[Dịch]Dạ Hồ - Sưu tầm
Chương 45 : Chăm người bệnh
Ngày đăng: 19:02 13-10-2018
.
“Ai bảo chú điểm huyệt không cho người ta ra ngoài đêm qua nên người ta giận chú là đúng rồi. Và cả…”
Đình An bỏ dở câu nói nhưng như vậy thôi cũng đủ biết anh đang ám chỉ chuyện gì. Mộc Kha đã có hành động thất thố với Ngọc Phiến là điều không thể chối cãi. Cô biết, anh biết và cả Đình An đều biết sự tình diễn ra khi đó, dù khách quan không phải là lỗi của Mộc Kha nhưng hiện tại hai người khó mà nhìn mặt nhau như trước.
Thôi thì tạm thời hắn đành phải để cô yên tĩnh một thời gian vậy.
“Cũng may hôm qua anh nhanh trí biến thành chú đối phó với đám người trong ty, bằng không để họ chứng kiến cảnh ấy không biết sẽ động trời đến mức nào. Có điều quần áo anh vẫn chưa kịp thay cho giống chú, cách cư xử hay thần thái cũng không giống, chẳng biết có bị nghi ngờ không nữa.”
Mộc Kha đang khoanh tay, nhắm mắt tựa người vào vách tường nghỉ ngơi, nghe Đình An kể lại thì mới chậm rãi hé mắt,mệt mỏi nói.
“Đêm qua rối ren như thế chắc cũng chẳng ai để ý đâu. Nhưng làm sao anh biết xảy ra chuyện mà đến vậy?”
Nghe câu hỏi của hắn, Đình An không nhịn được, miệng cười gian, đưa ngón trỏ chọt chọt vào cùi chỏ hắn, ghẹo.
“Chú sao thế? Trách anh hôm qua phá hỏng đêm tân hôn lần hai của chú à? Hay là trách anh mày nói lời khó nghe?”
“Anh thôi đi.” Mộc Kha nghiến răng, cố gắng kiềm chế để không đá cho cái ghế Đình An đang ngồi ngã ngửa ra ngoài, đoạn tiếp lời. “Mà anh có biết bộ đồ hôm qua Ngọc Phiến mặc là do ai mang vào không?”
“Không phải chú em tự tay thay đồ cho con bé à?” Người kia lại chu mỏ ghẹo.
“Nhưng đồ đã được chuẩn bị sẵn. Anh thôi cái cách nói chuyện muốn tát ấy ngay cho tôi nhờ…”
Thấy trán Mộc Kha đã bắt đầu nổi gân xanh gân đỏ, Đình An mới ngưng không ghẹo hắn nữa. Thật sự anh cũng chẳng rõ tại sao bồ độ được đưa đến cho Ngọc Phiến lại có tẩm Mê Dụ hương. Thủ phạm nắm rõ tình hình trong phủ như thế chắc chắn là người trong ty, tức trong ty ngoài có gián điệp của triều đình ra còn có cả tay sai của yêu quái.
“Này chú Kha, với ai chú cũng bình tĩnh được, sao với mỗi anh thì lúc nào cũng cau có mặt mày, to tiếng nặng nhẹ thế hả?”
Đến mức này, Mộc Kha cũng đành thở dài, chuyển sang nhìn Đình An với ánh nhìn ôn nhu hơn. Hắn cho hai tay vào ống tay áo rộng, lấy ra một cây trâm bằng ngọc xanh biếc. Bàn tay đang cầm trâm ấy bỗng chốc ửng đỏ, phần da thịt tiếp xúc với trâm bỗng hiện lên mấy vết nứt tím đen rồi dần lan ra một cách chậm rãi. Đình An có hơi bất đầu vài khắc đầu nhưng rồi cũng sực tỉnh, một phát đánh vào cẳng tay hắn cho cây trâm rơi xuống bàn.
“Chú điên rồi à? Có biết mình vừa làm gì không? Đây là ngọc trừ tà đấy!”
Đình An giận dữ quát tháo, nhìn bàn tay khô cằn nứt nẻ, sần sùi như vỏ cây của Mộc Kha, đoạn lấy khăn tay từ trong ngực áo nhặt cây trâm định ném đi.
“Đừng anh An!” Mộc Kha nói với giọng đầy đau đớn, sau đó môi nở nụ cười một cách khó hiểu, mồ hôi theo hai bên thái dương chảy xuống thành dòng, đáy mắt thoáng hiện nét đau lòng. “Là trâm của Ngọc Phiến, tôi muốn trả lại cho nàng.”
“Trâm của cái Phiến? Con bé giữ ngọc trừ tà làm cái gì chứ?”
“Là của y tặng nàng.” Trước mắt hắn trở nên loè nhoè, hắn giơ bàn tay như cành cây mục rửa hắn vừa huỷ hoại, mơ màng hồi tưởng, liền thấy gương mặt một người con gái như ảo như thật phút chốc ùa về choáng lấy tâm trí, đoạn hắn lại cong môi cười, nụ cười trông đến tan nát cõi lòng. “Ta thấy nàng đã rất vui khi nhận được nó… Bình Nhi… Nàng ấy đã rất vui. Còn ta, ta thấy ta không xứng với nàng… Không xứng với nàng…”
*
“Này.”
Đình An đưa Ngọc Phiến một chiếc khăn trắng, trong quấn một vật thuôn dài, mở ra mới phát hiện ấy là một cây trâm ngọc bích tuyệt đẹp. Hai mắt Ngọc Phiến sáng lấp lánh, đã lâu lắm rồi, từ lúc vào làm trong quân đội chưa có người nào tặng trang sức cho cô. Mặc dù là một võ quan, mười phần thể hiện bên ngoài đều phải cứng cáp như thương giáp nhưng nữ nhi thì vẫn là nữ nhi thôi.
“Anh tặng em à? Đẹp quá đi mất!”
“Ấy!” Đình An cấp tốc chặn tay cô lại, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô hỏi. “Ngọc trừ tà đấy! Em nhắm có cầm được không?”
Ngọc Phiến có hơi bất ngờ, sau đó liền cầm lấy cây trâm, cười toe với Đình An.
“Anh xem, chẳng có vấn đề gì cả, nên trâm là của em nhé!”
“Thật là em không bị gì?”
Để cho chắc, Đình An xoè tay cô ra dể xác định. Chạm vào trâm mà lòng bàn tay cô vẫn trắng nõn nà, anh mới yên tâm, thầm thở phào trong lòng.
Ngọc trừ tà dùng để chống tà ma. Nếu kẻ nào tánh linh xấu xa, bị nhiễm bẩn thì không thể chạm vào ngọc này, nếu chạm vào thịt thà đều sẽ rửa nát, đau đớn như bị hoả ngục thiêu đốt, ngàn kim châm vào tay, nếu bị nặng còn bốc mùi hôi thối như xác chết. Hôm qua Mộc Kha chạm vào ngọc bị phản ứng lại tức hắn đã phạm phải điều kị nào rồi nên mới bị ngọc thanh tẩy, may thay tâm không quá đục nên không bị gì nặng. Nhưng hắn là bán yêu, lại từng là người bắt yêu, cơ bản có thể chạm vào đồ vật trừ yêu bình thường nhưng sao hôm qua lại xảy ra chuyện đó được?
Mộc Kha, có vẻ như hắn đã làm gì tội lỗi lắm ư? Có không?
“Anh An, anh suy nghĩ vẩn vơ gì đấy?”
“Không… Anh đang nghĩ em đuổi hết người trong ty không cho ai ở lại chăm sóc, vậy cơm nước, đi lại, tiểu tiện… Ai giúp em? Con bé Loan thì cũng đã theo Vũ gia ra Trường Yên rồi, không lẽ em định nhờ Phan Luân à? Hay là anh?”
“Anh nhắc em mới nhớ. Sao dạo này thầy u em đi Trường Yên nhiều thế hả anh? Nơi ấy cũng có gần gì cho cam?”
“Nghe bảo là thăm bà con thân thiết, ở lại ấy luôn. Vì ở Thăng Long còn bận chuyện kinh doanh nên Vũ đại nhân mới phải đi đi lại lại bất tiện như vậy.”
Nghe thế cô liền yên tâm, sau đó lại trở về chủ đề cũ, bàn bạc tiếp xem ai sẽ là người chăm sóc cô. Nghĩ đi nghĩ lại Đình An là người thích hợp nhất nhưng ngặt nổi anh cũng giống Vũ đại nhân, từ lúc có chỗ định cư lâu dài thì cũng bon chen vào làm ăn buôn bán. Nếu như thầy cô là mối làm ăn quan trọng và gần như độc nhất của Bạch Thổ Phường, chuyên về gốm sứ (1) thì Đình An lại là một trong những nhân vật tầm cỡ trong việc kinh doanh sản xuất của làng lụa Vạn Bảo (2)
Cô biết Đình An đã lánh xa thế gian thì thôi nhưng nếu chen chân vào thì ít nhất cũng phải làm một nhân vật tầm cỡ mà vẫn có thể tự do, phóng túng, không phải lo nghĩ quá nhiều như mấy kẻ làm quan trong triều. Đến giờ làm đến chức quan tứ phẩm cô mới thấm thía lời anh, leo càng cao càng nhiều kẻ thù, càng dễ té đau. Mặc dù phía võ quan không có kẻ nào quá tâm cơ, hiểm độc như văn quan thì nội đối phó với một mình Đàm Toái Trạng thôi cô cũng đã thấy mệt mỏi lắm rồi.
Xét cho cùng thì gã nào có mưu trí gì, chẳng qua cũng chỉ là con rối để Công Thành (3) giật dây mà thôi.
“Thế thì anh về lo chuyện làm ăn của anh đi. Nói gì thì nói em vẫn có thể tự lo được.”
“Sao thế được… Thôi thì…”
Đình An phủi tay nhất mực không chịu, đoạn xoay người, hết từ cửa đi vào lại từ giường đi ra nghĩ ngợi tìm biện pháp, vì quá mải mê nên suýt nữa đụng phải một người vừa hay cũng đang bước vào.
“Đinh công tử?”
…
“Anh An coi chừng!”
Xoảng!
Giúp Mạn Quân thu dọn khay cơm vừa đổ xong, Đình An hết toe toét nhìn người đối diện rồi lại gật gù vỗ vỗ vai người ta, làm như thân thiết lắm.
“Cái Phiến nhà anh coi như giao cho cậu, thời gian tới phiền Đinh công tử rồi.”
Mạn Quân nghe thế cũng lễ độ đáp lại, hiếm khi thấy anh ra chiều khiêm tốn như vậy, đằng sau cũng không có người hầu hay cận vệ theo cùng nên cô cũng lấy làm không quen. Đợi Đình An thong thả đi rồi, Mạn Quân mới ngồi xuống bắt chuyện với cô, lúc đầu có hơi ngượng ngùng, sau đó cũng dần mở thành lời, nói cứ như bào chữa.
“Thật ra không phải ta muốn nhưng xét cho cùng cô bị thương cũng là lỗi của ta. Đền đáp ân nhân cũng là chuyện nên làm mà.”
Ngọc Phiến cười cười gật đầu qua loa.
Vậy là anh đã ở ty Khởi Phong gần hai tuần tròn.
Tuy cũng khá ngần ngại trong việc nhờ Mạn Quân làm cái này cái nọ nhưng cô rất biết tận hưởng sự hầu hạ của người khác. Lấy lí do chân cẳng không đi lại được nên cơm ngày hai bữa của cô, thuốc của cô, khi cô khát hay khi cô buồn chán muốn đọc sách, khi muốn đổi canh vì quá mặn hay thêm cơm vì chưa đủ no đều một tay Mạn Quân đảm đang hết.
Trông anh tất bật luôn chân luôn tay trong bộ đồ thổ cẩm bình dân, tay áo vén quá cùi chỏ ngồi quạt thuốc giữa trưa nắng, cô bỗng thấy buồn cười. Đặt chén đũa lại lên mâm, cô thoả mãn vỗ vỗ bụng rồi quay ngoắc ra ngoài gọi to.
“Đinh công tử, tôi ăn xong rồi. Phiền ngài dọn giúp bát đĩa hộ tôi với!”
Nghe tiếng cô í ới trong kia, Mạn Quân không buồn đáp lại, chỉ nhăn mặt thả phịch cái quạt xuống đất, bỏ dở nồi thuốc rồi đi vào.
“Khiếp! Ăn những năm bát cơm, biết thế mang hẳn cả cái nồi vào cho cô luôn rồi.”
“No quá! Tôi muốn đi dạo.”
Như chẳng nghe người kia ca cẩm, Ngọc Phiến hất chăn bám lấy thành giường định đứng dậy. Vì ngồi lâu thành thử có chút tê chân nên vừa bước được một bước, cô suýt thì té dập mặt. Cũng may Mạn Quân mau lẹ nắm lấy… Tóc cô…
Một nắm tóc đứt lìa nằm gọn trong tay anh, còn người kia do thân thủ cao cường nên túm được cạnh bàn.
“Xin lỗi… Ta không cố ý đâu…”
Một tiếng hét cao chót vót vang xa vạn dặm.
Chiều hôm ấy, chính mắt binh sĩ trong ty Khởi Phong trông thấy Giám quân của bọn họ sung sướng ngồi rung đùi trên xe bò để cho Đinh công tử lá ngọc cành vàng của Đinh phủ khổ sở kéo đẩy đưa cô đi ngắm cảnh xa.
Lý Mật hết sức hài lòng với khung cảnh trước mắt, còn định nhân chiều hôm ấy trời đẹp, tạm gác đao kiếm, ngồi xuống hoạ một bức tranh với tựa đề “Người thiếu nữ trên xe bò và con bò nhà họ Đinh”. Nhưng tên Đinh Mạn Quân kia cũng rất khôn, y chỉ chịu kéo cô đi ngắm cảnh vòng theo lối cửa sau ty chứ không dám mò lên cổng trước, nơi đám người hầu nhà họ Đinh bị lính ty chặn đầy ngoài kia, kẻ nào kẻ nấy la làng đòi vào giúp Đinh công tử hầu hạ Giám quân.
Lý Mật thầm nghĩ đám người này cũng dai thật, đã hai tuần rồi mà vẫn không chịu bỏ đi nữa.
“Dựa vào mấy người mà muốn hầu hạ Giám quân của bọn ta? Không có cửa đâu! Công tử nhà các ngươi mới xứng đáng.”
*
Kéo xe một hồi đã thấm mệt, Mạn Quân bực dọc thả hai tay nắm xuống đất làm Ngọc Phiến suýt nữa lăn luôn xuống dưới kia. Biết anh mệt, cô nén cười, đoạn tháo dây buộc lấy cái ống tre chứa nước mình giắt sẵn, vừa cầm vừa vung tay ngoắc ngoắc bóng lưng cao ráo trước mặt.
“Ngài uống đi. Cố kéo tôi thêm một đoạn nữa, đến gần hồ ấy, tôi có cái này muốn cho ngài xem.”
Mạn Quân ngoảnh đầu nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu, thầm nghĩ không biết cô gái này có lại giở trò trêu mình hay không nhưng thiết nghĩ cô ấy trở nên như thế kia, sự tình rắc rối đến mức này cũng là lỗi do mình nên đành im lặng đón lấy ống nước uống cho thoả rồi ngoan ngoãn làm theo lời cô.
Ngọc Phiến rất thích được người khác chở đi chơi, tóm lại không phải tự mình đi lại quá nhiều mà đổi lại thích được người khác cõng, ngồi ngựa hay ngồi kiệu đều được. Không phải trước đây cô chưa từng ngồi xe bò, nhưng lần này thì là đặc biệt. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy lâng lâng và phấn khởi khi được ngồi sau cho anh kéo, cứ thấy lạ lạ thế nào.
Mặc dù không thường làm những việc chân tay nhưng anh chăm rèn luyện sức khoẻ, hai mươi tuổi đầu đã ra dáng vóc một thanh niên, tuy không quá lực lưỡng nhưng bắp tay bắp chân rắn chắc, giọng nói rành mạch và trầm ấm hơn năm năm trước rất nhiều. Bụng dạ thì vẫn tốt như xưa, có điều do sống trong nhung lụa nên còn hơi trái tính trái nết, thời gian tới trong quân ngũ hẳn sẽ khó thích nghi đây, chi bằng giữ anh lại thêm ít hôm.
“Đinh công tử định ở lại ty tôi bao lâu nữa vậy?”
“Đợi khi nào cô khoẻ hẳn đã.” Anh đưa tay áo quệt mồ hôi trên trán, nheo mắt hất mặt về phía trước. “Đằng kia có phải hồ cô bảo không?”
“Đúng rồi.” Cô gật đầu xác nhận, lại hỏi. “Ngài nói thế thì phải ở đây thêm nửa tháng nữa ấy nhỉ?”
Mạn Quân không đáp nhưng hình như cô cảm nhận được sự đồng thuận của anh, như thế trong khoảnh khắc nào đó, anh đã khẽ gật đầu, rất khẽ thôi. Mà cũng có lẽ, là do cô tự tưởng tượng, vì quá mong mỏi anh sẽ làm thế.
Không, sao cô lại có suy nghĩ ấy nhỉ? Cô chẳng hiểu nổi mình. Cô muốn giữ anh lại ty là vì muốn anh làm quen với lối sống của binh sĩ, sau này có đóng ải ngoài biên cương sẽ không bỡ ngỡ. Vậy mà nghĩ một hồi lại thành như cô đang tìm cớ vì không muốn anh đi vậy.
“Sao cô lại khóc?”
Mạn Quân bất chợt hỏi. Cô nhướn mày choàng tỉnh, sau đó mới lại nhớ ra chuyện đêm ấy. Đêm ấy đúng là có nhiều cái để nói thật.
“Khi ta gọi tên Bình Nhi, cô đã nhìn ta và khóc. Tại sao vậy?”
“À… Chắc là vì lên cơn sốt nên trong người khó chịu, tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa. Nói ra thì thật xấu hổ, thật ra tôi rất mít ướt khi ở cùng với thầy Kha. Từ bé đã như vậy rồi, sau này vì thầy quá khắc khe nên tôi cũng cứng rắn lên, đã làm Đinh công tử áy náy rồi… Tôi…”
Đột nhiên chiếc xe ngừng hẳn lại. Mạn Quân chán nản thả tay nắm xe xuống đất một cách cộc cằn, dùng khuôn mặt khó chịu đối diện với cô. Ngọc Phiến chợt thấy không quen. Mới nãy vẫn còn nói chuyện bình thường, giờ bỗng như thành một người khác vậy, nhất là ánh mắt ấy làm cô có chút dè chừng.
Xe dừng lại giữa đường, còn vài bước nữa là đã đến sát bờ hồ. Hai bên đường cỏ lau mọc cao và dày, yên ắng đến mức không một tiếng dế kêu, cũng không một tí gió. Nắng xuân rọi trên đỉnh đầu, tuy ấm áo mà lòng cô giá lạnh, dự cảm như khoảnh khắc thoải mái và bình yên mấy ngày qua khi ở bên người trước mặt sắp không còn.
Một nỗi sợ chợt ập đến, cô cũng chẳng rõ đấy là gì, chỉ hy vọng ngay lúc này đây, anh đừng dùng gương mặt ấy mà nói chuyện với cô, cô sợ mình sẽ phải nghe những điều không muốn nghe. Cô không muốn.
“Thật ra ta không muốn nói nhưng lương tâm ta không cho phép. Ta phải nói với cô. Thật ra hai tuần này ta ở lại là vì muốn xác thực.”
“Xác thực? Ngài muốn… Xác thực… Chuyện gì?”
Từ trên cao, Mạn Quân thẳng lưng nhìn xuống Ngọc Phiến, nói với giọng lạnh lùng.
“ Ta không tin Bình Nhi đã chết. Ta không tin lời cô.”
Không tin lời cô?
“Ta đã lục lọi hết những nơi cần tìm nhưng không tìm thấy thứ gì của Bình Nhi cả. Nếu như cô và cô ấy cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không lẽ một chút di vật của cô ấy cũng không giữ lại sao? Và cả việc cô khóc khi ta nhắc đến Bình Nhi, có phải cô đã…”
Ngọc Phiến như hoá đá tức thì. Cô thốt không nên lời. Dù biết anh và cô vốn chẳng là gì với cô, ngay cả tình bạn cũng không có nhưng mà sau khi nghe được mấy lời này, cảm giác như bị phản bội vậy, rất chua chát và đắng lòng.
“Vậy ra… Ngài nghi ngờ tôi là người đã giết cô ấy à?”
Cô ngoắc mắt lên nhìn anh, khoé mắt hồng lựng, nói như vừa uống phải giấm vậy. Thấy anh không đáp, chỉ nhìn cô trong im lặng, như một cách gán tội mà cô không cách nào chối đẩy. Trời không gió mà như thể có gió đâu đây, làm cay mắt cô.
Sau vài khắc chìm trong tĩnh lặng, cô đành bất lực nhếch môi cười và khinh khỉnh nói với anh.
“Đi thôi. Kéo tôi đến bờ hồ, tôi dẫn ngài đi gặp người ngài muốn tìm, Lục Bình Nhi.”
(1) Gốm Bát Tràng.
(2) Sau vì kị huý nhà Nguyễn nên đổi tên là làng lụa Vĩnh Phúc và là làng lụa Hà Đông ngày nay.
(3) Dực Thánh Vương: chú của Đông cung Thái tử Lý Đức Chính – Đinh Mạn Quân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện