[Dịch] Dã Man Vương Tọa
Chương 48 : Thương hội bị diệt
.
- Thập tam thái tử quả nhiên có dũng có mưu, dám mang theo tử sĩ đơn độc tới thành Philina giết ta.
Căn phòng Gardon rơi xuống bỗng tứ phân ngũ liệt, lão Ma đạo sư đi ra từ trong lửa cháy, cười to nói:
- Chỉ cần Tài Vận sứ như ta vừa chết, tài chính của Thiết Bích Hùng Quan sẽ như trứng chọi đá, binh lính không được phát quân lương sẽ sa sút tinh thần, thậm chí có thể xôn xao gây biến, đến lúc đó đại quân các ngươi có thể từ bên ngoài mà tiến vào! Điện hạ có ý tưởng thật độc đáo!
Ma đạo sư Gardon cười cười, ma pháp quanh thân ba động với một tốc độ kinh khủng, đứng giữa không trung cười lạnh nói:
- Bất quá, điện hạ không thể ngờ được người ngươi muốn ám sát lại là lục cấp Ma đạo sư, còn điện hạ bất quá chỉ là tứ cấp Kiếm đấu sĩ, chẳng lẽ ngươi cho rằng bầy binh tôm tướng cá kia có thể giết chết được cường giả như ta? Ngươi tới giết ta nhưng ngược lại mang đến cho ta một công lao lớn bằng trời, chỉ cần bắt được ngươi, thậm chí ta có thể được phong vương phong hầu!
Thập tam thái tử vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh như trước, ung dung để mặc hắn ngưng tụ ma lực toàn thân, mỉm cười nói:
- Bổn vương chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, Tài Vận sứ đại nhân muốn giam giữ ta, chỉ sợ không được rồi.
- Phải không? Thất Trọng Trọng Lực thuật!
Trương Đức Bưu nhìn Nam Minh thập tam thái tử rơi từ không trung xuống, sắc mặt âm thầm bất định: “Lần này lớn chuyện rồi, ngay cả Công quốc Nam Minh cũng dính dáng vào, nếu hơi có chút không cẩn thận, kết quả chính là diệt tộc!”
Hắn tuyệt đối không ngờ Tài Vận sứ tại Thiết Bích Hùng Quan chính là hội trưởng thương hội Hogan, càng thêm bất ngờ là Thái tử Nam Minh không ngờ lại âm thầm lẻn vào địch quốc, cố gắng phá hủy nơi phát ra tài lực của đối phương.
“Thập tam thái tử tới Bắc Chu ám sát Tài Vận sứ Gardon, khẳng định đã nắm chắc, thương hội Gardon bị diệt là chuyện tất nhiên, bất quá ta không thể để tộc nhân ta dính dáng vào, nếu không chính là tạo phản! Người của bộ lạc Cuồng Lang không thể tiếp tục ở chỗ này, phải nhanh chóng đưa bọn họ đi.”
Nghĩ tới đây, Trương Đức Bưu lập tức nhảy từ trên trán Lục Dực Kim Quang tê xuống, phân phó Thái ca chở hết người bộ tộc Cuồng Lang về Lạc Nhật sâm lâm. Giờ phút này, toàn bộ người bộ lạc Cuồng Lang đã được cứu ra, rời khỏi địa lao, dưới sự chỉ huy của hắn lần lượt leo lên lưng Lục Dực Kim Quang tê. Ba Lỗ Đồ kêu lên:
- A Man, ngươi không rời đi cùng chúng ta sao?
- Ta còn phải giết một người – Trương Đức Bưu mang theo Bích Tỳ đao đi về phía chiến trường.
- Ta giúp ngươi! – Ba Lỗ Đồ vừa định nhảy xuống, Lục Dực Kim Quan hống đột nhiên giương cánh bay lên trời cao, hắn vội vàng túm lấy da lông nó, để khỏi té xuống, nếu té từ độ cao này xuống đất, mặc dù thân thể người Nam Cương trời sinh mạnh mẽ, cũng sẽ trở thành bánh thịt.
Trương Đức Bưu tiến vào chiến trường mới biết hành động tùy tiện xông vào của mình có bao nhiêu sai lầm, không chỉ có người của thương hội Hogan không nhận ra hắn, phát động công kích về phía hắn, mà Nam Minh tử sĩ cũng nhận định hắn là địch nhân, không chút lưu tình hướng hắn chém giết tới.
Hắn tao ngộ mấy lần nguy hiểm, trên người nhiều thêm mấy vết thương, cũng giết đến đỏ mắt rồi, man kính phát tác, mặc kệ là Nam Minh tử sĩ hay hộ vệ thương đội Hogan, chỉ cần người nào có dũng khí tới gần đều bị hắn một đao chém chết.
Đột nhiên, một Nam Minh tử sĩ vóc người thấp bé xông đến trước mặt Trương Đức Bưu, vung kiếm chém tới, chỉ thấy một đạo kiếm khí từ dưới đất bắn nhanh ra, lưu lại trên sân đá một vết chém thật sâu!
- Liệt Địa trảm!
Trương Đức Bưu đột nhiên giận dữ, gã Nam Minh tử sĩ này hình như như nhận ra hắn, đã không ngừng ra tay với hắn một lần, mấy lần suýt nữa đã chém chết hắn dưới kiếm, lập tức huy đao nghênh đón luồng kiếm khí.
- Dã Man kình!
Bích Tỳ đao cùng kiếm khí chạm vào nhau, nhất thời phát ra một tiếng vang bạo liệt, một luồng sức mạnh lớn từ thân đao truyền lên người Trương Đức Bưu làm hắn không tự chủ được phải lui về sau vài bước, mà Nam Minh tử sĩ nọ ngay cả rùng mình cũng không, hiển nhiên thực lực vượt qua hắn không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng Trương Đức Bưu không khỏi hồ nghi: “Một đao này ta đã dùng đến vạn cân cự lực của Long Mông Bảo Tượng, còn có lực đạo âm nhu của Đại Phách Quan, hắn lại có thể tiếp được mà không đổi sắc mặt, thực lực thâm sâu không lường được. Lấy thực lực của hắn đủ để chém chết ta trong một kiếm, tại sao lại hết lần này đến lần khác sử dụng lực đạo vừa vặn ta có thể chịu đựng được?”
Gã Nam Minh tử sĩ kia đang buồn bực không thôi, vừa lại bổ xuống một chiêu ‘Liệt Địa trảm’ thì một gã tử sĩ bên cạnh nhìn thấy, cao giọng nói:
- Ta đến giúp ngươi!
Liền huy kiếm giáp công Trương Đức Bưu, tử sĩ Nam Minh vóc người thấp bé đột nhiên chuyển thế kiếm, chặn ngang đồng bạn của mình chém thành hai đoạn, sau đó lại đánh về phía hắn.
Trương Đức Bưu ngây người ngẩn ngơ, cả giận nói:
- Viện trưởng Bane, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?
Gã tử sĩ Nam Minh vóc người thấp bé nọ vội vàng dừng thế kiếm, lột tấm khăn đen che mặt ra, lộ ra một khuôn mặt già nua, gầy gò, trên cằm là một bộ râu dê già, đúng là bộ dạng lão già gian trá gặp ở hạp cốc Tự Lãng, hắc hắc cười nói:
- A Man, lão tử biến thành như vậy mà ngươi cũng có thể nhận ra sao?
- Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra!
Trương Đức Bưu một đao chém chết một tên hộ vệ thương hội Hogan nhào tới, hổn hển nói:
- Viện trưởng, ngay cả người Nam Minh ngươi cũng giết, rốt cuộc ngươi là người bên nào?
- Chẳng bên nào cả, ta chỉ thiếu Thái tử Nam Minh một cái nhân tình thôi, lần này trả hết nhân tình cho hắn, không chừng lần sau gặp lại chính là địch nhân.
Bane Claren lôi hắn vào góc tường, nói:
- Nếu như không phải con Lục Dực Kim Quang tê của ngươi đột nhiên tập kích, Thái tử Nam Minh còn phải chuẩn bị vài ngày nữa mới có thể động thủ với thương hội Hogan, lần này hắn thiếu ngươi một nhân tình, thậm chí còn có chút ý tứ mời chào ngươi. Được rồi, tại sao ngươi cũng dính dáng đến chuyện này? Nếu ngươi không cầm Bích Tỳ đao trên tay, ta thật sự cũng không nhận ra ngươi.
Đối với chuyện Thái tử Nam Minh có ý muốn mời chào mình hay không Trương Đức Bưu không để trong lòng, hắn nhanh chóng đem ngọn nguồn sự việc kể qua một lần, nói:
- Viện trường, ngươi có thấy lão tổng quản Malue kia đâu không?
- Lão đầu này hình như ngồi xe ngựa chạy ra khỏi thành rồi.
Bane Claren lại đeo khăn đen che mặt, nhìn một chút Thái tử Nam Minh đang chiến đấu với Ma đạo sư Grardon trên không trung, phóng nhanh tới, nói:
- A Man, ngươi hãy cẩn thận, ta đi giết người!
Ẩm!
Đất đai dưới chân Bane Claren đột nhiên lõm xuống một hố to, người đã phóng lên cao, hướng thẳng đến phía Ma đạo sư Gardon, bay tới giữa không trung đột nhiên rút bội kiếm, nhẹ nhàng rung lên, chỉ thấy kiếm quang giống như sao trời đổ xuống, vây quanh Gardon!
Bỗng đột nhiên ánh sao đầy trời điên cuồng hội tụ tại trung tâm, làm lão Ma đạo sư Gardon đang chà đạp Thái tử Nam Minh sợ hãi gần chết, vội vàng ngưng tụ ma pháp lực toàn thân, khoác lên mình không biết bao nhiêu tầng phòng ngự, nhưng cho dù là băng sương hộ thuẫn cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị nghiền nát trong kiếm quang vô tận.
Kiếm quang xuyên qua cơ thể Ma đạo sư Gardon, nhất thời huyết vũ rơi xuống đầy trời.
Bane Claren thu kiếm, hạ xuống đất, cười to nói:
- Nhân tình trả hết rồi!
Xong, tung chân nhảy như bay rời khỏi, quay trở lại Tinh viện làm một vị viện trưởng ‘Quang – Vĩ – Chính’*.
[*quang minh, vĩ đại, chính trực]
Thái tử Nam Minh thấy cường địch đã chết, không khỏi hăng hái, phất tay nói:
- Giết sạch dư nghiệt thương hội Hogan, cướp sạch tất cả tài vật, thứ gì mang đi không được thì đốt đi! Chúng ta lập tức lui về Ma vực thâm uyên, thử xem liên quân phòng ngự thành Philina có dám ngăn cản hay không!
Mà vào lúc này, Trương Đức Bưu đã rời khỏi thương hội Hogan, hô to một tiếng, nhất thời một con chó lớn từ trong bóng tối chạy ra. Trương Đức Bưu xoay người cưỡi trên lưng cự khuyển, xông về phía trước cửa thành Philina.
Thành chủ thành Philina – Matthews nhát gan như chuột, nghe nói Thái tử Nam Minh vào thành giết người đã sớm trốn từ lúc nào, liên quân phòng ngự thành không ngờ lại mở rộng cổng thành, tùy ý để người ra vào.
Trương Đức Bưu chạy ra khỏi thành, Tiểu Hắc dựa vào mùi tổng quản Malue lưu lại, đuổi theo về hướng Đông, bất quá chỉ chạy được chừng được hai – ba mươi dặm, đã thấy từ xa có một chiếc xe ngựa dọc đường chạy như điên.
- Thương hội Hogan, từ nay xóa tên!
Rất nhanh Tiểu Hắc đuổi theo, Trương Đức Bưu đột nhiên nhảy lên, giơ cao Bích Tỳ đao dài hơn hai thước chém xuống, ánh dao đen thùi xuất hiện, chém vào xe ngựa, nhất thời cả xe lẫn ngựa đều chia thành hai nửa!
*****
Vài lời của tác giả:
Về vấn đề phân chia cấp bậc đấu khí, đại khái ví dụ như sau, còn cụ thể tỉ mỉ xin mời độc giả xem những chương tiếp theo.
Bắt đầu tính từ Man đấu sĩ.
Tầng thứ nhất: Đấu khí ân cần chăm sóc tứ chi ngũ thể, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, khiến người tu luyện tăng cường sức mạnh.
Tầng thứ hai [đấu khí ngoại phóng]: Có thể phóng đấu khí ra ngoài, có thể hình thành kiếm quang yếu ớt trên thân kiếm.
Tầng thứ ba [đấu khí như cương]: Đấu khí ngoại phóng được tinh luyện, hình thành cương khí bảo vệ cơ thể.
Tầng thứ tư [đấu khí như đao]: Đấu khí như cương được tinh luyện, hóa thành đao khí đả thương người, khác hẳn kiếm quang, kiếm quang không rời khỏi cơ thể được, còn đao khí có thể rời khỏi cơ thể, hình thành phong nhận vô cùng hung hiểm.
Tầng thứ năm [đấu khí như núi]: Cao thủ đạt đến cảnh giới này, đấu khí hùng hậu dị thường, nặng nề như núi.
Tầng thứ sáu [đấu khí hóa hình]: cảnh giới này đã thể hiện trên người Hầu Già La, cứ tưởng tượng như Kiều Phong đang dùng Hàng Long Thập Bát chưởng.
Về phần những cảnh giới phía sau, lão Trư xin phép không giới thiệu trước, sẽ chậm rãi thể hiện.
Còn về Ma pháp sư, từ cấp 1 – cấp 10 là đều gọi là Ma pháp sư. Chủ yếu dựa vào tinh thần lực tăng trưởng. Sau cấp 10 là Ma đạo sư, chủ yếu là tinh thần lực ngưng luyện, sau khi đột phá cấp 10 là Thánh ma đạo.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện