[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 70 : Buổi đầu ở Biện Kinh

Người đăng: 

.
Ngồi trong tiệm cháo, Lý Mân nhanh chóng ăn hết một chén cháo thịt với trứng. Sau khi uống xong chén cháo trước mặt, nàng nhìn nồi cháo của cửa hàng không chớp mắt, miệng há ra ngậm vào nhiều lần, giống như muốn nói điều gì. Hồ Lân đoán rằng nàng muốn đem cháo cho đứa em trai kia. Nghĩ đến việc đứa bé trai kia là người quan trọng nhất trong lòng Lý Mân, Hồ Lân cảm thấy một nỗi khó chịu vô cớ. Hắn lạnh lùng nhìn Lý Mân: “Mẹ kế của nàng đã sớm đưa đệ đệ nàng đi rồi.” Lý Mân lập tức tròn mắt: “Không đâu, họ sẽ không đi…” Giọng nàng càng ngày càng thấp, càng ngày càng nhỏ, cho thấy ngay cả nàng cũng không thuyết phục nổi bản thân mình. Hồ Lân thấy cặp mắt trong suốt của nàng dâng đầy nước mắt, trong lòng bỗng chốc rầu rĩ, hắn đứng dậy nói: “Ăn no rồi đi thôi.” Hắn xoay người rời đi. Lão Hòe nhìn bóng lưng Hồ Lân, sau đó nhìn sang Lý Mân đang rưng rưng nước mắt, hắn thấp giọng nói: “Nhanh đi theo kìa.” Lý Mân lau nước mắt, bước đi theo hai người. Trong lòng Hồ Lân rối rắm, đây là nỗi ưu tư xa lạ mà hắn chưa từng có trong vòng mấy trăm năm kể từ khi gặp Lý Mân. Hắn mờ mịt đi trên con đường dẫn đến Biện Kinh, bước chân vô định. Lão Hòe thấy Hồ Lân dần đi về phía ngoài trấn, trước kia hắn và chủ nhân thường tìm những nơi có linh khí dồi dào để ẩn mình qua đêm, không cần phải chú ý nơi chốn. Nhưng tình huống bây giờ đã khác, chủ nhân đã tìm được ‘cựu’ thiếu phu nhân, bọn họ cần tìm một quán trọ. “Chủ nhân, phía trước có một quán trọ!” – Lão Hòe thấy Hồ Lân sắp đi khỏi thôn, bèn lên tiếng nhắc nhở. Hồ Lân dừng bước, đột ngột xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Mân đang ngơ ngác nhìn hắn, sau vài giây, hắn mới dời ánh mắt đi chỗ khác: “Đi thôi.” Hắn nhấc chân, rảo bước về phía quán trọ. Lý Mân mới mười tuổi, vì mẹ ruột mất sớm, phụ thân là người trông coi gia súc trong quân đội, hàng năm không về nhà, nàng ở bên cạnh mẹ kế đã nhiều năm, từ nhỏ đã cực kỳ biết điều. Vừa rồi Hồ Lân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng như vậy, trong lòng nàng hơi hoảng, thân thể muốn phát run nhưng vẫn nắm chặt tay, không để lộ ra trên mặt. Sau khi vào quán trọ, lúc hỏi thuê phòng, suýt thì Lão Hòe buột miệng nói “Cho hai gian phòng”, cũng may hắn đủ thông minh, nhìn sang Hồ Lân có dáng vẻ mười tám, mười chín tuổi, sau đó nhìn sang Lý Mân đã biến thành đứa bé gái mười tuổi, đành phải sửa lại, nói với chưởng quầy: “Cho ba phòng.” Hồ Lân đi vào phòng trước, nhịn không được quay đầu liếc Lý Mân, hắn không khỏi nhíu mày – đang là mùa xuân mà quần áo trên người Lý Mân vừa bẩn vừa cũ vừa rách, hơn nữa còn ngắn. Tay chân Lý Mân thon dài, cổ tay và mắt cá chân đều lộ ra ngoài. Hắn liếc Lão Hòe: “Lão Hòe, đi mua y phục cho nàng, khi về quán trọ nhớ chuẩn bị nước tắm cho nàng.” “Vâng” – Lão Hòe ôm quyền đáp. Hồ Lân đẩy cửa bước vào phòng mình, ‘Cạch’ một tiếng đóng cửa lại. Lý Mân nhìn cánh cửa trước mắt đóng lại, nàng cảm giác được sự bất mãn của công tử đối với mình. Nàng nhìn cửa phòng đóng chặt, cặp mắt trong suốt nhìn về phía Lão Hòe – so với công tử tuấn mỹ âm trầm thì nàng thích Lão Hòe thanh tú, ôn hòa lại có cùng thân phận với nàng hơn. (Kui: *ôm đầu*, kiếp này Hồ ca định học theo Trọng Hoa à?!) Lão Hòe hơi lúng túng, quệt quệt mũi: “Mân Nương, vào phòng ngủ một lát đi, ta đi mua y phục cho.” Lý Mân khẽ gật đầu, cảm kích mà cười: “Cảm ơn.” Để lấy lòng mẹ kế, sau nhiều năm nàng đã luyện được vẻ mặt xán lạn và nụ cười dễ thương, bây giờ không khống chế được việc lấy ra để lấy lòng Lão Hòe. Lông mày Lý Mân rõ nét, lông mi dày, làn môi đỏ tươi, cười rạng rỡ như vậy khiến mắt môi cong cong, vô cùng xinh đẹp. Lão Hòe sững sờ một chút, dời ánh mắt sang chỗ khác, hắn nhìn cửa phòng chủ nhân vẫn đóng chặt, khẽ gật đầu, sau đó quay người đi xuống lầu. Sau khi Lão Hòe xuống lầu, hắn dặn dò tiểu nhị của quán trọ chuẩn bị nước tắm cho gian phòng liền kề phòng chủ nhân, sau đó mới rời đi. Đến khi Lão Hòe xách một bọc quần áo trở về, tiểu nhị của quán trọ cũng mới đưa nước tắm vào phòng Lý Mân. Lão Hòe đưa quần áo cho Lý Mân, hắn đang muốn rời khỏi thì trông thấy Lý Mân nhìn chằm chằm cục xà bông thơm do tiểu nhị đưa tới. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi dặn dò: “Đó là xà bông thơm*, cách dùng không khác bột đậu đỏ là mấy.” Đúng là Lý Mân đang suy nghĩ cái miếng xanh xanh thơm thơm kia dùng để làm gì, nàng nghe Lão Hòe giải thích xong mới hiểu, thế là nàng lại nở nụ cười ngọt ngào với Lão Hòe. Lão Hòe yên lặng xoay người ra khỏi phòng, trên mặt không biểu cảm. Thực ra hắn đã sớm quên hình dáng mấy trăm năm trước của Lý Mân, chỉ đơn giản cảm thấy ‘cựu’ thiếu phu nhân của kiếp này thật là tốt, thật là dễ thương a! Lão Hòe lại xuống lầu xách một ấm nước sôi vào phòng Hồ Lân. Cửa sổ trong phòng Hồ Lân mở rộng, một nhành hoa lê trắng như tuyết thò vào cửa sổ, một đôi ong mật đang vờn múa quanh hoa lê. Hồ Lân khoanh tay đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ cái gì. Lão Hòe vào phòng, lấy ra từ trong túi trữ vật mà chủ nhân ban cho một chén trà, một ấm trà, một hộp lá trà, sau đó rót cho Hồ Lân một chén trà xanh. Hương trà lượn lờ trong phòng. Hồ Lân vẫn đứng chỗ cũ không hề nhúc nhích. Lão Hòe đang muốn rời đi thì nghe thấy tiếng Hồ Lân: “Trong cơ thể nàng có hơi lạnh, pha cho nàng chén trà táo đỏ.” “Vâng.” Lão Hòe đang muốn ra khỏi phòng thì Hồ Lân lại nhàn nhạt bổ sung một câu: “Chờ nàng tắm rửa xong hẵng vào.” Lão Hòe: “..Vâng…” Tiểu cô nương mới mười tuổi.. Chủ nhân cũng nghĩ quá nhiều đi? Sau khi tắm rửa, Lý Mân hong khô tóc xong mới chải đầu, búi tóc hai bên. Nàng thay áo váy mà Lão Hòe mới mua cho nàng rồi đi tới trước cửa phòng Hồ Lân, chuẩn bị vào trong để hầu hạ công tử. Trong phòng của Hồ Lân, Hồ Lân đang đứng trước cửa sổ, bưng chén thưởng trà. Bên ngoài cửa sổ là cảnh mặt trời đang ngả về Tây, ráng chiều vàng phủ lên hoa lê trắng như tuyết, đem lại một cảm xúc khó tả. Lão Hòe đã chuẩn bị xong trà táo đỏ cho Lý Mân, đang đứng cạnh Hồ Lân, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa bèn đi ra mở cửa. Lý Mân đứng ngoài cửa, nàng vừa thấy Lão Hòe thì lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Tiểu Hòe ca ca, công tử đâu?” Hồ Lân đứng trước cửa sổ, hắn chỉ nghe thấy “Tiểu Hòe ca ca”, phần phía sau dường như không vào tai nữa. Vốn hắn đang uể oải tựa gần cửa sổ, vừa nghe thấy vậy, thân thể lập tức đứng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo như nước nhìn về phía Lão Hòe và Lý Mân. Lý Mân nhận ra ánh mắt của công tử, nàng lập tức tiến vào, quỳ gối hành lễ với Hồ Lân: “Mân Nương khấu kiến công tử.” Hồ Lân cau mày nhìn khuôn mặt cúi gằm của nàng. Lông mi Lý Mân rất dài, khi nàng chớp mắt, hàng lông mi rung rinh giống như cánh quạt. Hồ Lân cực kì không vui: nàng gọi Lão Hòe là “Tiểu Hòe ca ca” mà gọi hắn là “Công tử”; nàng nhìn thấy Lão Hòe thì tươi cười ngọt ngào, nhìn thấy hắn thì không cảm xúc, giả bộ phục tùng… Hừ! Hắn lạnh nhạt nói: “Uống trà đi.” Lý Mân: “…” Lão Hòe liếc trộm chủ nhân, hắn vội nói: “Mân Nương, đây là chủ nhân ra lệnh chuẩn bị trà táo đỏ cho muội.” Hồ Lân cau mày nhìn Lão Hòe: sao nói lắm vậy? Lão Hòe: “…” Ta biết sai rồi, chủ nhân! Hồ Lân nhìn Lý Mân, nhận thấy sau khi tắm rửa Lý Mân đã chải tóc thành hai búi dễ thương, khuôn mặt nàng sạch sẽ, trên người mặc áo váy mới tinh màu phấn hồng, áo ngoài thêu hoa mân côi màu hồng kết hợp với váy dài màu trắng, cả người trắng nõn, cực kỳ dễ thương. Trước giờ hắn chưa từng gặp Lý Mân khi nàng còn nhỏ như vậy, không kìm chế được nhìn thêm một lát. Hồ Lân, Lão Hòe và Lý Mân ngồi cùng một bàn ở lầu một quán trọ để dùng cơm chiều, Hồ Lân hỏi Lý Mân: “Nàng muốn ở chỗ nào?” Lý Mân đang húp cháo, nàng nghe hắn nói vậy thì mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng đọc ra cảm xúc trên mặt hắn. Nhưng trên mặt Hồ Lân không biểu tình. Bản lĩnh quan sát nét mặt người khác mà nàng luyện được sau nhiều năm ở với mẹ kế không hữu dụng với Hồ Lân, Lý Mân đành phải thăm dò: “Công tử, ngài thì sao?” Trong ký ức của Hồ Lân, Lý Mân được hắn nuông chiều, tùy hứng lại thẳng thắn, không bao giờ dè dặt quan sát nét mặt người khác như vậy. Hắn bực bội đáp: “Ta đang hỏi nàng!” Lý Mân nghĩ tới nhà của Nguyễn Tinh cũng đang ở trong Biện Kinh, bèn ấp úng nói: “Trấn Biện Thủy cũng rất tốt…” “Thích trấn Biện Thủy?”– Hồ Lân nhíu mày nhìn nàng –“Vậy chúng ta không ở Biện Thủy!” Lý Mân: “…” Nàng nghĩ đến sắp phải chia tách mãi mãi với Nguyễn Tinh, trong lòng có chút thương cảm. Đến ngày thứ hai, theo sai bảo của Hồ Lân, Lão Hòe tới mua một ngôi nhà có vườn hoa trong trấn Biện Thủy gần thành Biện Kinh. Mua được nhà rồi, Lão Hòe đưa Lý Mân tới thu dọn, lúc đó nàng mới biết thì ra công tử chỉ đùa giỡn mình, không khỏi mỉm cười. Ngôi nhà này ở góc phỉa Đông của trấn Biện Thủy, nơi này hơi hẻo lánh nhưng được cái thanh tĩnh. Bốn phía nhà phủ đầy cây bạch dương, rừng cây trước nhà có một con đường nhỏ chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua. Lão Hòe và Lý Mân đi qua cửa chính, men theo một con đường nhỏ sát tường đi về phía Tây, gặp chân tường thì bẻ hướng đi về phía Bắc, đi mãi, đi đến bờ tường cuối cùng của ngôi nhà, con đường nhỏ phía trước vẫn còn kéo dài. Họ lại đi xuyên qua rừng, sau khoảng thời gian một chén trà thì trước mắt đột nhiên trở nên thông suốt, có thể nhìn thấy bên dưới bờ đê cao là một nhánh sông rộng lớn. Mặt sông rất rộng, Lý Mân dõi mắt nhìn về phía xa, cố gắng lắm mới có thể thấy bờ đê bên kia cũng là rừng bạch dương rộng lớn. Bây giờ là mùa cây cỏ đơm hoa mọc lá, trên những cành bạch dương có thể thấy rất nhiều tổ chim lớn. Lý Mân rất thích nơi này, nàng phấn khởi nói với Lão Hòe: “Ngôi nhà này thật là tuyệt!” Thấy nàng vui vẻ, Lão Hòe cũng vui vẻ, hắn nói: “Công tử thích thanh tĩnh, nhất định sẽ thích nơi này. Hai chúng ta đi xem các phòng bố trí thế nào đi.” Lý Mân vui vẻ đi bên cạnh hắn, nàng nói: “Tiểu Hòe ca ca, để ta chịu trách nhiệm nấu cơm nha! Cơm ở nhà ta đều do ta nấu đó!” *********** Chú thích: *xà bông đã có từ rất lâu rồi nha: Người cổ xưa đã biết làm sạch thân thể bằng tro. Các nhà khảo cổ đã chứng minh “xà phòng” có từ 6000 năm trước và mỗi nơi dùng những nguyên liệu khác nhau: Muối ancalin tự nhiên, các loại cây cỏ, tro than, mỡ động vật… Trong thời cổ đại, xà phòng đã được làm bằng mỡ da dê, cừu hoặc bò cùng với tro than của gỗ tùng. Lúc đó, xà phòng cũng đã có 3 loại: Cứng, mềm, và nước.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang