[Dịch]Đặc Công Cuồng Phi - Sưu tầm
Chương 73 : Phát tài
.
Nhiếp Vũ Sương tìm đến Nhiếp Thanh Nhiên, dẫn theo một đoàn cao thủ Bắc Di quốc, mà Vệ Lăng Phong cũng dẫn theo những sát thủ cấp cao nhất Vô Ảnh Lâu, hai bên hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, số lượng cường giả Nam Lăng quốc không nhiều lập tức bị diệt gọn, chỉ để lại vài tên bát cấp với cửu cấp.
Tô Tất sở dĩ dám làm liều như vậy, là vì một điểm quan trọng, Nam Lăng quốc không trình quốc thư vào từ đường chính, mà là lén lút tiến vào Đông Vân quốc, nếu bọn họ đã danh bất chính ngôn bất thuận, vậy tiêu diệt bọn họ, thì có ai biết? Cho dù biết, ai có thể chứng minh bọn họ là người Nam Lăng quốc? Cho dù biết bọn họ là người Nam Lăng quốc, ai có thể chứng minh bọn họ là người Phong Cẩn mang đến để tham gia đại lục bài danh thi đấu?
Cho nên việc này dù Phong Cẩn không muốn ăn cũng phải ăn, không ăn được cũng phải nín nhịn mà nuốt xuống. Nếu nói về sai lầm, thì cái sai lớn nhất của đời hắn chính là kết thù với Tô Tất, còn có bản lĩnh khiến nàng phải thảm hại như vậy.
Sau khi báo thù xong, Tô Tất an tĩnh một thời gian dài, trong khoảng thời gian đó, nàng chuyên tâm nghiên cứu sách bào chế thuốc.
Nàng có một chỉ số thông minh thuộc cấp thiên tài, hơn nữa Nhan Thanh cũng là người xuyên qua giống nàng, những gì nàng ấy viết Tô Tất đều đã học qua, nên quyển sách này mặc dù thoạt nhìn khó khăn, nhưng chỉ mấy ngày Tô Tất đã nắm vững nội dung cơ bản.
Điểm mấu chốt chính là bào chế thuốc, tay phải ổn tâm phải ngoan, đây là một việc vô cùng khó khắn.
Phải vững tay là điều tất nhiên, thế nhưng vì sao còn cần tâm ngoan? Thứ nhất, chính là tâm lý phải quyết đoán, lúc cần hạ dược thì phải hạ ngay lập tức tuyệt đối không do dự; Thứ hai, bởi vì thảo dược rất trân quý, nên mỗi lần thí nghiệm đều là đốt tiền, có thể nói con đường Dược linh sư này chính là dùng tiền tài mà đắp nên.
Thế nhưng tính tình Tô Tất vốn quả quyết tàn nhẫn, hơn nữa nàng còn nắm trong tay một phần lớn kim khố, thế nên vung tiền vô cùng hào phóng. Hai điểm này được những người khác coi như là khó nhất, nhưng ở trong mắt nàng lại vô cùng bình thường, cũng có thể nói là do thiên thời địa lợi nhân hòa đi.
Tô Tất nhốt mình trong phòng thí nghiệm mười ngày, lúc nàng đi ra, cả người tái nhợt, hai mắt thâm đen, ngay cả bước chân ngày thường vững vàng cũng có chút lảo đảo, có thể thấy được nàng đang vô cùng mệt mỏi.
Nàng đẩy cửa bước ra, lại thấy Vệ Lăng Phong đang đứng ngay bên cạnh. Mái tóc rối tung, dùng một dải lụa màu xanh buộc tạm sau đầu, toàn thân lộ ra sự xinh đẹp tà mị.
Cơ thể hắn, như được gọt dũa mà thành, khuôn mặt lộ ra sự ngạo nghễ cùng sắc sảo tuyệt thế, đôi môi hồng nhạt duyên dáng cong lên, mang theo chút kiêu ngạo cùng bất cần, đường cong trên cằm lạnh lùng quý phái, nước da mịn màng như Dương Chi ngọc.
Lúc này đôi mắt hắn đang nhắm chặt, hai tay khoanh trước ngực, cứ như vậy mà đứng, đầu dựa vào tường ngủ. Cho dù ngủ, quanh thân hắn vẫn tản mát ra khí phách vương giả, khiến người khác không dám đến gần.
Nghe thấy động tĩnh, hắn chậm rãi mở mắt, hai mắt mê mang dần trở nên thanh tỉnh sắc bén, hắn nhìn thấy Tô Tất, môi liền cong lên, nở một nụ cười hoàn mỹ, hai tay vừa động, Tô Tất đã mềm mại nằm gọn trong ngực hắn.
Vệ Lăng Phong nhìn thấy sắc mặt của nàng, phượng mâu híp lại, không hài lòng nhíu mày, «Mệt lắm sao? Nhìn sắc mặt của nàng tái nhợt như vậy, sau này đừng vào trong đó nữa.»
Bả vai hắn đâm vào cằm nàng có chút đau, nhưng nàng vẫn muốn tiến vào lòng hắn, có người vì nàng mà cản gió, bảo vệ che chở cho nàng, khiến nàng có cảm giác vô cùng an tâm. Ngửi mùi hương nam tính đặc biệt trên người Vệ Lăng Phong, Tô Tất nhắm mắt lại, chậm rãi nói: «Chàng chờ bên ngoài bao lâu rồi?»
Vệ Lăng Phong đau lòng vuốt tóc nàng, tức giận nói, «Có thể chờ được bao lâu chứ? Nàng vào trong đấy bao lâu thì ta chờ bấy lâu.»
Tô Tất đánh hắn một cái, thanh âm có chút phức tạp, «Đồ ngốc, chàng canh bên ngoài để làm gì? Chàng đây là muốn khiến ta không an tâm sao?»
Vệ Lăng Phong cười lắc đầu, điểm vào mũi nàng một cái, nói: «Không phải, chỉ là muốn ở gần nàng một chút, dù sao cũng cảm thấy an tâm hơn.» Không có nàng bên người, hắn lăn lộn suốt đêm cũng không ngủ được, chi bằng đứng ngoài cửa chờ nàng, gần một chút, lòng cũng yên ổn hơn.
Nhẹ nhàng cười, bình thản nói một câu, nhưng lại khiến đáy lòng bình tĩnh của Tô Tất gợn sóng. Vệ Lăng Phong, mỗi câu nói, mỗi hành động của hắn tựa như gió nhẹ mưa phùn, từng giọt từng giọt thấm vào lòng nàng. Nàng biết, sự phòng ngự trong lòng nàng đã trở nên vô cùng yếu ớt, không thể chịu nổi dù chỉ một kích.
Nàng nhìn Vệ Lăng Phong, im lặng nở nụ cười.
Vệ Lăng Phong, hãy cứ tiếp tục cố gắng, đừng buông tay ta –
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, bên trong rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của lẫn nhau, hai thân thể cũng từ từ mà gần lại.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong bầu không khí yên tĩnh. (Băng: Ta biết! Ta biết ngay mà! Sao lần nào cũng có người đến phá đám a???!!!)
«A, Tô Tất người ra rồi sao? Thí nghiệm có thành công không?» Dám gọi thẳng tên Tô tất, ngoại trừ An Á, còn có thể là ai?
Hôm nay nàng mặc một bộ áo màu vàng nhạt, vạt dưới thêu hoa lam sắc, mềm mại uyển chuyển, đơn giản mà không mất đi sự tao nhã. Mái tóc đen nhánh mượt mà, nước da trắng mịn tinh tế, đôi mắt to trong veo sáng như ngọc, nụ cười trong sáng tự nhiên.
Tô Tất tức giận lườm nàng, lùi lại giữ một chút khoảng cách với Vệ Lăng Phong, «Không thành công mà ta đi ra sao? Tất nhiên là nghiên cứu được rồi.»
Thảo dược nàng nắm trong tay có hạn, nên lúc đầu nàng chỉ thí nghiệm Dược linh sư sơ cấp. Cũng không biết vì sao, lúc nàng cầm lấy ống thảo dược, liền cảm thấy trong đầu xuất hiện một luồng sáng, hướng dẫn nàng đầu tiên phải làm như thế nào, sau đó ra sao, phải chú ý những thứ gì, tựa hồ nàng trước kia đã học qua, chỉ là quá lâu rồi nên không nhớ, hiện tại làm một lần nữa, mới làm hai lần đã quen tay.
Dược linh sư sơ cấp bài đầu tiên là chế An thần dược, Tô Tất sau khi thông qua khảo ngiệm Dược linh sư sơ cấp, liền bắt tay vào giai đoạn Dược linh sư trung cấp. Giai đoạn Dược linh sư trung cấp đúng là vô cùng khó bào chế.
Đối với nhiều người, khó có thể nắm bắt được mức lửa chính xác cùng thời điểm bỏ thảo dược vào, nhưng Tô Tất nhắm mắt lại cũng có thể làm được, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy tò mò, không thể lý giải nổi sự kỳ lạ này. Có hai giai đoạn trước đó làm đệm lưng, sự tự tin của Tô Tất lập tức tăng lên, vì thế nàng không chút suy nghĩ bắt đầu vào giai đoạn Dược linh sư cao cấp. Giai đoạn Dược linh sư cao cấp này cũng có chút khó khăn, Tô Tất chọn bào chế Mộng Diệp dược.
Mặc dù từng hành động đều rất lưu loát, nhưng hai giai đoạn đầu đã làm tiêu hao của nàng quá nhiều linh lực, hơn nữa Tô Tất vì muốn đạt được hiệu quả hoàn mỹ, mà bao chế Mộng Diệp dược liên tục mấy lần, lúc nàng rót ra được khoảng mười lọ mới thỏa mãn.
Thế nhưng, hậu quả của tiêu chuẩn quá cao là khiến linh lực nàng thiếu chút nữa cạn kiệt, thế nên nàng lúc này mới mặt mũi trắng bệch, hoa mắt chóng mặt, giống như một tháng chưa được ngủ.
Tô Tất đem toàn bộ những sản phẩm từ Dược linh sư sơ cấp đến Dược linh sư cao cấp của mình đưa cho An Á, cười mà sắc mặt có chút tái nhợt cùng yếu ớt, «Ngươi cầm lấy, cẩn thận xem đi.»
An Á mặc dù không phải Dược linh sư, nhưng phụ thân của nàng lại là Dược linh sư cao cấp, nàng từ nhỏ đã được khai trí, cũng nhận ra được tên của mấy loại thuốc. Nàng mở từng lọ ra, bắt đầu quan sát từ lọ thứ nhất……
An thần dược……Khủng bố dược…..Mộng Diệp dược…..
Trời ạ! Mộng Diệp dược cuối cùng nàng rất dễ dàng nhận ra, năm đó phụ thân sau khi chế ra loại dược này, cầm cái lọ tự hào một lúc lâu, theo như ông ấy nói, trên đời này có thể bào chế được Mộng Diệp dược, sợ rằng chỉ có một mình ông….
Mộng Diệp dược là gì? Chính là kẻ địch của mộng diệp (ác mộng). Bởi vì lúc linh lực cạn kiệt, chỉ cầm uống một bình Mộng Diệp dược, linh lực sẽ nháy mắt tràn đầy, nếu có bình thứ hai thứ ba….Người này sẽ trở thành một tiểu cường (con gián) đánh mãi không chết.
Mộng Diệp dược mặc dù rất mạnh, nhưng trên đời này Dược linh sư vô cùng hiếm, Dược linh sư đạt đến cao cấp còn hiếm hơn, bọn họ ngày thường đi đường đuôi đều vểnh ngược lên trời, làm gì mà để người thường vào mắt? Cho nên người thường muốn xin một lọ Mộng Diệp dược, chính là một giấc mộng vô cùng xa xỉ.
Thế nhưng Tô Tất lại có thể bào chế được Mộng Diệp dược! Tô Tất cho tới lúc này tiếp xúc được với nghề Dược linh sư được bao lâu a? Nàng khẳng định, lúc nàng gặp Tô Tất, Tô Tất ngay cả Dược linh sư là gì cũng không biết, thế nhưng giờ nàng mới vào phòng thí nghiệm mười ngày, thành quả liền vượt qua cả phụ thân nàng nghiên cứu cả đời?
Không thể nào, tuyệt đối không thể! Cho dù Tô Tất là thiên tài nghịch thiên đi nữa cũng không có khả năng đó…..Tô Tất thần tốc như vậy, An Á quả thực ngay cả thuyết phục bản thân mình cũng không làm được. Thế nhưng, sự thật xảy ra trước mắt, không khỏi khiến nàng hoài nghi.
Tô Tất hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của An Á, bởi vì ngay cả chính nàng cũng cảm thấy tốc độ như vậy là không tưởng tượng được, nàng vô cùng bất đắc dĩ mà cười cười, «Chẳng qua chỉ muốn bào chế Thanh tỉnh dược, yêu cầu là Dược linh đại sư, đồng thời còn cần bốn loại thảo dược hiếm có. Thánh địa tuyết liên ta đã có rồi, chỉ còn thiếu Đoạn hồn thảo, U lam diệp cùng Thất diệp hoa nữa thôi.»
Thanh tỉnh dược là gì? Chính là loại dược sau khi uống vào có thể khiến người ta thăng từ thập cấp lên đến tiên thiên a! Mức độ trân quý không phải tiền bạc có thể mua được, có cũng là vô giá, cái này nếu đưa cho một quốc gia không có tiên thiên cường giả bảo hộ, cho dù phải lấy quốc lực ra để mua một lọ, bọn họ cũng nguyện ý.
Thế nhưng Tô Tất bây giờ mới chỉ là Dược linh sư cao cấp, chỉ có Dược linh đại sư mới có thể chế được Thanh tỉnh dược, thế nhưng nàng đối với việc tiến đến giai đoạn Dược linh đại sư không chút lo lắng, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
An Á vừa rồi nghe Tô Tất nói xong, thấy Tô Tất đang muốn tiếp tục mở miệng, liền duỗi tay ra bịt miệng Tô Tất, «Chờ một chút, Đoạn hồn thảo…..Cái tên này sao nghe quen thế a, ta hình như nhìn thấy ở đâu rồi thì phải….»
Tô Tất lấy ghi chép của Nhan Thanh tiền bối về Đoạn hồn thảo ra: «Đoạn hồn thảo, lá xen kẽ, hoa lưỡng tính, tán hoa hình loa kèn, năm cánh, nhiều hình dáng, nhụy đực….»
«Đúng vậy, chính là cái đó! Ta nhớ ra rồi!» Đáy mắt An Á sáng ngời, hưng phấn ôm lấy Tô Tất, kéo tay nàng chạy đi, «Đi theo ta, ta cho ngươi xem thứ này!»
An Á dẫn Tô Tất trở lại phòng khách, sau đó nàng lấy ra một quyển tranh, nói tranh có chút không chính xác, nhưng An Á giải thích như thế này.
Đây vốn là một quyển sách được phát ra từ những buổi đấu giá Lam Nguyệt, mỗi tháng tổ chức đấu giá một lần, đấu giá tổng cộng hai mươi bảo vật đủ các kích cỡ, mà hai mươi bảo vật này được dùng bút vẽ lại, sau đó làm thành sách, cuối cùng trở nên uy tín tại kinh thành, thế nhưng những người được phát những cuốn sách này cực ít. Trở thành đệ nhất danh buôn trong thành.
Căn cứ vào lời của Tô Tất, Ninh vương được coi là đệ nhị, những quyển sách đó không gửi cho Ninh vương không được. Thế nhưng Ninh vương không để ý đến những việc nhỏ như vậy, nên quyển tranh được quản sự cầm đi, lúc An Á buồn chán vừa vặn nhìn thấy, liền xem giết thời gian, không ngờ lại nhìn thấy Đoạn hồn thảo.
Lúc trước nàng cũng không để ý, vì nàng cũng giống nhiều người khác, cảm thấy trên đời này căn bản không thể tồn tại một Dược linh tông sư, lại càng không có người bào chế được Thanh tỉnh dược.
Thế nhưng sự xuất hiện của Tô Tất, khiến tín ngưỡng của nàng suýt chút nữa đã tiêu tan.
«Đoạn hồn thảo được bán tại buổi đấu giá? Khẳng định là tháng này?» Tô Tất tìm, quả nhiên tìm thấy thời gian là cùng tháng, bên trên viết rõ ràng thời gian buổi đấu giá diễn ra bằng cỡ chữ lớn, Tô Tất tính toán một chút, vậy mà lại chính là ngày mai.
«Ngày mai, ta đi với nàng.» Vệ Lăng Phong cười nhìn Tô Tất.
«Tất nhiên là chàng phải đi để trả tiền, chàng không đi cũng sẽ bị ta kéo đi.» Đối với người như vậy, bình thường sẽ có biệt hiệu là: Tiêu tiền như rác.
Tô Tất cười cười, che miệng ngáp một cái, mười ngày mười đêm tập trung cao độ, hơn nữa lại chưa được chợp mắt, lúc này đã là cực hạn của nàng rồi.
Ngày hôm sau trước khi xuất môn, Tô Tất đột nhiên nghĩ ra gì đó, đem những lọ thuốc vừa được nàng chế xong bỏ vào trong ngực.
An thần dược…..Có thể từ tam cấp nhảy thẳng đến tứ cấp, không thể nghi ngờ.
Khủng bố dược….Đây là một loại độc dược không màu không vị, sau khi trúng loại độc này, sẽ khiến những chuyện khủng bố được tăng lên gấp bội, cuối cùng khiến người đó bị chính mình dọa chết. Là chiêu giết người phóng hỏa ngầm tốt nhất.
Mộng diệp dược….Lúc trước đã nói rồi, đối với kẻ địch chính là một cơn ác mộng, bởi vì người có được nó có thể tự rót đầy linh lực, khỏe lại một lần nữa, sức chiến đấu tăng lên gấp mười lần.
Ninh vương nhíu mày, «Nàng mang theo ba bình thuốc này…..Chẳng lẽ muốn đem đi đấu giá?»
Mắt Tô Tất sáng rực, cười nói, «Chàng đoán đúng rồi, chính là vậy, Đoạn hồn thảo không biết cuối cùng sẽ bị hét giá lên đến bao nhiêu, nếu An Á đã nói những loại thuốc này rất khó bào chế, vậy chắc là có thể kiếm thêm chút tiền, bù lại một chút cũng đc.»
Thế nhưng, Tô Tất lại không biết, ba bình thuốc này cuối cùng sẽ khiến bầu không khí tại buổi đấu giá bị hun nóng tới mức độ nào.
Trước cổng có một chiếc xe ngựa, toàn thân vàng ròng, thập phần lộng lẫy cao sang, vách xe được khắc kim hoa, bốn phía trên đỉnh xe buông xuống những bông tua màu vàng nhạt, rèm che kim sắc được vén lên bằng một chuỗi trân châu bảy màu, tinh mỹ mà hoa lệ.
Người lui tới trên đường rất nhiều, rao bán đủ loại hàng, tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tô Tất nhớ tới Phong Vị Lâu, lúc trước hoàng đế ban bảng hiệu thiên hạ đệ nhất lâu, vốn tưởng rằng lúc khai trương lại có thể danh chấn kinh thành, trở thành thiên hạ đệ nhất Phong Vị Lâu, nhưng từ khi bọn họ điên cuồng trả thù thái tử đến nay, nàng vẫn không có tâm tư để mắt tới nó.
Bởi nếu Phong Vị Lâu khai trương tại đầu sóng ngọn gió, thì sẽ trở thành một bia ngắm sống, không chừng thái tử còn có âm mưu, hiện giờ hắn đang một bụng tức giận, không có chỗ phát tiết, nếu khai trương lại không phải tự động đưa tới cửa sao?
«Đang nghĩ cái gì vậy?» Ninh vương cười nhìn nàng.
«Không có gì, chỉ đang nghĩ đến Phong Vị Lâu mà thôi. Vốn định chọn ngày tốt khai trương lại, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện của thái tử, hiện giờ sợ là chưa khai trương được.» Mạng lưới tình báo của thái tử mặc dù chậm chạp, nhưng để ngửi ra quan hệ của nàng với Phong Vị Lâu cũng không khó.
«Thật là ủy khuất cho nàng rồi.» Đáy mắt Vệ Lăng Phong hiện lên một tia sắc bén, «Nàng yên tâm, sau ít hôm nữa mọi việc đều để nàng quyết định…..Bất luận nàng muốn làm cái gì, đều có thể tùy hứng mà làm, không cần lo lắng đến những việc khác nữa.» Bởi vì hắn có thể chiều nàng mọi việc trên trời dưới đất, chiều chuộng nàng một cách vô pháp vô thiên, làm hư nàng, người khác không thích nàng, vậy nàng cũng chỉ có thể tiếp tục đứng bên cạnh hắn.
«Thật sự có thể tùy hứng mà làm sao? Chỉ sợ đến lúc gánh vác trách nhiệm, sẽ càng nặng nề hơn.» Tô Tất có chút không đồng ý, nếu có thể lựa chọn, nàng cũng không hy vọng Vệ Lăng Phong sẽ ngồi lên vị trí kia.
Nếu đã xưng vương, thì phải chấp nhận làm người cô độc, ở trên độ cao mà người thường không thể với tới, chỉ mình hắn đơn độc ngồi trên mây, nhìn xuống bầy kiến dưới đất. Sống như vậy, thật sự là quá cô đơn.
Vệ Lăng Phong nhìn nàng, ánh mắt kiên định, «Hãy tin ta, ta có thể mang đến cho nàng một cuộc sống muốn làm gì thì làm, muốn có gì thì có.»
Tô Tất nhìn hắn một cái, rồi dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cười nhạt, nàng nói, «Trời thật xanh, mây thật quang đãng, có vài thứ, nếu tùy ý người ta nắng mưa thất thường, đảo lộn càn khôn, cũng là một loại nuối tiếc.»
Tự do? Tự do như thế nào? Chỉ có ở bên người hắn, đứng dưới ô dù của hắn, nàng mới có thể tùy ý sử dụng sự tự do của mình, không phải sao? Ninh vương lẳng lặng nhìn nàng, nhìn những tia nắng mặt trời nhảy nhót trên mặt nàng, nhìn từng thay đổi nhỏ trên người nàng.
Sau đó, trong xe vô cùng yên tĩnh, không ai nói gì nữa.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một tòa nhà lộng lẫy. Chỗ dừng xe rất lớn, có khoảng hơn hai mươi chiếc xe ngựa xa hoa khác cũng dừng lại đó, nhưng chỗ dừng xe quá rộng, nên vẫn lộ ra sự vắng vẻ.
Ninh vương chưa bao giờ tham gia vào những việc như thế này, thế nhưng giờ đây, hắn lại phái Vệ Nghiêm đến trước một ngày thăm dò trước, nên ông chủ của buổi đấu giá Lam Nguyệt này đã sớm chuẩn bị một gian phòng tốt nhất, cũng chuẩn bị cả điểm tâm cùng trà, hạ quyết tâm phải phục vụ Ninh vương thật tốt.
«Ninh vương, Ninh vương phi, mời vào.» Ông chủ của buổi đấu giá Lam Nguyệt đích thân đi ra nghênh đón.
Tô Tất phát hiện ông chủ này rất mập mạp, lúc cười giống như tôn Phật Di Lặc, toàn thân toát ra cảm giác ôn hòa dễ chịu, thế nhưng đôi mắt của hắn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sự khôn khéo cùng cơ trí lóe lên, đây không phải là ánh mắt của một người hiền lành nên có.
Thế nhưng cũng khó trách, buổi đấu giá Lam Nguyệt này đã mở được hai mươi năm, một ông chủ một mình tay không lập nghiệp cố gắng phấn đấu, nếu không có trí tuệ hơn người, tại kinh thành lang hổ rình mồi này, làm sao có thể sống sót được?
Phòng đấu giá rất lớn, được chia làm hai tầng cao thấp. Vị trí dưới lầu dành cho những người chỉ cần có vé là có thể vào ngồi, còn mười gian phòng ở tầng trên là dành cho danh môn vọng tộc, ví dụ như Ninh vương, thân phận của hắn cao nhất, nên ngồi ở vị trí xa hoa tôn quý nhất.
Tiếp đó là Lục hoàng tử và An Á cùng nhau đến góp vui, vì thế bốn người vừa vặn ngồi cùng một gian.
Lúc ông chủ vừa muốn cáo lui, Tô Tất đột nhiên nói một câu, «Lý lão bản, các ngươi có bán dược tề không? Ta thấy trong sách của các ngươi không vẽ.»
Lý lão bản còn tưởng rằng Ninh vương phi muốn mua dược, liền cười nói, «Bẩm Ninh vương phi, dược tề bình thường đúng là ở kinh thành không mua được, bán đấu giá mặc dù thỉnh thoảng cũng có, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là dược tề sơ cấp, dược tề trung cấp rất khó kiếm, về phần cao cấp, quả thực là phải trông chờ vào may mắn.»
Nếu hắn đã thấy qua, vậy đúng là không có gì tốt hơn. Tô Tất cười nhạt, lấy từ trong ống tay áo ra ba lọ thuốc, tùy tiện nói, «Ngươi xem qua ba chiếc bình này đi, xem giá trị bao nhiêu bạc?»
Ông chủ cười cười, thế nhưng khi hắn nhìn thấy màu sắc cùng mùi hương của dược thì vẻ mặt hơi thay đổi, «An thần dược thì không có gì nói, nhưng bình thứ hai….là Khủng bố dược! Tiểu nhân đoán không sai chứ?» Đây chính là loại độc giết người không cần đao kiếm a, ở kinh thành ngàn vàng còn khó kiếm.
Nhìn thấy khuôn mặt khẽ biến sắc của ông chủ, Tô Tất thản nhiên nở nụ cười, «Con mắt của ngươi quả thực không tồi.»
An Á lầm bầm hai tiếng, giờ mới chỉ là Khủng bố dược thôi, chờ đến lúc ngươi nhìn thấy bình tiếp theo, mới phải gọi là kinh ngạc.
Quả nhiên, câu này vừa xẹt qua lòng An Á xong, ông chủ liền run run thốt lên, «Đây, đây…..Thứ cho tiểu nhân hiểu biết nông cạn, đoán sai xin ngài đừng trách.»
Tô Tất cười tủm tỉm nhìn hắn, «Không trách ngươi, ngươi cứ đoán đi.»
Ông chủ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Tất, đáy mắt hiện lên vẻ sùng bái: «Nếu tiểu nhân đoán không lầm, đây chính là Mộng diệp dược.» Trước đây lúc hắn còn theo sư phụ, từng được tận mắt nhìn và ngửi, mặc dù nhiều năm qua đi, nhưng vẻ mặt mừng rỡ của sư phụ lúc ấy hắn còn nhớ rõ.
«Coi như ngươi có chút kiến thức.» An Á hừ nhẹ. Vốn nàng còn lo ông chủ nhìn không ra, ai ngờ hắn vẫn nhận ra rằng đó là Mộng diệp dược.
Tô Tất thờ ơ lạnh nhạt, đấu giá nhiều bảo bối như vậy, ông chủ giờ mới coi như được mở mang kiến thức, hắn nhìn thấy ba bình thuốc này, khó nén kích động, bởi vậy có thể thấy nghề Dược linh sư này quả thật cũng có chút tiền đồ.
«Vậy ba bình dược này có thể thêm vào buổi đấu giá không?» Mấy bình này cũng chỉ là tác phẩm thử tập của nàng, bán được chút bạc cũng tốt.
«Ngài muốn bán sao?» Ông chủ vừa nghe thấy lời này, trên mặt hiện lên vẻ kích động, «Được! Ta lập tức đi sắp xếp, buổi đấu giá sẽ lập tức được tiến hành.»
«Không phải là cần giao hàng trước một tháng sao?» Vẻ mặt Tô Tất thoáng hiện lên nghi vấn.
«Dược tề trân quý như vậy, cho dù tiểu nhân bảo chờ đến tháng sau, khẳng định người mua cũng không đồng ý. Ngài yên tâm, ta đi sắp xếp một chút, sẽ nhanh chóng được thêm vào buổi đấu giá.»
Buổi đấu giá của hắn đã bao nhiêu năm chưa bán dược tề rồi? Cho dù dược tề sơ cấp cũng bán được mấy vạn lượng bạc, trong ba bình này còn có một bình Mộng diệp dược, đó chính là vô giá a, lọ này nếu xuất ra, sẽ gây ra vụ náo động đến mức nào chứ? Giá sẽ được hét cao đến bao nhiêu chứ?
Tô Tất nếu biết được mức giá cuối cùng của Mộng diệp dược, chỉ sợ đến ruột của nàng cũng phải xanh. Bởi vì lúc ở trong phòng thí nghiệm, nàng vì hết lọ rỗng, mà đem mấy bình Mộng diệp dược đổ đi…..
Bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, Tô Tất nghiêng tai lắng nghe, lại nhận ra giọng nói của mấy người quen, buổi đấu giá hôm nay chỉ sợ sẽ rất náo nhiệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện