[Dịch]Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy - Sưu tầm
Chương 41 : Ơn cứu mạng, muốn lấy thân báo đáp
.
Lãnh Vô Tà uống nước trong ly, một lúc sau mới mở miệng: “Đi xuống hái Thiên Thánh quả cực kỳ nguy hiểm, sơ sẩy rơi xuống dưới cũng có thể chết. Ngươi cũng không phải nhất định không thể có Thiên Thánh quả này, cần gì phải mạo hiểm? Cho dù ngươi có biện pháp gì, ta đều cảm thấy ngươi không nên đi xuống”
Vân Khinh Tiếu không vừa ý mà cười, nói “Chỉ cần những thứ trùng kia không ăn người, cắn người, công kích người, ta sẽ không gặp nguy hiểm”
Lãnh Vô Tà nhìn thẳng vào đôi mắt của Vân Khinh Tiếu, nhìn thấy sự kiên định trong mắt nàng, trong nội tâm hiểu rõ mình khó có thể thay đổi chủ ý của nàng. Hắn chỉ im lặng thở dài “Ngươi đã quyết định rồi vậy thì đi xuống đi, chẳng qua ta vẫn đi theo sau như cũ”
“Ngươi đi xuống làm gì? Ta đi xuống là được rồi? Ngươi không tin năng lực của ta?” Vân Khinh Tiếu nhàn nhạt nhìn vào đôi mắt đen bóng nhưng đầy tĩnh mịch bao hàm một tầng sương mù của Lãnh Vô Tà, trong màn sương mù đó có hai ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt.
Lãnh Vô Tà híp mắt, khóe môi cong lên một đường cong mờ, trong con ngươi cũng chứa một mảnh u ám thâm trầm khiến cho khí thế trên người hoàn toàn hiện ra. Khí thế đó của hắn khiến Vân Khinh Tiếu tin rằng hắn không phải là loại người bình thường, càng hiểu hắn cũng thâm tàng bất lộ không giống nhiều người.
“Ta tin tưởng năng lực của ngươi, cho nên ta không ngăn cản ngươi đến đây. Cho nên Khinh Tiếu, ngươi cũng nên tin tưởng vào năng lực ta, đừng ngăn cản ta nữa” Giọng nói êm ái như gió xuân phất qua, rồi lại có mấy phần thâm sâu lãnh đạm. Hắn dùng khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo của mình khiến Vân Khinh Tiếu hiểu, quyết định của hắn là sẽ không thay đổi.
Tầm mắt Vân Khinh Tiếu và hắn thẳng tắp nhìn nhau vài giây, lông mi khẽ chớp mấy cái, sau đó Vân Khinh Tiếu khẽ mỉm cười, chậm rãi mở miệng “Được, chúng ta cùng nhau đi xuống, xem một chút khinh công của ngươi lợi hại hay vũ khí của ta ta lợi hại. Đến lúc đó, nếu như người cần ta cứu mạng, ơn cứu mạng này Lãnh đại ca ngươi phải lấy thân báo đáp đó”
Không khí trầm lặng yên tĩnh bị lời nói cẩu thả của Vân Khinh Tiếu đánh vỡ, khóe môi Lãnh Vô Tà cũng nâng lên nụ cười dịu dàng nhàn nhạt, đôi mắt nhấp nháy tỏa sáng. Nhìn nụ cười chói mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt mềm mại, hắn chậm rãi gật đầu.
Nhìn thấy tia điện xẹt trong đôi mắt đen kia, Vân Khinh Tiếu chuyển ánh mắt, ngồi xuống nói: “Lãnh đại ca, người ta hay chê cười ngươi mười mấy năm tuổi trẻ, năm nào cũng là một dạng núi băng nằm trên mặt, như vậy so với người hay cười sẽ thường già nhanh hơn. Thật ra thì Lãnh đại ca cười lên rất đẹp mắt, cho nên sau này Lãnh đại ca cũng phải cười nhiều một chút”
Thật ra thời điểm hắn cười lên, so với Hàn Dật Phong hay Lam Táp Ảnh đều tuyệt đối còn có mị lực hơn. Thời điểm mặt lạnh lùng như tảng băng, mặc dù cương nghị lãnh khốc nhưng khi đường cong gương mặt khẽ nhu hòa thì khí chất trên người hắn hình như cũng đều nhu hòa thêm không ít.
Nụ cười của Hàn Dật Phong có mấy phần lưu manh, mặc dù cũng dễ nhìn nhưng tà khí quá nặng. Nếu như hắn ta có thể nghiêm chỉnh một ít, có lẽ sẽ không giống như vậy.
Nụ cười của Lam Táp Ảnh mặc dù cũng dễ nhìn, nhưng vẫn giống như chứa đựng một tầng sương mù khiến cho người ta mông lung, không hiểu đâu là chân thật. Nàng cảm thấy rằng đó không phải là nụ cười chân thật nhất của hắn.
Về phần Hoa Lạc Tình, người này tuyệt đối là yêu nghiệt. Có lẽ từ trong lòng mang theo mị hoặc, tà khí yêu mị, hắn quyến rũ rồi lại không để cho người ta cảm thấy như vậy. Nói tóm lại, người này bất luận là diện mạo hay là khí chất, đều là loại yêu nghiệt, tuyệt thế yêu nghiệt.
Lời Vân Khinh Tiếu vừa nói ra, nụ cười ở khóe môi Lãnh Vô Tà cũng đồng thời biến mất, giống như là có chút ngượng ngùng. Hắn không tự chủ sờ sờ khóe môi, trong lều hơi tối, Vân Khinh Tiếu không thể nhìn ra hắn có đỏ mặt hay không.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện