[Dịch] Dạ Thiên Tử

Chương 72 : Oh, my god.

Người đăng: 

.
Diệp Tiểu Thiên mơ hồ nói: - Cha nuôi, cha nuôi cái gì? Cách Đóa Lão thấy hắn không hiểu tiếng Miêu, suy đoán hắn cũng không hiểu phong tục của người Miêu, bèn cười giải thích một hồi cho hắn. Hóa ra người Miêu ở đây có tục lệ là: trong đời phải ba lần đặt tên, đều là nghi thức rất quan trọng. Lần đầu là nhũ danh, trong buổi sáng ngày thứ ba sau khi em bé mới sinh, phải mời vu sư đến làm phép, sau đó cha mẹ hoặc ông bà đặt tên cho bé. Chữ đứng ở trước tên đều là chữ Mễ, phía sau mới là tên. Khi con lớn lên, trở thành người lớn, thì lại xóa bỏ chữ Mễ, thêm vào họ cha hoặc họ mẹ, thói quen là tên trước, họ ở sau, trở thành tên mới của con cái. Đợi khi về già, căn cứ vào danh phận, địa vị của từng người, thì lại đổi tên một lần nữa. Việc đó tương ứng với ba giai đoạn quan trọng trong đời người: Thiếu niên, tráng niên và lão niên. Nếu trong buổi sáng ngày thứ ba sau khi mới chào đời em bé luôn quấy khóc không ngớt, thì là điềm báo không may mắn thuận lợi. Vu sư sẽ không làm phép cho em bé vào thời gian đó. Theo phong tục của bộ lạc, những người trưởng bối trong gia đình sẽ đến mai phục ở một chiếc cầu nhỏ trong thôn, đợi một người đầu tiên đi qua cầu mà không hề hay biết sự tình. Đó chính là người mà Cổ thần đã lựa chọn làm cha nuôi của em bé, phải mời họ về nhà, để họ dỗ dành em bé, cho đến khi em bé nín khóc và đặt tên cho em bé. Diệp Tiểu Thiên nghe Cách Đóa Lão nói một lượt mới hiểu nguyên do trong đó. Hắn liếc nhìn hai bên trái phải đều không thể thoát được, hơn nữa giúp người một chút thì tính toán gì. Lại thêm hắn nghe nói người Miêu này là thủ lĩnh của bộ tộc Miêu, nên càng khiến hắn động lòng suy nghĩ, liệu có thể nhờ y để rời khỏi đây chăng? Bởi vậy Diệp Tiểu Thiên rất vui vẻ đáp: - Được, nhà ngươi ở đâu, ta sẽ đi cùng ngươi! Cách Đóa Lão vui mừng cười nói: - Con trai của ta đang ở thần điện, xin mời đi theo ta? Diệp Tiểu Thiên nghe nói con trai Cách Đóa Lão ở thần điện, trong lòng chợt cảm thấy kỳ lạ, rồi bỗng hiểu ra: “Người dân bình thường sinh con thì phải mời vu sư tới chúc phúc, làm phép cho con, con trai của vị thủ lĩnh này có danh phận đương nhiên không giống vậy, mời Thị thần tôn giả đến ban phúc là hợp tình hợp nghĩa rồi”. Diệp Tiểu Thiên rất tò mò về vị Thị thần tôn giả thần bí này, hơn nữa hắn nghĩ nếu có thể tiếp cận Thị thần tôn giả, thì sẽ xin lão khai ân cho mình rời khỏi đây. Nghĩ vậy hắn thấy nhất định phải đi lần này. Mao Vấn Trí và Hoa Vân Phi cũng đi theo, nhưng Cách Đóa Lão đã khéo léo xin lỗi từ chối hai vị, Diệp Tiểu Thiên bèn để hai người đó về thôn trước, còn mình thì cùng đi theo Cách Đóa Lão. Đến thần điện có thể đi vòng qua giữa hai dãy núi, nhưng nếu như vậy thì đi vòng hơi xa, Cách Đóa Lão và người nhà nhiệt tình mời cha nuôi của em bé mới sinh đến bên hồ, trèo lên một cái bè trúc, bè trúc rẽ sóng thành dòng trên hồ nước xanh biêng biếc, dường như phá vỡ mặt gương phẳng lặng, từ trên mặt nước nổi lên một dải lụa mượt mà trải dài tít tắp. Bè lái vào vùng sương mù mờ mịt, về phía thần điện nguy nga từ phía xa xa. Bè trúc dạt vào sát bờ ở bến cuối hồ nước, tiếng thác nước ầm ầm vang dội ngay bên tai, trước mặt là một thềm đá quanh co, uốn lượn hướng lên cao. Diệp Tiểu Thiên đi theo họ, cùng bước lên mấy trăm bậc thềm đá, lúc đó mới đến dưới chân thần điện trang nghiêm. Thần điện xây dựng trên vách núi, nguy nga tráng lệ. Ngước nhìn thần điện, sẽ khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác ngộp thở. Ngay cả Diệp Tiểu Thiên nếu đặt mình vào trong đó cũng cảm thấy nơi này thần thánh và nghiêm túc khác thường. Những người Sinh Miêu chưa được khai hóa kia vô cùng kính sợ thần miếu, cũng có thể lý giải. Đến đây, Cách Đóa Lão và mọi người trong nhà đều không nói gì, thần sắc trở lên trang nghiêm. Họ dẫn Diệp Tiểu Thiên đi thẳng đến trước cổng chính thần điện, nhìn thấy một trụ lớn bằng đá sừng sững, ít nhất khoảng sáu người ôm, cao khoảng hơn 10 trượng, xung quanh vắng lặng không thấy bóng người nào ra vào. Cách Đóa Lão nói nhỏ với Diệp Tiểu Thiên: - Đến nơi rồi, sau khi vào thần điện, ngươi không được nói bừa bãi, khi dỗ em bé nín, không khóc nữa thì lui sang một bên, đợi sau khi Thần thị tôn giả ban phúc cho em bé, thì ngươi sẽ đặt tên cho em bé. Khi trở về ta sẽ mời ngươi uống rượu. Diệp Tiểu Thiên làm khó nói: - Ah... ta không biết dỗ trẻ con! Cách Đóa Lão nói nhỏ: - Không sao, ngươi đợi đến khi nó mệt rồi thì tự nhiên sẽ không khóc không quấy nữa. Diệp Tiểu Thiên: - ... Rảo bước đến trước cửa thần điện cao cao, thấy điện đường bên trong cực kỳ rộng rãi đồ sộ. Trên mái vòm là bức họa thần nữ bay trên trời và chiến thần cầm mâu. Hai bên thành tường của cột đá đều gián hình pho tượng người khổng lồ cao đến hơn 10 trượng, mắt lõm mũi lõ, tóc xoăn, phía sau lưng còn có một đôi cánh trắng phau, người đi ở giữa giống như một người lùn bước vào thế giới người khổng lồ. - Kỳ lạ, ngôi thần miếu này nhất định có quan hệ nào đó với bọn quỷ phương tây. Vì từng một lần hiếu kỳ đi đến nhà thờ của giáo sĩ truyền giáo phương tây tham gia lễ Mi-sa, nên Diệp Tiểu Thiên lập tức đưa ra phán đoán. Tim hắn chợt đập mạnh lên, rất kỳ lạ. Ở trong ngôi thần điện cổ kính sừng sững giữa núi non này tràn ngập vẻ kỳ quái. Nếu không phải hắn vội đi thì hắn nhất định sẽ chuyên tâm tìm hiểu một phen. Trên điện đường, có một người đàn bà bế một đứa trẻ con. Em bé đang oa oa khóc lớn. Người đàn bà bối rối không biết làm sao. Ở cuối điện đường có một ngôi bảo tọa bằng đá để trống, dưới ngôi bảo tọa có hơn mười mỹ nữ đứng hầu, chỉ lấy tấc vải che chỗ kín, dáng người yểu điệu, dung nhan mê hồn. Cách Đóa Lão nói nhỏ với Diệp Tiểu Thiên: - Đừng nhìn chằm chằm vào các nàng, họ là thần phi đó. Diệp Tiểu Thiên kỳ lạ nói: - Thần phi? Cổ thần vẫn cần nạp phi? Cách Đóa Lão nói: - Đương nhiên, họ đều là mỹ nhân do các bộ lạc lựa chọn dâng tặng, tự nguyện suốt đời phụng hầu Cổ thần, do Thị thần tôn giả thay cổ thần thực hiện đạo nam nữ. Danh phận các nàng tôn quý, không được khinh nhờn. Lão Thần thị tôn giả này chắc chắn là thần côn, và dâm côn, không biết lão bao nhiêu tuổi rồi, còn chiếm bao nhiêu mỹ nữ, thật là khiến người ta tức lộn ruột! Hâm mộ chết ai gia rồi... Trong đầu Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ miên man. Hắn lại len lén liếc nhìn các thần phi xinh đẹp mê hồn, rồi miễn cưỡng cụp mắt xuống. Cách Đóa Lão đập nhẹ vào cánh tay hắn, nói nhỏ: - Ngươi đi dỗ hài tử đi, đợi khi nào hài tử không khóc không quấy nữa, thì ta sẽ đi mời Thần thị tôn giả cầu phúc cho nó. Diệp Tiểu Thiên cũng không hiểu quy củ của họ, chỉ để ý làm theo đúng lời của Cách Đóa Lão nói, bước lên phía trước. Người đàn bà mặc trang phục bộ tộc Miêu có lẽ là mẹ đẻ của tiểu oa nhi. Nàng mới nhìn thấy chồng mình dẫn một thanh niên người Hán bước vào, liền hiểu ngay rằng đây là cha nuôi của con, lập tức cười nói vẻ cảm kích với Diệp Tiểu Thiên, rồi đưa con cho hắn bế. Diệp Tiểu Thiên vụng về ôm đứa bé, dỗ dành: - U..., tiểu bảo bối, không khóc nữa nào, nếu ngươi không khóc, lát nữa sẽ cho ngươi con cưỡi búp bê Phúc Oa chơi. Phúc Oa Nhi ngây thơ, đầu tròn xoe, đuôi ngắn lông măng, rất đáng yêu. Diệp Tiểu Thiên vừa nói vừa làm ngáo ộp với tiểu oa nhi. Tiểu oa nhi là một nam nhi, chân mày còn điểm một nốt đỏ, cũng không biết là do Diệp Tiểu Thiên và bản tộc của họ khác nhau về ngôn ngữ đã thu hút nó hay là do Diệp Tiểu Thiên làm mặt xấu khiến đứa bé thích thú. Tiểu oa nhi vừa khóc vài tiếng, liền im bặt. Nó mở to hai mắt, con ngươi đen như nước sơn, tò mò nhìn Diệp Tiểu Thiên, bỗng nhiên duỗi cánh tay nhỏ tựa như ngó sen mập mạp, sờ sờ lên mặt Diệp Tiểu Thiên, vén môi lộ ra nét tươi cười. Người mẹ cười mừng rỡ nhìn chồng, Cách Đóa Lão cũng vui mừng nói: - Ý chỉ của cổ thần không được khinh thường. Người này quả nhiên là cha nuôi do trời định sẵn của hài tử. Ta đi mời Thần thị tôn giả. Cách Đóa Lão đến bên cạnh thềm trước bảo tòa, hướng về một vị thần phi bái lễ, nói nhỏ mấy câu. Vị thần phi trẻ tuổi cười ngọt ngào, yểu điệu bước đi, đang lúc bước đi, trang phục mỏng như cánh ve chỉ để che chỗ kín căn bản không che được phần xuân sắc từ cặp đùi ngọc ngà, khiến lòng người cũng muốn đong đưa theo bước chân nàng. Diệp Tiểu Thiên trêu đùa với tiểu gia hỏa, nó càng lúc càng vui vẻ, không khóc quấy nữa, chỉ thấy hai mắt trong veo mở to nhìn chăm chú vào mắt Diệp Tiểu Thiên, khi thì nhếch môi cười khanh khách, hai bàn tay nhỏ còn nắm vào nhau. Bỗng nhiên có người dùng tiếng Miêu rất cung kính nói một vài câu gì đó. Người trên điện đường đều lập tức quỳ một gối xuống, thành kính hành lễ. Diệp Tiểu Thiên bị mẹ đứa bé kéo vạt áo nhắc, vội vàng ôm đứa bé quỳ một chân trên đất, sau đó len lén nhìn lên phía trên. Chỉ nhìn thấy một ông lão mặc áo bào trắng, trên đầu đội một pháp quan vàng rực rỡ, chống một pháp trượng màu vàng kim, chậm rãi bước lên bảo tọa. Ông lão này tuổi đã rất cao, trên mặt đầy các đốm da đồi mồi. Lão mặc áo bào trắng khảm màu vàng kim, cổ áo là ba đường vân màu vàng đỏ, nhìn dáng người lão không cao, có vẻ gầy yếu, nhưng trong lúc đi lại rất uy nghiêm. Lão già ấy ngồi trên bảo tọa, bên cạnh liền có một thần phi dáng người uyển chuyển đón lấy pháp trượng của lão. Lão ngước mắt nhìn bên dưới thềm một cái, đúng lúc chạm vào ánh mắt tò mò nhìn trộm của Diệp Tiểu Thiên. Lão già cau mày, tựa hồ như đang kinh ngạc vì không hiểu sao lại có người dám nhìn thẳng vào lão. Diệp Tiểu Thiên nhìn mặt lão đầy vết nhăn, giống như quả táo để lâu, đã mất hết nước, chỉ có hai con mắt còn đầy sinh khí. Đặc biệt là động tác nhướn mày của lão, thậm chí khiến người ta cảm thấy khôi hài thú vị. Thị thần tôn giả nhìn dán mắt vào Diệp Tiểu Thiên, đột nhiên dùng tiếng Hán nói: - Ngươi là người Hán hay là Thiếu tù trưởng của bộ lạc nào đó? Diệp Tiểu Thiên mới nghe lão nói tiếng Hán, liền vội vàng tiếp lời: - Ah, Thần thị tôn giả đáng kính. Ta là người Hán. Ta truy tìm hai tên đạo tặc bắt cóc người mà đến đây. Kết quả, thủ hạ của ngài là Cách Cách Vu Đại Đốc Sư..., Á, Cách Cách Ốc Đại vu sư nói ta là gian tế, không cho ta đi, kính xin ngài tôn giả giơ cao đánh khẽ, thả ta đi. Ta phải đi cứu người gấp! Cách Đóa Lão vội vàng nháy mắt với Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên cũng không để ý đến y. Thật khó có cơ hội nào tốt như vậy, hơn nữa thấy dáng vẻ lão tôn giả này rất dễ nói chuyện, Diệp Tiểu Thiên đương nhiên phải chớp lấy cơ hội này. Thần thị tôn giả mỉm cười, chậm rãi tựa lưng vào sau ghế ngồi, một tay nhẹ nhàng vuốt râu bạc, nói với Diệp Tiểu Thiên: - Ngươi cũng tín ngưỡng Cổ thần chí cao vô thượng phải không? Diệp Tiểu Thiên nói: - Ta... Hắn đang muốn nói nếu ta tín cũng chỉ là tín Thái thượng lão quân, đột nhiên buột miệng: - Thị thần tôn giả đáng kính, người ta tín ngưỡng... là Thượng đế vạn năng! Khi nói câu này, Diệp Tiểu Thiên chú ý quan sát thần sắc thần thị tôn giả. Thị thần tôn giả ngạc nhiên nói: - Thượng đế? Ngươi là đệ tử Nho giáo, thờ phụng Thượng đế? Diệp Tiểu Thiên chợt tỉnh ngộ ra: “Hỏng rồi, nghe cha cố người phương Tây từng nói, hình như vì để người nước Minh có thể nghe rõ nên họ áp dụng cách gọi tên lão tổ tông chúng ta kính thờ để xưng hô thần chí cao của họ. Thần của họ kỳ thực không phải là thượng đế. Lần này xuất kỳ bất ý sai to rồi... Hóa ra từ “thượng đế” vốn là cách xưng hô có sẵn từ thời Trung Quốc thượng cổ. Nho giáo kế thừa lễ chế đời Thương và đời Chu, liền kế tiếp thờ phụng vị thần chí cao này. Đó chính là Thượng đế. Các sách kinh điển của Nho gia như tứ thư ngũ kinh đều từng nhắc đến Thượng đế. Đương nhiên việc Nho gia tôn kính Thượng đế hoàn toàn không cụ thể như các tín ngưỡng tôn giáo khác. Trên thực tế, cái họ gọi Thượng đế chẳng qua chỉ là ông trời mà thôi. Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói bổ sung thêm: - Tôn giả hiểu nhầm rồi. Vị thần ta nói tên họ chính thức là... Cao! Thị thần tôn giả ngạc nhiên nói: - Cao? Diệp Tiểu Thiên nói: - Đúng vậy, là Cao đấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang