[Dịch]Dạ Hồ - Sưu tầm

Chương 7 : Chuyện xưa tích cũ (2)

Người đăng: 

.
“Bẩm Mã… tướng quân… có… có yêu quái.” Từ ngoài xa, toán lính Hán thất trận tập tễnh chạy vào bẩm báo, mặt cắt không còn một giọt máu. Mã Viện lập tức hất người đang băng bó cho mình ra, miếng vải trắng đang quấn dang dở lòng thòng trên tay hắn. Y nhíu mày túm lấy cánh tay binh sĩ nọ, kéo hắn đứng lên ép nói cho rõ ngọn ngành. Theo lời tên lính ấy nói, trong lúc đại binh nhà Hán đang toàn thắng ở khe núi Châu Khúc, bất ngờ từ đâu xuất hiện một con đại mãng xà. Hầu hết toàn bộ binh sĩ đều thiệt mạng, chỉ còn sót lại vài ba kẻ toàn thây trở về. Khe núi Châu Khúc bị lấp đầy bởi xác người, đổ đầy bởi máu và chết chóc. Sát khí của con đại mãng xà lan toả vạn dặm khiến lòng người khi không lại dấy lên cảm giác lo sợ. Ngay cả người của nghĩa quân cũng bị vạ lây không ít, đa số đều bỏ chạy, hòng giữ lại mạng sống. Con mãng xà ngập ngụa trong máu tanh bỗng chốc lại càng lớn hơn nữa. Khe nứt bé xíu này e không chịu được kích cỡ khổng lồ ấy mà sụp đổ nhanh thôi. Mộc Kha dường như đã mất đi phần người còn lại của mình. Ánh mắt giăng đầy oán hận, trừng mắt nhìn tảng đá mà phía bên dưới là xác của cô. Hắn không dám nhấc tảng đá lên. Hắn sợ sẽ thấy cảnh tượng không muốn thấy. Ít ra hắn vẫn còn biết sợ chứ chưa hoàn toàn mất đi lý trí. “Ngươi làm vậy có đáng không? Chẳng phải ngươi bảo muốn cùng nhau đấu một trận công bằng ư? Hà cớ gì lại biến thành bộ dạng thế này?” Một giọng đàn ông vang lên. “…” “Không phải ngươi nói sẽ tiếp viện cho bọn họ sao?” Mộc Kha thoáng nhìn người đàn ông rồi lắc đầu. “Đã quá muộn rồi, người ngay trước mắt ta còn không cứu được, huống chi ở phương Bắc xa xôi kia. Vậy cũng tốt, thà làm thần ở một phương nào đó còn hơn kẹt mãi ở chốn nhân thế này, kẹt trong cuộc chiến không có hồi kết này.” Lời Mộc Kha nói ý ám chỉ hai vị Trưng Vương. Nhưng nghe sao lại đau lòng quá! Mộc Kha lượn thân hình to dài của mình quanh người đàn ông đứng sừng sững dưới đất. Người ấy không có vẻ gì là sợ hắn cả. Ngược lại, đáy mắt còn ẩn hiện ý cười. “Người cũng đã mất rồi. Việc gì ngươi phải buồn như vậy?” “Sinh ly tử biệt, ta biết. So với mấy vạn năm tồn tại, thời gian ta bên cô ấy cũng chẳng nhiều, nhưng ta.. ta…” Đôi mắt nâu vàng nhuốm màu buồn bã dần ngân ngấn nước. Giọt nước đầu tiên rơi xuống, đập mạnh xuống nền đất, vỡ tan. Nước bắn tung toé khắp nơi, hoà với máu và xác chất đầy trên đất. Người đàn ông kia nhìn hắn đầy bất ngờ. Làn đầu tiên y trông thấy một con đại mãng xà khóc như vậy. Mộc Kha bảo em gái hắn đã không còn. Hắn đau lòng quá đỗi. Trước giờ hắn vốn không nhận ra, đến khi mất đi rồi mới chợt thấu hiểu thì ra trên thế gian này vẫn còn một người hắn muốn bảo vệ, hắn muốn che chở đến suốt kiếp như vậy, ngoài u hắn ra. Kể từ ngày u hắn mất, hắn theo thầy cùng các anh lên núi săn yêu. Đôi bàn tay của hắn đã nhuốm quá nhiều máu, nhuốm máu của đồng loại mình. Không, thật ra hắn là bán yêu. Vốn dĩ từ đầu hắn đã chọn làm người nhưng Cao vương - thầy hắn một mực ép hắn phải trở thành thợ săn. Chỉ cần nghĩ đến dòng máu xà tinh đang chảy mạnh mẽ trong từng sợi huyết quảng thôi, hắn cũng đã thấy kinh tởm. Vì u hắn đã bị lũ yêu quái sát hại. Chúng nói nghiệp này do thầy hắn gây ra. Nếu không phải vì Cao tộc hắn săn bắt yêu quái, giết hại bao nhiêu yêu chúng vô tội, u hắn sẽ không chết, hẳn cũng sẽ không có kết cục này. Nhưng hắn vẫn ngu muội, theo Cao vương lên non xuống biển, tiếp tục sát hại chúng sinh. Giờ hắn mới để ý, ngày ấy thầy hắn khi nghe tin u mất, ông ấy chẳng tỏ vẻ đau lòng gì. Hắn ngây thơ nghe lời lão Hàm, nào là quân tử tâm phải vững như núi Thái Sơn. Hắn nghĩ thầy hắn vì trọng trách nặng nề trên vai, lại là người đứng đầu Cao tộc nên không thể quá đau lòng, càng không thể để lộ nên so với việc trách cứ ông ấy lại càng cảm thông. Vậy mà... Vững vàng gì mà khi hay tin phu nhân của mình chết lại cứ dửng dưng rượu chè, lại còn nạp thêm thê thiếp? Không những một mà lại còn đến năm người, dù u hắn mới mất có mười ngày, vẫn chưa để tang xong. “Càng đau khổ, ta càng tàn độc. Chẳng biết từ lúc nào, sát khí của ta ngày một lớn. Ngay cả tiểu yêu vừa mới chào đời, ta cũng cam tâm ra tay.” Cứ thế, hắn đắm chìm vào quá khứ. Mộc Kha vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, màu đỏ ngập tràn trong mắt như cảnh tượng bấy giờ. Xác yêu tinh nhiều vô số, giắt trên cây, hàng rào, la liệt trên nền nhà và ngoài sân vườn, thân xác tàn tạ, lưng ai nấy găm đầy mũi tên. Đó là lần đầu hắn theo người của Cao tộc đi săn yêu. Lần đầu tiên đã phải chạm trán với yêu tộc khá mạnh. Trận chiến diễn ra kịch liệt đến nỗi suýt nữa người của Cao tộc thất trận. Nhưng đâu vẫn hoàn đấy, như bao lần trước, chiến thắng vẫn thuộc về Cao tộc. Mộc Kha lặng lẽ mai phục trên cây, thản nhiên dùng khăn tay lau thật kĩ mũi tên bạc cho đến khi mũi tên sáng bóng. Hài lòng, hắn âm thầm quan sát con mồi, rút tên bắn đòn kết liễu vào họng đối phương. Thân xác kẻ bị nhắm mau chóng hoá tro, theo gió bay tứ tán. Cần phải nhắm bắn thật chính xác mới có thể giữ được chân nguyên tu luyện mấy trăm năm của yêu quái, sau đó sẽ được thu vào một cái vò trông giống vò rượu, kế đến đem về chế luyện nội đơn. “Đồ vô tích sự! Nhìn thấy chưa? Chân nguyên bị ngươi bắn nát cả rồi.” Anh hắn, Cao Viễn Bằng và cũng là con trai trưởng trong tộc lên tiếng quở trách. Tiếp theo đó, những người đi theo cũng có thái độ không hài lòng với hành động hắn vừa làm. Nếu vừa nãy hắn không kịp thời bắn mũi tên ấy, có lẽ tên Cao Viễn Bằng kia chẳng giữ nổi cái mạng để mà quát mắng người khác nữa đâu. Tuy vậy, Mộc Kha vẫn mở miệng nói câu xin lỗi và nhận lại từ những người khác cái lắc đầu ngán ngẩm. Ngay từ đầu, việc trưởng tộc Cao Hoàng – thầy hắn quyết định đưa hắn đi theo đã vấp phải phản đối của nhiều người. Bọn họ nói hắn quá ư ngốc nghếch, pháp lực yếu lại không có tố chất của thợ săn yêu, đưa theo chỉ tổ hỏng chuyện. Còn nói con trai mà lúc nào cũng quẩn quanh váy u hắn, mãi đến tuổi này mà chưa thể cầm dao giết hại thứ gì. Họ cho đó là điều đáng hổ thẹn, là sự sỉ nhục đối với Cao tộc. Vậy thì đã sao, cuối cùng thầy hắn vẫn đưa hắn theo, để hắn chứng kiến những cảnh tượng dã man. Hắn còn nhớ có lần, thầy hắn sau khi đi săn về đã ném cho hắn một con tiểu yêu đang thoi thóp và một con dao cùi, bảo hắn đâm chết tiểu yêu đó. Thế là hắn cắm con dao thẳng vào tim kẻ ấy và nhận lại từ thầy hắn một cú tát trời giáng. Thầy hắn bảo hắn vẫn còn nhân từ, phải vứt bỏ cái lương tâm ấy đi. Thầy hắn biết thừa hắn muốn giúp tiểu yêu kia thoát khỏi đau đớn càng sớm càng tốt nên mới làm thế. "Một con dao cùi trong tay, không phải dùng nó để giết chết kẻ thù của mình ngay lập tức mà là để hắn đau đớn một cách từ từ, từ từ..." Ném cho hắn ánh nhìn lạnh lùng hơn cả gió Bấc, thầy hắn lại tiếp lời. “Cao tộc sẽ không bao giờ chứa chấp những kẻ yếu đuối như con. Đừng làm ta thất vọng!” Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Không lâu sau, người anh thứ hai của hắn tình cờ phát hiện hắn cố tình thả một tiểu yêu sau cánh rừng. Đêm đó, hắn bị phạt nhốt trong động, không được ăn, không được uống suốt hai mươi ngày. Cái gì ăn được hắn đều ăn cả. Thằn lằn, gián, chuột, thậm chí phải uống nước tiểu để cầm hơi. Bản năng sinh tồn mãnh liệt trỗi dậy trong hắn, hắn nhớ u, muốn gặp u. Hắn nhất quyết không chịu chết ở chốn dơ bẩn này! Các anh của hắn cười đùa với nhau rằng yếu đuối như hắn sẽ chẳng chịu nổi, hẳn là đã chết rục xương trong động rồi. Nào ngờ, khi giải phong ấn, đám người trong Cao tộc mới bàng hoàng phát hiện, Mộc Kha đã hoá xà yêu tự lúc nào. Không những thế, yêu khí của hắn lại nồng nặc, lấn át đối phương. Đối với bọn họ, chuyện ấy thật quá vô lý. Chỉ trong vài ngày, sao có thể tu luyện được ra như thế? Chưa kể tư chất của Mộc Kha khi ấy chỉ được xếp vào loại tầm thường, thậm chí không đáng để được gọi là bán yêu. Vậy mà bây giờ, yêu khí của hắn lại có thể ngang ngửa với thầy hắn? Không ăn cắp linh đơn thì là gì? Bọn họ quy hắn tội ăn cắp, mấy phen sống chết đòi Cao Minh xử hắn. Sau khi mở lò luyện đơn xem xét kĩ càng, đúng thật phát hiện ra số linh đơn tích trữ được bấy lâu hơn một nửa đã bị lấy cắp, sự phẫn nộ của những người trong tộc dâng đến đỉnh điểm. Mộc Kha không biết tại sao mình lại mạnh lên như thế. Hắn bị nhốt trong động đến thừa sống thiếu chết, làm sao đủ mạnh để giải phong ấn, ra ngoài trộm linh đơn được. Hơn nữa, lò luyện đơn ở đâu hắn còn chưa biết. Về phần thầy hắn, bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không rõ tâm trạng vui buồn ra sao, không trách mắng, không tra hỏi lại càng không trách phạt. Vì vậy, ông vấp phải phản đối của nhiều người, nội bộ Cao tộc bắt đầu xảy ra. Cũng từ đó, Mộc Kha bị điều đi săn nhiều hơn. Tâm tính hắn từ đó cũng thay đổi, vẫn điềm đạm nhưng toan tính hơn nhiều và cũng tàn nhẫn hơn. Mộc Kha ngày càng được thầy hắn trọng dụng. Việc này càng làm các anh hắn gai mắt, bao phen bày mưu ám sát hắn nhưng không thành. Lần nào đi săn, Mộc Kha cũng mang thương tích đầy mình trở về. Nhưng lần bị thương nặng nhất phải kể đến hôm giao chiến với bọn tinh. Trong lúc mải miết tìm con mồi, Mộc Kha bất ngờ sập bẫy, lọt xuống một cái hố sâu hơn trăm mét, bề ngang chật hẹp, bốn bề bao phủ bởi bóng tối đặc quánh. Từ trong hố ấy tràn ra một bầy tinh - những oan hồn chết thảm nơi rừng rậm, không thể siêu thoát nên biến thành những dạng này. Bọn chúng người chẳng ra người, yêu chẳng ra yêu, đêm đêm trườn lên mặt đất hưởng Nguyệt khí và săn mồi. Gặp người ăn người, gặp thú ăn thú. Vô cùng đáng sợ. Chúng bổ nhào đến như thác, khát thịt thèm máu, cào cấu loạn xạ. Một mình Mộc Kha trong cái hang sâu chật hẹp ấy, đánh bại hết bọn tinh kia. Đến phút cuối còn sót lại một con, Mộc Kha đã bị thương quá nặng. Hắn nghĩ mình có lẽ sẽ bỏ mạng nơi đây nhưng không, hắn vẫn còn sống và được cứu sống bởi một bé gái tốt bụng. Con tinh còn sót lại liền thét lên bỏ chạy khi luồng ánh sáng từ trên đỉnh động rọi xuống. Tiếp theo đó, hắn bám vào sợi dây thừng vừa được thả xuống, từ từ leo lên miệng hố rồi nằm dài ra, thở hồng hộc. Khoảnh khắc ngắn ngủi ban nãy dưới hố kia, hắn tưởng sẽ không bao giờ được ngắm nhìn những tia nắng buồn chán mà hắn đã ngắm suốt mấy ngàn năm ngắm cùng mẹ hắn. Đột nhiên hắn nhớ tới bà, nhớ tới u dấu yêu của hắn, nhớ ánh sáng nhè nhẹ hắt lên gương mặt bà mỗi khi cùng bà ngắm hoàng hôn. Hễ nghĩ đến, hắn lại rơi lệ. “Em bảo này…” Một bé gái không rõ từ đâu chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo như nước hồ thu. Cô ngồi xổm, lưng đeo một cái sọt nứa to bằng cả người, ghé sát mặt mình vào mặt hắn. Đôi mắt đen láy chớp chớp như sao sa, vô cùng ngây thơ, thánh thiện. “…” Hắn cũng nhìn cô chớp chớp lại, hơi thở nghẹn lại vài khắc. “Anh trai đẹp trai bị lạc à? Nhớ u phải không? Đừng khóc, con trai phải mạnh mẽ lên!” Bé gái đưa bàn tay bé nhỏ phớt đi giọt nước vừa chực lăn xuống. Hắn lại chớp liên hồi. Lần đầu tiên bị đưa vào tình huống quái gở thế này. Được con gái cứu và khóc trước mặt người ta nữa chứ. Nam nhi đại trượng phu, thật là xấu hổ! Có điều hắn chẳng nghĩ được gì nhiều. Rối quá nên hắn cứ ừ đại. Cô mỉm cười thật tươi với hắn, đoạn đứng lên, cởi chiếc sọt, thò tay vào đó và lấy ra một vật bọc bằng lá chuối đưa cho hắn. “Đây!” “Gì thế?” Hắn cầm lấy, đưa lên mũi ngửi. “Bánh giầy.” Cô đáp. “Để lâu quá nên khô rồi, cứng lắm! Em không ăn đâu, cho anh đấy! Ăn đi. Không cần cảm ơn đâu.” Thật là “tốt bụng”. Hắn thầm nghĩ, môi bất giác nở một nụ cười. Chưa kịp cất cái bánh vào túi, cô đã đeo sọt vào, nắm tay hắn kéo dậy, lôi đi một mạch. Hắn khẽ rên rỉ khi cô đụng phải chỗ bị thương của hắn. Phát hiện ra hắn bị thương, hai mắt cô sáng rỡ, nhanh nhẹn cởi sọt nứa đeo sau lưng ra, lấy thuốc trong lọ rắc lên tay hắn rồi cẩn thận băng bó lại. Mộc Kha khi ấy nhìn chẳng khác nào một tên ăn xin. Dải băng được quấn lỏng lẻo, cứ tuột ra mãi. Hễ hắn nhích một chút, miếng vải lại lỏng đi. Cuối cùng, đến khi tuột hết, hắn buộc phải tự băng lại. “Kì vậy? Em học băng bó cả một tháng lận mà!” Đôi môi hắn cong nhẹ lên khi trông thấy bộ dạng ấm ức của cô. Lần này, hắn nhận ra được mình đang cười, đắn đo một chút cũng quyết định giữ lại nụ cười đó. Cô nhăn răng cười đáp lại rồi bảo hắn mau chóng đứng dậy. "Thôi không sao! Lần sau chắc chắn sẽ được. Còn giờ anh mau đứng lên, kẻo không kịp. Nhanh lên! Mặt trời sắp lặn rồi.” “Ưm... Mà, nhà anh không phải hướng đó.” “Gần bìa rừng có một cái miếu bỏ hoang, em dẫn anh đến đó trú tạm. Nếu đi ngược lại, e không thể băng qua kịp cánh rừng này.” Mộc Kha gật đầu. Không gật thì còn biết làm gì nữa? Giờ hắn cũng không có ý định quay về sớm. Hẳn đám người Cao tộc kia nghĩ hắn sẽ chết. Cứ để bọn họ đắc ý hết hôm nay đã. Tuy hả lòng nhưng hắn chẳng thấy gì vui. Hãm hại, trả thù, từ đầu vốn dĩ không phải bản tính của hắn. Bất kể là người hay yêu mà, sống trên thế gian này đều phải chịu sự chi phối của hoàn cảnh. “Nhân chi sơ tính bổn thiện”, câu này tính ra phần đúng nhiều hơn phần sai. Chẳng mấy chốc, mặt trời cũng khuất bóng. Cả hai vừa lúc ra kịp khỏi rừng. Đúng như cô nói, cách bìa rừng không xa có miếu hoang thật. Hắn đi tìm củi đốt lửa, dự định qua đêm ở đó, khi nào chán sẽ về. Còn cô bé kia không biết vì lẽ gì cũng ngồi lại với hắn, lụi cụi sắp xếp lại mớ thảo dược hái được suốt dọc đường. “Cảm ơn em. Không có em chắc anh đã chết dưới động rồi. Sẵn đây anh họ Mộc tên Kha. Em tên gì?” Vốn dĩ hắn tên là Cao Minh Vệ nhưng chẳng hiểu sao lại không thể nói ra, đành nói bừa một cái tên. “Em tên Lục Bình Nhi.” “Bình Nhi, Bình Nhi..." Hắn lẩm nhẩm lại tên cô, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không nhớ chính xác đã từng nghe qua cái tên này ở đâu. Để xem! Cố nhớ một chút... Hình như là ở... "Nhà anh ở đâu? Nhìn là biết không phải người ở đây rồi." Giọng nói của cô ngắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Hắn khựng lại một chút, nhìn cô rồi hỏi lại. "Sao em lại chắc thế?" "Em sống ở đây lâu rồi mà!" "Lâu? Là bao lâu?" Hắn nghe mà thấy buồn cười, âm thầm quan sát cô, trông dáng vóc chắc mới chỉ khoảng tám, chín tuổi. "Đủ lâu để biết. Em nói thật đấy! Không tin thì thôi!" Cô bực tức nói to. Thái độ của hắn lúc này rõ là đang cười cợt cô. Hắn vờ như không biết cô đang bực, tay cầm mấy nhánh củi khô bỏ vào lửa. "Nhà em ở đâu, để ta đưa về. Con gái đi đêm nguy hiểm lắm!” “Kiểm tra hết số thuốc em mới về.” Cô nói chắc, tỉ mẩn xếp từng cây thuốc một. Hắn thắc mắc không biết đống thảo dược này có gì quan trọng mà khiến cô chú tâm như vậy. Không lẽ cô đang học làm y bà? Hắn hỏi cô và nhận được câu trả lời y đúc. Ở gần cô, hắn không hề cảm nhận được luồng yêu khí nào. Thật may vì cô là người. Nghĩ rồi hắn thấy tâm trạng thoải mái, gặp nhau thế này hẳn cũng có cái duyên. Biết đâu, cả hai có thể kết bạn thì sao? Nghĩ đến đây lòng hắn chợt phơi phới. Bạn. Hắn muốn có bạn từ lâu lắm rồi. Dù sao hắn cũng là bán yêu, một nửa là người. Kết bạn với con người chẳng có gì sai đâu nhỉ? “Này! Anh bình thường chẳng quen biết ai. Hay em kết bạn với anh đi. Mỗi ngày anh sẽ mang đồ ăn ngon qua cho.” Cô lập tức ngước nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ, nghe cứ như đang dụ dỗ con nhà lành vậy. “Bạn? Nam nữ làm sao kết bạn? Trước sau gì cũng cưới nhau thôi!” Cô vẫn chăm chú phân loại thảo dược, không ngước mặt lên nữa. "Phụt! Ai nói với em thế?" Hắn tròn xoe mắt, cười đến sặc cả nước miếng. "Anh em bảo thế đấy!" “Anh em hẳn bình thường đào hoa lắm nhỉ?" "Còn phải nói! Nhà trong rừng sâu vậy thôi chứ chăm đi buôn làng chơi lắm. Lần nào về cũng mang theo đồ ăn ngon cả." Bình Nhi cười tít mắt. "Thích nhỉ? Thế chịu làm bạn với anh nhé! Anh hứa sẽ đối xử tốt với em." “Đàn ông ai chẳng hứa thế. Anh em bảo mỗi lần tán gái đều nói mấy câu tương tự vậy. Thế là cô nào cô nấy đổ ngay tắp lự! Mới chết chứ!” Mộc Kha cười ra tiếng, cảm thấy mấy lời vừa nãy phát ra từ miệng một bé gái có gì đó sai sai. Hắn thầm hỏi không biết ông anh quý hoá nào mà lại dạy đứa em bé bỏng những câu nam nữ như này. Thật là một gia đình không bình thường chút nào, quên mất luôn là gia đình hắn cũng có bình thường đâu, đành đánh lạc hướng sang chuyện khác. “Thôi, không nói nữa. Không muốn kết bạn anh cũng không ép. Kể ra cũng có tâm từ bi nhỉ? Muốn cứu người cơ đấy.” Hắn khẽ liếc mắt về phía đống thuốc cô đang phân loại. “Không. Không phải để cứu người đâu. Toàn độc dược cả đấy.” Nói rồi, Bình Nhi xoay mặt nhìn vào khu rừng họ vừa thoát ra khi nãy. Những đốm lửa nhảy múa phản chiếu trong mắt cô. Cô hỏi ngược lại Mộc Kha rằng hắn có biết vì sao vừa nãy cô thúc hắn rời khỏi khu rừng ấy càng sớm càng tốt không. Cũng bởi thời điểm chạng vạng tối là thời điểm các tinh, oan hồn đi kiếm ăn. Cô rời khỏi đó một phần vì sợ nguy hiểm, một phần là vì đau lòng. “Anh không biết chứ dạo này yêu quái vô tội bị sát hại nhiều lắm. Không biết do ai làm mà ác quá! Hồi chiều, thấy anh dưới hố, chắc cũng là yêu quái chạy nạn hả?” Mộc Kha trân trân nhìn cô, mãi đến giờ này, hắn mới thấm thía lời lão Hàm thường nói. Thế gian tuy rộng nhưng cũng rất nhỏ bé. Hoá ra cô cũng là yêu. Hắn khẽ nhìn bộ cung tên bạc mình vừa tháo để trên nền, chầm chậm nhặt lấy. Hắn không nói gì, chỉ khẽ ừm một cái. “Anh yên tâm đi. Mấy người đó không dám vượt cánh rừng đó đâu. Chỗ này là an toàn nhất rồi.” "Em là yêu quái?" "Ừm! Anh cũng vậy mà. Nãy dưới hố em thấy hết rồi. Anh cũng giống em thôi. Chúng ta là đồng loại." Không ngờ, thế gian thật nhỏ bé. Hắn cứ tưởng đã gặp một người có thể kết bạn bình thường, nào ngờ ông trời thật biết trêu ngươi hắn. Thảo nào khi nãy dưới hố có luồng sáng phát ra, hắn cứ ngỡ là cô dùng thủ thuật chiếu ánh sáng xuống, nào ngờ là do phép thuật. Nhưng trên người cô làm gì có tí yêu khí nào? Có lẽ là tiểu yêu, hắn nghĩ, do không chắc lắm nên cũng hỏi lại. "Em thuộc loài nào thế?" "Cáo đấy." Cáo? Hồ ly? Giống loài mạnh thế mà trên người lại không toát ra yêu khí. Hệt như hắn trước kia. Một yêu quái không có yêu khí, chứng tỏ không có pháp lực, thế chẳng khác nào một người thường cả, chưa kể còn bị các yêu quái khác khinh thường. Bỗng dưng hắn thấy thương cho cô. Nhưng biết làm sao? Hắn không ngừng được. Giết yêu quái ngoài Cao tộc đã như bản năng của hắn rồi. Hắn là thợ săn yêu, hắn không cho phép mình do dự, kể cả khi cô chính là ân nhân vừa cứu mạng hắn đây. Mộc Kha lẳng lặng đứng dậy, trưng ra biểu cảm lạnh lùng nhất, âm thầm rút dao giấu sau lưng. Cô vẫn không hay biết gì, mải lo sắp xếp mấy cây thuốc mới hái, miệng còn ngân nga hát khúc đồng dao mà mấy đứa trẻ chăn trâu hay hát, chẳng mảy may nghi ngờ kẻ mình vừa cứu đang âm mưu giết chết mình. Phập! Con dao trên tay hắn phóng đi nhưng không nhắm vào cô. Trái lại, Bình Nhi lại nằm trong vòng tay hắn. Mũi dao găm thẳng vào thân cây phía xa, loáng thoáng có bóng người núp đằng sau. Cuồng phong từ đâu bất ngờ ùa đến, hất tung ngói miếu. Cát bụi rơi xuống ầm ập, vừa hay lúc cả hai thoát được cũng là lúc ngôi miếu tan hoang. “Ngươi là ai?” Mộc Kha một tay bế Bình Nhi, một tay dùng cung chắn phía trước, dáng vẻ vững chãi. “Mau giao đứa bé ấy cho ta!” Kẻ nọ dùng tay bẻ đôi con dao của Mộc Kha, nói như ra lệnh. “Đầu đuôi kể rõ, không cũng đừng hòng!” Nói rồi Mộc Kha đặt Bình Nhi xuống đất. Cô vội chạy nép sau lưng hắn, hai tay run run túm lấy vạt áo hắn. “Chuyện này không liên quan đến ngươi. Xin hãy giao đứa bé ra đây.” Như không đợi được câu trả lời, người đàn ông lạ mặt dứt câu rồi chạy lên trước, tay nắm chặt thanh kiếm vắt hông. Cả hai lao vào nhau. Trận kịch chiến diễn ra, không đến mức long trời lở đất nhưng cũng đủ làm vạn vật quanh đó đều tiêu tùng. Một lần vung kiếm, tức khắc nộ khí lan hơn nghìn trượng, cây cối đứt gãy, đua nhau đổ rạp. Mộc Kha cũng mạnh không kém, mỗi lượt liên tiếp bắn ra ba mũi tên. Tên lao vun vút về phía kẻ thù, trừ khi trúng địch, không thì đều găm lên thân cây, tự giăng phong ấn. Chỉ cần là yêu ma, hễ bước vào vùng cấm, tự khắc sẽ đau đớn tựa phanh thay, lục phủ ngũ tạng tiêu tán. Mộc Kha rút đại đao, tấn công đối phương dồn dập, dồn tên kia vào bìa rừng. Đúng như dự đoán, tên ấy không phải người thường. Vừa lọt một chân vào ranh giới đã đau đớn kêu la khiến nộ khí xông lên, chém một phát hàng chục thân gỗ quanh đó đổ rạp. Nếu không nhờ Mộc Kha nhanh trí ôm Bình Nhi bay đi, hẳn cả hai đã tan tành xác pháo. Lúc hắn ôm cô đáp xuống, do tính toán không cẩn thận, bị trúng ám khí, lại ăn thêm một chưởng, chỉ kịp đẩy Bình Nhi ra xa. . Trời không gió nhưng cây cối cứ lung lay không ngừng, bụi dưới chân quần vũ mịt mù trắng xoá. Bình Nhi không dám mở mắt, đưa hai tay chắn đằng trước, suýt nữa thì bay đi. “Chạy đi!” Mộc Kha quát. Tên lạ mặt không tha cho cô, nhân cơ hội Mộc Kha chưa hồi phục, lập tức bay đến chỗ cô. Bình Nhi chạy được một quãng, ngoảnh đầu thấy y đuổi theo sau, sợ đến nỗi té lăn ra đất, bị đối phương tiếp cận. Tên đó bế xốc cô lên, dùng tay giựt mạnh chiếc trâm cài trên tóc cô. “Thả tôi ra! Thả tôi ra!” “Được rồi. Đừng loạn nữa. Ta không giết trẻ con.” Người đàn ông lạ mặt lại nói như giỗ trẻ con, tâm tính cũng mấy phần dịu lại, khác hoàn toàn với thái độ hùng hổ lúc nãy. “Thả con bé ra!” Mộc Kha chẳng biết từ lúc nào đã lấy lại khí thế, giương cung về phía kẻ thù, lạnh lùng buông lời. Tên kia nhếch mép nhìn Mộc Kha rồi thu kiếm lại. “Khá lắm, trúng ám khí của ta còn có sức chạy đến đây. Không hổ danh... À mà thôi!” Có gì đó thoáng qua đầu y khiến y không nói tiếp lời muốn nói nữa. Rồi người đó ném cho Mộc Kha một bao trắng, bảo là thuốc giải. “Hàng chợ đen?” Mộc Kha nhíu mày đầy nghi ngờ. Giấy bọc thuốc đã ngả vàng, nhàu nhĩ, lại còn bốc mùi. “Là thuốc bôi, không phải thuốc uống. Sợ gì chứ? Ta không có ý sát sinh, tại con bé này trộm trâm của ta ấy chứ. Đâu phải tự dưng lại gây chuyện.” “Ông nói láo. Tôi nhặt được dưới đất mà!” Bình Nhi phản bác. “Trộm hay nhặt, thế nào cũng được. Cây trâm này là của ta. Thấy của rơi mà không trả lại người bị mất, con nít như vậy là hư lắm nhé! Nếu là con ta, ta sẽ đánh đòn. Nhưng thôi, ta chưa muốn có con bây giờ. Tạm thời không tính sổ với ngươi. Giờ ta có việc. Lần sau gặp hẳn nói rõ.” Đoạn y bình thản ghé sát tai Mộc Kha buông vài câu. “Đừng lo. Ta sẽ giữ bí mật giúp ngươi. Nếu từ đầu đã không muốn giết, sao lại còn cứu chứ.” Người đàn ông vỗ vai Mộc Kha, làm ra vẻ thân thiết lắm, xong liền hoá hổ chạy biến vào rừng. Mộc Kha cau mày nhìn theo bóng lưng kẻ lạ mặt, không khỏi tỏ ra khó chịu, hừ lạnh một tiếng. Bình Nhi lo lắng nhìn vết thương lan rộng trên cổ Mộc Kha. Phải rồi, mấy cây thuốc cô hái ngoại độc dược cũng có ít thảo dược mà. Cô toan chạy đi tìm số thuốc đó nhưng ý nghĩ ấy liền vụt tắt ngay. Số thảo dược ấy đã bị vùi dưới đống đổ nát mất rồi còn đâu. Thế là, Mộc Kha theo cô về nhà trị thương. Thật ra ám khí của gã đàn ông kia không gây ra vết thương nặng lắm, với Mộc Kha chỉ hơi ê nhức nhưng chẳng biết thế nào, hắn lại ngoan ngoãn theo cô về đến tận nhà. Từ đằng xa, anh cô hấp tấp chạy đến. Trong đêm tối, Mộc Kha vẫn thấy rõ gương mặt cùng dáng người của người đó. Quả là anh em, có nét giống nhau, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp. Hoá ra đây chính là người đã dạy Bình Nhi mấy câu nam nữ đó. Nhưng hắn nhìn đi nhìn lại y chẳng có nét gì gọi là thích ăn chơi, ghẹo gái cả. Ngược lại, cái gã đàn ông đã tấn công cô và hắn trông có vẻ giống một tay sát gái hơn. Anh cô không hỏi Mộc Kha là ai, thấy hắn bị thương lập tức đem vào chạy chữa. Hắn còn gặp cả u và thầy cô. Tất cả bọn họ đều là hồ ly, đều vui vẻ đón tiếp hắn, cảm giác rất lạ. Trước giờ gặp yêu không bắt cũng chém chết, lần đầu được đón tiếp nồng nhiệt thế này, hắn ngỡ như mình đang lạc vào cõi khác vậy. Tay nghề của anh cô cũng rất tốt, những chỗ bị thương của Mộc Kha đều được chăm sóc rất kĩ càng, khác hẳn với ai kia. “Cảm ơn ân nhân đã cứu em gái tôi. Tôi tên Trung Kiên, không biết nên gọi ân nhân thế nào cho phải phép?” "Tôi nào phải ân nhân gì? Nếu là người khác, họ cũng làm thế thôi. Xin anh đừng nói thế!" Mộc Kha phủi tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì lúc đầu chính y mới là người có ý ra tay giết cô. "Thế sao được? Hay là... để tôi kính ngài một chum rượu." Trung Kiên nói rồi đi ngay ra ngoài vác một vò rượu vào. Nụ cười vừa hé trên môi thoáng chốc vụt tắt khi trông thấy thầy y từ sau vườn đi vào, vội giấu vò rượu ra sau lưng. "Giấu giếm làm gì nữa? Thấy hết rồi. Hôm qua đã uống hết cả nửa hầm, hôm nay lại muốn uống hết nửa còn lại?" Mộc Kha trố mắt hết nhìn thầy cô rồi lại nhìn anh cô. Rượu gì mà một ngày uống hết nửa hầm? Uống nước lã còn không uống được như vậy. "Ôi trời thầy ơi! Hôm nay nhà ta có khách. Con chỉ uống một chum, một chum thôi! Được không thầy?" Trung Kiên giơ ngón trỏ lên nài nỉ. "Anh cả mà uống làm gì một chum? Ở đó mà hết nửa hầm còn lại ấy chứ." Bình Nhi đang quạt thuốc ở ngoài, nghe rôm rả nên nói vọng vào. "Ai cho em nói leo? Dám trốn anh vào rừng một mình, còn chưa hỏi tội." Trung Kiên vờ trừng mắt với cô. Nhưng Bình Nhi chẳng sợ, còn lè lưỡi trêu ngươi y khiến y tức anh ách, vội đặt vò rượu xuống đất, rượt cô chạy té khói. U thấy hai anh em như thế thì bật cười, lắc đầu, cầm lấy cái cơi trầu đẩy sang Mộc Kha đang ngồi trên phản cạnh mình. "Cháu đừng để ý chúng nó. Ăn chút trầu đi. Cái này bác têm, còn cái này..." Người phụ nữ chỉ sang mấy miếng trầu trông khá xấu xí rồi bật cười. "Con gái út bác têm đấy. Nó không thích mà bác cứ bắt, chưa quen nên thế!" "Cảm ơn bác." Mộc Kha mỉm cười với u cô, đoạn cầm lấy miếng trầu xấu nhất trong cơi, trét vôi lên lá, cuộn lại rồi cho vào miệng. U cô hơi bất ngờ, nụ cười càng lúc càng sâu hơn. Bà quan sát Mộc Kha một lượt, gật gật đầu có vẻ hài lòng, đoạn cất tiếng hỏi. "Mà nói đi nói lại nãy giờ, cháu tên gì ấy nhỉ?" "Thưa, cháu quên giới thiệu với bác, với cả nhà, cháu tên Mộc Kha ạ!" Mộc Kha từ tốn nhả thứ nước hồng hồng vào ống nhổ rồi đáp. "Ơ, chưa xỉa thuốc nữa mà." "Chưa cần bác ạ! Cháu còn dùng thêm, được không hả bác?" "Được, được! Ôi trời, hiếm lắm mới thấy được người không kén ăn như cháu. Bác thích! Thằng cả nhà bác khó ăn lắm. Khổ! Này, cháu cứ tự nhiên." Bà cười tít mắt, vội rót chum nước đưa cho Mộc Kha, rồi lại nhìn y một lượt, rồi lại cười. "Cháu, cháu thấy cái Nhi nhà bác thế nào?" "Dạ? Gì cơ ạ?" Mộc Kha nhỗ ngay bã trầu ra dù chưa nhai được mươi phút, đoạn lúng túng. "Cháu xin lỗi bác." Cái đứa nhỏ xíu nói nhiều ý hả? "Không sao. Đợi bác lấy đồ cho cháu bỏ bã." Nói rồi, bà vui vẻ đứng lên, động tác mau lẹ rồi lại ngồi xuống phản, đối diện hắn. "Con bé bây giờ trông hơi giống con trai nhưng bác chắc, sau này lớn sẽ xinh, sẽ xinh lắm đấy! Cháu cứ yên tâm! Nhá!" Thầy cô nghe thế thì ở sau vườn vội vàng tìm vào. "Bà cứ thế! Chẳng lẽ cứ có nhan sắc thôi là được sao? Cái Nhi cũng còn tí tuổi đầu, gã đi đâu?" Đoạn ông quay sang Mộc Kha. "Bà ấy thế đấy. Cứ lo còn mình ế. Thằng cả lớn thế sao bà không lo?" "Thằng Kiên thì còn lo gì nữa. Tôi còn sợ nó vác về chục cô làm vợ thì có mà sập nhà. Ông cứ ở yên đấy! Tôi đang nói chuyện." Người phụ nữ đập tay lên đùi ra vẻ dứt khoát. Thầy cô thấy thế cũng lắc đầu, lại ôm cái bình tưới cây ra sau vườn, bỏ mặc hai người. Trông gia đình này, phụ nữ có tiếng nói, hẳn vẫn còn dư âm của chế độ mẫu hệ, hẳn gia đình Bình Nhi phải sống ở đất Âu Lạc này lâu lắm rồi. "Cháu! Hì hì... Uống nước, uống nước đi cháu." Mới hằn học với chồng, bà lại quay sang đon đả với Mộc Kha. "Mà cháu ở đâu? Cha mẹ làm gì?" Mộc Kha còn đang loay hoay chưa biết trả lời sao về gia cảnh chẳng mấy hay ho của mình thì bất ngờ từ ngoài vọng vào có tiếng người la lớn. "Gì thế? Ông ơi! Ông!" Người đàn bà hoảng hốt ghé đầu nhìn ra cửa, vừa quay ra sau tất tả gọi chồng. "Nghe rồi! Sao thế hả?" Thầy cô vội ra ngoài sân, trông vẻ mặt nghiêm trọng của hai anh em, cố giữ vẻ điềm tĩnh mà hỏi. "Thợ săn yêu thầy ạ! Lúc nãy ở bìa rừng, con nhìn thấy." Người đàn ông gật đầu, vỗ vai con trai rồi bảo y đưa cô vào nhà. Ông đứng giữa sân, triển pháp lực thì bỗng chốc bốn luồng sáng từ bốn cây cột chống mái nhà lập tức phát ra, phóng lên trời tạo thành một chiếc lồng không thể thấy bằng mắt thường. Pháp lực thật cao cường! Mộc Kha nhìn không chớp mắt, không ngờ ở đất Âu Lạc còn có yêu quái pháp lực thâm sâu như vậy. Hắn nhìn quanh bốn người một chập. Rõ ràng ngoại trừ Bình Nhi, ai cũng có yêu khí, hơn nữa lại còn rất mạnh, cớ sao cô lại bị như vậy? Hệt như người thường. Thật kì lạ! Yêu quái cũng có thể sinh ra con người sao? Không đúng! Biết đâu chừng cô là bán yêu, như hắn. Chỉ có bán yêu mới che dấu yêu khi được thôi. Nhưng, trông u và thầy cô chẳng có đặc điểm nào của bán yêu cả, hơn nữa lúc nãy ở miếu bị tấn công, Bình Nhi cũng chẳng có sức chống trả lại. Thế là thế nào? "Cứ ở yên trong đây! Cháu trai, không chừng cháu phải ở lại đây một đêm rồi. Bên ngoài có kẻ thù." Thầy cô phủi tay, xoay người lại dặn dò. "Kìa! Sao ân nhân lại ngẩn ngơ vậy? Chẳng lẽ..." Anh cô giật bắn mình, lùi ra xa. Không chỉ riêng Trung Kiên mà thầy và u cô cũng nhìn cô bằng ánh mắt bất ngờ xen lẫn lo lắng. "Em... em lại dẫn con người về nhà? Một lần còn chưa đủ?" "Không! Không phải!" Cô liền phân bua. "Anh ấy là yêu quái mà. Chính mắt con nhìn thấy. Thầy, thầy xem thử con nói đúng không." Thầy cô chăm chú nhìn Mộc Kha một lát rồi gật đầu làm ai nấy một phen hú vía. Bởi có lần Bình Nhi đi rừng một mình cũng dẫn về một người. Lúc ấy không có thầy cô ở nhà. U cô ngồi tiếp chuyện một hồi, đến khi mời người ấy ăn chén cơm, do chưa kịp nấu phải hoá phép, người đó liền la thất thanh rồi bỏ chạy làm cả nhà phải tốn công tìm lại người đó để xoá kí ức. Xoá kí ức? Còn có cả chiêu đó. Gặp Mộc Kha là đã cho về chầu ông bả lâu rồi. Mũi u cô vốn không thính nên khó phân biệt được là người hay yêu, trừ khi là đại yêu quái. Còn cô và anh cô thì lại quá nhỏ, chưa đủ khả năng nhận biết. Chỉ có thầy cô là tinh tường nhất, chút yêu khí cỏn con sót trên quần áo cũng có thể ngửi được. Nhưng còn việc phân biệt loài nào với loài nào thì chì có người của Cao tộc nhận ra thôi, nhờ công cụ đặc dụng chuyên dùng để săn yêu. Đáng tiếc khi Mộc Kha đi săn lại quên mang theo, bằng không sẽ chẳng dẫn đến cớ sự này. “Hôm nay con đến Long Uyên thăm vị bằng hữu, tình cờ giúp hắc bạch vô thường bắt một tội hồn đang bỏ trốn. Vừa hay biết thêm chút thông tin về nhóm người chuyên săn yêu kia. Có tin đồn bọn chúng là bán yêu, người của Cao tộc.” “Cao tộc sao lại mò đến đây chứ? Phạm vi hoạt động của bọn họ thường chỉ quanh quẩn Giao Chỉ, Cửu Chân hoặc các quận Uất Lâm, Nam Hải của nhà Hán thôi mà. Sao lại tràn đến Hợp Phố nhỏ bé này?” U cô thản thốt lên tiếng. “Giao Chỉ hiện đang náo loạn bởi nông dân liên tục khởi nghĩa. Yêu quái ở các thành lớn cũng di cư không ít. Cao tộc e vì thế cũng mở rộng phạm vi hoạt động.” Thầy cô nghe thế liền thở dài, bảo nếu cánh rừng kia không còn che chở được cho bọn họ thì chỉ còn nước chuyển nhà đi thôi. Hôm sau, Mộc Kha tạm biệt họ lên đường trở về Cao gia trang. Đám anh em của hắn lại lần nữa hụt hẫng khi thấy hắn bình an trở về. Lúc ngang sảnh chính, hắn ghé chút qua phòng để vật dụng săn yêu rồi mau chóng rời đi. “Cậu năm đã về! Tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc và nước ấm. Cao vương có lệnh miễn săn cho cậu năm hôm nay, cậu cứ thong thả nghỉ ngơi cho lại sức đi ạ!” Lão Hàm chắp hai tay kính cẩn, mỉm cười nói. Ở nhà này chỉ mỗi lão Hàm quan tâm đến hắn. Ít ra còn có người thật tâm mong hắn trở về an toàn. Mỗi khi trông thấy gương mặt già nua, đôi mắt ti hí của lão Hàm, hắn lại thấy nhẹ lòng. “Ta biết rồi. À mà lão Hàm này, có trường hợp nào mà cha mẹ đều là đại yêu nhưng con lại giống người trần không?” “Chuyện này, có thể nhưng rất hiếm.” Lão vuốt vuốt râu. Dường như lão tính nói gì thêm nhưng lại bị Mộc Kha chặn lại, ra hiệu cho lão vào tư phòng của mình. Tình cờ lúc ấy, anh ba của hắn cũng đang dạo hoa viên, vô ý nghe hai người trò chuyện với nhau, thái độ thần bí nên có chút nghi ngờ, bèn đến gần áp tai vào vách cửa nghe ngóng. Anh ba hắn thường không mấy khi xen vào chuyện người khác, lại càng không hứng thú mấy với việc bày mưu hãm hại người khác. Với Mộc Kha, thái độ cũng nửa nóng nửa lạnh. Cụ thể mà nói nếu Cao tộc này là cái bánh chưng bị chia năm xẻ bảy thì anh ba hắn đây lại là cái bành giầy, cũng là chỗ họ hàng nhà bánh nhưng “đèn nhà ai người nấy rạng”. Vậy nên chẳng hiểu sao bữa nay lại có hứng thú nghe lén chuyện người khác. “Anh ba, anh đang làm gì vậy?” Mộc Kha bất chợt mở cửa. “Anh? Tình cờ, tình cờ ấy mà…” Người nọ bối rối cười, tay chân lóng ngóng, cố phân trần. “Chỉ là đang ngang qua đây, lưng đột nhiên nhức mỏi. Ôi chao!” Lần đầu trông thấy anh ba như thế làm hắn có chút buồn cười. Dù sao vai vế của hắn cũng nhỏ hơn, Mộc Kha nghĩ nên nhượng bộ một chút, bày tỏ quan tâm, mời anh ba hắn vào tư phòng. “Ấy, anh không sao! Không cần khách sáo làm gì.” “Nếu cậu ba không phiền, chỗ của cậu năm có rất nhiều thuốc trị đau nhức, hơn nữa còn có thảo dược giúp đẹp da, sáng da…” “Lão Hàm! Được rồi.” Mộc Kha hơi nghiêng đầu nhìn lão một cái. Cái lão này, bình thường kiệm lời bao nhiêu, sao hôm nay lại lắm lời thế không biết. “Ô, vậy ta không khách sáo nữa.” Anh ba hắn nghe đến đây không hiểu sao bỗng dưng sáng mắt, tự tiện bước luôn vào phòng Mộc Kha, chả là muốn xin một ít đồ làm đẹp đem tặng giai nhân thôi. Ngoài lão Hàm ra thì anh ba hắn là người đầu tiên trong số những anh em khác được chiêm ngưỡng tư phòng hắn. Kể ra cũng không có gì đặc biệt. Thoạt nhìn cách bày trí khá giống phòng hắn. Vật dụng trưng trên kệ không có gì gọi là bảo bối nếu không muốn nói là tầm thường. Người được phụ thân xem trọng tính ra cũng chỉ có thế. Đến đây đột nhiên thấy lòng dâng lên nỗi thương cảm kì lạ. A, tính ra vẫn còn được tấm bình phong này. Bức tranh trên đó thật khiến người ta cảm khái. “Minh Vệ, bức tranh em vẽ à? Tuy đơn giản nhưng lại rất sâu sắc. Đẹp, đẹp lắm!” “Anh ba quá khen rồi. Bức hoạ này là do u em vẽ lúc người còn sống. Màu giấy cũng ố vàng hết. Cũng đã lâu rồi em mới có dịp ngắm lại.” Hắn chăm chăm nhìn bức tranh, mắt không muốn rời. “Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa. Phải rồi, ngày mai anh tính đi Mê Linh một chuyến, em có muốn đi cùng không? Yên tâm, anh sẽ xin phép thầy giúp em.” Thật quá đường đột! Hắn và anh ba hắn trước đây chưa từng nói chuyện nhiều như thế này, gặp nhau hỏi thăm đôi ba câu cũng đã khó lắm rồi, thế mà hôm nay lại đích thân rủ hắn đi Mê Linh. Ban đầu hắn còn do dự nhưng bắt gặp ánh mắt chân thành của anh ba hắn, Mộc Kha cùng gật đầu đồng ý. Mộc Kha tiễn anh ra cửa. Hai người chưa kịp nói thêm câu nữa thì đã bị người khác gọi giật phía sau. “Minh Đằng! Thầy bảo mọi người tập hợp ở sảnh chính. Không biết có ai giở trò, phá mất la bàn chỉ yêu rồi. Công sức cả đêm hôm qua thế là đi toi rồi! Lần này mất một vố to, thầy đang giận lắm! Còn không mau nhanh lên?” Ra là anh hai Cao Lạc Viện. Thái độ của Viện với Mộc Kha từ trước đến nay cũng chẳng khác là bao, giống như anh cả Viễn Bằng của hắn, xem Mộc Kha là cái gai trong mắt cần phải bài trừ. "Minh Vệ! Mình đi thôi! Thầy gọi cả nhà mà." Mình Đằng khoác vai Mộc Kha bất chấp ánh nhìn bất ngờ xen lẫn chán ghét của Lạc Viện và kéo y đi. * Đây không phải lần đầu hắn đi Mê Linh nhưng đi cùng người thân lại cảm thấy có gì đó rất khác. Thường thì có việc hắn mới buộc phải đi đâu đó, không thì chỉ quanh quẩn gần Cao viên mà thôi. Chuyến đi lần này thật sự mở ra trước mắt hắn nhiều chân trời mới. Sau khi theo Minh Đằng đi hết tửu lầu này đến tửu lầu nọ, đi hết quán xá này đến quán xá nọ, chỗ nào nổi tiếng, nhiều mỹ nữ là hắn lại bị lôi theo. Chủ những quán lớn ở đây hầu như đều toàn người Hán, dân Âu Lạc cùng lắm chỉ sắm được một chân nô bộc hay bán rong kiếm sống mà thôi. Loanh quanh một hồi, Minh Đằng lại kéo hắn đến một ngôi miếu dưới gốc đa. Người cúng bái rất đông, chứng tỏ miếu này hẳn phải thiêng lắm đây. Hắn còn chưa kịp thắc mắc thì Minh Đằng đã đẩy hắn qua cổng giới, bước hẳn vào trong miếu. Bên trong khá ồn ào vì từ nóc miếu vang vọng xuống toàn những lời khấn vái nào là buôn may bán đắt, gặp được trung quân… "A Đồng, đã ghi chép đầy đủ chưa? A Cam, nhanh tay nhanh chân lên, chậm chạp quá!” Gian chính miếu khá rộng, tứ phía chất đầy sách, không rõ là sách gì. Dưới đất, thùng gỗ xếp chồng chồng hàng hàng, mở nắp thùng thấy bên trong toàn chai lọ ngổn ngang, Mộc Kha tiện tay cầm lấy một chai. “Xuân dược hàng thượng phẩm. Khách quan lấy mười lọ, tôi sẽ giảm giá cho.” Lão già lọm khọm thôi không quát tháo hai người kia nữa, niềm nở rời ghế đẩu tiến tới chỗ Mộc Kha. Mộc Kha thoáng chốc giật mình trong lòng nhưng không để lộ ra. Hắn vừa định đặt cái lọ xuống thì Minh Đằng - anh hắn từ sau cất tiếng bước tới. “Mười lọ? Ông già, ta đâu tính mở tửu lầu.” Minh Đằng bấy giờ cũng xuất hiện, chắp tay sau lưng ung dung bước tới. “Thế mà tôi tưởng ai. Hoá ra là người quen của ân nhân. Thất lễ, thất lễ rồi! Vị thiếu gia này, không biết ngài đến miếu nhỏ chật hẹp này của tôi, cốt muốn mua gì? Ngài yên tâm, chỗ tôi cái gì cũng có cả. Không có tôi cũng làm ra được, có điều giá cả hơi chát chút thôi.” Ông Tiền xoa xoa tay vào nhau, nở nụ cười khoe hàm răng đen bóng, các nếp nhăn xô lại với nhau càng khiến bản mặt của lão đã gian nay lại càng gian hơn. “Ông đừng nói nhiều nữa. Lần trước ghé nghe ông khoe vừa làm được loại thuốc có công dụng tương đương canh Mạnh Bà. Đưa ta chục lọ thứ đó là được rồi.” Minh Đằng phe phẩy quạt. “Chục… chục lọ? Ân nhân, ngài đừng đùa nữa. Tôi luyện suốt bảy bảy bốn chín ngày mới được nửa lọ. Mãi mới được một lọ, đào đâu ra chục lọ đưa ngài?” Ông Tiền hoảng hốt nói, điệu bộ rất khổ sở. “Cần gì phải khổ sở thế? Một lọ thì ta lấy một lọ. Chín lọ còn lại, từ từ ta sẽ lấy sau.” Minh Đằng khoác vai ông cười nói. Xem cái mặt nhăn nhó của ông ta kìa, rõ là không muốn đưa mà. Minh Đằng lay lắc ông ta một hồi, cuối cùng lão đành bấm bụng dắt cả hai vào nhà kho nơi chứa các loại thuốc quý mà lão tinh chế. Minh Đằng hớn hở cầm lọ thuốc mới “cướp” được, dĩ nhiên không tốn xu nào, vui vẻ rời miếu. “Cho em.” Vừa ra khỏi miếu, Minh Đằng tống ngay lọ thuốc vào tay Mộc Kha. Mộc Kha im lặng cầm lấy, chưa kịp hỏi gì, Mình Đằng đã nhảy luôn vào mồm. “Bù lại vụ nghe lén hôm qua. Con người anh, giúp được gì thì anh sẽ giúp. Nhận rồi đừng có mà về khoe với ai đấy. Và còn, vụ tiểu yêu kia, anh sẽ xem như chưa nghe thấy gì. Em mau chóng chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt đi!” Sau khi dặn dò thật kĩ cũng như nói hết những điều cần nói, Minh Đằng bỏ Mộc Kha lại mà leo lên ngựa một mình chu du. Mộc Kha đành tự mình đi tiếp chặn đường còn lại, không quên cẩn thận cất lọ thuốc vào sâu túi áo. Lòng thấy ấm áp kì lạ. Giương mắt nhìn khắp chung quanh, Mê Linh quả không hổ danh là chốn hào hoa bậc nhất phương Nam. Dạo vài vòng, Mộc Kha chẳng tìm thấy gì khiến mình hứng thú nữa bèn lên ngựa tính chuyện trở về. Ngang qua cửa phủ nọ, hắn bỗng nghe tiếng va chạm của gươm giáo. Cánh cửa mở hé, đủ để hắn thấy sơ khung cảnh bên trong. Đó là lần đầu tiên, hắn gặp Trưng Nhị - người đưa hắn đến với nghĩa quân và nhờ đó, mối duyên phận giữa hắn và Bình Nhi mới được chớm nở.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang