối. Môi đỏ mọng nhấm nháp đồ ăn, mùi rượu thơm ngát, trong lòng yên lặng hưởng thụ niềm hạnh phúc nho nhỏ khi có kiều thê làm bạn.
Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở Ảo Ảnh Cung ăn no mới hồi phủ, lúc này lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve tờ giấy, nghiên cứu phương pháp làm hiện chữ.
Gió đêm nhẹ nhàng phất qua, không khí nhẹ nhàng di động. Ánh trăng bạc cùng ánh nến đỏ hòa quyện vào nhau, chiếu sáng phòng ngủ đầy ắp tình nồng, tạo nên phong cảnh như thi như họa, như mộng như ảo.
Cùng lúc đó, trong một phòng ngủ --
Dạ Dật Phong đang đứng ở trước bàn, ngón tay dài nhỏ di động, thưởng thức ly rượu trong suốt, tiếp hắn rũ mắt đưa ly rượu nên miệng uống. Sao đó, hai tròng mắt lại nhìn về phía mặt bàn, ánh mắt thâm thúy xem xét sáu mươi viên xúc xắc trên bàn.
Hắn đã suy nghĩ hơn nửa canh giờ, cuối cùng đưa ra đáp án là: để hắn đem sáu mươi viên xúc xắc thành bột phấn thực dễ dàng, nhưng để làm cho sáu mươi viên xúc xắc xếp thành một hàng, hơn nữa điểm số đều là giống nhau, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không làm được.
Cái này căn bản không phải năng lực của con người có thể hoàn thành a, Thượng Quan Ngưng Nguyệt a Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chẳng lẽ ngươi còn biết yêu pháp? Rũ mắt, lại rót một ly rượu, tiếp Dạ Dật Phong ngửa người ra sau, nằm lên xích đu ở sau lưng.
Nha đầu kia, không chỉ có chiêu số võ công quỷ dị khó lường, thủ pháp hạ độc xuất thần nhập hóa, mà ngay cả kỹ xảo che dấu cũng làm người ta khó mà suy xét.
Hôm nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang theo hai tên thuộc hạ vừa rút lui khỏi sòng bạc, hắn liền lặng lẽ theo đuôi. Nhưng mà, lúc hắn đi theo, chỉ là không cẩn thận nháy mắt nhiều vài cái, hắn thế nhưng đã bị mất dấu Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng hai gã thuộc hạ của nàng. Hắn đến bây giờ vẫn không hiểu, hắn rốt cuộc là như thế nào bị mất dấu đây?
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt a Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ta hiện tại rất hứng thú với một thân bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi của ngươi, nhưng thật ra hứng thú nuốt trọn Long Diệu Hoàng triều còn lớn hơn a." Dạ Dật Phong nhàn nhã đẩy xích đu, trong môi tràn ra thanh âm lạnh nhạt.
Nhưng mà, ở phía sau, vèo một tiếng vang lên. Một phong thư cùng ngân tiêu bỗng dưng phá cửa sổ mà vào, rơi xuống ở bên cạnh xích đu của Dạ Dật Phong.
"Người nào?" Dạ Dật Phong lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, híp mắt nhìn về phía ngân tiêu cắm vào cửa sổ...
Cùng lúc đó, trong một phòng ngủ khác –
Dưới ánh nến, gió đêm ôn nhu phiêu đãng, Tiêu Hàn biểu tình u lãnh đứng ở bên bàn, híp mắt nhìn sáu mươi viên xúc xắc trước mặt.
Hôm nay, chuyện xảy ra ở Chí Tôn Sòng Bạc, hắn đã biết được từ bọn thuộc hạ. Thương Nguyệt thái tử cùng trưởng nữ của Tả thừa tướng của Long Diệu Hoàng triều có quan hệ gì đó, điều này hắn sớm hay muộn cũng sẽ hiểu được.
Mà hiện tại điều làm hắn không rõ, chính xác mà nói, làm hắn không cách nào nhìn thấu là, Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm sao có thể đem sáu mươi viên xúc xắc xếp thành một đường, mà điểm số lại giống nhau đây?
Hắn thử rất nhiều lần, đây căn bản là chuyện không có khả năng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, xem ra năng lực của nàng so với trong tưởng tượng của mình còn lớn hơn nhiều.
Lúc này, một bóng dáng mặc hắc y quỷ mị tiến vào, chỉ thấy hắn mang biểu tình sợ hãi quỳ một gối xuống, giọng điệu run rẩy nói: "Thái tử, thuộc hạ đã liên lạc với những mật thám ẩn núp ở Long Diệu Hoàng triều, bọn họ nói Long Diệu Hoàng triều căn bản không có một nữ tử nào có cái bớt hình hoa sen giữa mi tâm cả. Có phải là. . . Quốc sư đoán sai rồi không, kỳ thật nữ tử kia căn bản không phải ở Long Diệu Hoàng triều".
"Ngươi cho rằng quốc sư tính sai sao?" Tiêu Hàn chuyển ánh mắt u lãnh từ xúc xắc sang hắc y nhân, giọng điệu không có một tia độ ấm nói.
"Này. . ." Hắc y nhân cúi đầu thật thấp, hắn biết chính mình không nên đi nghi ngờ lời nói của quốc sư, quốc sư không có khả năng tính sai. Nhưng là, nhóm mật thám đã dò xét một ngày một đêm, quả thật tìm không được nữ tử mà quốc sư nói a.
"Tiếp tục điều tra, nữ tử kia nhất định ở Long Diệu Hoàng triều." Tiêu Hàn mở miệng, thanh âm lạnh thấu xương.
"Vâng." Hắc y nhân cung kính ứng tiếng, tiếp bóng dáng phóng đi như gió, biến mất không còn bóng dáng.
Nhưng mà, ngay tại lúc hắc y nhân biến mất, vèo một tiếng vang lên. Một phong thư cùng ngân tiêu phá cửa sổ mà vào, tốc độ nhanh như tia chớp rơi xuống bên chân Tiêu Hàn. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện