[Dịch] Dã Man Vương Tọa

Chương 71 : Ma thần Xích Thiên

Người đăng: 

.
Thái ca mặc dù kiến thức rộng rãi, những cũng chưa từng thấy quá thần linh, đối với chất lỏng trong bình cũng không biết là thứ gì. Bình ngọc này phát ra thần uy nặng nề như thế, thậm chí vượt xa hồ nước nơi thần linh vẫn lạc, lúc đầu Trương Đức Bưu nghĩ chất lỏng màu vàng trong bình là thần huyết, nhưng lập tức hắn gạt bỏ ý nghĩ này. Bởi vì trong truyền thuyết thảo nguyên, những cường giả thảo nguyên tìm được chỉ là hài cốt của thần linh, nếu là hài cốt, vậy khẳng định không có máu tươi rồi. “Chẳng lẽ lại là cốt tủy của thần linh?” Hiện tại, thần uy nơi này trầm trọng như vậy, ma pháp nguyên tố cũng bị đóng băng, Thái ca cũng không có cách nào điều động ma pháp lực đề phá hủy đầu lâu Lang vương trấn áp bình ngọc được. “Nếu không phá được trấn áp thì mang đầu lâu Lang vương theo luôn vậy! Thần miếu dùng một con mắt của Ngân Nguyệt cự lang để chế tạo ra một thanh bảo kiếm cấp Truyền Thuyết, ở đây có hai con mắt sói, cũng là bảo bối vô cùng quý giá!” Trương Đức Bưu đi nhanh về phía trước, ôm lấy bệ thờ, hét to: - Lên! Bệ thờ nọ chỉ nhích lên một chút, miễn cưỡng bị hắn nhấc khỏi mặt đất, Trương Đức Bưu không khỏi kinh ngạc vạn phần. Bệ thờ này bất quá chỉ cao một thước, toàn bộ làm bằng đá cảm thạch thì nhiều nhất cũng chỉ nặng bốn năm trăm cân thôi, cho dù đấu khí của Trương Đức Bưu bị thần uy áp chế, nhưng hắn đã luyện thành Long Mông Bảo Tượng quyết tầng thứ hai, không cần sử dụng đấu khí, thân thể hắn cũng có ba vạn cân sức mạnh, có sức mạnh ngang bằng chín con trâu, không ngờ chỉ có thể miễn cưỡng nâng lên, chẳng lẽ nói bệ thờ này nặng ba vạn cân? “Chỉ sợ không phải là bệ thờ nặng, mà là bình ngọc cùng đầu lâu Lang vương bên trên!” Trương Đức Bưu phối hợp cùng với Thái ca, cất bệ thờ vào trong không gian giới chỉ, ánh mắt chớp động, thầm nghĩ: “Lang vương là Thánh cấp ma thú, xương sọ của nó sợ rằng nặng mấy ngàn cân, mà bình ngọc nho nhỏ kia lại nặng hơn hai vạn cân! Không biết cốt tủy thần linh có thể dùng luyện kim trận ký hiệu mười hai ma thú để dung nhập vào huyết mạch không, nếu như có thể thì…” Trương Đức Bưu không khỏi hưng phấn mà cảm thấy run rẩy, có bình cốt tủy thần linh này, hắn còn cần máu Thánh long làm gì? Đem cốt tủy thần linh dung hợp với huyết mạch bản thân, hiệu quả tuyệt đối tốt hơn gấp trăm ngàn lần dùng máu Thánh long! “Đáng tiếc bình ngọc này quá nhỏ rồi, bên trong cốt tủy thần linh nhiều nhất chỉ được vài trăm giọt, nếu ta chém giết được một đầu Thánh long, chỉ riêng long huyết không cũng thu được đến mấy trăm tấn!” Ngân Nguyệt cự lang Thấn miếu đã bị bọn họ càn quét sạch sẽ, tiểu lão hổ vẫn còn hưng phấn bừng bừng, nói khích: - A Man, nơi này còn có Thần miếu nào không? Chúng ta đến cướp đoạt đi! Được nhiều tài phú như vậy cùng lúc, Trương Đức Bưu cũng đỏ mắt, thầm nghĩ: “Người không có tiền không giàu, ngựa không ăn cỏ khuya không mập, lần này dù sao cũng đắc tội với Battle vương rồi, hay là cướp sạch Vương cung của hắn luôn vậy!” Thái ca vô pháp vô thiên, dùng lửa đốt sạch Thần miếu, đi theo sao mông Trương Đức Bưu, đang định kéo nhau sang Vương cung của Battle vương cướp đoạt, nhưng ngay tại lúc này, đột nhiên nghe bên ngoài thành một mảng vui sướng, vô số người điên cuồng hoan hô. - Giáo Hoàng đã chết, Giáo Hoàng đã chết! Battle vương vạn tuế, vạn tuế! Trương Đức Bưu vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Battle vương đứng trên đỉnh đầu cự thú Behemoth, cao cao tại thượng, nhìn những người đang hoan hô nhảy nhót, không khỏi cất tiếng cười to, vô cùng đắc ý. Kỳ thực, lúc này trong lòng Battle vương cũng buồn bực, thực lực của hắn cùng Giáo Hoàng tương đương nhau, Cửu Đầu Giao Long cùng cự thú Behemoth cũng là kình địch, nhưng ngay lúc vừa rồi, Giáo Hoàng nhìn thấy Thần miếu bốc cháy, đột nhiên tâm thần đại loạn, mới bị hắn nhân cơ hội đập một chùy nát thành thịt vụn. “May là Thần miếu bị đốt, làm cho Giáo Hoàng phân tâm, nếu không, với thực lực của ta muốn giết hắn chỉ sợ muôn vàn khó khăn.” Battle vương xem xét tình hình, thấp giọng nói: - Nhanh đi điều tra xem, ai là kẻ phóng hỏa, ta muốn trọng thưởng hắn. Đợi đến khi Battle vương biết được bảo tàng Thần miếu đã bị người khác cướp hết không còn, ngay cả đầu lâu Lang vương cùng cốt tủy thần linh cũng biến mất, vị thảo nguyên Vương rốt cục không chịu đựng nổi, hai mắt tối sầm, suýt nữa thì chết ngất, hồi lâu mới khôi phục tinh thần, rít gào nói: - Nhanh đi điều tra xem, ai là kẻ phóng hỏa, ta muốn làm thịt hắn. Trương Đức Bưu đã sớm nhân cơ hội chuồn ra Bái Chiêm vương đình, cùng Thái ca chạy xa mấy chục dặm. Hai gã thổ phỉ thống kê lại thu hoạch một chút, liền mặt mày hớn hở. Thái ca đem tất cả những không gian giới chỉ đeo trên cổ mình, kêu lên: - Những thứ khác đêu cho ngươi, nhưng tất cả vàng này đều là của ta! - Ngươi không phải cự long, muốn nhiều vàng như vậy làm gì? – Trương Đức Bưu không nhịn được hỏi. - Ta chính là cự long! Ta muốn ôm kim tệ ngủ! Trương Đức Bưu lắc đầu, thầm nghĩ: “Con cọp này trong mắt giờ chỉ có tiền, ngay cả chủng tộc của mình cũng không phân biệt được rồi.” Thái ca đem những không gian giới chỉ khác dồn lại thành một, chỉ để lại một không gian giới chỉ, Trương Đức Bưu cầm đeo vào tay. Lúc này, đột nhiên xa xa truyền đến âm thanh Ô Chuy thú gào thét, sắc mặt hắn khẽ biến, vội vàng nói: - Thái ca, nhanh trốn vào không gian giới chỉ! Yêu nữ Tà Linh tần miếu tới rồi! Thái ca giật mình một cái, vội vàng mở không gian giới chỉ chiu vào, sau khi vào không gian giới chỉ chật hẹp, con cọp này mới hối hận: “Tự nhiên ta nghe lời A Man làm gì? Trực tiếp vỗ cánh bay đi là được rồi…” Trương Đức Bưu đứng dậy, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mười mấy Lang kỵ của Bái Chiêm vương đình đang đuổi giết đám người Manla Gen, năm người đang gặp nguy hiểm, mà Aier cũng không có trong đó, hắn vội vàng chạy lại tiếp ứng. Có hắn trợ giúp, đám người Manla Gen tinh thần phấn chấn hẳn lên, hai bên đối mắt, đội Lang kỵ bỏ lại bốn năm cỗ thi thể, gào thét quay đầu bỏ chạy. Năm người cũng không kiên trì nổi nữa, đặt mông ngồi xuống, thở hồng hộc. Figure Monte cắm trụ Totem xuống mặt đất, từng đạo quang mang hồi phục phát ra, tẩy rửa vết thương trên người đồng đội, cảm kích nói: - A Man, lúc nãy may mà có ngươi! Trương Đức Bưu nói: - Aier đâu? - Nàng quay về tìm ngươi rồi…! Sắc mặt Trương Đức Bưu khẽ biến, đang muốn quay đầu đi về phía Bái Chiêm vương đình, chỉ thấy xa xa một nữ tử áo trang bay nhanh đến, vui vẻ nói: - A Man, ngươi còn sống à! Làm người ta cứ tưởng ngươi đã chết, chạy đi đánh nhau một trận với Battle vương. Trương Đức Bưu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: - Thánh nữ, tình hình chiến đấu như thế nào? Aier đi đến bên cạnh hắn, lắc đầu nói: - Không giết được hắn! Trương Đức Bưu cũng không quá quan tâm, nhìn bọn Manla Gen, nói: - Các ngươi không thể trở về Bái Chiêm vương đình được rồi, nếu như không có chỗ dừng chân, không bằng chúng ta cùng đi trung nguyên vậy? Manla Gen nhìn đồng đội, nhẹ nhàng gật đầu. Bái Chiêm vương đình, Battle vương đã trở lại Vương cung, đi tới đi lui, cuối cùng không nhịn nổi thương thế, ói ra một ngụm máu đen, ngụm máu đen nọ rơi trên mặt đất, nhất thời bốc cháy. Gương mặt Battle vương vàng như nghệ, chán nản nói: - Ta tu luyện đấu khí tâm pháp chính là Kim Cương Thái Thản Phất Năng Thắng, là tâm pháp Bát Trụ quốc lưu lại từ thời kỳ Lang Kỵ cấm quân, bài danh thứ chín trên Kỳ Công Đấu Khí bảng, được xưng là phòng ngự đệ nhất. Vậy mà đấu khí hắc ám của nữ tử kia lại dễ dàng phá vỡ hộ thể đấu khí của ta, chẳng lẽ nàng cũng tu luyện tâm pháp bài danh trên bảng? Đấu khí màu đen…đúng rồi, khẳng định là tâm pháp bài danh thứ tư, Tà Linh thánh điển – Đại Xích Thiên Ma Thần quyết!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang