[Dịch] Dạ Thiên Tử
Chương 23 : Vui buồn man mác
.
Trong thiên hạ, bất luận là huyện nha nào cũng đều có số lượng công xá (một kiểu nhà công vụ) nhất định cấp cho người có phẩm cấp lưu trú nhất định. Những công xá này đều nằm chung trong phạm vi huyện nha, đạo lý ở đây là để phòng ngừa người bên ngoài có thể lui tới tác động tới tính công chính của quá trình thực thi quốc pháp.
Trên thực tế, quan lại muốn cấu kết với người ngoài thì có vô vàn biện pháp, một bức tường vây có thể bảo vệ cái quái gì? Chỉ là một loại biến tướng của lợi ích mà thôi.
Tài chính huyện Hồ mặc dù có căng thẳng. Lúc đầu mở nha môn triều đình còn cấp cho một khoản tiền. Khi đó cũng đã xây một bộ phận công xá, số lượng rất ít, thật sự chỉ đủ cho huyện thừa, chủ bộ cùng một phần quan lại cao cấp sinh hoạt.
Mạnh Huyện thừa có phòng ốc riêng, không muốn ở lại công xá. Công xá của y vẫn để trống. Bây giờ để lại cho Diệp Tiểu Thiên ở.
Căn phòng này Mạnh Huyện thừa thấy chướng mắt nhưng với Diệp Tiểu Thiên mà nói nó lại vô cùng hào nhoáng, chỉ thiếu việc chưa đủ tư cách sai khiến đầy tớ mà thôi.
Diệp Tiểu Thiên trở lại chỗ ở, đun chút nước tắm rửa thay quần áo, nằm trong thùng nước vừa tắm vừa hát. Lúc hắn đang xoa xà phòng chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi, tới khi hắn tắm rửa thay quần áo xong, đẩy cửa ra, quả nhiên là trời đổ mưa. Cửa phòng mở ra, một đợt khí lạnh thổi tới mặt khiến cho thần trí hắn trở nên thanh tỉnh.
Diệp Tiểu Thiên nhìn dòng nước mưa chảy trong sân, từng giọt bắn tung tóe trên mặt nước giống như những hạt châu ngọc lấp lánh.
Hắn trở lại phòng, thuận tiện bê thùng đựng nước tắm giội ra sân, bụi bẩn trên mặt đất theo nước mưa chảy đi sạch sẽ. Sau đó hắn mới thay giày, cầm cây dù kẹp vào nách rồi đi ra ngoài.
Công xá của Mạnh Huyện thừa không xa huyện nha, có một cửa nách nối liền, ngày thường đương nhiên là không mở. Chỉ có những quan viên phẩm cấp kém, chỉ trừ lúc xử lý công vụ cần thiết, còn không theo nguyên tắc “vương bất kiến vương” hầu như sẽ không có người qua lại. Vì vậy từ khi công xá hoàn thành tới giờ, cánh cửa này chưa từng mở ra.
Nhưng Diệp Tiểu Thiên cũng không để tâm đến những quy củ đó. Hắn gọi người mở cửa, lão nô bộc già mở cánh cửa đó đã sớm biết hắn rồi. Lão nhìn thấy hắn, cũng không nói nhiều, chỉ khách sáo gọi một tiếng Lão gia, sau đó khóa lại cửa nách, che dù trở về phòng nghỉ. Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng đi tới dưới hành lang, thu dù lại rồi đi về phía trước.
Diệp Tiểu Thiên đi không bao xa, qua một hòn non bộ là tới chỗ ở của Thủy Vũ và Nhạc Diêu. Tiểu viện này nằm ở nơi sâu nhất huyện nha, cách tường cao của đại viện nhà tri huyện một khoảng khá xa. Không gian đó là hậu viện hẹp dài, chỗ ở của đám hạ nhân.
Diệp Tiểu Thiên đi đến đoạn hành lang gấp khúc liền trông thấy Tiết Thủy Thủy Vũ và Nhạc Diêu đang vui vẻ ngắm mưa. Bọn họ ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay Thủy Vũ chống gối, nâng má hồng, bên cạnh là Nhạc Diêu trắng ngần cũng với tư thế đó. Điểm khác biệt là cử chỉ của Đại mỹ nhân toát lên một vẻ điềm tĩnh đẹp đẽ, yên tĩnh như mặt hồ mùa xuân. Mà tư thế như vậy của tiểu nha đầu lại khiến ta cảm thấy đáng yêu trong đáy lòng.
Động tác cao như vậy yêu cầu kỹ thuật cao, đối với gấu trúc Phúc Oa nhi mà nói không thể làm được. Chẳng qua nó cũng ngồi ở ngưỡng cửa, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cặp mông kia ngồi xuống cũng chiếm đến một phần ba ngưỡng cửa, hai chi trước cầm một cái măng tre cúi đầu ăn liên tục. Có lẽ đối với việc ngắm mưa không hề hứng thú.
Bước chân Diệp Tiểu Thiên vừa vang lên thì tai mắt nhạy bén của Phúc Oa đã phát hiện ra. Ngẩng đầu lên thấy là Diệp Tiểu Thiên, Phúc Oa mừng rỡ.
Hai ngày nay Diệp Tiểu Thiên bận dẫn người giải quyết đủ loại bản án, nhất là hôm qua đi Thi phủ thăm dò xét hỏi vụ án, trở về đã quá muộn nên cũng không qua thăm bọn họ. Giờ vừa trông thấy Diệp Tiểu Thiên, Phúc Oa vô cùng mừng rỡ.
Phúc Oa ném nốt nửa phần măng, phát ra tiếng kêu như con nít, bốn chân chạm đất, vui sướng lao tới chỗ Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu thiên không ngờ thân hình nó mập mạp vụng về mà động tác lại nhanh như vậy, trở tay không kịp đã bị Phúc Oa nhi xông tới đè ngã chổng vó.
- Ai, ai, ai.... ai nha.
Phúc Oa nhi không có cảm thấylàm như vậy là không đúng, nhảy đến bên Diệp Tiểu Thiên hung hăng hạ hai chi, liền thè lưỡi ra như chú chó nhỏ liếm liếm Diệp Tiểu Thiên.
- Buông tay... đi ra... đè chết người đi được, cứu mạng a.
Diệp Tiểu Thiên kêu lên thê thảm dưới thân Phúc Oa còn Phúc Oa lại vô cùng vui vẻ nhảy nhót trên người Diệp Tiểu Thiên. Nhạc Diêu vỗ lên mông Phúc Oa:
- Đứng lên! Phúc Oa nhi ngốc nghếch, em đè khiến anh Tiểu Thiên đau đó.
Phúc Oa khó hiểu nhảy từ trên người Diệp Tiểu Thiên xuống. Nhạc Diêu và Thủy Vũ vội đỡ Diệp Tiểu Thiên dậy. Diệp Tiểu Thiên lẩm bẩm nói:
- Phúc Oa nhi bữa nay sao vậy?
Thủy Vũ nhịn cười nói:
- Là do quá nhớ huynh quá, mấy ngày nay nó thường thấy lão Lỗ cho Đại Hoàng ăn thân thiết như vậy. Đại khái cũng muốn học theo dành cho huynh một chút ngạc nhiên.
Diệp Tiểu Thiên ngồi xuống ngưỡng cửa, cười khổ nói:
- Thật sự là ngạc nhiên mà. Hừ, may nó còn chưa đủ lớn, nó mà lớn hơn chút nữa nhảy trên người ta như vậy thì xương sườn ta gãy hết rồi.
Nhạc Diêu ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Tiểu Thiên ca ca, hai ngày nay huynh bận gì mà không thấy. Ca xem này muội và Diêu Diêu đều rất nhớ huynh.
Diệp Tiểu Thiên vuốt nhẹ trên đầu mũi nàng, cười nói:
- Ca cũng nhớ muội. Chẳng qua là hai ngày này nhiều việc quá, không thể mỗi ngày đến thăm muội được.
Thủy Vũ ngồi xuống bên kia Tiểu Thiên, thấp giọng hỏi:
- Tìm được cách để rời đi rồi sao?
Diệp Tiểu Thiên định chạy trốn, chỉ có Thủy Vũ biết rõ, Diêu Diêu còn chưa hiểu chuyện. Vì sợ nàng bất cẩn nói lỡ miệng, nên hai người không cho nàng biết.
Diệp Tiểu Thiên cũng thấp giọng nói:
- Ta chạy khắp nơi suốt cả ngày, tất nhiên là vì chuyện này. Cũng đã quen thuộc đường to ngõ nhỏ trong huyện Hồ. Yên tâm đi, chỉ vài ngày nữa là ta có thể thuộc toàn bộ. Chỉ là hiện nay việc giám sát ta còn chặt, phải chống đỡ mấy ngày này chờ bọn chúng buông lỏng cảnh giác hãy nói.
Phúc Oa nhi học theo cách Đại Hoàng vẫn thường thể hiện trước mặt chủ nhân, cũng vui mừng nhảy cẫng lên, tiếc là cái đuôi quá ngắn không thể lắc tới lắc lui. Diệp Tiểu Thiên ngồi ở ngưỡng cửa cũng không cho nó cơ hội vòng quanh chủ nhân, lại thấy nam chủ nhân chỉ lo nói chuyện với nữ chủ nhân căn bản không xem nó biểu diễn, nó đành yếu thế mà đi tới, quay mông ngồi xuống bậc cửa nhặt cái măng lên...
Phúc Oa nhi ngồi xuống, căn bản ba người cũng chỉ chật một chút, Diêu Diêu vẫn như trẻ con không cảm thấy có gì không ổn. Diệp Tiểu Thiên và Thủy Vũ ngồi sát vào nhau không khỏi sinh ra một cảm giác khác thường. Một vài điểm tiếp xúc khiến tâm tư hắn nhộn nhạo.
Diệp Tiểu Thiên có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người Thủy Vũ. Hắn ngẫu nhiên dịch chuyển cơ thể, đùi chạm vào đầu gối của nàng , gió thổi tóc nàng vương vấn trêu chọc trên mặt hắn. Vì vậy mặt hắn ngưa ngứa trong lòng cũng hơi nhôn nhạo tựa như trước mắt nước dưới mái hiên từng đám từng đám tràn ra.
Mỗi người đều có tuổi thanh xuân lần đầu tiên nảy nở trong đời, cho dù sau đó hắn trải qua thế gian bằng cách nào, lúc này tình cảm nảy sinh cũng như vậy. Nam nhân vĩnh viễn sẽ không biết rõ tình yêu đầu tiên với nữ giới rốt cuộc là tâm tình gì. Cũng như nữ nhân sẽ mãi không biết tâm tình lúc đó của nam nhân.
Nam nhân khi đó giống như trong tay nắm một quả Nhân Sâm, chưa ăn mà lòng đã tràn đầy vui sướng, ăn xong vẫn thấy hạnh phúc. Cho dù là ăn hay không ăn cũng vậy. Biết nó ngon mà không biết nó ngon thế nào, đời người chỉ một lần này.
Thủy Vũ dường như có chút không được tự nhiên, có một số việc, người khác rõ ràng không làm, nhưng ngươi lại có thể cảm nhận được. Lúc này trong trong không gian yên tĩnh càng dễ dàng nảy sinh những suy nghĩ mờ ám.
Nàng mất tự nhiên giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt bên tóc mai, thấp giọng nói:
- Huynh báo tin cho người nhà rồi chứ.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- À! Đã gửi thư qua trạm dịch rồi. Ha ha, trước mắt với thân phận này cũng không hoàn toàn vô dụng, chí ít lính ở trạm dịch một đồng cũng không dám thu.
Diêu Diêu tò mò hỏi:
- Tiểu Thiên ca ca, nhà huynh trông thế nào?
Diệp tiểu Thiên nghe tiếng mưa rơi ào ào, ánh mắt dường như dần dần xuyên qua mưa bụi trắng xóa, ung dung nói:
- Nhà huynh nằm ở khúc phố nhỏ phía tây đường Tuyên Vũ ở kinh thành. Con phố đó còn được gọi là phố Hình bộ bởi Hình bộ nằm cạnh đó, rất nhiều người làm việc ở Hình bộ đều sống ở đây.
- Đường vào nhà đi qua một con ngõ dài hẹp, hai bên trái phải là hai hộ gia đình. Một bên là đao phủ, một bên là ngỗ tác (pháp y), là nghề gia truyền. Đi qua ngõ là một tiểu viện, đó chính là nhà huynh...
Diêu Diêu nâng cằm lên, vẻ mặt mơ màng, cố gắng tưởng tượng nhà tứ hợp phương bắc cuối cùng là có hình dạng thế nào. Mà lúc Diệp Tiểu Thiên nói chuyện với cô, đôi mắt lại không ngừng lén nhìn trên người Thủy Vũ.
Diệp Tiểu Thiên thích thú ngắm nhìn cần cổ duyên dáng trắng ngần của nàng. Chiếc áo ngắn Tiểu Sam làm tôn thêm đường cong duyên dáng. Vòng eo mảnh khảnh làm nổi lên bầu ngực tròn trịa.
Cho dù là cách một bộ quần áo màu xanh đậm, Diệp Tiểu Thiên cũng có thể tưởng tượng được bầu ngực đó sẽ mềm mại căng tròn thế nào.
Hai người cứ ngồi như vậy, Diệp Tiểu Thiên thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ thân thể nàng, từng hơi từng hơi xuyên qua không khí truyền đến cơ thể hắn.
Tiết Thủy Vũ cũng không phải không có cảm giác, cho dù không quay đầu nhìn nhưng nàng có thể thấy được ánh mắt chiếm hữu mãnh liệt như sư tử dò xét lãnh địa của nó của Diệp Tiểu Thiên.
Thế nhưng nàng chỉ có thể giả bộ như không biết nên tim đập càng nhanh, hai má cũng càng lúc càng đỏ. Tình yêu thật sự là một loại trò chơi kỳ diệu.
Diệp Tiểu Thiên cũng chống cằm ngắm mưa như Thủy Vũ và Nhạc Diêu, đáy lòng tự nhủ: “Vợ ta thật xinh đẹp”.
Hậu viện huyện nha, một dãy nhà màu đỏ. Cửa sổ dùng cây gậy trúc chống đỡ, mưa gió đánh vào những tàu lá chuối ngoài cửa sổ vang lên những tiếng cạch, cạch truyền vào phòng khiến người nghe có cảm tiêu điều vắng vẻ. Huyện thái gia Hoa Tình Phong ngồi trước cửa sổ, nghe mưa rơi, vẻ mặt cô đơn.
Tô Nhã chỉ mặc đồ lót, ngồi nghiêng bên giường, khẽ vặn vẹo vòng eo, đường nét mê người. Nàng thay đổi mấy bộ y phục xong ngẩng đầu thấy chồng ngồi ngây ngốc bên cửa sổ nghe tiếng mưa, thở dài nói:
- Kêu Bát ca làm cho chàng một chút đồ ăn nhé, trưa nay chàng vẫn chưa ăn gì.
Bát ca là đầu bếp hiện tại của Hoa Tình Phong mang từ Trung Nguyên đến. Y không quen ăn đồ ăn bản xứ, nên gần đây chỉ ăn món ăn do Bát ca làm.
Hoa Tình Phong khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Hiện nay có tên Diệp Tiểu Thiên gánh trách nhiệm, thôi chức thì quả là nguy hiểm. Nhưng, không thể thôi chức mà như cũ tiếp tục ở lại huyện Hồ, Mạnh Huyện thừa và Vương Chủ bộ đâu phải dễ đối phó. Đi không được ở không xong, bao giờ mới kết thúc đây...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện