[Dịch]Đặc Công Tà Phi - Sưu tầm
Chương 356 : (Đại kết cục) Yêu cả cuộc đời 5
Ngày đăng: 18:17 12-05-2018
.
Dứt lời --
Hiên Viên Diễm nâng đầu ngón tay lên, nhẹ phẩy gò má của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hơi đổi lời kịch: "Nha đầu, nếu ta nguyện cưới, ngươi nguyện gả. Như vậy, Chúng ta lập tức thành thân, mời trăng sáng làm bà mối, ngôi sao là người chủ trì, cây cối trong rừng là khách quý, một bái trời, hai bái đất, ba phu phê giao bái thì sao?"
Ngón tay thon dài dời bên trên, lượn quanh chơi đùa lọn tóc đen bên má của Hiên Viên Diễm, trong mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổi lên ý cười giảo hoạt như hồ ly.
"Ngươi nguyện lập tức cưới, ta lại không nguyện lập tức gả, trừ phi ngươi trải qua khảo nghiệm, để cho ta biết ngươi có tình ý chân thành, ta mới có thể an tâm gả cho ngươi!"
Nhíu mày, môi mỏng cong lên, Hiên Viên Diễm nói: "Khảo nghiệm như thế nào? Ngươi cứ việc nói, ta nhất định thông qua!"
Ngón tay thon dài thả tóc Hiên Viên Diễm ra, đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhiễm ý cười tà, bóng dáng chợt như sao băng lóe lên, đứng ở bên cạnh Thượng Quan Hạo.
Tay trái thân mật ôm lấy cánh tay của Thượng Quan Hạo, tay phải đưa ra tạm biệt Hiên Viên Diễm phía đối diện, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói ra năm chữ: "Diễm, ngày mai gặp lại!"
Đối với hành động của ái thê, Hiên Viên Diễm không biết nên nhận như thế nào, ngây ngốc nháy mắt, khóe miệng giật giật hỏi: "Nguyệt nhi, nàng nàng nàng...... đang diễn kịch gì vậy?"
Ý cười tà trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng đậm, mở miệng nói: "Diễm, chàng còn nhớ rõ câu nói sau cùng của chàng mà năm năm trước, ta bảo chàng cút ra khỏi rừng cây không?"
Không cần suy nghĩ, mỗi một câu ái thê đã từng nói, mỗi một câu mình từng nói với ái thê, đều khắc trong tim Hiên Viên Diễm, lập tức đáp: "Nha đầu, ngày mai gặp!"
Môi anh đào cười cong lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hỏi một lần nữa: "Như vậy, ngày hôm sau, chúng ta gặp nhau ở nơi nào?"
"Trong Tây viện phủ tướng quân, một ngày kia, nàng thức dậy tương đối trễ, giờ thìn mới rời giường, mà giờ dần ta đã canh giữ trên một cây lớn ở Tây viện, chờ nàng mở cửa."
Nói chuyện cũ với ái thế, một màn rõ mồn một trước mắt, giống như mới xảy ra hôm qua, Hiên Viên Diễm đáp: "Ta đợi ba canh giờ, nàng mở cửa đi ra thì xiêm y của ta dường như đã bị sương sớm rửa qua rồi!"
Tay trái rời khỏi cánh tay Thượng Quan Hạo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi đi về phía Hiên Viên Diễm, đôi môi đỏ nhẹ giọng nói: "Một ngày kia, xảy ra rất nhiều chuyện."
Những chiếc lá xanh theo gió xoay tròn ở giữa, Hiên Viên Diễm cũng chậm rãi đi về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng dịu dàng kể lại: "Ừ, trước kia ta đeo bám dai dẳng, đi theo nàng đến tiệm rèn Xảo Đoạt Thiên Công nổi danh nhất kinh thành, kết quả, nàng muốn ám khí vòng tay và nhẫn ám khí, bên trong tiệm không người nào có thể đánh ra. Tiếp đó, chỉ vì thái độ của nàng đối với ta có chút cải thiện, ta ân cần dẫn nàng đi tiệm rèn Vô Danh."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt di chuyển hai chân, trong mắt ngọc nhìn Hiên Viên Diễm không còn là ý cười tà mị nữa, mà là ý cười dịu dàng.
"Sau đó, Ly hạ chỉ để ta vào cung, tự mình chọn lựa vị hôn phu tương lai, chọn vị hôn phu xong, ta lấy Long Lệnh làm thù lao, giải độc Vong Đằng và độc Phệ Tâm Thảo cho Ly."
Dừng bước chân lại, cùng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt chạm mặt mà đứng, khóe môi Hiên Viên Diễm cong lên một nụ cười thích thú: "Mặc dù chọn ta làm vị hôn phu, nhưng nửa đêm, nàng lại lẻn vào Thụy vương phủ, muốn lấy mạng của ta, kết quả......"
Đưa tay, bóp gò má của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói tiếp: "Kết quả, ta thất bại. Không lấy được mạng của chàng, cuối cùng còn bị chàng trộm tâm!"
Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm nói: "Nàng cũng đâu có thua thiệt, ta trộm tâm của nàng, chẳng phải lúc đó nàng cũng đánh cắp tim của ta sao?"
"Diễm, bây giờ nhớ lại, một màn đó thú vị ra sao, ngày mai, chúng ta diễn lại một màn đó thì thế nào? Tối nay, ta trở về phủ tướng quân, sáng sớm ngày mai, chàng trèo lên cây chờ ta mở cửa, dĩ nhiên, ta sẽ dậy sớm một chút, không để xiêm áo của chàng bị sương sớm thấm ướt đâu.
Sau đó......"
Đầu ngón tay vòng vẽ lồng ngực Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Chúng ta đi tới tiệm rèn Xảo Đoạt Thiên Công chế tạo ám khí, lại đổi sang đi tiệm rèn Vô Danh chế tạo ám khí. Sau khi trở về, chàng hạ độc Vong Đằng và độc Phệ Tâm Thảo cho Ly, sau đó ta lại giải độc cho Ly!"
-- có lầm hay không?
Hai ngươi nhớ lại quá khứ, liên quan gì đến ta?
Đối với hai ngươi mà nói, đoạn kí ức yêu trước đánh nhau rất thú vị, nhưng đối với ta mà nói, đoạn kí ức trúng độc lại rất bi thảm đó!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, bên kia, Hiên Viên Ly vốn vểnh tai lắng nghe, một tiếng "ầm" vang lên, ngã xuống đất vẻ mặt hôn mê bất tỉnh.
Không nhìn thấy Hiên Viên Ly té xỉu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp tục nói: "Cuối cùng, nửa đêm ta lẻn vào Thụy vương phủ, da.nlze không đúng, hôm nay chúng ta đã ở hoàng cung rồi, cuối cùng, ta đi hoàng cung giết chàng, sau đó không có giết được, bị chàng trộm tâm!"
-- khụ khụ khụ, nếu tối nay Nguyệt nhi trở về phủ tướng quân, hắn phải làm gì đây? Hắn hắn hắn...... chẳng phải hắn sẽ ở một mình trông phòng rồi sao?
Môi mỏng mở ra, Hiên Viên Diễm cố gắng nhớ lại: "Nguyệt nhi, chuyện khác có thể diễn lại như cũ, có một chuyện có thể hơi thay đổi được không? Chuyện leo cây chờ nàng mở cửa đó, đổi thành tối nay chúng ta cùng nhau hồi cung, đợi đến sáng sớm ngày mai, nàng trở lại phủ tướng quân giả bộ ngủ, sau đó ta đến phủ tướng quân leo cây, chờ nàng mở cửa?"
"Như vậy cũng không giống như thật đâu, tình cảnh như cũ mới thú vị chứ sao. Cứ quyết định như vậy, tối nay ta trở về phủ tướng quân trước, sáng mai chàng trèo lên cây chờ ta mở cửa đó."
Dứt lời, bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại chợt lóe lên như sao băng, đứng ở bên cạnh Thượng Quan Hạo.
Tiếp đó, tay lôi kéo cánh tay Thượng Quan Hạo, bỏ lại một câu "Diễm, ngày mai gặp!", liền dẫn Thượng Quan Hạo bay ra khỏi rừng cây bên hồ Thương Linh.
Giống như phu quân bị vứt bỏ không có chỗ khóc, Hiên Viên Diễm ngổn ngang trong gió, khóe mắt co giật mãnh liệt nhìn ái thê bay đi: "Nguyệt nhi, nàng nàng nàng......"
Trong lòng ngừng cười, Vô Ngân dời bước tiến lên.
Bàn tay vỗ nhẹ đầu vai Hiên Viên Diễm, nhìn như đang an ủi Hiên Viên Diễm bị vứt bỏ, nhưng trong miệng Vô Ngân lại cất ra lời trêu tức.
"Nam nhi có lệ không dễ rơi, không phải chỉ bị vứt bỏ một lúc thôi sao, nhịn đi, ngàn vạn đừng khóc! Nguyệt nhi không cần ngươi nữa, Vô Ngân cần ngươi, đi đi đi, Vô Ngân hồi cung uống rượu với ngươi, ngày mai còn cùng ngươi leo cây, đủ tri kỷ chứ?"
Sau khi tặng Vô Ngân một nhìn xem thường, Hiên Viên Diễm chợt tà mị cười, trong môi mỏng chậm rãi phun ra sáu chữ: "Ngày mai, không cây cũng trèo!"
Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong rảo bước đi tới, nghe được lời Hiên Viên Diễm nói, lúc này cùng kêu lên hỏi: "Không cây cũng trèo? Có ý gì?"
"Ta quyết định, lặng lẽ lẻn vào Tây viện của phủ tướng quân, thừa dịp Nguyệt nhi không chú ý, đốt gốc cây năm đó ta trèo thành tro tàn."
Ý cười tà mị trên mặt càng sâu hơn, Hiên Viên Diễmns: "Đốt cây thành tro bụi, còn trèo gì nữa? Kể từ đó, Nguyệt nhi chỉ có thể buông tha chuyện trèo cây, tối nay theo ta hồi cung trước, sáng sớm ngày mai trực tiếp tới tiệm rèn!"
Nghe được lời Hiên Viên Diễm nói, khóe miệng Vô Ngân cong lên: "Khụ...... từ trước đến giờ Nguyệt nhi thông minh tuyệt đỉnh, ngươi nhỏ mọn phá cây, đoán chừng khó thoát khỏi suy nghĩ và dự đoán của Nguyệt nhi. Môt khi bị Nguyệt nhi bắt được tại chỗ, sợ rằng Nguyệt nhi sẽ dùng một cước đá ngươi ra khỏi phủ tướng quân!"
Ý cười trên gương mặt tan đi, đôi mắt đen trừng nhìn Vô Ngân, Hiên Viên Diễm tức giận: "Này, cuối cùng ngươi có phải là tri kỷ của ta hay không? Không thể nói được lời tốt nào sao?"
Hé miệng, Vô Ngân nói: "Được, được, được, ta sai rồi! Chúc ngươi phá cây thành công, mang Nguyệt nhi về hoàng cung, chính ta bày rượu ngon ở trong điện, chờ ngươi và Nguyệt nhi hồi cung nâng cốc nói cười!"
"Nhờ lời chúc may mắn của ngươi, ta đi phá cây!"
Tiếng nói vừa ngừng, bóng dáng lóe lên, vạt áo Hiên Viên Diễm theo gió bay cuộn lên, lúc này biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Cười liếc nhìn phía Hiên Viên Diễm rời đi, Vô Ngân dời bước đến chỗ xem diễn lúc trước.
Chân khẽ đá hông của Hiên Viên Ly, Vô Ngân trợn mắt mà nói: "Ly, đừng giả bộ hôn mê, đứng lên đi! Chúng ta nên trở về cung rồi, vừa phẩm rượu, vừa chờ Diễm thành công phá cây, thuận lợi mang Nguyệt nhi về cung!"
Nảy lên như một con cá, Hiên Viên Ly đưa hai tay chống nạnh: "Nguyệt nhi nói hạ độc ta, hỗn tiểu tử Diễm lại khuyên cũng không khuyên, qiudoon huynh đệ không có lương tâm này, ta nguyền rủa hắn phá cây không thành công, sáng sớm ngày mai leo cây tắm ướt sương sớm."
Hiên Viên Ly mới vừa nói xong, Thiên Cơ lão nhân "châm dầu vào lửa" mà nói: "Ly, nguyền rủa này quá nhẹ rồi, ngươi nên nhìn trời cầu nguyện, cầu nguyện sáng sớm ngày mai trời giáng mưa to, xối Diễm leo cây cho ướt sũng!"
Thiên Cơ lão nhân " châm dầu vào lửa " xong, đến phiên Dạ Dật Phong: "Đợi Diễm bị mưa xối cho ướt sũng, chúng ta từng người cầm ô xuất hiện, vây quanh đứng ở dưới gốc cây, cười xem vẻ túng quẫn của Diễm?"
Vô Ngân nghiêng đầu, "hỏi ý" đoàn người: "Có muốn từng người xách theo một thùng nước, dội lên người Diễm, để Diễm ướt càng thêm ướt không?"
Nam Cung Ngạo Nhật lắc đầu, cũng không phải là không tán thành đề nghị của Vô Ngân, mà sửa đổi đề nghị này: "Một thùng nước quá ít, ít nhất cũng phải hai thùng nước!"
Khóe miệng Tiêu Hàn hơi cong lên, giọng lạnh nhạt nói: "Một đám vui sướng khi người gặp họa, cẩn thận bị Diễm nghe thấy, đánh các ngươi đến sưng mặt sưng mũi!"
Liếc nhìn Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong hỏi: "Thành thật mà nói, Tiêu Hàn, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy vẻ túng quẫn của Diễm sao?"
Hơi im lặng, Tiêu Hàn nói ra tiếng lòng: "Khụ...... Được rồi, thành thật mà nói, ta rất muốn rất muốn rất muốn!"
Quay đầu, Dạ Dật Phong lại hỏi: "Ngân Lang, Thanh Báo, hai người các ngươi thì sao?"
Ngân Lang và Thanh Báo cúi đầu, tiếng như muỗi kêu mà nói: "Cái đó...... chủ tử luôn luôn cao quý như thần, nếu thỉnh thoảng hiện ra vẻ túng quẫn, không trộm nhìn một sẽ phải tiếc nuối cả đời."
"Ha ha ha --"
Từng trận cười lớn vang lên, đoàn người kề vai sát cánh, vui thích bước đi, ra khỏi rừng cây ven hồ Thương Linh.
Chỉ là, ngoài mặt mọi người mặc dù có vẻ mặt "Hả hê", nhưng, trong lòng bọn họ, thật ra thì chân thành chúc phúc phu thê Hiên Viên Diễm.
Về phần Hiên Viên Diễm, tối nay rốt cuộc hắn phá cây thành công, thuận lợi mang ái thê về cung, ôm ái thê ngọt ngào đi vào giấc mộng?
Hay là, bị ái thê hiểu rõ tâm tư muốn phá cây, sau đó níu lấy lỗ tai "đưa" ra khỏi phủ tướng quân, tối nay một mình trông phòng, ngày mai leo cây chờ ái thê mở cửa đây?
Còn chưa xảy ra chuyện, nên cũng không biết!
Nhưng, khẳng định biết được là --
Bất luận tối nay trình diễn màn kịch nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến yêu một đời một kiếp, tình một đời một kiếp, hạnh phúc một đời một kiếp của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt......
------ lời ngoài mặt ------
Các bạn thân ái, văn đã kết thúc, cám ơn các bạn thân ái làm bạn suốt cả quá trình, yêu yêu yêu!
Hết trọn bộ
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện