[Dịch] Dạ Thiên Tử

Chương 53 : Cực phẩm phụ tử

Người đăng: 

Diệp Tiểu Thiên cùng Đại Hanh khóa cửa tiệm xong, liền đi về La gia, xuyên qua mấy con phố ngõ hẻm, còn chưa đến La gia, thì từ ngõ nhỏ bên cạnh đột nhiên chui ra một tên tu sĩ râu ria xồm xoàm, trên đầu tóc dài nửa thốn (tấc), mặc một bộ tăng bào rách rưới, dưới chân đi một đôi giày cũ mũi nhọn, tướng mạo vô cùng hung ác. Tên hòa thượng giả này chẳng biết tại sao lại vội vàng đến thế, đụng Đại Hạnh một cái đau điếng. Tên hòa thượng dởm phả mùi rượu nồng nặc vào mặt Đại Hanh. Đại Hạnh ghê tởm đẩy y ra, tức giận nói: - Hòa thượng dởm nhà ngươi, không tuân thủ thanh quy, cũng dám tự xưng là người xuất gia sao? Tên hòa thượng dởm uống rượu đến mặt mũi đỏ bừng, mắt say lờ đờ liếc nhìn Đại Hanh, tức giận nói: - Phật gia tự đi con đường riêng, là ngươi không có mắt, cả gan cản đường Phật gia, ngươi lại còn dám mở miệng kiêu ngạo, đáng đánh. Đại Hanh bỗng nhiên mở to hai mắt, gã nhận ra tên hòa thượng dởm này rồi. Đây chẳng phải là cái tên hòa thượng lần trước hướng phụ thân gã hóa duyên sao. Đại Hanh đang muốn nói chuyện, hòa thượng dởm liền tiến lên đấm vào ngực Đại Hanh một quyền. Đại Hanh thịt dày, ngược lại không thấy đau đớn, nhưng trong cơn giận dữ lập tức đánh trả, hai người lao vào nhau. Lúc đầu Diệp Tiểu Thiên còn muốn tiến lên khuyên giải vài câu, kéo hai người ra, không ngờ chẳng những không kéo được hai người ra, ngược lại còn bị tên hòa thượng dởm đánh cho một quyền, Diệp Tiểu Thiên tức giận, lập tức nhào tới cùng với Đại Hanh đánh tên hòa thượng dởm. Ba người đang đánh nhau túi bụi, Diệp Tiểu Thiên bỗng phát giác từ xa có người đang tiến tới, liền tập trung nhìn, thấy đó một người đàn ông trung niên mặc áo bào Viên ngoại đi lại thong dong, gặp người liền cười, trong tay niệm một chuỗi Phật châu (tràng hạt), mặt mũi hiền lành, đúng là Hồng đại thiện nhân rồi. Diệp Tiểu Thiên hốt hoảng, mặc dù hắn không sợ Hồng Bách Xuyên, nhưng Hồng Bách Xuyên một lòng tin Phật giáo, đối với tăng lữ từ trước đến nay tất cung tất kính, vô cùng tôn thờ. Mà hôm nay Đại Hanh cùng với một tên hòa thượng đánh nhau tàn nhẫn, một khi để Hồng đại thiện nhân trông thấy, vốn dĩ đã không vừa mắt với con trai, chẳng hung hăng giáo huấn gã? Diệp Tiểu Thiên tranh thủ thời gian kêu lên: - Đại Hanh, đừng đánh nữa. Đại Hanh đang đánh cao hứng, lúc này gã nắm chặt cổ áo tên hòa thượng dởm kia, đấm vào cái đầu trọc kia của y, nghe thấy tiếng của Diệp Tiểu Thiên, Đại Hanh thở phì phò đáp: - Đại ca, người đừng quản chuyện này, hôm nay đệ nhất định phải đàng hoàng giáo huấn con lừa trọc đầu lừa đảo này một chút. Tên hòa thượng dởm ra sức giãy giụa, cố thoát tay của Đại Hanh. Một quả pháo xung thiên đập vào mũi của Đại Hanh. Đại Hanh ối một tiếng, máu mũi chảy dài, vội giữ chặt mũi bại trận trốn đi. Tên hòa thượng dởm không buông tha lập tức đuổi theo vung tay tung chân tiếp tục đấm đá. Lúc này, Hồng đại thiện nhân đã bước tới gần, nhìn thấy con trai đánh nhau với i người khác, không khỏi thất kinh, vội vàng kêu lớn: - A Di Đà Phật, chớ động thủ! Lúc này vừa lúc tên hòa thượng dởm thoát khỏi tay của Đại Hanh, đấm đánh vào sống mũi Đại Hanh, đánh cho Đại Hanh lảo đảo lùi về phía sau, Tên hòa thượng dởm theo sát phía sau hét to một tiếng: - YA A A A A... Thân hình y nhảy lên không trung, hai tay dang ra, phảng phất hình ảnh một con diều hâu tấn công thỏ, đầu gối đang ở giữa không trung liền khom lại, hung hăng đập xuống đầu Đại Hanh. - *** mày! Cùng với tiếng rống to đùng đoàng như sét, từ trên cao bay tới một cái chân to. Tên hòa thượng dởm giống như con diều hâu đập xuống, vẫn chưa mổ con gà béo như Đại Hanh, đã bị cái chân to kia đạp trúng, xoay một vòng rồi bay ra ngoài, choáng váng đầu óc không cách nào bò dậy được. Hồng đại thiện nhân như hung thần ác sát nhào tới, nhấc tay áo y lên rồi đạp mạnh. - Ngươi đánh con của ta, dám đánh con ta. Con bà nó đúng là gan gấu, đến con của ta cũng dám đánh! Ta cho ngươi đánh con của ta, A Di Đà Phật, ngã Phật từ bi, lão tử đánh cho cha mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi luôn. Tên hòa thượng dởm bị Hồng Bách Xuyên liên tiếp xoay tròn rồi lại cực kỳ hung hãn đánh đến mức y phải gào khóc thảm thiết, phải trốn chạy để thoát chết, rồi lại bị Hồng Bách Xuyên ấn chặt, tiếp tục không buông tha mà đánh tiếp, Diệp Tiểu Thiên đứng bên cạnh ngây người nói: - Hai cha con Đại Hanh thật đúng là cực phẩm. Hồng đại thiện nhân chân liên tục vừa đá vừa đạp, khiến tên hòa thượng dởm nằm rạp trên mặt đất hấp hối, lúc này mới tức giận dừng chân, đỏ mặt tía tai bước tới, thở hổn hển, rất ân cần mà nói với Đại Hanh: - Đại Hanh, con không sao chứ? Đại Hạnh chẳng biết từ lúc nào đã lôi ra hai miếng giấy để bịt lỗ mũi, cùng Diệp Tiểu Thiên sóng vai đứng một bên, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cha gã phát uy, lúc này nghe cha hỏi vậy, nhanh chóng lắc đầu đáp: - Hài nhi không có việc gì, ấy... cha à, y là người xuất gia... Hồng đại thiện nhân hung tợn nói: - Người xuất gia sẽ không tự ý động thủ. Con thực sự không sao chứ? Đại Hanh đưa cái mặt béo húp quay sang trái rồi phải, dùng dùng hết sức lắc đầu, Diệp Tiểu Thiên ho một cái, tiến đến chắp tay nói: - Tráng sĩ, người có tin mừng á. Hồng đại thiện nhân vội vã hỏi: - Tin mừng từ đâu đến? Diệp Tiểu Thiên cười híp mắt hướng về phía Đại Hanh đáp: - Đại Hanh, nào, nói với cha đệ đi. Đại Hanh nhất thời xấu hổ, hai tay bóp chặt cổ tay , một chân chích mũi trên mặt đất vạch thành vòng tròn, ngượng ngùng mà nói: - Người ta thật không tiện nói ra, hay là đại ca thay đệ nói đi. Hồng đại thiện nhân vừa lúc nãy tức đỏ cả mặt, vuốt một phát liền trắng rồi, hoài nghi không yên nói: - Đại Hanh à, con lại gây họa gì rồi? - Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha... Đáng thương cho Hồng đại thiện nhân bị kích thích, cứ đứng trên con đường lớn cứ như vậy cười, liên tục cười cho đến khi vào trong nhà, ngồi trong phòng khách vẫn cười không dừng. La Đại Hanh lo lắng nhìn cha, quay sang Diệp Tiểu Thiên thì thầm: - Mấy hôm trước Lưu Hành bị mắc bệnh cười như điên như dại, không phải đã lây sang cho cha đệ rồi chứ? Hồng Đại thiện nhân vô cùng vui vẻ, lúc Đại Hanh còn nhỏ, lão thường dựa theo di nguyện của mẹ Đại Hanh, một lòng một dạ làm mọi cách con trai trở thành người đọc sách, tương lai gia nhập hàng ngũ quan tướng, xây dựng thư hương môn đệ. Nhưng đứa con trai này thực sự gây thất vọng, tiêu chuẩn trong lòng Hồng Bách Xuyên sớm đã hạ ngày một thấp, thấp đến không thể thấp hơn. Mấy năm gần đây, tâm bệnh duy nhất của lão là đứa con trai vô dụng này, nhỡ mà lão chết đi thì phải làm sao? Cho dù cho nó đại gia nghiệp thì rồi nó cũng làm xằng làm bậy mà phá gia bại sản thôi. Hiện tại, lão còn sống, trong nhà không có kẻ nào dám làm trò quỷ, nhưng nếu như lão không còn nữa, đứa con đầu óc hồ đồ này, rồi cũng biến thành kẻ đắp chăn cho người lừa gạt, gia sản bạc triệu cũng sẽ biến thành hư không trong một sớm một chiều. Đến lúc đó nó sống thế nào được? Tuyệt đối không thể ngờ, không thể tin được rằng con trai lão lại có khả năng buôn bán trời cho, Hồng Bách Xuyên đưa ra điều kiện cho con trai là có chút lãi nhỏ, thực ra trong đáy lòng mong đừng lỗ quá nhiều, có như vậy khi lão trăm tuổi, để lại gia tài bạc triệu cho con, thì cũng đủ để nó sống đến tuổi già. Nhưng lão vạn nhất không thể ngờ... Con trai đã có tiền đồ, Hồng Bách Xuyên làm sao có thể không vui cho được? Lão cười cười, đột nhiên nhớ lại người vợ sớm qua đời, trong lúc nhất thời bi ai, vừa vui vừa thương xót, hai hàng lệ tong tong rơi ruống, nhưng miệng thì lại cười, lần này khiến chân tay Đại Hanh càng luống cuống. Hồng Bách Xuyên vừa khóc vừa cười một lúc lâu, tâm trạng phấn kích mới bình thường trở lại, lão vui mừng nhìn con trai nói: - Kể từ khi con chào đời đến nay, đây là chuyện vui nhất cha được nghe, đại hỷ sự a! Hôm nay cha muốn đãi tiệc, mời Điển sử đại nhân làm khách, hảo hảo chúc mừng một chút, Đại Hanh, con muốn ăn cái gì? - Hừm... Đại Hanh cắn ngón tay nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên hưng phấn nói: - Bánh ngọt Hoa Quế. Hồng Bách Xuyên: - ... Diệp Tiểu Thiên: - ... Một bàn thịnh yến, thủy bộ bát trân, đặc biệt mỹ vị được bày lên, Hồng Bách Xuyên xem như đã bỏ đi được gánh nặng trong lòng, rượu rót uống cạn, uống đến thực sự sảng khoái. Diệp Tiểu Thiên cũng uống cạn ly rượu giao bôi. Tuy Đại Hanh vẫn chưa thành niên, nhưng Hồng Bách Xuyên hôm nay cao hứng, nên đặc biệt phá lệ cho phép gã uống chút rượu, không biết làm sao mà Đại hanh chỉ uống một ngụm, đã cảm thấy rất khó uống, vì vậy gã liền toàn tâm giải quyết bánh Hoa Quế. Đào Tứ Nương lại bưng một bàn bánh ngọt Hoa Quế, thấy La Đại Hanh đang ăn như hổ đói, liền từ tốn khuyên nhủ: - Đại Hanh thiếu gia không cần phải gấp như thế, nếu như người thích ăn, tứ nương lại làm tiếp là được. La Đại Hanh mơ hồ đáp: - Một tháng nay mỗi ngày ở trong tiệm tạp hóa, chỉ có mỗi lúc trời tối mới có thể ăn được bánh Hoa Quế sốt dẻo mới ra khỏi lồng, thực sự thèm ăn quá rồi. Hồng Bách Xuyên nhân từ liếc nhìn con trai, mỉm cười uống tiếp ly rượu. Diệp Tiểu Thiên đột nhiên nhớ ra một chuyện, thấy Đào Tứ Nương khí sắc không tệ, liền nhỏ giọng hỏi: - Tứ Nương, tướng công của ngươi... không còn làm khó ngươi nữa chứ? Sắc mặt Đào Tứ Nương có chút buồn bã, lập tức thả lỏng tinh thần, hướng phía Diệp Thiểu Thiên thi lễ, hạ thấp giọng nói: - Vẫn chưa cảm ơn đại nhân trượng nghĩa giúp đỡ. Từ Bá Di đã cùng nô tỳ chia tay rồi. - Ồ... Diệp Tiểu Thiên nhếch đuôi lông mày lên đáp: - Chúc mừng Tứ Nương. Đào Tứ Nương nghe xong lập tức sững sờ, từ khi nàng bị tổn thương, cuối cùng đồng ý rời xa Từ Bá Di, nhưng hễ ai nghe nói về việc này đều nói lời hay trấn an nàng, khi mới bắt đầu nghe những lời đó còn cảm thấy khoan khoái, nghe lâu rồi lỗ tai sinh ra kén chọn, hiện tại điều chán ngán nhất là lại nghe thấy những lời an ủi. Nàng thực sự không nghĩ tới Diệp Tiểu Thiên lại có phản ứng như vậy. Diệp Tiểu Thiên nói: - Tứ Nương rời xa tên súc sinh ấy, từ nay về sau không cần gánh chịu sự hành hạ, vì vậy mà vui vẻ. Trong cuộc đời nữ nhân điều quan trọng nhất là chọn được một người chồng tốt, lập gia đình không khác gì lần thứ hai đầu thai, thật không may Tứ Nương tựa nhầm người. Hiện tại Tứ Nương vẫn đang lúc trẻ trung, tướng mạo xinh đẹp, tìm một người chồng tương xứng không khó. Nếu như kéo dài lâu ngày, lại bị Từ Bá Di tìm cách phá hoại, khi đó chẳng phải càng thê thảm sao? Cho nên ta nói rời khỏi là tốt, rời khỏi đúng lúc, thế nên muốn chúc mừng Tứ Nương... Đào Tứ Nương nghe xong cao kiến của Diệp Tiểu Thiên, giật mình cả buổi, trong lòng không biết tại sao, bỗng nhiên sáng ra, tâm tình vốn tích tụ bỗng thông suốt, vui mừng hướng phía Diệp Tiểu Thiên vái lạy: - Đa tạ lời chỉ bảo của Điển sử lão gia, nô tỳ hiểu ra rồi. Đại Hanh vừa nhai bánh vừa bâng quơ hỏi: - Đúng rồi, Tứ Nương, sau khi hai người các ngươi chia tay, thì bị tên vô liêm sỉ kia đuổi ra khỏi nhà phải không? Đào Tứ Nương đang vui, nên nghe hỏi vậy cũng không ảm đạm nữa, chỉ bình tĩnh đáp: - Căn nhà, Từ Bá Di để lại cho nô tỳ rồi. Sau khi chuyện xấu của hắn bại lộ, huyện học cũng xem thường hắn, nên hắn không thể ở lại được huyện này nữa, vì thế, liền quấn gói châu báu nữ trang trong nhà, đi Thủy Tây rồi. Diệp Tiểu Thiên nghe đến đó, thầm nghĩ: “Lý Thu Trì cái tên tụng sư mồm miệng xảo quyệt lần này không công kích mà lui, là bị ta đắc tội quá rồi, không ngờ Từ Bá Di cái tên oan gia này cũng đã đi ThủyTây. Thủy Tây sắp thành một trong những mảnh đất oan gia của ta rồi, may mắn ta không đi Thủy Tây, nếu không thì đám tiểu nhân ngụy quân tử, tụ tập một chỗ còn không gặm ta đến cặn bã cũng không còn?” Dĩ nhiên, Diệp Tiểu Thiên sẽ không nghĩ đến một lời nói của bản thân tựa như sấm, sau này Thủy Tây thực sự trở thành nơi mà hắn nhất định phải đến...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang