[Dịch]Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy - Sưu tầm

Chương 44 : Có thể vung tay giành nhau hay không?

Người đăng: 

.
Edit: Phong siêu cấp mỹ nam Beta: Phi Phi Chỉ là đôi mắt của Vân Khinh Tiếu quá tĩnh mịch, sâu đến nhìn không thấy đáy như mặt không chút sóng gợn lăn tăn. Người ta chỉ có thể nhìn bề mặt mỹ lệ bên ngoài, không thể nào biết bí mật sâu dưới kia. “Vách đá vạn trượng bóng loáng cao chót vót, lúc Hàn công tử đi xuống, nhất định phải tập trung mười hai vạn phần tinh thần, không được hoảng hốt, nếu không…” Vân Khinh Tiếu khẽ cười một tiếng, nhìn Hàn Dật Phong một cái, sau đó xoay người rời đi. Thiên Thánh Quả mặc dù trân quý, nhưng nàng không mong người đi xuống đó hôm nay có bất kỳ sơ suất nào. Mặc dù đã chuẩn bị xong những thứ muốn đem theo, nhưng Vân Khinh Tiếu suy nghĩ kỹ một chút vẫn cảm thấy nên lấy thêm một sợi dây thừng. Nếu như Lãnh Vô Tà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể sẽ phải dùng tới. Trở lại vách đá, những người chuẩn bị leo xuống hái Thiên Thánh quả cũng đã tập trung tại đó. Kinh Phong dịch dung thành Lãnh Vô Tà và Lãnh Vô Tà dịch dung thành Tề Lạc đều ở đó. Vân Khinh Tiếu tới gần bọn họ, khẽ mỉm cười. Không ngờ hai người này xuất hiện trước mặt mọi người sẽ có thay đổi lớn như vậy, nếu như không biết rõ thì Vân Khinh Tiếu chỉ sợ cũng sẽ không nhìn ra bọn họ đã dịch dung. Lúc này Hàn Dật Phong cùng Võ lâm minh chủ Khúc Khải Thiên và chưởng môn phải Minh Thành – Minh Thiên Chiến đều đã chuẩn bị xong. Đảo mắt nhìn thấy Lam Táp Ảnh và Hoa Lạc Tình, Vân Khinh Tiếu khẽ cười chào hỏi bọn họ: “Lam công tử, Hoa cung chủ!” Hoa Lạc Tình chỉ lạnh nhạt nhìn nàng một cái, không nói gì. Lam Táp Ảnh khẽ mỉm cười với nàng :”Vân cô nương!” “Lam công tử cùng Hoa cung chủ trong lúc đi xuống, nhớ mang theo dao găm, sợ là khi hái Thiên Thánh Quả này cần dùng tới dao găm” Những người võ công cực cao như bọn họ, khi đi xuống mang theo con dao, trong lúc nguy cấp có thể tự cứu mình một mạng, chẳng qua Vân Khinh Tiếu là người cực kỳ thông suốt, nàng không thể nói dao găm khi bọn họ gặp phải gian nguy có thể cứu mạng. Người cổ đại này rất mê tín, nếu như chưa khi xuống mà nàng đã nói dao găm có lẽ có thể bảo vệ mạng của bọn họ, chỉ sợ người ta sẽ tưởng rằng mình nguyền rủa hắn. Lam Táp Ảnh và Hoa Lạc Tình vốn là người cực kỳ thông minh, đương nhiên hiểu ý của Vân Khinh Tiếu, huống hồ hái Thiên Thánh Quả đúng là cũng cần dùng tới dao. “Cảm ơn Vân cô nương nhắc nhở, Táp Ảnh đã chuẩn bị trước” Ánh mắt Lam Táp Ảnh loé sáng, nheo mắt cười. Hoa Lạc Tình vẫn không nói chuyện, chỉ là khi Vân Khinh Tiếu nhìn hắn, thấy hắn dường như gật gật đầu. “Haizzz, bảy người đi xuống hái Thiên Thánh Quả, nếu như Thiên Thánh quả không đủ bảy trái, phải làm thế nào cho phải đây? Có phải là sau khi đi xuống hái được Thiên Thánh quả còn phải phòng ngừa bị người khác đoạt, hay là người nào có bản lĩnh hái được, Thiên Thánh quả này chính là của người đó, người khác đều không được có ý cướp đoạt?” Không phải nói Thiên Thánh quả chỉ có vài quả thôi sao? Nhiều người xuống hái như vậy, đến lúc đó bọn họ có thể vung tay tranh giành không? Lam Táp Ảnh cười giải thích: “Dĩ nhiên là ai hái được là của người ấy, bên cạnh Thiên Thánh quả còn có Linh thú trông giữ. Sau khi hái được Thiên Thánh quả, Linh thú sẽ cùng lên núi với người hái quả. Còn có Linh thú? Vân Khinh Tiếu kinh ngạc nhìn Lãnh Vô Tà, Lãnh Vô Tà cũng nhìn nàng một cái. Gần hai ngày nay đợi ở trên núi, nha đầu này đã thám thính được không ít chuyện, vốn tưởng nàng biết chuyện Thiên Thánh quả có Linh Thú bảo vệ. “Nói như vậy chỉ cần hái được Thiên Thánh quả là xong?” Còn có Linh thú trông chừng, đây cũng quá thần kỳ, Thiên Thánh quả này chỉ sợ thật đúng là quả tiên. “Linh thú chỉ là sẽ lên núi cùng người hái quả, lại không giúp được hắn lên núi. Cho nên sau khi hái được Thiên Thánh quả còn phải tự mình lên núi” Vân Khinh Tiếu khẽ đảo mắt, trong mắt loé lên một tia sáng. Nàng cười nhìn Lam Táp Ảnh cùng Hoa Lạc Tình: “A, ta có một đề nghị, không biết Lam công tử cùng Hoa cung chủ có muốn nghe hay không?” Lam Táp Ảnh gật đầu một cái, Hoa Lạc Tình cũng nhướng mày nhìn nàng. “Vân cô nương, xin cứ nói”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang