[Dịch] Dạ Thiên Tử

Chương 43 : Tổng động viên bá đạo.

Người đăng: 

Hoa tri huyện vừa nghe tiếng trống liền có cảm giác run sợ, trong những ngày mưa to như trút nước lại có người đến huyện nha đánh trống, trong lòng lại càng cảm thấy bất thường. Lúc này lại thấy thái độ của Diệp Tiểu Thiên, y biết rõ là nhất định có việc, nhưng chỉ có thể bất chấp đến cùng hỏi: - Ngải Điển sử, ai đánh trống kêu oan vậy? Diệp Tiểu Thiên chắp tay nói: - Người đánh trống kêu oan là Hoa Vân Phi ở Thanh Sơn câu. Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều náo động, xen lẫn trong những quan thân, thương nhân, dân chúng, vây cánh của Tề Mộc đang đứng trong đám đông kích động mọi người lập tức cao giọng reo lên: - Hoa Vân Phi sao? Kẻ giết người đó không phải đã bị bắt giam vào ngục rồi sao? Tử tù sẽ bị trảm lại chạy đến nha môn cáo trạng ư? Nha môn bất công, nha môn bất công. Ánh mắt sắc bén của Diệp Tiểu Thiên nhìn qua một vòng, tiếng kêu gào lập tức dừng lại. Kẻ dám đấu đao, đấu thương khiêu chiến với Tề Mộc, dám đánh đại quản Phạm Lôi một bạt tai, bọn họ sao dám đắc tội chứ. Diệp Tiểu Thiên nói từng câu từng chữ: - Hoa Vân Phi đích thật là tử tù, nhưng tử tù cũng là người, có oan dĩ nhiên phải tố. Hoa Tri huyện lúng túng hỏi: - Chỉ là không biết, Hoa Vân Phi kiện ai? Diệp Tiểu Thiên nói: - Đại lão gia thăng đường hỏi chẳng phải sẽ biết sao? Hoa Tri huyện hậm hực trong lòng, sớm biết Diệp Tiểu Thiên muốn gây khó dễ cho mình, y thà kiên trì mặt dày đến cùng để những quan thân này mắng chửi còn hơn là đi tìm kẻ điên này trở về. Hôm nay, Diệp Tiểu Thiên chỉ mang theo một quân, Hoa tri huyện phân phó nói: - Người đâu, thăng đường. Gặp phải mưa to, bình thường bọn nha dịch đều tản ra tất cả các phòng nghỉ ngơi, muốn triệu tập lại cũng không phải chuyện dễ nhưng hôm nay không như vậy. Hoa Tri huyện chỉ phân phó một tiếng, còn không đợi người đi gọi đến, hai đoàn nha dịch liền nắm đại trượng trong tay ầm ầm xông vào. Bọn nha dịch vừa lên công đường đã nhanh chóng dọn sạch, dồn tất cả các quan thân, bách tính xuống dưới công đường, đuổi đến đứng ở hàng rào bên ngoài mái hiên mưa. Còn bọn họ thì lập tức phân thành hai hàng đứng nghiêm, hùng hổ gõ đại côn như phát ra âm thanh vang dội, uy vũ. - Hoa Tri huyện thấy tình hình này trong lòng có chút hồi hộp: “Quả nhiên là hắn đã có chuẩn bị”. Diệp Tiểu Thiên cởi áo tơi ướt đẫm xuống, Tô Tuần Thiên lập tức bước lên hai bước nhận lấy, Hoa Tình Phong ngồi sau bàn án thấy cảnh tượng đó, trong lòng mắng thầm: “Đồ hỗn trướng, anh rể ta đối xử với ngươi tốt như vậy, cũng không được ngươi ân cần lại một chút. Biết rõ hắn là Điển sử giả, ngươi còn nịnh nọt làm gì”.. Đội trưởng nhà giam tự mình giải Hoa Vân Phong lên công đường, chắp tay với Diệp Tiểu Thiên: - Đại nhân, nhiệm vụ của thuộc hạ là bắt cường đạo, quản lý nhà giam. Kẻ cáo trạng hôm nay là tù nhân, bởi gã kêu oan nên hạ quan cả gan dẫn gã đến gặp huyện tôn đại lão gia. Tên tù nhân này là trọng phạm giết mấy chục nhân mạng, vì lý do an toàn hạ quan thỉnh cầu đại nhân thẩm tra ngay. Hoa Tình Phong thầm nghĩ: “Nói khách khí quá nhỉ. Nếu ta không đồng ý, thì ngươi nổi điên như con lừa bị đùa bỡn, bổn quan cũng không làm gì được ngươi sao?” Hoa Tình Phong hắng giọng một cái nói: - Đúng, ban ghế ngồi. Diệp Tiểu Thiên chắp tay nói: - Tạ đại nhân. Lý Vân Thông nhanh chóng mang ghế tới, lại dùng tay áo phủi phủi, niềm nở nói: - Đại nhân, mời ngồi. Hoa Tình Phong càng nhìn càng bực. Hoa Vân Phi được xe tù áp tới, xe tù đó không có gì che đậy, toàn thân gã ướt đẫm. Bởi gã là trọng phạm giết mấy chục người nên khi áp tải khỏi phòng giam phải đeo lên người gã gông và xích. Nhìn cũng không thấy lộ vẻ một thiếu niên cường tráng, đeo lên người gông xiềng đứng ở đằng kia, tóc ướt dính trên mặt, càng nổi bật lên gò má gầy có chút tái nhợt. Hoa Tình Phong đã trót làm nên phải làm đến cùng, đành ngồi vào chỗ thăng đường, vỗ kinh đường mộc, nói với Hoa Vân Phi: - Hoa Vân Phi, ngươi kiện ai? Vì tội trạng gì? Nói, trên công đường không thể nói bừa, nếu có ý định vu cáo, tội nặng thêm một bậc. Hoa Vân Phi hai tay đeo gông lớn tiếng nói: - Đại nhân, thảo dân kiện quân hộ của bản huyện Tề Mộc, vì âm mưu đoạt miếng da hổ của nhà thảo dân mà giết hết song thân phụ mẫu thảo dân. Đám người đứng vây quanh hàng rào bên ngoài lập tức gây rối, trong đó mấy tên thủ hạ của Tề Mộc lập tức hô lớn: - Gã là hung thủ giết người, giết chết mấy chục người của Tề gia, kết thù oán với Tề gia bây giờ còn tố cáo Tề gia, đây chính là ôm hận báo thù, là vu khống, vu khống. Diệp Tiểu Thiên ngồi ở một bên, đã sớm để ý đến phía bên ngoài, lúc này bỗng nhiên đứng lên, chỉ ngón trỏ ra bên ngoài nói: - Tên này, tên kia và đằng kia nữa, gào thét nơi công đường quấy nhiễu đại lão gia thẩm án, lôi ra đánh mỗi người hai mươi trượng. Chu Ban đầu vung tay lên, mấy tên bộ khoái lập tức tiến lên lôi ra ba tên mà Diệp Tiểu Thiên chỉ trong đám người, không nói tiếng nào liền kéo xuống ấn ngã xuống đất, mấy tên bộ khoái khác nhào tới vung đại côn đánh. Mấy người đó lúc đầu còn lớn tiếng kháng nghị về sau chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết, máu từ trên người chảy ra nhanh chóng bị nước mưa cuốn đi, trông thấy mà giật mình. Những người đứng ngoài thầm kinh hãi, cái tên Điền sử điên rồ này quả nhiên “tâm ngoan thủ lạt”. Hoa Tình Phong buồn bực nghĩ thầm: “Ngồi ở công đường xử án rốt cuộc là ngươi hay ta đây? Là ngươi thẩm án hay ta, muốn hạ lệnh đánh người cũng nên do ta hạ lệnh, ngươi làm vậy thì đặt ta ở chỗ nào.” Chỉ là chức quan của Diệp Tiểu Thiên cho dù là giả, nhưng khí thế càng lúc càng mạnh mẽ, Hoa Tình Phong cũng không hề dám trách móc. Y hắng giọng một cái, giả bộ không thấy Diệp Tiểu Thiên vượt quyền, nói với Hoa Vân Phi: - Tề Mộc giết cha mẹ người thế nào, kể kỹ càng tình hình ta xem. Hoa Vân Phi bắt đầu kể từ chuyện gã săn được một con mãnh hổ, bán hổ trên phố lần đầu đã khiến Tề Mộc chú ý tới, rồi kể đến chuyện cha mẹ gã bị sát hại, Hoa Vân Phi chần chờ một chút, nhớ tới những lời trên đường Diệp Tiểu Thiên nói với gã: “Thủ đoạn gì cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi định dùng quy tắc quy củ nói chuyện với đám lưu manh sao? ” Hoa Vân Phi cắn răng lớn tiếng nói: - Thảo dân... tận mắt thấy Tề Mộc dẫn người xông đến nhà thảo dân tìm da hổ rồi ra lệnh cho Từ Lâm và bọn người của Tường ca dùng cực hình giết chết cha mẹ thảo dân. Hoa Tình Phong cả kinh đứng bật dậy, nghiêng người về phía trước, vội vàng nói: - Ngươi nói... ngươi tận mắt nhìn thấy. Hoa Vân Phi nói: - Không sai. Trong đám người còn mấy tên thủ hạ của Tề Mộc, đang khiếp sợ uy phong của Diệp Tiểu Thiên vừa rồi không dám hé răng, giờ nghe Hoa Vân Phi nói lúc đó Tề Mộc có ở hiện trường giết người, hơn nữa gã chính mắt chứng kiến, trong lòng nhất thời luống cuống. Bọn chúng quen thói hành xử với dân chúng lương thiện theo kiểu muốn làm gì là làm, quen dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được mục đích, quen ép dân chúng lương thiện vào đủ thứ quy củ, trói tay chân mặc cho bọn chúng ức hiếp. Bọn chúng thật sự không hề nghĩ sẽ có người dùng những thủ đoạn đó để đối phó với chúng. Không nên, Hoa Vân Phi không phải là cần phải ăn ngay nói thật sao? Từ Lâm và đám người Tường ca đã chết. Chỉ cần gã nói thật là thật thì Bao Thanh Thiên sẽ cho bọn họ sống lại sao. Món nợ này không dễ mà đổ lên đầu Tề đại gia, cứ xem như tìm được tấm da hổ trong Tề phủ cũng chỉ xem như Tề đại gia mua lầm tang vật thôi, sao lại trở thành như vậy? Một người của Tề phủ nhịn không được kêu to: - Gã nói dối, nếu gã ở hiện trường sao không ra tay cứu cha mẹ gã. Từ Lâm và mấy người Tường ca đang yên đang lành, vì sao mấy ngày sau gã mới vào thành tìm người báo thù. Hoa Vân Phi lớn tiếng nói: - Bởi vì, bọn chúng bỉ ổi cho thuốc mê vào chum nước nhà thảo dân, lúc đó thảo dân cũng trúng thuốc mê, thừa dịp thuốc chưa phát tác, chạy ra ra sân trốn sau đống củi. Khi bọn chúng giết cha mẹ thảo dân, mặc dù thảo dân đã tỉnh nhưng tứ chi không còn chút lực nào nên không cách nào cứu người. Hoa Tình Phong lấy lại bình tĩnh nói: - Đã như vậy, sao ngươi không báo quan. Vừa nói xong những lời này, Hoa Tình Phong liền muốn cho chính mình một cái bạt tai. Đúng như dự đoán, Hoa Vân Phi châm biếm nói: - Tề Mộc làm mưa làm gió, hiếp đáp dân lành, làm nhiều việc táng tận lương tâm, quan lại huyện Hồ có bao giờ giúp dân lấy lại công đạo. Hôm nay nếu không có thanh thiên Điền sử, Hoa Vân Phi ta làm sao có thể báo thù, chết cũng chết rồi, sao có thể tố cáo tại công đường. Hoa Tình Phong thẹn quá hóa giận, thoáng cái đứng lên dùng sức vỗ cây đường mộc quát to: - Ngươi to gan thật. Diệp Tiểu Thiên chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói: - Đại nhân, theo điều tra, vợ chồng Hoa thị ở Thanh Sơn câu xác thực bị dùng bạo lực mà chết, thi thể vô cùng thê thảm. Mà sau khi Hoa Vân Phi vào thành, chỉ nhằm vào thủ hạ của Tề Mộc. Từ Lâm và đám người của Tường ca chết giống với cha mẹ của gã, có thể thấy chỉ là do báo thù rửa hận. Hoa Vân Phi giết hại người tuy đáng chết nhưng không thể vì đó mà xóa bỏ sự thật cha mẹ gã bị sát hại. Hoa Vân Phi đã chính mắt nhìn thấy hung thủ giết người, hạ quan cho rằng phải lập tức đem hung thủ ra công lý. Một khi tin tức lộ ra, hung thủ chạy mất hậu quả khó mà lường được. Hoa Tình Phong nhìn Diệp Tiểu Thiên, bỗng nhiên hiểu ra tất cả, cái gì mà Hoa Vân Phong đánh trống kêu oan, chẳng qua chỉ là màn kịch do Diệp Tiểu Thiên đạo diễn, cuộc tranh giành giữa Diệp Tiểu Thiên cùng Tề Mộc nay đã đến hồi gay cấn, mà vai trò huyện thái gia của y chỉ có thể đóng vai trò là người công chứng giống như La Đại Hanh trên núi Hoàng Đại Tiên. Trận đấu này đấu hay không đấu căn bản không do y quyết định. Hoa Tình Phong vô lực ngồi xuống, cúi thấp đầu trầm mặc một lúc nhẹ nhàng khoát tay nói: - Ngươi đi đi. Khóe môi Diệp Tiểu Thiên khẽ nhếch lên, chắp tay hướng Hoa Tình Phong, lui từng bước ra khỏi công đường, lui cách cửa nha môn khoảng ba bước, Diệp Tiểu Thiên đột nhiên phất ống tay áo, quay người khỏi công đường. Bên ngoài công đường, trong đình viện, mưa to xối xuống, không biết lúc nào dân tráng, bộ khoái, tạo đãi, dân tráng đã được triệu tập đầy sân nhỏ, nước mưa ào ào dội vào người bọn họ, nhưng bọn họ vẫn thẳng tắp đứng đó, không hề nhúc nhích. Diệp Tiểu Thiên đứng dưới mái hiên lẳng lặng nhìn bọn họ, nhìn trong chốc lát rồi bước ra ngoài đứng cùng bọn họ đứng dưới mưa. Trong khoảnh khắc, Diệp Tiểu Thiên bị mưa hắt vào, hạt mưa lớn chừng hạt đậu quất vào mặt hắn đến đau nhức. Diệp Tiểu Thiên mím môi, nước mưa dọc theo đôi gò má chảy xuống. Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Tiểu Thiên, như cọc tựa đứng cạnh người đó, trong giây phút nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, ánh mắt tựa ánh hào quang, cả người phát ra sinh lực dồi dào. Diệp Tiểu Thiên chỉnh giọng nói: - Tề Mộc hoành hành, hiếp đáp dân chúng, hành vi phạm tội chồng chất, không biết đã có biết bao người bị hại thê thảm. Sao có thể tiêu dao đến tận bây giờ. Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng mưa không ngừng, thân sĩ, thương nhân dưới mái hiên cũng nín thở lắng nghe. Diệp Tiểu Thiên nói: - Vì Tề Mộc có tiền, có quyền, có vô số thủ đoạn nham hiểm. Song đây là lý do có thể từ chối sao, là lý do các người nên từ chối sao? Diệp Tiểu Thiên chỉ vào đám bộ khoái, dân tráng đứng trong mưa nói: - Các ngươi đại diện cho triều đình, dưới ngòi bút văn nhân được gọi là có nanh vuốt chim ưng sức mạnh của hổ báo. Cách gọi này quả là không dễ nghe phải không? Nhưng nếu với tư cách là người chấp pháp, một chút sĩ khí của lang hổ các ngươi cũng không có, đó mới là sỉ nhục lớn nhất. Ai cũng có thể sợ Tề Mộc, duy chỉ có các ngươi là không thể. Nếu như làm sai nha mà lại kém cỏi, ngoan ngoãn giống như con cừu nhỏ thì làm sao triều đình có thể trông cậy vào các ngươi. Dân chúng nhờ các ngươi đòi công đạo vậy các người nhờ ai lấy công đạo đây. Diệp Tiểu Thiên lau nước mưa trên mặt tiếp tục nói: - Trong tay chúng ta có dấu của cơ quan chính quyền, có đao gươm, có vương pháp thì cần gì sợ Tề lão. Điều các ngươi thiếu là dũng khí, chính là sự bá đạo. Cái gì là bá đạo? Chính là nếu lão không khuất phục thì đánh cho lão phải khuất phục. Lấy hết dũng khí của các ngươi ra, đối với người như Tề Mộc phải cường bạo hơn lão thì lão mới ngoan ngoãn như thỏ trắng. Vì sao, tại huyện Hồ lão dám một tay che cả bầu trời? Thật nực cười, lão nhiều lắm cũng chỉ như một đám mây đen, khi mây đen tản đi, mưa sẽ không rơi nữa. Diệp Tiểu Thiên nói đến đây, mưa to cũng đột nhiên dừng. Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc suýt nữa nhảy dựng lên: “Xuất hiện kỳ tích. Lẽ nào ta là con riêng của trời sao?” Nhưng hắn lập tức phát giác có điều không ổn. Mưa chỉ ngừng rơi trên đỉnh đầu hắn, bọn nha dịch vẫn đứng trong mưa tầm tã. Diệp Tiểu Thiên vừa nghiêng đầu đã thấy La Đại Hanh đứng bên cạnh, trong tay cầm một cái dù lớn, mặt mày hớn hở nhìn hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang