[Dịch] Dã Man Vương Tọa
Chương 54 : Phong tục trên thảo nguyên
.
“Con Tật Phong lang vương này thật là một phiền toái!”
Trương Đức Bưu nhìn con Tật Phong cự lang màu hỏa hồng, thầm nghĩ trong lòng.
Vương cấp ma thú tinh thông ma pháp, Vương cấp ma thú cấp bậc càng cao, có thể sử dụng được càng nhiều hệ thống ma pháp khác nhau, như con Tật Phong lang vương này có thể đồng thời thao túng hai loại nguyên tố phong hỏa, mặc dù không phải Vương cấp ma thú cao đẳng như Thái ca, nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Vương cấp ma thú thông thường.
Trong đội mã tặc không có Ma pháp sư, ngọn lửa vừa đốt cháy xe ngựa vừa rồi, chỉ sợ là ma pháp do con Lang vương này phóng ra.
- Là một đối thủ!
Thủ lĩnh kỵ sĩ đang cưỡi Tật Phong lang vương liếc mắt nhìn Trương Đức Bưu một cái, Lang Nha bổng trong tay vung lên, nhất thời phát ra những âm thanh nặng nề. Những lang kỵ vừa rút lui nhanh chóng trọng tổ lại đội hình, tùy thời tấn công bất ngờ một lần nữa.
Mà lính đánh thuê bên này cũng đang bận rộn không ngừng, chất tử thi lên cao làm lá chắn phòng ngự, cho dù thảo nguyên lang kỵ kiêu dũng nhưng bọn họ cũng giết chết không ít địch nhân. Ánh mắt Ma đạo sư Jiamon cùng cung tiễn thủ lóe sáng, hai người thấp giọng thương lượng, chuẩn bị phản kích.
Trương Đức Bưu nhìn một chút Lang Nha bổng trong tay tên thủ lĩnh lang kỵ, ước chừng thanh Lang Nha bổng này ít nhất cũng nặng bốn năm trăm cân, người có thể sự dụng loại vũ khí nặng như vậy, khẳng định rất tự tin đối với lực lượng bản thân, ra sức huy vũ, một kích chỉ sợ cũng có ngàn cân lực lượng.
Trong tay hắn đang cầm là mã đao đoạt được, so sánh với thanh Lang Nha bổng kia, quả thật chỉ như món đồ chơi con nít, mà Bích Tỳ đao lại còn đang ở trong không gian giới chỉ, Thái ca thì lâm vào hôn mê, hắn cũng không có cách nào mở không gian giới chỉ ra được.
Trương Đức Bưu nhảy từ trên lưng Tiểu Hắc xuống, nhặt thêm bốn năm thanh mã đao, đặt cùng một chỗ, dùng sức vặn mạnh, đem những thanh mã đao này ngạnh sanh niết thành một khối sắt, sau đó kéo dài ra, trở thành một cây gậy sắt dài hai ba thước, sức nặng không kém chút nào so với thanh Lang Nha bổng của gã thủ lĩnh.
Thủ lĩnh lang kỵ nọ đang chuẩn bị công kích, đột nhiên chứng kiến cử động của hắn, không khỏi lộ ra thần sắc kiêng kị, hắn dừng lại, phất tay nói:
- Chúng ta rút lui!
Một gã lang kỵ sĩ cả giận nói:
- Thủ lĩnh, tại sao lại rút lui? Bọn chúng đã giết rất nhiều huynh đệ của chúng ta!
- Ác lang không gặm hòn đá, coi chừng gãy hết hàm răng!
Thủ lĩnh lang kỵ nọ nói một câu thành ngữ trên thảo nguyên, xoay người đi, nói:
- Ta không nắm chắc có thể đối phó với nam nhân cưỡi con chó đen kia, tọa kỵ của ta cũng không chắc lợi hại hơn tọa kỵ của hắn, hơn nữa đám lính đánh thuê kia đã có chuẩn bị rồi, Ma đạo sư cùng gã cung tiễn thủ kia cũng là kình địch, cho dù có thể gặm nát tảng đá này chúng ta cũng tổn thất hơn một nửa nhân thủ.
Một đám mã tặc thần sắc phức tạp nhìn trận địa sẵn sáng đón địch của thương đội, lúc này mới thấy thủ lĩnh nói không sai, bọn họ liền cưỡi cự lang biến mất trong bóng tối, trong chớp mắt không thấy bóng dáng, quả nhiên đi nhanh như gió.
“Gã thủ lĩnh mã tặc này là một người thông minh.”
Trương Đức Bưu ném cây gậy sắt trong tay xuống, trong lòng có chút tiếc nuối, thực lực của gã thủ lĩnh lang kỵ này hoàn toàn có thể so sánh với hắn, nếu như có thể giao thủ cùng với người này, nói không chừng hắn có thể đột phá thập cấp Man chiến sĩ.
“Thật sự muốn đuổi theo, cùng hắn đánh nhau thống khoái một trận.”
Đám lính đánh thuê thấy mã tặc rời đi liền thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vốn đã quen nhìn chuyện này, sau khi chôn xong thi thể đồng bạn liền cười nói như bình thường, không có ý định truy kích địch nhân.
Tổng quản Gaelle thấy Trương Đức Bưu khó hiểu, cười giải thích, nói:
- Đám cường đạo này đều dân du mục trên thảo nguyên, ban ngày bọn họ trung thực, ban đêm trở thành mã tặc. Loại chuyện này cực kỳ quen thuộc trên thảo nguyên, chỉ cần thương đội đi đến phạm vi bộ lạc của bọn họ, bọn họ sẽ không công kích nữa, ngược lại rất hòa thuận cùng ngươi buôn bán. Nếu như đuổi giết bọn họ, đến lúc đó cả bộ lạc sẽ đuổi giết ngươi.
- Thật sự là một phong tục cổ quái.
Trương Đức Bưu không khỏi ngạc nhiên.
- Còn có nhiều phong tục càng thêm cổ quái đấy!
Tổng quản Gaelle cười nói:
- Ngươi có biết Man tộc Nam Cương trong Lạc Nhật sâm lâm không? Nghe nói nam nhân ở đó không xem hài tử là con của mình, mỗi buổi sáng thức dậy đều cho ăn một trận no đòn…
- Hả hả, có chuyện này sao? – Trương Đức Bưu cười khan hai tiếng.
Tổng quản Gaelle hăng hái bừng bừng, đặc biệt kể về những phong tục của Man tộc Nam Cương:
- ...ta nghe nói tuổi trưởng thành của bọn họ là mười hai tuổi, mười hai tuổi đó! Phía dưới còn chưa mọc đủ lông nữa là…
Sắc mặt Trương Đức Bưu tối sầm lại, cố gắng nhẫn nại ngăn xúc động muốn một gậy đập chết lão nhân này, thầm mắng trong lòng: “Cái lão già chết tiệt này sao vừa rồi không bị đám lang kỵ kia loạn đao chém chết nhỉ?”
Ngày thứ hai, thương đội rốt cục đã đi đến một thôn trang nhỏ thuộc bộ lạc Cự Mang, cách chủ thành khoảng hơn một trăm dặm. Mục dân nơi đây đón tiếp thương đội nồng hậu, nhiệt tình dùng kim sa cùng nhưng đặc sản hiếm thấy để đổi lấy hàng hóa, trong đó có gã thủ lĩnh lang kỵ đánh lén bọn họ đêm qua.
Gã thủ lĩnh lang kỵ nọ là một thanh niên thảo nguyên hai mươi tuổi, tên là Đồ La, giờ phút này hiền như bụt, phảng phất không nhận ra bọn họ, mồm miệng luống cuống cùng tổng quản Gaelle bàn bạc giá cả, có ý mua lại một xe ngựa hàng hóa của bọn họ. Phía sau Đồ La có mấy gương mặt quen thuộc, cũng giống như hắn, tỏ ra dường như không hay biết việc gì, nhưng ánh mắt hung ác cứ nhìn chằm chằm vào Trương Đức Bưu cùng đám Jiamon, Agan.
“Mẹ! Chúng ta tiến vào ổ sói rồi!” Đám dong binh cũng trở nên khẩn trương, bất quá, đám dân du mục này cũng cực kỳ có quy củ, dĩ nhiên không phát sinh bất kỳ xung đột nào.
Sau khi rời khỏi thôn, Đồ La cưỡi cự lang màu đỏ đi theo thương hội, tổng quản Gaelee liếc mắt nhìn đám người Trương Đức Bưu đầy thâm ý, cười nói:
- Đồ La là đệ tử của đại Shaman* Delaney, hắn theo chúng ta đến gặp đạo sư. Đại Shaman Delanney là một vị trưởng lão trong thảo nguyên Thần miếu, có uy vọng cực cao tại bộ lạc Cự mang.
Ngụ ý nhắc nhở bọn họ không nên làm điều xằng bậy.
[*Shaman là một chức nghiệp trên thảo nguyên, giống như Vu sư của Man tộc]
Trương Đức Bưu ‘oh’ một tiếng, nhìn về phía nam tử vóc dáng khôi ngô, Đồ La cũng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt cũng lóe ra chiến ý, nóng lòng muốn thử tài nhau. Đồ La tuân theo phong tục bộ lạc trên thảo nguyên, không muốn tấn công thương đội trong phạm vi lãnh địa bộ lạc, mà Trương Đức Bưu lại kiêng kỵ, không dám đánh hắn bị thương, sợ rằng đại Shaman Delaney sẽ không chữa trị thương thế cho Thái ca.
Mà Jiamon cùng Agan Brooky lại không băn khoăn như vậy, hai người hăng hái tưng bừng thương nghị làm cách nào để giết chết tên mọi rợ thảo nguyên này, hơn nữa không kiêng nể mặt mũi Đồ La, nói oang oang trước mặt hắn.
Trương Đức Bưu cũng hứng thứ, tham gia cùng thảo luận, các loại âm mưu thủ đoạn lần lượt được bọn họ nghĩ ra.
Vị thủ lĩnh lang kỵ ban đầu cười lạnh khi nghe bọn họ định tìm biện pháp đối phó mình, nhưng càng nghe sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn mà ba tên hỗn đãn kia đã nghĩ ra không dưới một trăm kiểu hãm hại hắn, mỗi một kiểu đều vô cùng hiệu quả, đều có thể dễ dàng giết chết hắn.
Mồ hôi trên trán Đồ La cuồn cuộn nhỏ xuống, buổi tối cũng không dám nhắm mắt đi ngủ, ngày thứ hai, đôi mắt đã đỏ ngầu giống như con thỏ.
Cũng may, ngày thứ hai thương đội cũng đã đến được thành Cự Mang, Đồ La như trút được gánh nặng, gấp gáp chào tạm biệt tổng quản Gaelle.
Bỗng, Trương Đức Bưu cười nói:
- Đồ La huynh đệ, ta với ngươi cùng đi gặp đại Shaman Delaney nhé.
- Chúng ta cũng đi – Ma đạo sư Jiamon cùng cung tiễn thủ Agan vội vàng đứng ra, tiến đến nói thầm bên tai Trương Đức Bưu:
- Ngươi chuẩn bị giết chết hắn ở đâu vậy?
Nhất thời Đồ La đổ mồ hôi đầm đìa, tổng quản Gaelle vội vàng mỉm cười giải thích một phen, lúc này mới có chút yên tâm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện