[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 74 : Hồ tiên ghen tị

Người đăng: 

.
Đầu tiểu hồ ly đang được Lý Mân vuốt ve, vừa vặn đối diện với Lão Hòe. Hồ Lân nhìn thấy vẻ khinh bỉ và bối rối trong mắt Lão Hòe, trước hết là xấu hổ, sau đó xoay người, tiếp tục chui vào trong áo Lý Mân. Thực ra hắn cũng không có ý định sàm sỡ Lý Mân, nhưng nàng lại nhét hắn vào trong áo, miệng hắn vừa vặn chạm vào hạt ngọc nhỏ kia, theo thói quen bèn thè lưỡi ra liếm. Mân Nương mới mười hai tuổi, hắn lại có động tác này với nàng, Hồ Lân quả thực cảm thấy mình quá không biết xấu hổ. Nhưng hắn lại nghĩ: Ô? Mình chơi đùa với Mân Nương thì liên quan gì Lão Hòe? Hắn có quyền gì mà dùng ánh mắt khiển trách để nhìn mình? Nghĩ vậy nên Hồ Lân chui ra từ trong lồng ngực thơm tho mềm mại của Lý Mân, cặp mắt hồ ly dài nhỏ xanh biếc nghiêm khắc trừng Lão Hòe. Lão Hòe đang đứng trên bậc thang đạo đức cao chót vót, lần đầu được thành công khinh bỉ công tử, đang cảm thấy vô cùng dễ chịu thì bị công tử trừng mắt, đành phải quay đầu, ngượng ngùng né tránh ánh mắt của hắn. Lý Mân thì chẳng nghĩ nhiều, nàng thích nhất là động vật nhỏ và trẻ con, trước kia nàng yêu thương em trai Lý Lâm, dồn hết lòng yêu thương quan tâm cho Lý Lâm; hiện tại không có Lý Lâm nhưng lại có một tiểu hồ ly dễ thương như vậy, nàng bèn dồn hết quan tâm yêu thương cho tiểu hồ ly. Nàng ‘nhặt’ được tiểu hồ ly, vui sướng không bút nào tả hết. Nàng kéo ống tay áo Lão Hòe, líu ríu hỏi không ngừng: “Tiểu Hòe ca ca, ta phát hiện tiểu hồ ly này trong phòng công tử, là thú cưng của công tử sao?” Lão Hòe nhìn tiểu hồ ly, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt uy hiếp để nhìn mình, bèn ấp úng nói: “Có lẽ thế, ta cũng không biết.” Lý Mân dùng tay vuốt ve đầu tiểu hồ ly: “Tiểu Hòe ca ca, có thể nói với công tử để ta nuôi tiểu hồ ly được không?” Lão Hòe nhìn tiểu hồ ly, thấy hắn đang chậm rãi chớp mắt ra hiệu thì nói: “Ừ, được thôi.” “Tốt quá!” – Lý Mân ôm tiểu hồ ly tới tiền viện. Nàng vào phòng bếp tìm chút cá khô, sau đó dụ dỗ tiểu hồ ly để nó ăn. Nhưng tiểu hồ ly tỏ vẻ không hề có hứng thú với cá khô, thậm chí còn không thèm ngửi một cái. Lý Mân rất lo lắng, lại tìm chút thịt cho tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly nhắm mắt, tỏ vẻ không muốn ăn. Lý Mân cuống lên, đi vòng quanh phòng bếp một lần, sau đó nàng dứt khoát nhét tiểu hồ ly vào trong lòng, bắt đầu vo gạo nấu cháo. Nấu cháo xong, Lý Mân múc một bát, đợi cháo nguội bớt mới bê cho tiểu hồ ly ăn. Nhưng tiểu hồ ly vẫn không muốn ăn. Lý Mân dùng thìa bạc nhỏ muốn đút cho nó, tiểu hồ ly cũng không há miệng. Lý Mân lo lắng, rất lo lắng. Đến bữa cơm, Lý Mân ôm một tia hy vọng, nàng cầm chân gà tới trước mặt tiểu hồ ly. Nàng không nhớ đã nghe được từ nơi nào, hình như hồ ly thích ăn gà nhất thì phải. Nhưng tiểu hồ ly vẫn kiêu ngạo ngậm miệng như cũ, không muốn ăn. Lý Mân nhìn tiểu hồ ly không chớp mắt. Nàng nhìn hình thể nhỏ bé của tiểu hồ ly, trong lòng nghĩ: Tiểu hồ ly này không phải là bé hồ ly mới được sinh ra đó chứ, vì vậy mới không ăn? Nghĩ đến đó, Lý Mân nảy ra một sáng kiến, Nàng cắn một miếng chân gà, nhai nát, sau đó nhả ra trên tay, muốn để tiểu hồ ly ăn. Tiểu hồ ly kiên quyết hất đầu sang một bên, sau đó chui vào trong lòng nàng, chỉ để lộ cái đuôi lông to xù đang đung đưa bên ngoài. Tính Lý Mân kiên trì, có nghị lực không bao giờ bỏ cuộc, nàng tiếp tục cắn một miếng chân gà, cẩn thận nhai nát, sau đó tóm cái đuôi tiểu hồ ly, lôi nó ra. Hai tay nàng nâng mặt tiểu hồ ly, sau đó chu miệng nhắm vào miệng tiểu hồ ly để hôn. Hồ Lân giương mắt nhìn cái miệng nhỏ hồng nhuận của Mân Nương càng ngày càng gần, trái tim nhỏ nhảy ‘thịch thịch’ trong ngực, trong cặp mắt hồ ly xanh đột nhiên tràn ngập màu phấn hồng, tâm trạng bay bay. Lý Mân mớm thịt gà vào miệng tiểu hồ ly thành công, nàng sợ nó nhổ ra bèn vội vàng che miệng nó lại, muốn ép nó nuốt xuống. Tiểu hồ ly nhắm mắt, hơi ngửa đầu, nuốt xuống. Sau khi ăn vài miếng thịt gà được Lý Mân dùng miệng mớm cho, tâm trạng Hồ Lân rất phức tạp. Hắn quyết định chui vào trong áo Lý Mân, giả vờ ngủ. Lý Mân đang tuổi lớn, rất ham ngủ. Ăn cơm tối xong, nàng tắm rửa, sau đó lau người cho tiểu hồ ly, tóc còn chưa khô đã buồn ngủ díp cả mắt, bèn ôm tiểu hồ ly đi ngủ. Đợi Lý Mân ngủ rồi, tiểu hồ ly mới thò đầu ra từ trong vạt áo Lý Mân. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi lên mái tóc Lý Mân, tóc nàng lập tức khô. Nàng vặn vẹo thân thể, nhanh chóng chui đầu vào trong chăn. Tiểu hồ ly nhúc nhích trong lòng Lý Mân, chọn một tư thế thoải mái nhất, sau đó cũng nhanh chóng ngủ say. Mấy trăm năm nay không có Lý Mân bầu bạn, không có hương vị quen thuộc của nàng bên cạnh, hắn cô đơn biết bao a! Đêm đó, tiểu hồ ly mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào… ************* Sáng hôm sau, công tử vẫn không xuất hiện, Lão Hòe không nói gì, Lý Mân cũng không hỏi. Lão Hòe tiếp tục đi mua đồ Tết, nàng nhét tiểu hồ ly vào trong vạt áo, cầm chổi quét sân trước viện. Lý Mân đang quét sân, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nàng chạy ra mở cửa, thì ra là Nguyễn Tinh. Nguyễn Tinh mười bốn tuổi đã khá cao, dáng người dong dỏng, làn da trắng như sữa đậu nành, khuôn mặt vẫn thanh tú như trước. Hắn ăn mặc rất bần hàn, chỉ là một bộ áo dài màu xanh kiểu nho sinh, áo đã được giặt nhiều lần đến nỗi bạc màu, ở chỗ nách còn có mấy đường vá không dễ thấy. Hắn vừa thấy Lý Mân thì mỉm cười: “Cha sai ta đi mua thịt khô, tiện thể tới xem muội thế nào.” Nhà của Nguyễn Tinh ở phía Tây Bắc của trấn Biện Thủy, hắn tới nhà họ Hồ ở phía Đông cực kỳ không tiện đường. Lý Mân biết hắn cố ý tới thăm mình, nàng cũng rất vui bèn nói: “Công tử nhà ta không ở nhà, Tiểu Hòe ca ca cũng không có nhà, mau vào đây ngồi một lát đi!” “Tiểu Hòe ca ca?” – Nguyễn Tinh vừa đi theo nàng vào cửa vừa hỏi. Lý Mân giải thích: “Tiểu Hòe ca ca là nô bộc bên người công tử, là người rất hiền lành.” Vốn Nguyễn Tinh không định tới thăm Lý Mân, nhưng vừa ra khỏi nhà thì hắn chợt nhớ đến đã một tháng không gặp Lý Mân, bèn tới để xem nàng thế nào. Tới đây rồi, sau khi nghe Lý Mân luôn miệng kêu một gã nô bộc thấp hèn là ‘Tiểu Hòe ca ca’, hắn mới ý thức được hắn và Lý Mân đã không còn giống nhau: hắn là người đọc sách, nếu sang năm thi đỗ thì thân phận đã là tú tài, là tầng lớp ở trên; Lý Mân đã bán mình làm nô tài, là nô tì hèn mọn, là hạ đẳng. (Kui: ghét thím này =.=) Hắn thầm nghĩ: từ nay về sau không thể tới tìm Lý Mân nữa. Nhưng Lý Mân không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nàng vừa kể tình hình gần đây của mình, vừa dẫn Nguyễn Tinh vào phòng khách ở tiền viện. Nàng sắp xếp chỗ ngồi cho Nguyễn Tinh xong thì tự bưng ra mấy đĩa đồ ngọt và hoa quả khô, sau đó rót cho Nguyễn Tinh một chén trà xanh, ngồi bên cạnh nhìn hắn: “Nguyễn Tinh, mau ăn đi!” Một nhà ba người của Nguyễn Tinh lưu lạc từ Thương Châu tới đây, phải dựa vào một chút tiền thu học phí của cha hắn để nuôi gia đình, bình thường đâu được ăn những món ngọt tinh xảo như vậy? Bụng hắn đã sớm réo vang, nước miếng chảy ròng ròng, nhưng hắn lo rằng Lý Mân tự cầm đồ tới, đến lúc bị chủ phát hiện thì hắn cũng bị liên lụy nên không chịu ăn. Lý Mân mời nhiều lần, thấy hắn còn không chịu ăn, nàng nghĩ đến tính sĩ diện cố hữu của cả nhà hắn, lập tức hiểu ra, bèn cười nói: “Phòng của công tử ở trong tòa nhà ở hậu viện, rất ít khi tới tiền viện, trước giờ đều mặc kệ mọi chuyện. Mỗi khi các bạn ta tới đây, ta cũng chiêu đãi như vậy, công tử cũng không nói gì, Tiểu Hòe ca ca cũng để ta tùy ý.” Lúc đó Nguyễn Tinh mới dám cầm lên một miếng bánh ngọt tròn tròn đang ngấp nghé bên rìa đĩa, cắn nhẹ một miếng, quả đúng là mềm ngọt, thơm dẻo, cực kỳ ngon! Hắn cắn hai cái đã ăn hết miếng bánh. Lý Mân lại đưa cho hắn một miếng bánh đậu xanh: “Đây là bánh đậu xanh, ngon lắm đó.” Nguyễn Tinh nếm thử, phát hiện đúng là rất ngon. Hắn ăn hơi nhanh nên bị nghẹn một chút. Trong lòng Lý Mân kêu khổ, nàng biết bình thường Nguyễn Tinh nhất định không được nếm những đồ ngon như vậy, chỉ sợ hắn bị nghẹn, bèn lập tức bưng chén trà xanh đã nguội bớt, giúp hắn uống. Hồ Lân vốn đang ngủ trong lòng Lý Mân, bỗng nhiên bị đánh thức. Hắn vừa tỉnh đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lý Mân: “Nguyễn Tinh, thấy sao rồi? Có muốn uống thêm một ngụm không?” Hồ Lân lập tức chui ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Lý Mân đang bưng cốc trà cho một tên thiếu niên lạ hoắc, lửa ghen trong lòng bắt đầu bốc cháy hừng hực, cực kỳ ngứa mắt tên thiếu niên này. Lúc này Nguyễn Tinh mới nhìn thấy một cái đầu hồ ly nhỏ màu đen thò ra từ trong vạt áo Lý Mân. Hơn nữa, cặp mắt xanh biếc của con hồ ly này dường như đang bốc hàn quang, đang trừng mắt với mình. Vốn hắn thấy trước ngực Lý Mân phình ra còn tưởng sau một thời gian không gặp, Lý Mân đã dậy thì siêu tốc, thì ra là giấu một con hồ ly nhỏ. Hắn vội hỏi Lý Mân: “Lý Mân, đó là hồ ly sao?” Lý Mân khẽ gật đầu, mắt cười cong cong: “Hình như tiểu hồ ly này do công tử nuôi, công tử không có ở nhà, ta bèn nuôi giúp hắn.” Nguyễn Tinh nhìn lướt qua tiểu hồ ly trước ngực Lý Mân, trong lòng nghĩ: chẳng lẽ Lý Mân chính là nô tì chuyên chăm sóc cho thú cưng của nhà giàu? Ngày ngày phải tiếp xúc với một con súc sinh, thật quá đáng thương. (Kui: ai cho thím này một mũi đi!!) Lý Mân thấy Nguyễn Tinh thích ăn bánh đậu xanh bèn bưng lên thêm một đĩa cho hắn. Nguyễn Tinh ăn một lúc, trong đĩa chỉ còn thừa một miếng bánh đậu xanh. Lý Mân cười tít mắt cầm một miếng bánh đi trêu tiểu hồ ly. Nàng vốn tưởng tiểu hồ ly sẽ không ăn, ai ngờ cặp mắt hồ ly dài nhỏ chỉ liếc nàng một cái, sau đó đoạt lấy bánh đậu, hai chân trước cầm bánh, ‘chọp chọp chẹp chẹp’, rất nhanh đã ăn hết miếng bánh. Lý Mân đành phải nói với Nguyễn Tinh: “A, bánh đậu xanh hết rồi, để ta bưng thêm một đĩa.” Nàng phủi vụn bánh trên người do tiểu hồ ly ăn vãi ra, đứng dậy, chẳng mấy chốc đã bê vào một đĩa bánh đậu nữa. Một đĩa bánh đậu xanh, tổng cộng có bốn miếng, Nguyễn Tinh chỉ chạm tay vào được một miếng, ba miếng còn lại đều được tiểu hồ ly ăn hết. Lý Mân lo vô cùng, nàng kéo tiểu hồ ly ra, vuốt ve bụng nó: “Sao em lại thế? Thứ này không được ăn nhiều đâu, nhỡ không tiêu hóa được biết làm sao?” Nguyễn Tinh có ý kiến: “Muội lên hiệu thuốc ở trấn trên, mua cho nó một ít thuốc Hảo Đản Phì, loại thuốc này có tác dụng giúp tiêu hóa, hiệu quả rất tốt.” “Nói cũng phải” – Lý Mân gật đầu, quyết định cùng ra ngoài một chuyến với Nguyễn Tinh. Tiểu hồ ly từng mở tiệm thuốc ở thời Tam Quốc, hắn vừa nghe tên thuốc Hảo Đản Phì đã biết rõ đó là thuốc xổ, cảm giác được nguy cơ, không ngừng run rẩy. Hắn bèn thừa dịp Lý Mân không chú ý, đột nhiên nhảy ra từ trong lòng nàng, sau đó chạy vào hậu viện, chẳng mấy chốc đã biến mất. Lý Mân: “…” Nguyễn Tinh: “… Con hồ ly này nghe hiểu tiếng người sao?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang