[Dịch]Dạ Huyết - Sưu tầm
Chương 11 : Ký ức 5
.
Cô và hắn quay phắt người lại . Đôi đồng tử đen láy của cô co rụt hết cỡ . Miệng cô lắp bắp :
- Tư - Mã - Thiên !!!...
Ngay lập tức , cô cũng nhanh chóng hiểu được vấn đề hiện tại . Shit , cô cắn răng nhìn hắn rồi lại nhìn Mã Thiên . Trách sao mình quá chủ quan mà quên đi con át chủ bài này .
- Như Quỳnh , Sập bẫy . Anh lại thắng em nữa nhé ! - Chàng nháy mắt nhìn cô .Nhưng đôi môi lại tỏa một nụ cười đầy sát khí . Đôi mắt màu khói trở nên căm độc băng lãnh đến run người . Chàng quét mắt qua người Phong , trong khi hắn chẳng hiểu mô tê gì đang xảy ra ...
(Ủa Thiên , mày quen Như Quỳnh hả ?) - Hắn ngây ngốc hỏi chàng .
Hắn vừa hỏi xong , thiệt là cô muốn đập đầu vào gối mà chết . Muốn khóc mà khóc cũng không được .
(Shit , tại sao ngươi lại ở đây ?) - Cô hỏi hắn , ánh mắt phóng ra tia nguy hiểm .
(Ha ha , giả làm người loan tin cũng hay đó chứ !) - Chàng phe phẩy cây quạt trên tay , môi nhếch khẽ cười kiêu ngạo .
(Ngươi , ngươi lừa ta ...) - Hắn rống lên . Giờ hắn mới hiểu được việc gì đang diễn ra . Hắn đẩy cô ra sau lưng mình , ánh mắt trở nên sẫm màu căm giận .
( Chỉ vì người dám cướp người con gái của ta . Ngươi phải trả giá !) - Chàng cười như điên loạn . Đôi mắt màu khói đục ngầu ánh lên vẻ mê hoặc . Bọn lính canh cũng hết hồn teo cả mật gan . Lén phén lúc này có nước đầu rơi lên bàn thờ ngồi ngắm con gà khỏa thân thôi . Chúng nuốt nước bọt , da sởn lạnh run trước không khí dày đặc lạnh ngắt .
Đứng sau lưng hắn , cô run lên không ngừng . Mã Thiên thật đáng sợ ! Cô không ngờ rằng chàng lại thâm độc đến thế . Bỗng Kỳ Phong bế thốc cô lên rồi phóng ra ngoài cửa sổ :
(Bám chặt anh , đừng buông tay anh nhé !) - Hắn chợt cười với cô . Trong lúc hoảng loạn , cô chỉ biết bấu chặt vào cơ thể màu đồng của hắn nhưng trong lời nói của hắn mang ý nghĩa xa hơn . Hắn ôm cô rồi vụt lên mái nhà trốn thoát . Hắn dùng võ công chạy trên từng mái nhà . Đạp qua các bụi cây tầm xuân gai góc lẩn sau và rừng ...
Tư Mã Thiên chỉ mỉm cười , khuôn mặt bình tĩnh đến kì lạ . Đội trưởng đội cận vệ mau mắn bẩm :
- Thưa ngài , bọn chúng đã trốn thoát . Ta nên đuổi theo chúng chứ ạ ?
- Cứ từ từ , không việc gì phải vội là tác phong của ta . Ông hãy đem theo 20 quân lính là đủ rồi , số còn lại ở đây trấn giữ ngôi làng . - Chàng nhếch môi , đôi mắt lạnh xuyên thấu mọi thứ . Chất giọng băng lãnh vang lên khiến mọi người ở đây đều rùng mình
-Chúng ta đã mất dấu hắn rồi . Làm sao để tìm được hắn đây ạ ? - Ông cận vệ run run , thiệt là mỗi lần có việc gì cứ lôi đầu ông lên riết rồi ông phải mua thua trợ tim uống quá .
- NGU NGỐC ! HÃY TỰ MÌNH XEM XÉT ! - Nói xong , chàng quay người bước đi .
- Vâng thưa ngài ! - Ông rủa thầm tên hoàng tử oắt con này , tuổi tác bằng cháu ông mà dám lên giọng kiểu đó . Cũng may nó là hoàng tử nên ông nhịn chứ là cháu ông thì tán cho vỡ mồm ...
Ông đi ra ngoài cửa sổ , nhìn xung quanh một lúc thì phát hiện ra những vệt máu khô chảy dài hướng tới bờ rừng . Mừng rỡ ông sai quân lính lần theo những vết máu ấy ...
Trong khi đó , Như Quỳnh và Kỳ Phong đã chạy đến chân núi cao , hai người ngồi nghỉ mệt . Hắn bồng cô nên sức lực sút hẳn . Nhìn hắn , cô không khỏi đau lòng . Chỉ tại cô mà hắn mới ra nông nỗi này ... Nước mắt cô chảy ra , từng giọt lóng lánh rơi rớt trên đùi hắn . Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô , đôi đồng tử của hắn đang co rút , ánh mắt trở nên dịu dàng và ôn nhu ... hắn dang tay ôm lấy thân hình cô , bàn tay khẽ vuốt ve đầu cô biểu lộ cảm xúc của hắn :
(Ngoan ngoan , không sao hết , anh sẽ bảo vệ em mà ) - Hắn trầm giọng . Nhìn thân hình người con gái của anh đang run lên mà hắn không khỏi xót xa ... Khẽ nhắm hờ bờ mi , trán anh nhăn lại như suy tính mưu kế ... Không gian đang yên tĩnh thì chợt , đôi tai anh khẽ đung đưa . Hắn nhăn mặt đứng lên , đôi mắt thăm dò xung quanh . Lấy làm lạ , cô hỏi hắn :
(Chuyện gì vậy Phong ?)
(Mẹ kiếp , quân lính đã đuổi theo chúng ta !!!) - Hắn nghiến răng tức tối .
(Cái gì , sao chúng biết ta ở đây ?) - Cô hoang mang .
(Shit , là vết máu , chính nó đã dẫn chúng tới đây !) - Hắn phát hiện ra những vệt máu dài kéo đến tận chỗ bọn họ . Nhìn xuống lòng bàn chân thì thấy đầy máu . Hắn tức giận tay nắm thành quyền đấm vào vách đá gần đó , máu chảy loang lỗ ...
(Ngu ngốc , anh làm vậy chỉ tổ kiệt sức thôi ! Nhanh thôi , chúng ta mau trốn đi !) - Cô xé toạt tay áo mình quấn băng cầm máu cho hắn . Đôi tay nhanh nhẹn nhưng lại nhẹ nhàng như không muốn hắn bị đau . Hàm răng nghiến lại cam chịu . Thấy tình thế đã cấp bách , biết không thể thoát được nữa , hắn liền quì xuống , để mắt hắn chạm mặt cô :
(Hứa với anh , không - được - chết !!!) - Hắn mỉm cười , nhìn xuống mặt dây chuyền trên cổ thanh mảnh của cô rồi cúi xuống hôn lên nó , biểu lộ sự dịu dàng cuối cùng rồi luyến tiếc nhìn cô , đôi mắt trầm buồn nhưng đầy mạnh mẽ . Hắn hôn cô thật sâu , nụ hôn như thiêu cháy cả trời thu . Hắn luyến tiếc rời môi cô rồi chạy về phía quân lính ...
(Khônggggggg..... Phongggggggg....................) - cô hét lớn , giơ tay định nắm lấy hắn nhưng không kịp nữa rồi . Thân ảnh như gió biến mất trong đám cây rừng rậm rạp ...
Xung quanh , mùi máu tanh nồng lởn vởn khiến con người ta phải ớn lạnh .
ĐÊM NAY : TRĂNG KHUYẾT ... Màu máu hắn đỏ thẫm trên từng làn tên của quân thù . Cuộc tình của một đôi uyên ương đã bị chia phôi ... Éo le thay , hoa quỳnh đêm nay cũng nở rộ khoe sắc nhưng ai còn dám ngắm nhìn trong khung cảnh tang thương như vậy ... Đó là định mệnh ...Trước khi nhắm mắt , hắn vẫn ngoái đầu nhìn về hướng cô chạy , khẽ nở một nụ cười thật đẹp , bờ môi mấp máy 3 chữ : "Anh yêu em" ....
Về phần Như Quỳnh , sau khi trốn thoát khỏi bọn lính , cô trượt chân ngã xuống vực sâu , máu thấm đầy áo , những con kền kền kêu tiếng rợn người , xung quanh tối đen không biết gì ... cô biết mình sắp chết , nhắm mắt khẽ kêu lên : "Phong , em hận anh . Em hận vì đã gặp anh để rồi em phải đau đớn như thế này . Nhưng Phong , tình yêu càng hận càng sâu đậm , hãy để em được yêu thương anh thêm chút nữa , hãy để em can đảm và mạn mẽ thêm chút nữa thì em sẽ không làm khổ anh nữa ... Hãy để em được cùng anh xây dựng 1 gia đình thật hạnh phúc .. Đúng rồi Phong , anh ở trên thiên đàng hãy lắng nghe lời em nói . Em nói là từ "hãy" , um , có thể kiếp này mình không làm được , nhưng kiếp sau , hãy để mình thực hiện những điều đó cùng nhau ... anh nhé ! Vĩnh biệt ...em đến với anh đâyyyyyy.....Em...yêuuu...anhhhhh....- Rồi cô nhắm mắt ra đi ............. Làn gió hòa khẽ nhè nhẹ như tiễn đưa hai linh hồn đáng thương về nơi chín suối an nghỉ mãi mãi và nghìn thu ....
NHƯNG LIỆU ĐÓ CÓ PHẢI LÀ SỰ KẾT THÚC ???.....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện