[Dịch]Dạ Huyết - Sưu tầm
Chương 16 : Bày tỏ
.
Đôi mắt đen tuyền khẽ hé mở . Đầu và cổ cô đau nhức vô cùng , cơn đau như xé nát người cô . Như có hàng ngàn kim châm đâm vào cổ , vừa bùng nổ , vừa âm ỉ nhức nhối . Cô khẽ cựa quậy thân người , định ngồi dậy nhưng không thể . Tay chân cô rã rời không còn chút sức lực . Bỗng cô có cảm giác mình được nâng lên , xoay người thì thấy Tư Kỳ Phong đang đỡ cô ngồi dậy .
Ánh mắt đen của cô trở nên đặc quánh lại . Cô gạt tay hắn ra . Vì quá bất ngờ nên hắn buông người Như Quỳnh ra , tấm lưng nhỏ đập mạnh xuống giường .
- Đau quá !...- Cô khẽ rên lên . Đôi mắt nhắm chặt thể hiện sự đau đớn tột độ .
- Không sao chứ ! - giọng hắn trở nên ấm áp hơn . Đôi mắt đỏ sẫm ánh lên vẻ yêu thương . Hắn khẽ ôm nhẹ cô vào lòng , vỗ vỗ nhẹ cái lưng .
Cô nghệt mặt khi thấy hắn làm vậy . Nằm trong lòng hắn , bờ ngực vững chãi rắn chắc không chút mỡ thừa , cô ngửi thấy mùi hoắc hương nam tính của Tư Kỳ Phong , tim cô đập thình thịch , mặt bấc giác đỏ lên . Sao tự nhiên trong lòng cô dâng trào lên một cảm xúc bình yên nhẹ nhõm .
Cô tựa đầu vào ngực hắn , nhắm mắt hưởng thụ những giây phút hiếm có này . Vì cô biết , mai này cô và Phong sẽ phải đối đầu lẫn nhau , giết lẫn nhau ...
Vì thế , xin cho cô tham lam hưởng trọn giây phút quý hiếm này đi . Đôi mắt đen lay động , chất chứa nỗi bi thương khó chôn giấu . Một giọt nước ấm nóng vô tình chảy xuống , thấm ướt chiếc áo của Tư Kỳ Phong .
Hắn nhận ra , nâng cằm cô lên , để đôi mắt đen tuyền khóa chặt trong màu đỏ sẫm . Tay khẽ vuốt ve gương mặt cô , rồi lại quấn quấn nghịch tóc cô , khàn giọng :
- Tại sao em lại khóc ? Em có biết khi em khóc , tôi bất lực thế nào không ? - Lòng hắn đau lắm , nỗi đau quặn vào trong lòng , như cuộn hết tim gan mà trôi đi . Cơn đau như sóng trào cứ đập mãi , dày vò hắn thật khó chịu ... khi thấy cô gái của mình phải rơi lệ . Những giọt nước mắt ấm nóng như những ngôi sao sa chiếu thẳng vào tâm hồn hắn . Hắn khẽ siết chặt vòng tay , ôm thân hình nhỏ nhắn vào lòng , mượn hơi ấm cô để xoa dịu trái tim đói khát .
Nước mắt cô cứ tuôn rơi mãi . Vì đau , hay vì quá xót xa trước hạnh phúc xa vời tầm tay . Cô và hắn là khắc tinh của nhau . Có cô , sẽ không có hắn , và ngược lại . Cô trách ông trời quá độc ác , chia lìa những hạt hạnh phúc của cô và hắn . Ừ thì đó , đối với cô , những thứ đó thật xa xỉ .
Ngoài trời mưa rả rít . Những giọt mưa như những vương miện pha lê lấp lánh vỡ tan xuống lòng đất . Không khí tràn ngập mùi ngai ngái của cỏ cây hòa quyện với hơi nước khiến tinh thần người ta thật sảng khoái . Ai nói mưa vô tình , hay chính mưa mới là "ông tơ bà nguyệt" kết lứa se duyên cho con người ... Nước mưa gột sạch tất cả , gột sạch những buồn đau chôn giấu , để cho ai kia nhẹ lòng ...
Kỳ Phong và Như Quỳnh cứ ôm chặt nhau, lặng lẽ ngồi ngắm nhìn đất trời mát mẻ . Cả 2 đều chìm vào im lặng , chỉ còn nghe được hơi ấm của đối phương truyền sang xoa dịu tâm hồn đang dậy sóng . Mỗi người cho đối phương một khoảng trời lặng yên để suy nghĩ vẩn vơ , để rồi 2 trái tim lại hòa chung một nhịp đập ấm áp ...
- Phong ... nếu em nói em yêu anh thêm lần nữa, anh có chấp nhận không ?!! - Chất giọng ấm áp của người con gái trong lòng hắn cất lên . Nó trong trẻo như làn suối mát rượi tưới lên trái tim khô cằn của hắn . Âm thanh ngân vang như tiếng chuông réo rắc tâm hồn u buồn của hắn . Tư Kỳ Phong sững người , đôi mắt đỏ sẫm thoáng vụt qua tia ngạc nhiên . Hắn nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô , để cô buộc đối diện với ánh mắt của hắn . Cô ngượng ngùng xấu hổ . Đôi mắt đen đặc quánh của cô bị hút vào màu đỏ sẫm của đối phương . Má cô phím hồng , trông cô e lệ dễ thương . Hàng mi cong vút lay động khẽ trước gió , khiến cô toát lên vẻ mềm mại mong manh ...
Trái tim nơi lồng ngực trái của Phong đập liên hồi . Nó kích thích từng tế bào trong người hắn không kìm được cúi xuống chạm đến đôi môi mềm mại như nước của cô . Nó thật dịu dàng , vừa ngọt lại vừa thơm . Hắn không thề khống chế được lý trí , bá đạo tách hàm răng trắng muốt của cô , khuấy động luồn lách trong khoan miệng cô . Chợt hắn cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của Như Quỳnh , khẽ mút nhẹ nâng niu như báu vật . Đầu óc cô tê dại đi , theo phản xạ mà nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn . Nụ hôn này thật nhẹ nhàng , dịu dàng và mát mẻ mang không khí của trời thu tuyệt đẹp ...
- Em chỉ thuộc về anh , mãi mãi !!!... - Âm thanh trầm ấm vang lên , mang theo sự chiếm hữu bá đạo nhưng đầy yêu thương ôn nhu . Vâng , cô đồng ý , và chấp nhận cùng hắn đi hết con đường này , dù có chông gai đến đâu đi nữa . Cô chỉ, mãi - mãi - thuộc - về - hắn !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện