[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm
Chương 73 : Nửa đêm
.
Tiểu hồ ly tái xuất giang hồ ~
Lý Mân đặt chân Hồ Lân lên đầu gối mình, nhẹ nhàng cởi bỏ tất bên chân phải của hắn.
Hồ Lân nhìn Lý Mân không chớp mắt, hắn không hiểu rốt cuộc ánh sáng nhấp nháy mang theo vô hạn mong đợi trong cặp mắt to của nàng có ý nghĩa gì.
Lý Mân nhìn chân Hồ Lân, tủm tỉm cười. Nàng phát hiện da thịt trên chân hắn trắng nõn tinh tế, đường nét cực kỳ hoàn mỹ, ngay cả hình dạng của móng chân cũng rất đẹp. Nàng nâng chân Hồ Lân lên, để gần sát hơn chút, một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, như thấm vào gan phổi, cực kỳ dễ chịu. (Kui: *lỗ mũi nở to* Tiểu Mân tránh ra, ta muốn thịt hắn!!! Hồ Lân: *bình tĩnh bấm điện thoại*: cho một xe sở điên đến địa chỉ… Kui: ORZ)
Hồ Lân nhíu mày nhìn Lý Mân: “Mân Nương, nàng biến thành luyến chân cuồng từ bao giờ vậy?” (luyến chân cuồng: biến thái thích chân)
Lý Mân híp mắt cười ngọt ngào: “Để ta cởi tất cho công tử nha.”
Chân mày Hồ Lân cau lại.
Lý Mân lập tức sửa miệng: “Để ta cởi tất cho ca ca!”
Hồ Lân hài lòng gật đầu, cầm sách lên bắt đầu đọc.
Lý Mân cởi tất bên chân còn lại của Hồ Lân, cuối cùng đã xác định được công tử nhà nàng là loài hoa quý hiếm, có một cặp chân thơm ngào ngạt hiếm có khó tìm.
Nàng rất rành việc rửa chân, trước hết nàng dùng tay thử độ ấm của nước, cảm thấy hơi nóng bèn té ít nước lên chân Hồ Lân trước, đợi hắn thích ứng mới cầm chân hắn nhúng vào trong chậu.
Bề ngoài Hồ Lân nhìn như đang đọc sách, nhưng trên thực tế lại đang cảm nhận đôi tay nhỏ mềm mại của Lý Mân xoa bóp, rửa chân cho hắn — phải biết là, Lý Mân đã làm nương tử của hắn mấy kiếp nhưng đây là lần đầu nàng rửa chân cho hắn. Siêu hạnh phúc nha!
Hắn ngồi trên ghế, rũ mắt nhìn Lý Mân đang rửa chân cho mình, trong lòng thì nghĩ: ngày mai phải dụ Lý Mân xưng thêm một lần ‘nô tì’ để nàng rửa chân lần nữa cho mình.
Đêm hôm đó, Lý Mân nằm trong chăn, hơi ấm trong chăn tăng dần, nàng nhẹ nhàng xoa nắn hai bàn tay.
Mọi khi cứ đến thời gian này, hai tay bị cước của nàng sẽ ngứa rất khó chịu, nhưng thuốc của công tử rất có hiệu quả, tuy cước chưa biến mất nhưng tay nàng đã không ngứa nữa.
Lão Hòe trở về tiền viện để ngủ, công tử ở trên lầu cũng đã ngủ, bốn bề vô cùng yên tĩnh, Lý Mân có thể nghe thấy tiếng gió Bắc thổi qua cành bạch dương tạo ra những tiếng ‘răng rắc xì xào’.
Lý Mân nằm trong chăn vừa ấm vừa mềm, lắng nghe tiếng gió, nàng cảm thấy có được một mái nhà và một căn phòng thuộc về mình thật là một chuyện rất hạnh phúc.
Chính vào lúc đó, cầu thang bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, trong đêm yên tĩnh càng trở nên rõ ràng hơn.
Cảm giác hạnh phúc của Lý Mân lập tức biến mất, nàng nhanh chóng chui vào trong chăn, che chăn kín đầu, thì thào tự nhủ: “Ta không nghe thấy gì, không nghe thấy gì hết.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến trước phòng nàng thì ngừng lại, tiếp đó là hai tiếng gõ cửa ‘cộc cộc’.
“Mân Nương, mở cửa” – là tiếng của công tử.
Lý Mân không dám nhúc nhích chút nào.
Nàng nghĩ đến một chuyện mà người bạn thân Đồng Hoa đã kể cho nàng.
Năm nay Đồng Hoa đã mười ba tuổi, đã tương đối hiểu chuyện, nàng ấy nói cho Lý Mân biết: trên đời có một loại đàn ông không thích những mỹ nữ ngực to mông lớn mà đặc biệt thích những bé gái chưa trưởng thành, những kẻ như thế được gọi bằng một cái tên chung là — biến thái!
Lý Mân vô cùng sợ hãi, trái tim nhảy ‘bùm bùm’ trong ngực, dường như sắp nhảy ra bên ngoài. Chẳng lẽ công tử trông như tiên trên trời thực ra lại là một kẻ biến thái thích bé gái?!
Nàng sờ sờ bộ ngực nhỏ và hai đầu nhũ be bé của mình, chỉ hận meo meo của nàng phát triển quá chậm quá nhỏ.
Lý Mân đang cuộn trong chăn phát run nên không nghe thấy tiếng ‘cạch’ khi then cửa được đẩy ra.
Then cửa không ai mở cũng tự động đẩy ra, Hồ Lân đẩy cửa phòng bước vào, ngồi xuống bên giường Lý Mân, giọng nói thanh thoát: “Mân Nương, ta quên bôi thuốc cho nàng, mau duỗi tay ra đi.”
Lý Mân co người thành một quả bóng, không trả lời.
Hồ Lân đợi đến mất kiên nhẫn, bèn vươn tay kéo chăn, sau khi giật giật mấy lần vẫn không kéo được mới phát hiện Lý Mân đang dùng tay nắm chặt chăn không buông.
Hắn thò tay vào trong chăn, chạm tới nách Lý Mân, nhẹ nhàng gãi gãi mấy cái.
Nơi đó của Lý Mân rất mẫn cảm, nàng lập tức cười như điên: “Ha ha ha.. a ha ha ha…”
Chăn được kéo ra.
Hồ Lân bắt được tay Lý Mân, nhúng chút thuốc mỡ rồi bắt đầu bôi cho nàng.
Lúc này Lý Mân mới nhận ra công tử không phải đến làm kẻ biến thái mà là đến bôi thuốc cho mình, vì vậy mới dám thả lỏng thân thể.
Hồ Lân bôi thuốc cho nàng xong, xoa bóp một lúc mới hỏi: “Lúc nãy làm sao vậy?”
Lý Mân: “…” Đương nhiên nàng không thể nói chuyện mình tưởng công tử là kẻ biến thái thích dâm loạn với bé gái.
Hồ Lân khoanh tay đứng trước giường: “Mân Nương, làm người phải có lá gan lớn một chút.”
Sau đó hắn xoay người bỏ đi.
Hắn đi rồi, Lý Mân tự đóng cửa phòng lại, tự mình cài then cửa.
Nhưng Lý Mân cũng không phát hiện có chuyện gì lạ.
Đôi tay được bôi thuốc có mùi thơm thơm, nóng nóng, Lý Mân nhanh chóng ngủ thiếp đi.
***********
Sắp đến Tết âm lịch, Lão Hòe bận rộn mua đồ Tết, Lý Mân đôi lúc cũng giúp hắn, đôi lúc làm chút việc nhà, chỉ có Hồ Lân là chẳng thấy đâu, không biết đang bận cái gì.
Chiều ngày hai mươi ba tháng chạp, nơi nơi tràn ngập tiếng pháo, bông tuyết tung bay đầy trời.
Lão Hòe đã vào thành Biện Kinh để mua đồ Tết, không có ở nhà.
Lý Mân ở nhà một mình, cũng không thấy bóng dáng công tử đâu nên cảm thấy rất nhàm chán. Nàng bèn xách một bình nước sôi tới để lấy cớ pha trà cho công tử, sau đó lên lầu hai để tìm công tử.
Nàng lên lầu hai rồi nhưng cũng không thấy công tử đâu.
Trên lầu hai chỉ có một gian phòng lớn thông nhau, công tử không cho bày những tấm bình phong che chắn, không gian rộng rãi thoáng đãng, Lý Mân không thấy Hồ Lân đâu.
Lý Mân phát hiện chăn bông trên giường công tử chưa được gấp, ở đầu chăn còn đang phồng lên một cục tròn.
Lý Mân đặt bình nước sôi xuống tủ đầu giường, vươn tay định gấp chăn.
Lý Mân lập tức sửng sốt – bên trong chăn lại có một tiểu hồ ly màu đen, nó đang nhắm mắt, cả người co thành một cục lông tròn, đang ngủ mê mệt.
Lý Mân cực kỳ thích các động vật nhỏ như chó con mèo con, nàng không nhịn được, vươn tay ra sờ tiểu hồ ly. Cảm giác thật mềm, bộ lông có màu đen như mực, khi sờ thì cảm thấy còn mềm hơn tơ lụa, hơn nữa lại trơn mịn, ấm áp.
Lý Mân không nhịn được vuốt ve nó liên tục, thậm chí còn kề môi hôn một cái lên mũi của tiểu hồ ly.
Dưới sự quấy rối không buông của nàng, rốt cuộc tiểu hồ ly cũng tỉnh, mở mắt ra.
Lý Mân nhìn thấy cặp mắt hồ ly dài nhỏ xanh như ngọc, trong lòng yêu thích vô cùng, nàng vui vẻ nhìn tiểu hồ ly không chớp mắt: “Tiểu hồ ly, em từ đâu tới vậy? Em là của công tử nuôi sao?”
Lý Mân và tiểu hồ ly nhìn nhau một lát, sau đó nó ngồi dậy, hơn nữa còn duỗi tay chân giãn gân cốt.
Lý Mân thò tay bế tiểu hồ ly lên, dụi mặt vào bộ lông tiểu hồ ly, cảm nhận bộ lông mềm mại của nó cọ trên mặt mình, cảm giác thật thoải mái.
Nàng hôn mấy cái lên mặt tiểu hồ ly, vui sướng nói: “Tiểu hồ ly, em đói không? Có muốn ăn đồ ăn ngon không?”
Tiểu hồ ly liếc nhìn nàng, sau đó cọ cọ vào gần ngực nàng.
Lý Mân sung sướng ôm tiểu hồ ly chạy xuống lầu.
Đến cửa, Lý Mân đột nhiên dừng lại: “Tiểu hồ ly, bên ngoài đang có tuyết rơi, không thể để em bị lạnh được.”
Lý Mân nghĩ một lát rồi kéo vạt áo bông của mình, kéo cả vạt áo lót bên trong ra, lúc này mới nhét tiểu hồ ly vào, chỉ để nó lộ ra cái mũi, sau đó che vạt áo lại chạy ra ngoài.
Bộ lông của tiểu hồ ly cọ trên da thịt nàng quả nhiên cực kỳ dễ chịu, cảm giác giống như điện giật tê tê.
Khi Lão Hòe trông thấy Lý Mân thì nàng đang cúi đầu vuốt ve tiểu hồ ly trong lòng, miệng thì thào: “Tiểu hồ ly a, meo meo của chị đang dậy thì, hơi đụng sẽ đau, em đừng có đụng vào… A, nhóc lưu manh này, liếm cũng không được!”
Lão Hòe: “…” Công tử, đạo đức của ngài để ở đâu?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện