[Dịch]Đặc Công Cuồng Phi - Sưu tầm
Chương 62 : Sống chết trước mắt
.
Chương 62: Sống chết trước mắt
Trời đêm mênh mông, gió nhẹ khẽ thổi, bầu trời đen tĩnh mịch, tiếng côn trùng vang vọng trên cánh đồng bao la, du dương động lòng người.
Trăng sáng sao thưa, bóng đêm say lòng người, tốc độ của hắn nhanh như chớp, chỉ thấy cước bộ hắn như bay tiến về phía ngoại ô, đích đến của hắn là đâu, không ai biết.
Phía sau hắn là một đôi nam nữ song song bay đi, hai khuôn mặt đẹp đến điên đảo lòng người, khiến người ta gặp một lần sẽ không thể quên, phải ghen tỵ đến điên cuồng. Nhưng lúc này, khuôn mặt hai người họ lại lạnh như băng, bao trùm bởi một bầu không khí căng thẳng.
Gió mạnh táp vào người, tay áo bay bay, cảnh vật hai bên đường không ngừng trôi về phía sau.
Không bao lâu sau, người nọ nối gót người kia bay lên núi, Tô Tất nhận ra đây chính là Nam Sơn ở ngoại thành. Mà Nam Sơn này trên danh nghĩa là thuộc về nàng, Vạn Hoa Lâu đã từng thua nó vào tay nàng.
Đi tới đỉnh núi, gió thổi làm chéo áo tung bay.
Ba bóng người đứng trên đỉnh núi cao, một người đứng trước, hai người song song đứng sau, bày ra một trận thế kiềng ba chân.
Người nọ dừng cước bộ, xoay người lại. Một thân hắc y, chi để lộ ra ánh mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt Vệ Lăng Phong cũng đanh lại, sáng như hắc diệu thạch, bén ngót: «Mộ Dung Vô Cực?»
Cao thủ ẩn nấp tại đế đô không nhiều, hình dáng của người này cũng không giống người trong cung, vậy thì chỉ có thể là Mộ Dung Vô Cực.
«Ha ha ha -» Hắc y nhân phát ra một tràng cười, đưa tay lên lật nón lá, lộ ra khuôn mặt tái nhợt dường như không có chút máu, đích thị là vị thập cấp cường giả của Mộ Dung gia.
Tô Tất vẫn nhớ lúc trước khi nàng dẫn Tiểu Niệm đi tìm sư phụ, Tô lão thái gia đã từng cho rằng nàng muốn dẫn Tiểu Niệm đi xin Mộ Dung Vô Cực thu nhận, không ngờ nàng lại đi tìm Lam Hải đại sư làm chỗ dựa, ngược lại khiến Tô lão thái gia phải kinh sợ không ít.
Vệ Lăng Phong khoanh tay mà đứng, toàn thân tản ra khí phách vương giả, vẻ mặt hắn mang theo sự mỉa mai cùng trào phúng: «Ngươi gọi chúng ta ra đây, không phải vì muốn báo thù cho Mộ Dung Hinh đấy chứ?»
Vệ Lăng Phong không tin một Mộ Dung Hinh nho nhỏ lại có bản lĩnh đó, mà hắn, lại thấy được trong mắt Mộ Dung Vô Cực có sự khát máu cùng sát khí.
Mộ Dung Vô Cực cười lạnh: «Lão phu chỉ là cảm thấy gân cốt ngứa ngáy, muốn tìm vài người để khi dễ một chút mà thôi.» Trước đây hắn kiêng kị sự uy nghiêm của triều đình, nhưng từ nay về sau, không cần nữa, hắn có thể tự mình xưng vương xưng bá! Vì vậy, hắn nhất định phải loại bỏ được chướng ngại trước mắt, mà Vệ Lăng Phong chính là hòn đá cản đường hắn lớn nhất.
Đây là thế giới cường giả vi tôn, trong mắt cường giả, hoàng thất không cao quý đến mức đó.
Tô Tất biết hắn là thập cấp cường giả, hơn nữa cỏn ở trên đỉnh của thập cấp, căn cứ vào tình hình hiện nay, một người ở đỉnh điểm thập cấp có thể đánh bại ba người cửu cấp, nói cách khác, nàng và Vệ Lăng Phong lần này chắc chắn thất bại.
Tô Tất cười lạnh: «Mộ Dung Vô Cực, ngươi không sợ chọc đến người không nên chọc, vào lúc này đêm mai cũng sẽ có người ngứa gân ngứa cốt đi khi dễ ngươi sao?»
Ỷ mạnh hiếp yếu, thì tính là cao thù cái gì?
Mộ Dung Vô Cực cười lạnh: «Nếu các ngươi ám chỉ Lam Hải đại sư thì, ha ha ha, thật là không khéo, lão nhân gia hắn hôm nay vừa rời kinh thành, mà các ngươi thì đã không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi.» Hắn tin chắc con át chủ bài mà xuất ra sẽ khiến nhiều người chấn động, đó chính là Lam Hải, người mà hắn vẫn không vừa mắt lâu nay.
Ngụ ý là, hắn muốn giết hết cả hai người họ sao? Ánh mắt Tô Tất lạnh lùng, mang theo sự lãnh ngạo kiên quyết, hừ một tiếng: «Mộ Dung Vô Cực, ngươi đừng có khinh người quá đáng!»
Mộ Dung Vô Cực vô sỉ gật đầu, trực tiếp thú nhận, «Bị ngươi đoán trúng rồi, ta phát hiện ra, cảm giác khi dễ người khác cũng không tệ lắm, đương nhiên, nếu ngươi cho rằng ta ỷ mạnh hiếp yếu cũng không sao, ta không ngại.»
Hiện giờ hắn một chút cũng không đem hai cửu cấp yếu thế này để vào mắt, thân phận hoàng tử cũng không thể ngăn hắn hạ sát thủ, mà chuyện của Mộ Dung Thanh và Mộ Dung Hinh chính là lý do tốt nhất để hắn xuống tay.
Hết lần này đến lần khác khi dễ người của Mộ Dung phủ bọn hắn, bọn chúng cho rằng hắn đã chết rồi sao? Trước kia hắn còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ, không cần nữa.
Đôi mắt Ninh vương mị hoặc khinh cuồng, tuyệt mỹ thâm thúy, giọng nói mang theo sự lãnh ngạo thản nhiên: «Mộ Dung Vô Cực! Ngươi thật sự cho rằng chúng ta không đánh lại ngươi sao?»
«Chính là vậy!»
Vừa dứt lời, đột nhiên, một cỗ khí phách cường đại đánh về phía Tô Tất.
Kiếm trong tay Mộ Dung Vô Cực như chớp giáng xuống, ẩn ẩn sự hưng phấn khát máu.
Vô Song vừa xuất, ai dám tranh phong? Kiếm Vô Song trong truyền thuyết vô cùng thị huyết, giết chóc, đe dọa, chỉ cần ra khỏi vỏ, chắc chắn sẽ đổ máu.
Thân là cường giả, nhưng lại ra tay đánh lén, hắn còn có thể vô sỉ hơn nữa không? Hoặc có thể nói, sự vô sỉ của hắn có điểm dừng hay không?
Đôi mắt của Vệ Lăng Phong lập tức trở thành màu xanh u ám, sát ý băng lãnh vô hình tỏa ra, lam quang bên hông lóe lên, thân hình nhanh như chớp đứng cản trước mặt Tô Tất.
Vệ Lăng Phong quay sang Tô Tất nhỏ giọng dặn dò: «Nàng lui về phía sau đi, cứ để ta ứng phó.» Mộ Dung Vô Cực rất mạnh, bởi vì hắn không thể nhìn ra độ nông sâu của ông ta, điều này chứng tỏ rằng Mộ Dung Vô Cực mạnh hơn hắn gấp nhiều lần.
«Thế nhưng…..» Mộ Dung Vô Cực là thập cấp cường giả, mà hắn chỉ mới đến đỉnh cửu cấp a.
«Nàng yên tâm, ta biết có chừng mực, chờ đến khi ta không còn chống đỡ được nữa, thì nàng hẵng lên.» Vừa dứt lòi, Vệ Lăng Phong đột nhiên xuất thủ.
Mắt thấy một vòng sáng kim sắc xuất hiện trước mặt, hàn quang trong mắt Mộ Dung Vô Cực lóe lên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười mỉa mai, hai tay hắn kết thành một thủ ấn đơn giản, tay phải nâng lên, vốn tưởng rằng như vậy là có thể hóa giải một chưởng toàn lực của Vệ Lăng Phong.
Thế nhưng……. Lúc vòng sáng kim quang đánh úp tới, nổ bùm một tiếng, trong phút chốc hồng quang bị đánh nát vụn, hắn không tự chủ được phải lui về phía sau vài bước.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Mộ Dung Vô Cực bình tĩnh đứng bên cạnh vách núi, ánh mắt nhìn Vệ Lăng Phong hiện lên một tia kinh ngạc: «Ngươi không phải chỉ mới cửu cấp sao?»
Khóe môi Vệ Lăng Phong cong lên nụ cười mỉa mai, chậm rãi nói từng chữ: «Cửu cấp? Ta đã sớm không còn là cửu cấp nữa rồi.»
Mộ Dung Vô Cực không phải vì tưởng hắn là cửu cấp, nên mới sơ suất khinh địch, không để hắn vào mắt sao? Nhưng hôm nay hắn đã sớm là thập cấp rồi.
Lần trước lúc cứu Phong Khinh bị cường giả Nam Lăng quốc truy sát, vì muốn đưa Phong Khinh đi an toàn và dẫn dụ địch nhân, hắn đã phải trả giá không ít, chỉ có điều cái hại và cái lợi luôn tồn tại song song, trong trận đánh thập tử nhất sinh, mặc dù bụng bị đâm một kiếm, nhưng hắn lại đột phá được cửu cấp, trực tiếp tiến lên thập cấp.
Mặc dù phải trả một cái giá khá lớn, nhưng trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh đã lĩnh ngộ ra, trong trận đánh, hắn đã tiến thẳng lên thập cấp.
Nghe Vệ Lăng Phong nói xong, Mộ Dung Vô Cực không những không kinh ngạc, ngược lại cười đến xán lạn, hắn lạnh nhạt nói: «Thật sao? Tốt lắm, vậy ta cũng không khách khí với ngươi nữa.»
Đáy mắt Mộ Dung Vô Cực hiện lên sự hưng phấn khát máu, sau khi hắn tăng linh lực lên, khí tức đột nhiên cường thịnh, mùi vị chết chóc nhanh chóng tràn ra, không chỉ bao phủ lấy Vệ Lăng Phong, ngay cả Tô Tất đang đứng cách đó một trăm mét, cũng có thể trở thành mục tiêu của hắn.
Linh lực của Mộ Dung Vô Cực cuồn cuộn sôi trào, phát ra khí thế bức người, sát khí sắc bén tầng tầng lớp lớp đánh về phía Vệ Lăng Phong -
Đối mặt với sự công kích thạch phá kinh thiên đó, Vệ Lăng Phong lui về phía sau vài bước, nhuyễn kiếm trong tay hướng về phía Mộ Dung Vô Cực, vốn tưởng rằng truyền toàn bộ mười phần linh lực vào kiếm sẽ có thể hóa giải được một chưởng của Mộ Dung Vô Cực.
Thế nhưng!
Kim sắc và huyết sắc, trong phút chốc hợp thành một thể rồi đột nhiên bùng phát!
Vệ Lăng Phong lập tức bị đánh bay ra ngoài, thân thể cứng rắn đập mạnh vào vách núi, cho dù là đá cũng không thể không bị hắn đánh lõm, lõm sâu vào bên trong năm thước, lúc đó thân thể hắn mới lấy lại được thăng bằng, nhưng hắn lại không ngừng phun ra máu, lục phủ ngũ tạng như cuộn lại, tê tâm phế liệt, cảm giác đau đớn như xương cốt toàn thân bị vỡ vụn khiến hắn hít thở không thông, đau đến muốn hừ cũng không hừ được.
Sắc mặt Tô Tất lập tức trở nên tái nhợt, đáy lòng xuất hiện sự hoảng loạn không rõ nguyên nhân, đầu óc nàng trống rỗng, lao thẳng về phía Vệ Lăng Phong. Nàng không biết hắn bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không, có hay không nguy hiểm đến tĩnh mạng, mặc dù không có biện pháp phòng bị mà tiến lên như vậy thì rất nguy hiểm, nhưng nàng vẫn muốn biết!
Chỉ có điều, nàng còn chưa kịp đến gần Vệ Lăng Phong, thì tiếng cười lạnh lùng của Mộ Dung Vô Cực đã truyền đến từ phía sau.
«Ha ha ha – Bọn kiến hôi các ngươi mà cũng đòi kiêu căng trước mặt ta sao? Ha ha ha –» Mộ Dung Vô Cực nhìn Tô Tất như đang nhìn một người chết, hắn một chút cũng không để Tô Tất vào trong mắt.
Hắn vừa dứt lời, một cỗ năng lượng long trời lở đất từ phía sau đánh về phía Tô Tất, lúc này Tô Tất có muốn chống đỡ cũng không còn kịp.
«Không –» Vệ Lăng Phong ngăn dòng máu đang trào lên miệng lại, chạy như bay đến, đập vào mắt là kim quang sáng rực cùng một cơn mưa máu đỏ đến chói mắt.
Hắn thấy Tô Tất đã cuộn thân thể của mình lại, nhưng mặc dù như vậy, nàng vẫn như một viên đạn bị bắn ra xa, mất đi ý thức giữa không trung, mà chưởng lực trong tay Mộ Dung Vô Cực vẫn chưa ngừng lại.
Vệ Lăng Phong không kịp ngăn cản chưởng lực của Mộ Dung Vô Cực, hắn theo bản năng bay đến, dùng chính thân mình đỡ lấy một kích trí mạng cuối cùng kia –
Hai người như diều đứt dây, như một cảnh quay chậm, từ từ rớt xuống, áo trắng tung bay, hoa đào nhảy múa, bốn phía tĩnh lặng như tờ –
Lúc Vệ Lăng Phong ôm Tô Tất ngã xuống, liều mạng dùng một chút sức lực cuối cùng, xoay người lại để lưng mình đập xuống đất.
«Phịch!» Lưng hắn đập vào một tảng đá lớn, đập tan tảng đá thành từng mảnh nhỏ, cạnh đá sắc nhọn đâm xuyên qua lưng hắn.
Đau không? Không, đau quá nhiều cùng một lúc, hắn đã không còn biết đau là gì nữa rồi. Chỉ là, lúc hắn hô hấp có chút khó khăn.
Bốn phía vô cùng tĩnh mịch, yên lặng như đã chết.
Gió núi lạnh thấu xương, rít gào, khiến lá rụng đầy đất, bay xuống vách núi, như tuyết trắng rơi, không gian bao phủ bởi sự thê lương cô tịch.
Chương 62: Sống chết trước mắt (2)
Vệ Lăng Phong và Tô Tất từ từ tỉnh táo lại, hai người cùng ngăn huyết dịch đang cuộn lên trong cơ thể, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Vô Cực, đáy mắt sâu thẳm, lóe lên hận ý.
Nếu chỉ ở đỉnh thập cấp, sẽ không có khả năng chỉ một chiêu đã khiến bọn họ trở nên thảm bại như thế này, Mộ Dung Vô Cực tuyệt đối không chỉ ở đỉnh thập cấp, hắn..
Mộ Dung Vô Cực, hắn –
«Đúng! Lão tử đã đột phá đến tiên thiên rồi! Lão tử hiện tại đã là tiên thiên cười giả! Ha ha ha ha –»
Tiếng cười điên dại của Mộ Dung Vô Cực vang vọng khắp đỉnh núi, toàn bộ sơn cốc đều là tiếng cười của hắn, một bộ dáng như đang phát điên.
Vì ngày hôm nay, hắn đã phải chờ bao lâu? Nhịn nhục bao lâu? Một mình trốn dưới tầng hầm tối tăm không ánh mặt trời khổ luyện bao lâu? Hôm nay, hắn rốt cuộc đã trở thành tiên thiên cường giả, cuối cùng cũng có thể hãnh diện rồi!
«Vệ Lăng Phong, Tô Tất, ngày này năm sau sẽ chính là ngày giỗ của các ngươi!» Mộ Dung Vô Cực lạnh lùng nhìn hai người họ, đáy mắt lóe lên tia tàn nhẫn cùng khát máu!
Hắn đã là tiên thiên cường giả, Mộ Dung gia còn là đệ nhất thế gia tại Đông Vân quốc, vị trí Đại quốc sư tất nhiên cũng sẽ do hắn ngồi, chứ không đến lượt lão già Lam Hải sống mấy trăm năm đó!
Vệ Lăng Phong và Tô Tất nhìn nhau cười khổ, chẳng lẽ cứ chết như vậy sao? Cũng quá oan uổng đi, thật sự là không cam tâm.
Đây là sự khác biệt giữa cường giả và nhược giả, là thế giới dựa vào nắm đấm để nói chuyện, là thời đại của việc thắng làm vua thua làm giặc….
Đáy mắt Mộ Dung Vô Cực chứa đầy hồng quang, khuôn mặt méo mó dữ tợn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
«Đi – Chết – Đi –» Ngưng tụ toàn bộ khí thế tiên thiên, xung quanh cuồng phong gào thét, mưa như trút nước, một chiêu sơn băng địa liệt xuất ra –
Bị một chiêu này đánh trúng, Vệ Lăng Phong và Tô Tất tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt, hoặc cũng có thể nói sẽ lập tức hóa thành tro bụi, rơi trên đỉnh núi, không ai hay biết, từ nay về sau, nhân gian sẽ thiếu đi một Ninh vương và Ninh vương phi.
«A –» Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp trời đất, đồng thời một bóng đen trực tiếp nhảy lên từ vách núi đen, nhanh như chớp chen vào trận chiến giữa Ninh vương và Mộ Dung Vô Cực.
«Ha!» Tiếng cười của Mộ Dung Vô Cực vang lên! Móng vuốt sắc bén của vật nhỏ đó hung hăng đánh về phía Vô Song kiếm.
«Keng!»
Vô Song kiếm và móng vuốt của tiểu tuyết hồ va vào nhau.
Toàn thân Mộ Dung Vô Cực bay về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi!
Một màn này khiến cả Tô Tất và Vệ Lăng Phong đều phải trợn mắt há mồm!
Bọn họ cũng coi như đứng trong hàng cao thủ trong thiên hạ, nhưng đối mặt với sự truy sát của Mộ Dung Vô Cực, vẫn bị hắn đánh đến không có đường lui, hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng, thế nhưng –
Móng vuốt của tiểu tuyết hồ lại có thể một phát đánh bay hắn, trời ạ, nó đến tột cùng là biến thái đến mức nào chứ?
Thế nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Trong mắt Mộ Dung Vô Cực hiện lên một tia hoảng sợ, vung kiếm chém về phía tiểu tuyết hồ, mà tiểu tuyết hồ cũng nhanh như chớp bay về phía Mộ Dung Vô Cực, ngăn lại một kích trí mạng của hắn, toàn thân nó được bao phủ bởi một vòng sáng đỏ như máu, hồng quang qua đi, nó đến một cọng lông cũng không bị thương tổn.
Tô Tất và Vệ Lăng Phong lại lần nữa nhìn đến ngây người…..
Quái vật này từ đâu tới vậy! Có thể ngăn được một kích trí mạng của hắn, hơn nữa còn không xảy ra việc gì?
Để bảo toàn tính mạng, Mộ Dung Vô Cực tiếp tục xuất ra một chiêu «Thiên băng địa liệt».
Tiểu tuyết hồ hiển nhiên đã bị chọc giận, nhe răng trợn mắt, trong mắt lộ ra hung quang, gầm gừ hai tiếng, thân mình tròn trịa như viên đạn bắn đi, trực tiếp đoạt lây Vô Song trong tay Mộ Dung Vô Cực, bỏ thanh kiếm vào miệng nhai, vài giây sau đã ăn sạch sẽ.
Mộ Dung Vô Cực choáng váng……Hắn, hắn còn đang chuẩn bị xuất chiêu, nhưng mới xuất được một nửa thì kiếm đã bị cướp mất, vừa ngẩng đầu lên, thì thanh kiếm đã bị ăn sạch, chỉ còn lại mỗi cái chuôi…..
Mẹ kiếp, nó đến tột cùng là quái vật từ đâu đến a? Sao lại có được một sức mạnh kinh người như vậy? Vô Song kiếm, đó chính là Vô Song kiếm a, là bảo kiếm người người trong thiên hạ tha thiết ước mơ, là Vô Song kiếm phá núi xẻ biển a, vậy mà nó lại dám bỏ vào mồm ăn!
Đáy mắt Mộ Dung Vô Cực lúc này đã sớm mất đi khoái ý khi dễ người ta, chỉ còn lại sự kinh hoàng cùng sợ hãi, yết hầu chuyển động, cổ họng khô khốc.
Hắn lặng lẽ lui về phía sau hai bước, đang muốn xoay người chạy, thế nhưng –
«Hừ!» Sau khi ăn xong Vô Song bảo kiếm, tiểu tuyết hồ đại khái là đang khát, thân ảnh nho nhỏ nhanh như chớp lao về phía Mộ Dung Vô Cực, thân mình như thằn lằn bám vào lưng hắn, răng nanh bén nhọn táp vào yết hầu của Mộ Dung Vô Cực!
«A!» Mộ Dung Vô Cực phát ra tiếng kêu thảm thiết, bịt miệng vết thương vội vàng chạy trốn.
Tiểu tuyết hồ thấy hắn bỏ chạy, nhưng lại không đuổi theo, vì sao lại vậy?
«Phì phì phì –» Tiểu tuyết hồ chán ghét phun phun nước miếng, lấy chân lau lau miệng, ghét bỏ trừng mắt nhìn Mộ Dung Vô Cực giờ chỉ còn là một chấm nhỏ.
Nó như vậy, tựa hồ là vì chê máu Mộ Dung Vô Cực quá hôi, khiến nó không thể nuốt nổi.
Tô Tất và Vệ Lăng Phong lúc này đã bị gió thổi bay. Thế giới này quả thực quá điên khùng, kết quả bị đảo ngược quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp phản ứng.
Nháy mắt tiếp theo tiểu tuyết hồ đã chạy về phía Tô Tất, thân hình như một quả bóng lông cọ tới cọ lui trong lòng nàng, Tô Tất đang muốn khen nó hai câu, nhưng ra khỏi miệng không phải là lời nói, mà là máu.
«Tất nhi –» Thanh âm của Vệ Lăng Phong rất nhẹ, thần trí có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn cố gắng nghiến răng duy trì sự tỉnh táo.
«Ta không sao –» Tô Tất kiên trì nói.
Tô Tất nói xong câu đó, Vệ Lăng Phong rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, cuối cùng cũng rơi vào hôn mê.
Tô Tất không phải chịu một kích trí mạng, chỉ bị chưởng phong ảnh hưởng, nên không nghiêm trọng, nhưng Vệ Lăng Phong thương cũ thương mới, nội thương ngoại thương, một đống thương tích, lại còn lấy thân ra đỡ một kích trí mạng cuối cùng của Mộ Dung Vô Cực, có thể kiên trì đến bây giờ mới ngất đi, đã là một kỳ tích.
Tô Tất nhìn Vệ Lăng Phong, đáy mắt tràn đầy đau đớn, muốn đỡ hắn dậy, nhưng mới bước được hai bước đã lảo đảo ngã xuống đất.
Sau lần thứ hai ngã xuống, Tô Tất cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.
Tiểu tuyết hồ nhìn Vệ Lăng Phong, lại nhìn Tô Tất, lo lắng gãi gãi đầu, không biết nên làm gì mới tốt.
Đột nhiên, tiểu tuyết hồ như nghĩ đến cái gì, hai mắt tràn đầy sự hưng phấn, nó lấy móng chân cứa lên da, ghé vào miệng Vệ Lăng Phong, để một giọt máu chảy vào miệng hắn.
Lúc nó đang muốn nhỏ một giọt máu vào miệng Tô Tất thì đột nhiên dừng động tác lại.
Xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, nó hít hít mũi, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó trong không khí, cuối cùng đặt mông ngồi xuống bên cạnh đầu của Tô Tất, chống má suy nghĩ.
Cuối cùng, ánh mắt đang đảo tròn dừng lại ở vết máu trên khóe môi Tô Tất, cái mũi nhỏ đến gần ngửi, sau đó vẻ mặt đăm chiêu, nó lại dùng móng vuốt đưa một giọt máu bỏ vào trong miệng nếm thử…..
Đột nhiên, đôi mắt như ngọc lưu ly sáng lên, vẻ mặt bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Tô Tất xúc động đến tột đỉnh.
Nó không chút do dự đưa móng chân lên cắt vào ngực, đâm vào vị trí trái tim của mình, lấy một giọt máu từ trong tim ra, cẩn thận đưa đến miệng Tô Tất.
Nếu Tô Tất tỉnh, nàng sẽ biết, máu trong tim hồ ly, đại biểu cho khế ước vạn năm không đổi.
Có lẽ máu kia thực sự thần kỳ, Tô Tất nhanh chóng tỉnh lại, hơn nữa nàng còn cảm thấy thân thể mình dường như không có gì bất thường. Khẽ vận lực, cảm giác khí huyết cuồn cuộn đã biến mất, hơn nữa toàn thân đều tràn đầy khí lực, chỉ là ngực còn có chút đau nhức.
Nếu Tô Tất biết đó là máu tim hồ ly, nàng sẽ hiểu vì sao bây giờ thân thể của nàng lại bách độc bất xâm, hơn nữa linh lực cũng tăng lên mà không cần luyện.
Nhìn thoáng qua tiểu tuyết hồ, chỉ thấy nó đang đắc ý nhìn nàng cười, cái đuôi xù lông vui vẻ vẫy tới vẫy lui.
Tô Tất xoa xoa đầu nó, xoay người nhìn Vệ Lăng Phong. Lúc này, sắc mặt Vệ Lăng Phong đã tốt hơn vừa nãy rất nhiều, hô hấp mặc dù còn yếu, nhưng tính mạng vẫn giữ được.
Ở đây đã trải qua một trận đánh kịch liệt, khiến bầu không khí dao động mãnh liệt, chỉ sợ rất nhanh sẽ có cao thủ tìm tới, để tránh phiền phức, Tô Tất đỡ Vệ Lăng Phong lên, mang theo tiểu tuyết hồ nhanh chóng rời đi trong bóng đêm, với tốc độ cực nhanh trở lại Ninh vương phủ.
Nhìn Vệ Lăng Phong nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, bạc môi tím tái không chút sắc máu. Mày hắn nhíu lại, tựa hồ như đang rất thống khổ.
Một màn đêm nay khiến nàng vô cùng cảm động, nàng thật sự không ngờ, Vệ Lăng Phong ở một khắc cuối cùng lại vứt bỏ sự phòng ngự, phi thân ra bảo vệ nàng.
Chỉ trong phút chốc sinh tử mới nhìn rõ lòng dạ con người, lúc Vệ Lăng Phong lấy thân ra đỡ một chưởng bảo vệ nàng trong lòng, nàng đã quyết định, suốt đời này sẽ không rời bỏ hắn, chỉ cần hắn không phản bội nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ đi.
Thời gian gần đây, Tô Tất tạm thời ở trong phủ chăm sóc Vệ Lăng Phong, thỉnh thoảng còn xuống bếp làm một chút điểm tâm cho hắn ăn.
Khả năng hồi phục của Vệ Lăng Phong rất tốt, còn có một giọt máu của tiểu tuyết hồ nên bình phục rất nhanh, chưa đến bảy ngày đã hồi phục được hơn nửa, chỉ cần không dùng toàn bộ linh lực trong một lần, thì đánh nhau bình thường không có bất cứ vấn đề gì.
Hôm đó, có tin tức truyền đến, nói hoàng tử Bắc Di quốc Nhiếp Thanh Nhiên dẫn đầu một nhóm cao thủ đến Đông Vân quốc tham dự mùa săn bán.
Lần trước Nhiếp Thanh Nhiên đến Đông Vân quốc đơn phương độc mã, lúc này lại phô trương hoa lệ, đường hoàng phách lối, quả thực là đủ nổi bật.
Lần này nhiệm vụ tiếp đãi hoàng tử Bắc Di quốc do thái tử toàn quyền phụ trách, Tô Tất và Vệ Lăng Phong không tham gia.
Một bảo mã kim xa toàn thân thuần trắng nhanh chóng chạy đến, thân xe kim sắc, vách xe được khảm trân châu mã não phát sáng rực rỡ, bốn phía có bông tua màu đen buông xuông, đỉnh bốn góc được sơn màu đỏ, vô cùng hoa lệ.
Mười hai thị vệ bước hai bên, nam tử điều khiển xe ngựa mặc cẩm bào, bộ dáng uy nghiêm. Phía sau xe ngựa là hai mươi vị cao thủ toàn thân giáp sắt, mặt không chút biểu tình, khí thế vô cùng kiêu ngạo.
Đông Vân quốc làm sao có thể từng nhìn thấy cảnh náo nhiệt như vậy? Trên đường chen chúc vô số đầu người, chi chít khắp nơi.
Phong Vị Lâu còn chưa khai trương lại, một tòa lâu to như vậy chỉ có hai người là Tô Tất và Vệ Lăng Phong, bọn họ ngồi ở vị trí sát đường trên lầu hai, quan sát náo nhiệt phía dưới.
«Nhiếp Thanh Nhiên đúng là rất có khí thế, người hắn mang đến ít nhất là trên bát cấp, cũng không tệ lắm.» Tô Tất đoạt lấy chén rượu Vệ Lăng Phong đang cầm, hỡn dỗi nói một câu, «Thương thế của chàng còn chưa khỏi hẳn đâu, uống ít một chút.»
Vệ Lăng Phong nhìn Tô Tất, cười cười, «Cao thủ chân chính còn chưa xuất hiện, đây chẳng qua chỉ là mặt tiền mà thôi.»
Tô Tất ngẫm lại thấy cũng đúng, cao thủ chân chính là át chủ bài của Bắc Di quốc, không thể nhanh như vậy đã xuất hiện, hơn nữa tôn nghiêm của cường giả cũng không cho phép bọn họ đi rêu rao khắp nơi như vậy.
Nếu đã không có cường giả chân chính, thì cũng chẳng có gì hay để coi, Tô Tất đang muốn thu hồi ánh mắt, nhưng trong đám đông, nàng tình cờ nhìn thấy một người, đáy mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
«Sao vậy?» Vệ Lăng Phong thấy vẻ mặt khác thường của Tô Tất, không khỏi tò mò.
«Chàng nói……Nhiếp Thanh Nhiên có thật là giờ mới đến Đông Vân quốc không?» Tô Tất tựa tiếu phi tiếu nhìn Vệ Lăng Phong.
Vệ Lăng Phong sửng sốt, đáy mắt lập tức sáng lên, «Chẳng lẽ không phải?»
«Nhiếp Thanh Nhiên thì ta không chắc, nhưng – thị vệ đang cưỡi ngựa bên người hắn, hơn nửa tháng trước ta đã từng nhìn thấy.» Tô Tất cười vui vẻ, thấy Vệ Lăng Phong nhìn nàng chằm chằm, liền giải thích: «Còn nhớ hôm đó ta đến Tiết phủ làm một số chuyện không? Ta đã lột y phục của một nam nhân…..»
Sắc mặt Vệ Lăng Phong lạnh băng, trong mắt thoáng hiện lên mây mù, đen mặt trừng mắt nhìn Tô Tất.
Phản ứng này của hắn……Không phải là đang ghen đấy chứ?
Cũng đúng, cổ đại nào có thể tự do như ở hiện đại, mùa hè trên phố khắp nơi đều có thể nhìn thấy người cởi trần, ở đây mùa hè đã nóng bức lại còn che người kín mít.
«Được được, ta không nói nữa.» Tô Tất giơ hai tay đầu hàng. Nói vậy nhưng quan niệm của nàng không thể chỉ vì hoàn cảnh mà có thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Mây đen trên mặt Vệ Lăng Phong tản đi, thản nhiên mở miệng: «Nàng khẳng định, hôm đó đến Tiết phủ trộm nửa bản Vân Thiên thủ ấn, người bị nàng…..Người đó, chính là thị vệ của Nhiếp Thanh Nhiên?»
«Chỉ cảm thấy giống mà thôi, bất quá nếu chàng muốn xác nhận cũng không phải không có khả năng, nếu dưới xương sườn trái của hắn có một nốt ruồi, vậy có lẽ chính là hắn.» Tô Tất bất đắc dĩ nói.
«Nàng còn nhớ cả nốt ruồi của hắn nằm ở đâu?» Vệ Lăng Phong giận đến nghiến răng.
«Trí nhớ quá tốt mà, ta cũng không còn cách nào khác.» Tô Tất không thèm để ý đến sự giận dữ của Vệ Lăng Phong, nhún nhún vai.
Đột nhiên, một góc rèm che của xe ngựa bị gió thổi lên, lộ ra dung nhan tuấn mỹ của Nhiếp Thanh Nhiên. Tô Tất vừa vặn lại quay đầu xuống nhìn, đối diện với ánh mắt của hắn.
Không thể không thừa nhận, Nhiếp Thanh Nhiên rất đẹp, đó là một vẻ đẹp tuyệt mĩ giống như Vệ Lăng Phong.
Nhiếp Thanh Nhiên một thân bạch y hoa lệ, trên áo choàng được thêu vài cành trúc bằng tơ vàng, thắt lưng đeo một miếng ngọc lục bảo, tay áo khẽ bay theo gió, thoạt nhìn giống như thần tiên vừa cao quý thanh tao lại vừa lạnh lùng.
Đôi mắt của hắn dịu dàng như ngọc, lại giống như biển khơi bao la sâu thẳm gợn sóng, sự lạnh lùng trong mắt có thể khiến tất cả mọi thứ đóng băng, nhưng sự xinh đẹp của hắn cũng làm cho người ta đui mù.
Đảo qua khuôn mặt đó, giống như thần tiên đứng trên mây, lãnh đạm nhìn xuống trần gian, mà chúng sinh trong mắt hắn, đều chỉ là những con kiến nhỏ bé. Sự thanh tao lạnh lùng đó không thuộc về nhân gian, khiến toàn bộ đều đóng băng tại chỗ.
Lãnh ý phát ra, người ta chỉ có thể tán thưởng dung mạo tuyệt trần, mà không dám có một chút ý nghĩ thấp hèn nào.
Nếu nói Vệ Lăng Phong là sự kết hợp của La Sát và yêu tinh, thì Nhiếp Thanh Nhiên chính là băng sen trong tuyết, một mặt yêu mỵ thiết huyết, mặt khác lại lại lãnh đạm không vướng chút bụi trần. Đang nhìn chằm chằm hắn, thì eo nàng bị siết chặt, Tô Tất quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt u ám của Vệ Lăng Phong.
Hắn, chẳng lẽ đang ghen?
Tô Tất phản ứng lại, vừa tức giận vừa buồn cười đưa tay nắm lấy bàn tay bên hông nàng, khẽ siết chặt, con người ai lại không yêu thích cái đẹp, thưởng thức cái đẹp, đã trở thành một bản năng.
Không phải là chỉ nhìn thôi sao, ghen cái gì chứ?
Vệ Lăng Phong vẫn lạnh lùng như cũ, lầm bầm hai câu: «Ta không đẹp sao, muốn nhìn thì nhìn ta.»
Hừm, hắn vô cùng bực chuyện nữ nhân của mình hở ra là lại nhìn nam nhân khác, may mắn là sắc đẹp của hắn có thể khiến nàng dừng lại nghỉ chân, mặc dù nam nhân mà dựa vào sắc đẹp để mê hoặc nữ nhân, nói ra có chút trơ trẽn, nhưng chỉ cần có thể giữ nàng lại bên người, bất kể vì lý do gì cũng được.
Ngày hôm sau, Vệ Lăng Phong vừa hạ triều, trở về liền lập tức tiến vào thư phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn, Tô Tất đợi một lúc lâu không thấy hắn đi ra, không khỏi có chút hiếu kỳ mò vào thư phòng.
Lúc Tô Tất bước vào, thì phát hiện hắn đang ở trong thư phòng đọc sách. Nói với hắn vài câu, hắn cũng chỉ ừ hử một hai chữ.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Tô Tất thấy hắn hơn nửa khắc lại lật qua một trang, nghĩ có lẽ hắn cũng không chăm chú đọc lắm, liền hưng phấn tựa vào giá sách, hai tay khoanh trước ngực trêu tức nhìn hắn.
Dưới ánh sáng mờ mịt của ngọn đèn, nổi bật lên nhuyễn bào tơ vàng hoa lệ, thắt lưng hắn đeo một miếng ngọc hổ phách Nam Hải màu tím, mái tóc đen buông xõa, mang theo cảm giác phóng khoáng mà thanh nhã.
Trên nhuyễn bào thêu những đóa hoa anh túc bằng tơ vàng, cành hoa bao quanh bốn phía nhuyễn bào, mỗi một nhành, đều yêu dã bức người, tà mị âm u.
Đôi mày của hắn, dày rậm như tranh thủy mặc, đường nét khuôn mặt khi cúi đầu như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ, có góc có cạnh.
Tô Tất nhìn hắn, hắn nhìn sách…..
Hơn nửa khắc lại lật qua một trang, có thể dễ dàng nhận thấy hắn đang không tập trung vào việc đọc.
Nếu hắn đã không đọc sách, vậy chỉ có hai khả năng.
Nàng đoán, mục đích đọc sách của Vệ Lăng Phong cũng không khác việc vệ sĩ đeo kính râm là mấy.
Một là, hắn không muốn bị nàng nhìn vào mắt, cũng chính là không muốn để lộ tâm tư của mình.
Hai là, hắn đang giả bộ bình tĩnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện