[Dịch]Cửu Vực Tà Hoàng- Sưu tầm

Chương 12 : Chiến Thần môn hạ

Người đăng: 

.
Hắc Thủy Huyền Xà nói: “Tạo Hóa thất cảnh, ngươi tu luyện ít nhất đã đến tầng thứ tư Không gian lĩnh vực, Thiên Kiếm tông quả nhiên không hổ là đệ nhất phái tại Vân Châu, quả thật có mấy phần bản lĩnh” Con rắn hé miệng, âm ba đột kích. Trước người Hỏa Vân Mân Côi hư không như không hề thấy bắt đầu xuất hiện gấp khúc sóng gợn, đó là công kích kinh khủng do Hắc Thủy Huyền Xà phát ra, có thể trực tiếp xé rách hư không, đánh tan lĩnh vực. Hỏa Vân hét lên một tiếng, chân đạp, thân thể nghiêng nghiêng về phía trước, hai tay thủ ở trước ngực kết thành thủ ấn, đồ án phòng ngự kết giới gợn sóng liền chuyển động nhanh hơn, hóa thành một cái chuông đồng màu tím. Đa Mục thiên vương thấy thế liền nhắc nhở: “Cẩn thận, đó là Tử Ngọc Thôn Thiên Linh” Lời vẫn còn thoang thoảng bên tai, âm ba công kích như nước lũ tràn về, đụng trên kết giới phòng ngự Hỏa Vân Mân Côi, liền bị Tử Ngọc Thôn Thiên Linh cắt nuốt hoàn toàn. Một kích của Hắc Thủy Huyền Xà không hiệu quả, nhanh chóng dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cái chuông đồng màu tím kia, giọng chất vấn: “Đây chính là trấn sơn chi bảo của Thiên Kiếm tông – Tử Ngọc Thôn Thiên Linh?” Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Cái này coi là loại phục chế thôi, nhưng uy lực của nó cũng không thể xem thường” Đa Mục thiên vương hừ một tiếng: “Một món chế phẩm, ngươi lại dám mang ra uy hiếp, ngươi quá kinh thường Tuyệt Thiên lĩnh ta rồi đó” Hỏa Vân Mân Côi nói: “Một món phục chế dĩ nhiên là không thấm vào đâu, nhưng là đại biểu cho quyết tâm của Thiên Kiếm tông ta. Có lẽ ở trong mắt các ngươi, không coi Thiên Kiếm tông vào mắt, nhưng mà hôm nay Thiên Kiếm tông đã đến đây, biểu thị ngay ngày mai mười đại môn phái trên Khởi Nguyên đại lục đại giá quang lâm, Khi đó, Thần thụ thái cổ này có thể che chở cho các ngươi hay, không ai biết được a?” Đa Mục thiên vương cùng Hắc Thủy Huyền Xà trao đổi ánh mắt một cái, hiển nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tần Thiên đứng một bên quan sát, tất cả lời song phương đàm thoại hắn đều nghe không thiếu một chữ, đối với tương lai sau này hắn càng lo lắng hơn. Từ tình thế trước mắt xem ra, mình đã trở thành cái đích để mọi người ‘quan tâm’, người người tranh đoạt. Ở tình huống như thế, Tần Thiên lại không có chút năng lực tự vệ, trừ khi có kỳ ngộ ra, căn bản không làm được bất cứ chuyện gì, vậy thì không thể cải biến được kết cục. “Nói toàn chuyện giật gân, ngươi cho rằng Tuyệt Thiên lĩnh ta là nơi dễ chọc vào sao? Cho dù mười đại môn phái trên Khởi Nguyên đại lục tới đây đầy đủ, ta không tha cho các ngươi thì cũng không làm khó dễ ta được” Đa Mục thiên vương thái độ cường ngạnh, căn bản không để mắt lời uy hiếp của Hỏa Vân Mân Côi. Hắc Thủy Huyền Xà chợt lóe rồi biến mất, sau một sát na liền biến thành một cô gái hắc y thân cao gầy gầy, hiện ra bên người Tần Thiên. Nhìn kỹ, cô gái mà Hắc Thủy Huyền Xà biến thành băng sương lãnh nhược, diễm lệ, so với Tần Thiên còn cao hơn cả một cái đầu, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Hỏa Vân Mân Côi sắc mặt chợt biến, khuyên: “Các ngươi nếu đem hắn cất giữ, vậy chỉ mang đến cho Tuyệt Thiên lĩnh tai kiếp khôn cùng” Cô gái hắc y lạnh lùng nói: “Đem hắn giao cho ngươi, vậy Thiên Kiếm tông của ngươi cũng mang tai họa vào đó” Tần thất kỳ lộc, thiên hạ trục chi. (câu này dịch sao ta) Tần Thiên hiện tại giống như con sơn dương, là một củ khoai nóng, người người đều mơ tưởng, là người mang đến tai họa. Hỏa Vân Mân Côi nói: “Cái này không nhọc lòng các ngươi, chỉ cần các ngươi mang hắn giao đây, Thiên Kiếm tông ta có biện pháp ứng đối” Đa Mục thiên vương cười lạnh, nói: “Chúng ta nếu đã sợ phiền toái, cũng sẽ không mời hắn đến nơi này. Ngươi đừng có tốn nước miếng thêm nửa, tốt nhất mau mau rời đi” Hỏa Vân Mân Côi có chút tức giận, nói: “Thật là độc nha, ta tận tình khuyên bảo mai chừ, nguyên lai đối với đám người các ngươi như gải đàn tai trâu. Các ngươi … di … đây là?” Đang nói, Hỏa Vân Mân Côi đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy ở trên bầu trời xa xa, một đóa lưu vân quang hoa năm màu xẹt đến. Tốc độ của lưu vân kia cực nhanh, chỉ nháy mắt đã đến gần nơi rồi. Tần Thiên ngạc nhiên nhìn lưu vân, phát hiện quang hoa năm màu dĩ nhiên sắc màu không đồng nhất, hơi hơi giống như thiên mã, đang huy cánh, kéo theo sau nó là một chiếc chiến xa mờ ảo dài vạn trượng, từ hư không phóng tới. Đa Mục thiên vương ánh mắt âm trầm, hừ nhẹ nói: “Thiên Mã chiến xa, đây là ký hiệu của Chiến Thần tông Giang Châu, đứng thứ chín trong mười đại môn phái trên đại lục Khởi Nguyên, chỉ vẻ vẹn cao hơn Thiên Kiếm tông một cấp mà thôi” Hỏa Vân Mân Côi cau mày, nói: “Không nghĩ tới bọn họ đích thực tới thật nhanh a” Quay đầu lại, Hỏa Vân Mân Côi nhìn Tần Thiên một cái, vẻ mặt kia như nhắc nhủ một điều gì đó. Tần Thiên cảm nhận được ánh mắt này, nhưng không giải thích được ý nghĩa của nó là gì. Lúc này, thiên mã Chiến Thần đã tới, đang trong quá trình giảm tốc, thiên mã cùng chiến xa hòa thành một đoàn quang hà năm màu, bao phủ quanh thân một người. Nhìn kỹ, thân ảnh kia là một tráng hán khôi ngô vận lam bào, phóng khoáng, khí phách hào hùng, kết giới năm màu quanh thân, trên đỉnh đầu một đóa hỏa diễm xanh lam quay cuồng, một cây chiến kỳ như ẩn như hiện ở trong đóa hỏa diễm đó. Vị tráng hán này lăng không hư độ, dưới chân là một đóa lưu vân hoa sen, khí thế uy vũ bá đạo làm hắn không giận mà uy, làm cho người ta có một loại cảm giác mãnh liệt đánh sâu vào. Tần Thiên nhìn người này, khí chất cương mãnh hào phóng, so với Hỏa Vân Mân Côi kia lại hoàn toàn là hai tính cách đối lập. Hỏa Vân Mân Côi tuấn lãng, có loại cảm giác phiêu dật xuất trần, giống như trường kiếm trong tay hắn vậy, nổi bật bất phàm. Mà vị tráng hán trước mắt này cũng là bá đạo uy nghiêm, phong cách cổ xưa như liệt như hỏa, trên người để lại dấu vết qua năm tháng, chất phác tự nhiên. Đi tới trong sân, tráng hán quét qua toàn trường, ánh mắt dừng lại trên người Tần Thiên trong chốt lát, nhưng sau đó liền dời qua trên người Đa Mục thiên vương cùng Hỏa Vân Mân Côi. “Môn hạ Chiến Thần tông, đệ nhất chiến tướng Cổ Liệt!” Đi thẳng vào vấn đề, trực lai trực vãng(dứt khoát), không có bất kỳ một bộ dáng làm ra vẽ nào. Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Tại hạ là trưởng lão Thiên Kiếm tông – Hỏa Vân Mân Côi, còn vị này là Đa Mục thiên vương, vị kia là Hắc Thủy Huyền Xà” Cổ Liệt kinh ngạc nhìn cô gái hắc y một cái, tựa hồ không nghĩ tới nàng một đầu Hắc Thủy Huyền Xà rất nổi hung danh. Đa Mục thiên vương lãnh đạm nói: “Người Chiến Thần tông tới đây, hẳn là vì tiểu tử này rồi?” Cổ Liệt nhìn Tần Thiên một cái, thản nhiên nói: “Cổ Liệt phụng mệnh làm việc, tất phải mang hắn trở về. Hai vị thiên vương nếu không muốn tổn thương hòa khí, vậy xin mời đem hắn giao ra đây” Đa Mục thiên vương cuồng tiếu, nói: “Chiến Thần tông thật cuồng vọng a, ngươi cho rằng Tuyệt Thiên lĩnh ta là nơi các ngươi muốn tới, muốn lui sao?” Cổ Liệt trầm giọng nói: “Cổ Liệt không có ý xem thường Tuyệt Thiên lĩnh, chẳng qua là phụng mệnh làm việc, phải mang người này đi, nếu không không cách nào báo cáo kết quả. Thiên vương nếu làm khó dễ, vậy chúng ta liền xem bản lĩnh thôi, ta sẽ tận lực mà làm, tuyệt không tiếc nuối” Đa Mục thiên vương cả giận nói: “Ngươi cho rằng bổn vương sợ các ngươi sao, đến đây đi” Cổ Liệt nhìn Hỏa Vân Mân Côi một cái, hỏi: “Ngươi chọn người nào?” Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Ta chọn Hắc Thủy Huyền Xà, người kia giao cho ngươi” Cổ Liệt cũng không nói nhiều, sải bước hướng Đa Mục thiên vương đi tới, dáng người khôi ngô tại trong mắt Đa Mục thiên vương chẳng tính quái gì, nhưng mà trên người Cổ Liệt phát ra khí phách cương mãnh kia, lại làm cho Đa Mục thiên vương có chút cảnh giác. Hỏa Vân Mân Côi cười ưu nhã một tiếng, hướng cô gái hắc y Hắc Thủy Huyền Xà đi tới, vô hình trung chặt đứt liên lạc giữa nàng và Đa Mục thiên vương. Hai đấu hai, giao đấu công bình. Thiên Kiếm tông chiến Hắc Thủy Huyền Xà, Chiến Thần tông chống lại Đa Mục thiên vương, người – thú đánh một trận, cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang