[Dịch]Cửu Thiên Liên Sinh - Sưu tầm

Chương 293 : Ngả bài

Người đăng: 

.
Vài ngày không ăn cơm, Trương Nhất Bình đã sớm đói không chịu được, Lâm An Vài ngày không ăn cơm, Trương Nhất Bình đã sớm đói không chịu được, Lâm An Chi cực kì săn sóc trước khi đồ ăn được bưng lên đã gọi vài món ăn sẵn và điểm tâm ngọt cho Trương Nhất Bình lót dạ. Chỉ là… “Sao lại chậm như vậy.” Lâm An Chi sốt ruột cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua mười phút kể từ lúc hắn gọi món, kết quả hiện tại đến một món cũng chưa thấy đâu, nhân viên phục vụ cũng chỉ mang rượu tới rồi chẳng xuất hiện nữa. “Có lẽ do hôm nay khá đông khách ha, cứ chờ thêm một lát cũng được.” Trương Nhất Bình đứng dậy mở rượu, trước rót hai chén. Sau đó Lâm An Chi đã gọi phục vụ đến chất vấn, anh ta khó xử ấp úng nói với Lâm An Chi và Trương Nhất Bình, vốn đang chuẩn bị đưa thức ăn lên thì bị một người ở phòng khác cướp mất. Lâm An Chi vừa nghe thấy vậy liền lạnh mặt, có người cư nhiên dám cướp đồ ăn của hắn? Quả thực là không muốn sống nữa rồi! Phục vụ chỉ lo vị khách quý ở hai phòng xảy ra xung đột, vội vàng gọi lại, bày tỏ sẽ nhanh chóng mang thức ăn vào, đáng tiếc còn chưa nói xong, Lâm An Chi đã đi ra ngoài, Trương Nhất Bình nhanh chóng theo sau, ăn bữa cơm mà còn gặp phải chuyện phiền toái thì không được tốt lắm. “Thiếu gia, đừng đánh nhau a.” Trương Nhất Bình vội vội vàng vàng đi theo bên cạnh Lâm An Chi. “Gọi An Chi! Còn gọi thiếu gia nữa, trở về đánh đ*t!” Hùng hùng hổ hổ bước đi, Lâm An Chi nói. Đánh… đánh đ*t, nếu đánh nữa sẽ nở hoa a. Mặt Trương Nhất Bình lập tức đỏ bừng lên, nhanh chóng quay đầu nhìn thử xung quanh xem có người nào thấy không, còn may, xung quanh không một bóng người, thậm chí đến cả nhân viên phục vụ vừa chạy ra cùng hai người cũng không biết đã đi đâu. Đứng lại trước cửa một gian phòng, sắc mặt Lâm An Chi cực kì khó chịu búng ra một ngón tay, cánh cửa gỗ dày nặng tự mở ra, đang chuẩn bị đi vào giáo huấn tên đui mù nào dám chọc đến hắn, Lâm An Chi vừa bước một chân vào, đã cứng đơ tại chỗ, thật cứ như bị người ta điểm huyệt vậy. “An Chi?” Lâm An Chi đi ở phía trước Trương Nhất Bình, cũng vừa vặn chặn trước cửa phòng, Lâm An Chi mới một khắc trước còn đang hùng hùng hổ hổ chuẩn bị đi giáo huấn người ta đột nhiên giống như một quả bóng cao su bị châm xì hơi, lập tức xẹp lép xuống, điều này khiến Trương Nhất Bình có chút kinh ngạc, chuyện gì đây, trong phòng này chẳng lẽ có người nào khiến Lâm An Chi phải e ngại sao? Theo như Trương Nhất Bình biết, người có thể khiến Lâm An Chi sợ sệt cũng chỉ có Lâm Cửu và Diệt Thiên thôi. Lẽ nào… cổ họng Trương Nhất Bình thắt nghẹn, sau đó liền nghe thấy tiếng Lâm An Chi cất lên. “Ba, cha, sao hai người lại ở đây?” … … Ba ở, cha cũng ở, lại vừa khớp là nơi con trai cũng ở, người một nhà khó có dịp được tụ lại cùng nhau. Lâm An Chi trái nhìn Lâm Cửu, phải nhìn Diệt Thiên, sau đó lại nhìn Trương Nhất Bình ngồi đối diện, hoàn toàn không biết Diệt Thiên và Lâm Cửu nghĩ như thế nào, tuy rằng Trương Nhất Bình và Lâm An Chi cùng nhau đi vào phòng, nhưng cuối cùng Lâm An Chi ngồi ở giữa Lâm Cửu và Diệt Thiên, còn Trương Nhất Bình thì lại như người ngoài cuộc ngồi đối diện bọn họ, lẻ loi một mình. “Ba, cha, sao hai người lại ở đây?” Mới trước đây không lâu không phải hai người còn đột nhiên bỏ lại hắn và Trương Nhất Bình chạy mất sao? Kết quả cư nhiên lại bắt gặp trong quán lẩu, thậm chí còn đoạt mất đồ ăn của hắn và Trương Nhất Bình. Luôn cảm thấy, lấy cá tính của Lâm Cửu và Diệt Thiên mà nói, cũng sẽ không trùng hợp đến mức đụng mặt tại một chỗ ăn cơm, lại trùng hợp như vậy mà cướp mất đồ ăn của bọn hắn, lại càng không mạc danh kì diệu dùng chỗ ngồi như vậy để tách hắn và Trương Nhất Bình ra. Trong mơ hồ, Lâm An Chi có một loại dự cảm không được tốt lắm. Ba và cha hắn, không phải là muốn giúp hắn quan tâm đến chuyện tương lai đó chứ? “Nghe nói Nhất Bình đã tỉnh lại, lại nghe nói các ngươi đều tới đây ăn, chúng ta cũng liền thuận tiện qua nhìn một cái.” Một câu nghe nói hai câu nghe nói, nghe ai nói chứ? Diệt Thiên thưởng thức trà, khoan thai nói chuyện. Dường như nhìn ra được nghi ngờ của Lâm An Chi, cũng với bất an của Trương Nhất Bình đang ngồi một mình ở ghế đối diện, Diệt Thiên nhìn Lâm Cửu ngồi bên cạnh Lâm An Chi, nhàn nhạt nói: “Cha con có vài chuyện muốn nói với hai người các con.” Diệt Thiên thầm nghĩ trong bụng, vai phản diện và vai chính diện trong vở kịch này có phải hơi ngược rồi hay không? Thấy thế nào thì đều hẳn là hắn diễn vai “người xấu” mới đúng, sao lại đổi thành hắn diễn vai người tốt, Lâm Cửu diễn người xấu chứ? Không lẽ là mấy năm nay Lâm Cửu bị áp lực đến hỏng rồi, đột nhiên muốn có chỗ chơi đùa, liền khẩn cấp lấy con trai mình ra hạ thủ. Diệt Thiên không khỏi thầm cười, thỉnh thoảng nhìn Lâm Cửu diễn kịch cũng không tồi ha, chắc sẽ là một vở kịch hay. “Cha?” Lâm An Chi khó hiểu nhìn Lâm Cửu – người luôn hiểu hắn nhất, kì thực nếu như là Diệt Thiên phát uy thì Lâm An Chi sẽ trái lại chẳng thấy lo lắng, dù sao hắn với Diệt Thiên cũng hay tranh cãi ầm ĩ rồi, chỉ cần có Lâm Cửu ở đây thì sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Nhưng sự tình hiện tại đã nằm ngoại dự liệu của Lâm An Chi, nếu như Lâm Cửu muốn làm cái gì, Lâm An Chi sẽ không còn bất kì người nào để cầu viện, ba ba Diệt Thiên của hắn chính là một vị “thê nô” chính cống, phỏng chừng ngoại trừ Lâm Cửu nói “tìm nam nhân” ra, thì Diệt Thiên sẽ đều vô điều kiện mà hoàn toàn ủng hộ. Kì thực Lâm An Chi còn sót một điều, đó là khi Lâm Cửu nói “ta muốn công”, đa số thời gian Diệt Thiên đều là giả bộ như không nghe thấy. “Nhất Bình, con thích An Chi không?” Không để ý đến Lâm An Chi, Lâm Cửu trực tiếp hỏi Trương Nhất Bình đang ngồi như chờ thụ thẩm đối diện. “Ngài Lâm… con…” Bị câu hỏi gọn gàng dứt khoát của Lâm Cửu doạ, sau khi Trương Nhất Bình hít sâu một hơi mới gật mạnh đầu, cúi đầu nhìn hai tay đặt trên đầu gối, lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, “Con thích An Chi.” Từ nhỏ đã thích, từ lần đầu nhìn thấy Lâm An Chi hồi tám tuổi, tròn hai mươi năm, vẫn luôn thích, yêu, cho tới bây giờ chưa từng bị cắt đứt, cho tới bây giờ chưa từng giảm đi chút nào, trái lại theo thời gian mà phát triển càng ngày càng sâu đậm. Không chỉ thích, mà là yêu. “Nhất Bình…” Tuy đã sớm đoán được tình cảm của Trương Nhất Bình đối với mình không đơn giản như vậy, nhưng đến khi chính tai nghe thấy Trương Nhất Bình nói thích mình, Lâm An Chi vẫn nhịn không được mà cảm thấy tình cảm vui sướng dâng lên trong lòng. Vốn tưởng rằng Trương Nhất Bình quá mức ngượng ngùng tại phương diện nào đó dù trong lòng có thật sự thích mình cũng sẽ không dám nói ra miệng, không nghĩ tới Lâm Cửu vừa hỏi, Trương Nhất Bình đã không chút do dự mà trả lời. Lâm An Chi cư nhiên có một loại cảm giác như đang chìm đắm trong giấc mộng không kìm lại nổi… “Nhất Bình, con có muốn cùng một chỗ với An Chi không?” Lâm Cửu lại hỏi, nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Bình đang gấp rút bất an. Trương Nhất Bình từ từ ngẩng đầu nhìn Lâm Cửu, sau đó gật đầu: “Muốn, con muốn chăm sóc cho hắn cả đời, muốn cùng một chỗ với An Chi, không chỉ vì… không chỉ vì An Chi là thiếu gia.” Đến tột cùng là lấy đâu ra lá gan, cư nhiên dám nói ra như vậy trước mặt Diệt Thiên và Lâm Cửu? Trương Nhất Bình dường như đã nghĩ thông rồi, có một vài vấn đề sớm muộn gì cũng phải tới, từ lúc cậu bước vào phòng nhìn thấy Lâm Cửu và Diệt Thiên, cậu đã biết quan hệ giữa cậu và An Chi trong ngày hôm nay sẽ có sự thay đổi nhỏ. Mặc kệ là tốt, hay xấu. Cậu chỉ muốn nói ra cảm nhận thật trong lòng mà thôi. “Nhưng con có biết, An Chi và con không giống nhau, nó không phải người thường, sẽ không già, thậm chí không sinh bệnh.” Lâm Cửu nói lời trực tiếp mà sắc bén, từng câu từng câu trực tiếp đâm trúng vào nòng cốt vấn đề, “Hơn nữa, lần trước con hôn mê cũng có liên quan với An Chi, con không sợ ở chung với An Chi sẽ chết sao?” “Con không sợ.” Trương Nhất Bình lắc đầu, nếu như cậu thực sự sợ, thì lúc đầu đã không ở chung với Lâm An Chi bốn năm mà không có lấy một câu oán thán hối hận nào. Nhưng Trương Nhất Bình đã nghe ra ý tứ trong lời nói Lâm Cửu, cậu là phàm nhân, người thường, sẽ bệnh, sẽ già yếu, sao có thể ở cùng một chỗ với người thiên tư thiên chất, không bao giờ mắc bệnh cũng chẳng già yếu như Lâm An Chi đây? Giống như đoạt đi mất tuổi xuân của hắn, nếu tương lai cậu già rồi… sao có thể để Lâm An Chi vẫn tuấn mĩ phi phàm ở cùng với một lão già yếu ớt chứ? “Cha!” Thông minh như Lâm An Chi sao lại không hiểu ý tứ trong lời Lâm Cửu, nhìn bộ dáng thất vọng chán nản của Trương Nhất Bình, Lâm An Chi tự dưng lại cảm thấy đau lòng khó hiểu. “Hơn nữa… dù con thích An Chi, An Chi cũng không nhất định thích con.” Như không nghe thấy lời kháng nghị của Lâm An Chi, Lâm Cửu tiếp tục dùng dao nhỏ cứa tâm người ta, “Cảm tình của hai người các con, rốt cuộc là muốn chơi đùa một chút, hay là thực lòng đây?” Lúc này, Lâm Cửu vừa nói xong liền quay sang nhìn Lâm An Chi: “An Chi, con thích Nhất Bình, hay chỉ coi Nhất Bình là món đồ chơi có thể tuỳ thời vứt bỏ?” Trương Nhất Bình cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy góc áo. “Cha! Nhất Bình không phải món đồ chơi của con!” Lâm An Chi nhanh chóng cau mày, phản cảm với lời nói có chút tàn nhẫn và khắt khe của Lâm Cửu. “Vậy con thích Nhất Bình sao? Dù cho nó già, xấu xí, cũng sẽ vẫn thích như vậy sao?” Lâm Cửu hăm doạ, từng bước ép sát hỏi. “Con không thể không có Nhất Bình.” Không chút do dự, Lâm An Chi thốt ra. Dù Nhất Bình có già, trở nên xấu xí, bị bệnh, Lâm An Chi cũng sẽ không buông tha cho nam nhân trước mắt này, chỉ cần nghĩ đến phải chia tách với Trương Nhất Bình, sẽ khiến Lâm An Chi cảm thấy khó thở. Hắn không thể không có Trương Nhất Bình… Đột nhiên lúc đó, Lâm An Chi liền hiểu rõ ràng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang