[Dịch] Cửu U Long Giới
Chương 73 : Thông suốt
.
Lúc Bạch Khởi và Bạch Kình Thiên đang cùng nhau chuẩn bị bước vào, bỗng nhiên Mã Tháp Sa bên đó lại mỉm cười lần nữa, chỉ cho Bạch Khởi đứa bé mập mạp khiến người ta có chút cảm giác si ngốc chậm chạp bên cạnh mình, thân mật nói: “Đúng rồi…Ta còn chưa giới thiệu cho con, đây là đệ đệ của con, Bạch Tiêu Sái, hai đứa sau này phải đối xử với nhau tốt một chút…”
“Bạch Tiêu Sái?!” Nghe qua cái tên, miệng của Bạch Khởi mấp máy, cố gắng để không cười lớn tiếng, Bạch Tiêu Sái…. Cái tên rất hay, cũng không biết là ai đặt, không biết là vị kế mẫu xinh đẹp già dặn này hay là người cha nắm trong tay trọng binh của mình, nhưng không cần biết là ai… Hắn… Quả thực rất có tài, bởi vì ở quê hương của Bạch Khởi, ý nghĩa của cái tên này chính là… “Đừng hào phóng… đừng hào phóng.” Ô…đại khái nếu dùng tiếng phổ thông thì là ý nghĩa ấy, bởi vậy mới khiến Bạch Khởi muốn sặc cười.
Hiển nhiên tên béo cũng buồn bã vì cái tên của mình, đặc biệt là sau khi nhìn thấy bộ dạng của Bạch Khởi, khuôn mặt đã hiện nét si đần, thoáng chốc lại hiện ra chút bất mãn, hung dữ nhìn Bạch Khởi một cái, giống như là muốn khiêu chiến với Bạch Khởi vậy
“Ha ha…xin chào…đệ đệ thân mến của ta…” Bạch Khởi lúc này cũng không so đo với tên béo này, cho dù mẫu thân của nó là người thế nào, nhưng giữa Bạch Khởi và hắn không có ân oán nào, hơn nữa lại có một chút quan hệ huyết thống, còn nữa, bộ dạng của tên béo này rất đáng yêu, khiến Bạch Khởi bất giác xoa đầu hắn cười.
Bạch Kình Thiên và Mã Tháp Sa bên này đã bước vào trong, còn Bạch Tiêu Sái đi bên cạnh Bạch Khởi liền hung hãn thấp giọng nói với Bạch Khởi: “Tên khốn kiếp này, đừng sờ vào đầu ta, nếu không ta sẽ đánh cho ngươi một trận đấy.”
Nhưng khi nói hắn lại không hề rời mắt khỏi Khiếu Thiên bên cạnh Bạch Khởi lần nào, trong mắt lóe lên tia thèm muốn và yêu thích….
“Thật sao? Nếu ngươi có năng lực, vậy thì tùy ý ngươi…” Bạch Khởi nghe xong câu nói này liền nhún vai, vẻ mặt thờ ơ, nói rồi nắm lấy vai tên béo rồi kéo hắn đến bên cạnh, sau đó đi thẳng lên trước.
Từ phía sau nhìn hai người giống như huynh đệ tình thâm, thật ra chỉ có hai người mới hiểu, e rằng Bạch Tiêu Sái hận đến nỗi không thể lột da của Bạch Khởi, dù gì cái cảm giác bị người khác xách vai cũng không hề hay ho gì.
Bữa cơm kết thúc trong một không khí thật quỷ dị, Mã Tháp Sa sớm đã cho người sắp xếp chỗ ở cho Bạch Khởi, sau khi ăn xong, Bạch Kình Thiên bèn cười giải thích với Bạch Khởi: “Con đi nghỉ ngơi một lát đi, mấy ngày sau nhà ta sẽ có một buổi tụ họp lớn, mời một số những nhân vật lớn trong vương thành đến tham gia, lúc đó ta sẽ giới thiệu con cho họ…Tin ta đi…Con trai ta, con phải chuẩn bị kỹ một chút, như vậy rất có lợi cho con.”
Thẳng thắn mà nói, thái độ của Mã Tháp Sa với Bạch Khởi không hề rõ ràng, khiến Bạch Khởi không thể hiểu được nữ nhân đó thế nào. Nhưng có một điểm có thể khẳng định là, cho dù vị kế mẫu này không có ác ý gì nhiều với mình, nhưng tuyệt đối cũng không có hảo cảm.
Tuy nói nơi ở của Mã Tháp Sa sắp xếp cho Bạch Khởi và cả bộc nhân đều rất tốt, mười mấy bộc nhân được chọn lựa kỹ càng và bốn thị nữ xinh đẹp, những điều nên làm đã làm hết rồi, nhưng Bạch Khởi lại có chút không thoải mái lắm, dù gì…ở nơi này, Bạch Khởi cũng không hề có một người nào đáng tin cậy, nếu nói bà mẹ kế này không để tên gian tế nào ở bên cạnh mình thì đánh chết Bạch Khởi cũng không tin.
Nhưng Bạch Khởi lại không hề hi vọng lời nói và hành động của mình lại bị người khác nắm rõ, bởi vậy Bạch Khởi rất khó nghĩ. Bạch Khởi để tất cả bộc nhân và thị nữ đợi ở bên ngoài, một mình ngồi trong phòng im lặng như đang suy nghĩ gì đó, không phát ra một âm thanh nào, chỉ ngồi bên cạnh một chiếc bàn đang đặt một cây nến lấp lánh, còn Khiếu Thiên lại nằm sấp bên cạnh người Bạch Khởi một cách vô cùng yên ổn.
Trong mắt người ngoài, lúc này Bạch Khởi có lẽ đang ngây người, nhưng kỳ thực Bạch Khởi hiện giờ lại đang giao lưu với Cửu U.
“Cửu U a…Ngươi nói bây giờ ta nên làm gì? Ngay cả một người tín nhiệm cũng không có…hừm…” Bạch Khởi buồn bã nói với Cửu U trong đầu mình.
“Hừm. Liên quan gì đến ta. Ta chỉ quản ngươi có thứ gì để đổi cho ta hay không thôi. Ngươi muốn sống muốn chết mặc xác ngươi. Còn những chuyện khỉ khác thì đừng tìm ta. Nói cho ngươi biết. Ta không quản những điều này. Muốn ta bày mưu tính kế cho ngươi sao? Ô…Vậy thì cũng không thể được…Giao dịch điểm đâu…Tiểu tử. Không có giao dịch điểm thì ngươi đừng nghĩ nữa…” Cửu U mau chóng cho Bạch Khởi một đáp án không hề mong đợi, hơn nữa lại rất thẳng thừng.
Với biểu hiện của Cửu U, Bạch Khởi sớm đã có chuẩn bị, nhưng sau khi nghe rồi vẫn không nhịn được trợn trừng mắt. Tên Cửu U này chẳng khác gì với bọn thương nhân nhận tiền bất nhận thân cả.
“Được rồi…Được rồi… Vậy thì ta sẽ không nói cái này nữa… Nói một chút về giao dịch điểm đi. Ta còn bao nhiêu điểm giao dịch?” Bạch Khởi thở dài nói.
“Điểm giao dịch? Ô…Nói đến điểm giao dịch, tiểu tử ngươi đúng là một tên nghèo kiết xác điển hình…Hắc hắc…Tiểu tử ngươi lần trước đã giết hai mươi mẩy người, tổng cộng là hai trăm bảy mươi điểm giao dịch, ngoài ra trước đây còn một số điểm giao dịch ở Hoành Đoạn sơn mạch, vậy tổng cộng ngươi có ba trăm năm mươi điểm giao dịch, đương nhiên là ngươi ở chỗ ta có một nghìn hai trăm kim tệ, đó là tất cả tài sản của ngươi, nếu muốn đổi một chút thì…Vậy thì ngươi sẽ có một nghìn năm trăm năm mươi điểm giao dịch, đương nhiên rồi, nếu như ngươi làm vậy ngươi sẽ biến thành một khất cái đầu đường xó chợ, đương nhiên ngươi còn một nhiệm vụ bảo thạch cấp B…” Cửu U lười biếng đáp, không biết tên này gần đây làm sao, dường như chợt lột xác hoặc đã nghĩ thông chuyện gì đó, lại không thèm giục giã Bạch Khởi nhanh chóng tiêu phí điểm giao dịch nữa…
Nghe thấy lời này, Bạch Khởi bỗng ý thức được một chuyện, gần đây mình tuy đã có sự đột phá, nhưng hình như chưa cố gắng kiếm thêm điểm giao dịch, thêm vào đó là gần đây Cửu U không giống trước đây liên tục giục giã mình, bởi vậy mình lại quên đi chuyện quan trọng, khiến cho hiện tại chỉ còn lại vẻn vẹn có ba trăm năm mươi điểm giao dịch mà thôi…
Nghĩ đến đây, Bạch Khởi chợt tỉnh ngộ lại, lúc trước mình quá ỷ lại Cửu U, trong tiềm thức không muốn mình đi làm như vậy, nhưng hiện tại mình lại bỏ rơi Cửu U như vậy, vậy chắc chắn là một sai lầm lớn.
Muốn sống trên thế giới này, muốn tự do không bị gò bó, hoặc là trở thành nhân thượng chi nhân (người trên người), vậy cái cần đều là phải có sức mạnh, hiển nhiên chỉ dựa vào đơn độc gian khổ tu luyện là không thể nào được, Bạch Khởi chưa từng cho rằng mình là một thiên tài, mình muốn có được thành tích sáng chói và ưu tú hơn người, muốn sống tốt hơn người khác, muốn thoải mái hơn người khác…Vậy thì tuyệt đối không thể không ỷ lại vào Cửu U…
Mà lựa chọn lúc trước của mình, tuy là cũng chính xác, nhưng lại không nên hoàn toàn bỏ rơi Cửu U, bởi vì đó là chuyện hoàn toàn sai lầm… Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Bạch Khởi vô cùng kiệng kỵ Cửu U, trong tiềm thức lại không muốn sử dụng sức mạnh của Cửu U, dù gì tên Cửu U này có lúc đích thực chẳng khác gì một kẻ ma quỷ.
Nhưng…Trong thoáng chốc, trong đầu Bạch Khởi lại bỗng nhiên phát ra một ý nghĩ mãnh liệt, một sự tỉnh ngộ “Không cần biết hắn là ma quỷ hay không…Chỉ cần có lợi ích với ta, cho dù là giao dịch với ma quỷ, cũng không phải là không thể…”
Tuy rằng ngay ban đầu Bạch Khởi cũng ôm lấy mục đích này mà giao dịch lần đầu tiên với Cửu U, nhưng sau đó, Bạch Khởi vẫn thay đổi tất cả trong tiềm thức, hắn không muốn quá ỷ lại Cửu U, nhưng bây giờ Bạch Khởi lại cho rằng, mình làm vậy là sai rồi…
Đúng là sai rồi… Sai sót quá lớn…Giữa hắn và Cửu U không có gì là ỷ lại hay không ỷ lại cả, đây là giao dịch, ngươi không cần phải làm thằng ngốc, chỉ cần không hoàn toàn ỷ lại Cửu U là được rồi, còn không cần phải cố tình tránh việc kiếm điểm thưởng, và vấn đề giao dịch với Cửu U.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện